Sáng sớm tinh mơ hôm sau, trong phủ tướng quân tại kinh thành Tống quốc. Gã sai vặt Bạch Chính bên người Đồ Thịnh Thiên, đi vào phòng ngủ của Đồ Thịnh Thiên, cố gắng nhẫn nhịn để không phát ra tiếng động nhưng liền tức thì hô to thành tiếng: “ Tướng quân, ngài như thế nào lại ngồi dậy!” Gã sai vậy vội đưa tay nâng tướng quân dậy, miệng không ngừng cằn nhằn lải nhải: “ Quân y [1] đại nhân nói ngài phải nằm trên dưỡng tĩnh dưỡng, đợi ba ngày sau tất cả miệng vết thương đều kết vảy mới có thể xuống giường được.”
[1] Quân Y: đại phu trong quân đội
Đồ Thịnh Thiên mặc cho gã sai vặt đỡ xuống ngồi lại trên giường, hắn đưa tay lên che miệng ho nhẹ hai tiếng, thanh âm khàn khàn lên tiếng: “ Ngày hôm qua, khụ, ngày hôm qua ta là làm thế nào trở về được.”
Gã sai vạt kéo lại chăn cho tướng quân, một bên đỡ tướng quân nằm xuống một bên nói: “ Hôm qua đại khái là vào giờ Hợi [2], Tôn phó tướng thấy ngài còn chưa trở về, đang muốn mang thị vệ đi tìm ngài, mới vừa ra khỏi cửa thì thấy ngài ngã ở trước của phủ chúng ta.”
[2] giờ hợi: khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm
“ Khụ, sau đó khụ khụ…” Đồ Thịnh Thiên lời còn chưa dứt liền ho khan liên tục.
“ Người đâu, mau lấy thuốc quân y sắc sẵn đem đến đây.” Gã sai vặt thấy Đồ Thịnh Thiên hít thở không thông, hướng bên ngoài hô một tiếng, rồi ngồi xuống bên giường giúp Đồ Thịnh Thiên vỗ ngực thuận khí. “ Sau đó ngài được Tôn phó tướng mang quay trở lại, lúc đó trên người ngài toàn là máu, trên người lại có nhiều vết thương như vậy, thật đúng là đem tiểu nhân hù chết. Tôn phó tướng nhìn nhìn vết thương của ngài, phân phó tiểu nhân không được rời khỏi ngài, liền trực tiếp đi đến Thành nam mời quân y đại nhân đến. Phó tướng đại nhân vẫn còn chưa kịp dẫn theo quân y đại nhân trở lại, thì ngay lúc đó Hoàng thượng và thái y đến, Bệ hạ lệnh thái y kiểm tra cho ngài. Cũng bởi vì chúng tiểu nhân chưa kịp mời đại phu cho ngài, liền khiến bệ hạ lớn tiếng mắng một trận. Sau khi thái y chẩn trị xong nói ngài tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, mới bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương một lần nữa, thì rời khỏi. Bệ hạ ngược lại vẫn ở tại đây chăm sóc ngài cho đến khi thượng triều mới rời đi. Tướng quân uống chút thuốc, đây là do quân y đại nhân kê đơn, nói thuốc này giúp cắt cơn ho, ngài ấy nói tướng quân có chút cảm mạo.”
Đồ Thịnh Thiên ngồi dậy tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu đem thuốc uống cạn, lại tiếp nhận chén nước gã sai vặt đưa tới, uống liền vài hớp, chờ cho cảm giác khô khốc đau đớn trong yết hầu tiêu tan đi không ít, mới nói: “ Lúc ta trở về, vết thương có phải đã được băng bó sơ qua phải không?”
“ Đúng vậy!” Gã sai vặt đem chén nước đặt xuống trên bàn dài ở đầu giường, “ Quân y và thái y đều nói, may mắn có người kịp thời băng bó, tuy rằng không bôi thuốc, nhưng mà phương pháp băng bó của người này rất có hiệu quả nên mới cầm được máu cho ngài, bằng không mất máu quá nhiều cũng sẽ làm cho ngài chết.” Gã sai vặt nói xong, thiêu mi: “ Tiểu nhân cũng không biết, Tôn phó tướng của chúng ta vẫn còn có mặt này.”
“ Những thứ băng bó cho ta ngày hôm qua đâu?” “ A?” Gã sai vặt sửng sốt một chút, “ Đêm qua hẳn là cùng với quần áo trên người ngài cởi xuống đem đi bỏ rồi.”
“ Ai cho các ngươi ném đi!” Đồ Thịnh Thiên đột nhiên rống giận một tiếng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vết thương trước ngực theo đó mà co rút đau đớn, quát: “ Đi tìm lại cho ta.”
“ A?” Bạch Chính bị Đồ Thịnh Thiên rống làm cho lảo đảo một cái.
“ Không nghe thấy sao, nhanh đi tìm.” Đồ Thịnh Thiên mặt âm u, bồi thêm một câu nữa.
“ Dạ, dạ…Được, Tiểu nhân lập tức đi ngay.” Bạch Chính gãi đầu, xoay người muốn chạy nhanh ra ngoài.
“ Đợi một chút!” Đồ Thịnh Thiên gọi Bạch Chính lại, bổ sung thêm một câu: “ Gọi Tôn phó tướng đến đây luôn.”
Bạch Chính ủ rũ chạy ra khỏi phòng ngủ của Đồ Thịnh Thiên, hắn thật sự có chút không hiểu, vì sao tướng quân bọn họ lại muốn tìm lại những miếng vải thấm đầy máu tươi đó, bất quá vì để cho bản thân mình được an toàn, hắn vẫn là trước tiên đi gọi phó tướng đến gặp tướng quân, sau đó chính mình mới đi đến chổ vứt rác của phủ tướng quân tìm.
Trước khi vị phó tướng kia tới, Đồ Thịnh Thiên vẫn trầm mặc nằm ở trên giường đến thất thần, gương mặt thanh tú xinh đẹp kia luôn hiện lên trong đầu, đáy mắt Đồ Thịnh Thiên hiện lên một tia đau thương xót xa, chính là người kia sao? Hắn không phải đã….
Khi Tôn phó tướng đến, Đồ Thịnh Thiên mới kịp hồi thần lại, lạnh giọng hỏi lại chuyện ngày hôm qua. Cùng với hắn nghĩ giống nhau, chuyện băng bó cho hắn, tuyệt đối không có khả năng là người nam nhân cường tráng trước mắt này làm….
Một chủ một phó vẫn liên tục thảo luận chuyện cơ mật, còn về thảo luận chuyện gì thì người ngoài không thể biết được. Ngay tại lúc cuộc nói chuyện giữa Đồ Thịnh Thiên và phó tướng gần kết thúc, gã sai vặt Bạch Chính vừa la to vừa chạy vào phòng ngủ Đồ Thịnh Thiên.
Ám vệ của phủ Thiên tướng quân phân tán ở khắp mọi nơi, tất cả đều nhận được mệnh lệnh, bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp nơi. Đồ Thịnh Thiên ban xuống hai đạo mật lệnh, hai đạo mật lệnh này đã làm cho cuộc sống Lâm Bách có sự biến đổi nghiêng lệch, liên quan tới bước quan trọng nhất trong việc tìm kiếm trí nhớ của Lâm Bách. Nhưng cũng chính vì hai đạo mật lệnh này, xém chút nữa đem Lâm bách bức đến hồn phi phách tán….
Vài canh giờ sau, chuyện Tống quốc đệ nhất tướng quân bị trọng thương, Hoàng đế đích thân chăm sóc, liền truyền khắp toàn bộ kinh thành, thậm chí còn truyền tới những nơi khác xa hơn.
Mà bốn con người nào đó ở ngay bên cạnh cách phủ tướng quân năm trăm mét kia, đương nhiên là sẽ không thể nào không nghe được tin tức kia. Mà lúc này cái kẻ người không phải người, quỷ không phải quỷ kia đang chỉ thiên chỉ địa thề thề thốt thốt: “ Đại ca, Nhâm Lăng Thiên, ta thật sự là không lừa các ngươi, cũng không cần thiết phải lừa các ngươi, ta thật sự là không thấy được mặt của người kia, ta cũng không biết cái người nữa sống nửa chết đêm qua, là cái người được gọi là Đồ…gì đó, Tướng quân.”
Lâm Bách thấy hai nam nhân uống trà cũng không thèm nhìn đến hắn, Lâm Bách chột dạ lôi kéo Tiểu Đồng bên cạnh, “ Không tin các ngươi hỏi Tiểu Đồng đi, ta tuyệt đối không nói dối, Tiểu Đồng và ta giống nhau cũng chưa thấy mặt người kia, đúng không Tiểu Đồng.” Tiểu Đồng ngơ ngác nhìn nhìn Lâm Bách, rồi suy nghĩ lại tình hình lúc đó, một lúc lâu sau mới hướng về phía Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên gật đầu. Cái này không phải là Lâm Bách căn dặn mà là hắn đang nói sự thật.
Tiểu Đồng ngày hôm qua bị màu máu đỏ tươi dọa cho hoảng sợ, nên cái gì cũng đã quên sạch, còn tâm trí đâu mà để ý tới bộ dạng người nọ. Tiểu Đồng khẳng định gật đầu, lại cũng không thấy hai nam nhân kia trả lời, hai người kia vẫn như trước ngồi ở trên chiếc giường thấp phẩm trà. Lâm Bách rõ ràng cảm nhận được hai người trước mặt không tin lời hắn nói, quẹt miệng, liền đặt mông ngồi xuống phía sau Dã Qủy, bộ dạng hậm hực lại muốn nghĩ tiếp lý do để thoái thác.
Tại sao lại có cuộc họp mặt vừa xảy ra như vậy, nguyên nhân chính là do vị tướng quân nào đó gặp chuyện, mà chuyện này bị Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên nghe được, quá trình sau đó là Nhâm Lăng Thiên và Dã Qủy lại tới đây, mà Nhâm Lăng Thiên trước đó mở màn một câu, “ Nghe nói đêm qua Đồ Thịnh Thiên gặp chuyện bị thương, Tống Đế còn tự mình dẫn theo thái đi đến thăm, chăm sóc đến sáng hôm sau mới hồi cung. Đồ Thịnh Thiên này đứng là có phúc, Hoàng đế cư nhiên tự mình chăm sóc hắn.”
Nhâm Lăng Thiên nói rất chắc chắn, nhìn về Dã Qủy bên cạnh, Dã Qủy bĩu môi liếc về phía Lâm Bách, “ Tướng quân cũng bị thương, đêm qua kinh thành cũng thật không được yên ổn. Ta nói Lâm Bách, Đại ca ngươi cảm thấy việc này không có khả năng trùng hợp như vậy, ngươi nói xem, người đêm qua ngươi cứu có thể là Đồ đại tướng quân hay không!.” Nhâm Lăng Thiên và Dã Qủy đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Bách.
Lâm Bách ngay lúc đó liền run lên, nuốt nước miếng một cái, cố gắng giữ vững tinh thần, run run nói: “ Thật là, sao có thể!”
“ À!” “À!” Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên đồng thời đáp lại một tiếng thật dài, nhất trí cùng đi đến bên bàn dài ngồi xuống uống trà, lại không nói một câu nào. Người nào đó chột dạ mà bắt đầu giải thích lải nhải không ngừng, nói gì mà chính mình không nhìn thấy được, không nhìn rõ lắm mặt người nọ, rồi đến miêu tả bầu trời lúc đó đen như thế nào, mưa to như thế nào, cuối cùng lại kéo Tiểu Đồng ra làm chứng, hiện tại biến thành một con gà trống thua trận yểu sìu, hoàn toàn thua triệt để…
Thời gian từ từ từ từ trôi qua, thật lâu sau Lâm Bách bắt đầu uất ức, không để ý đến hình tượng mà gào lên: “ Ta cứu người chẳng lẽ là sai sao?” Đáp lại Lâm Bách chính là một trận cười to của Dã Qủy, vừa cười vừa xoay người lại, đưa tay lên véo mũi Lâm Bách, “ Ta là biết ngay tiểu tử ngươi nhịn không được, nói, đêm qua có phải ngươi dấu diếm ta đây chuyện gì hay không?”
Lâm Bách bị Dã Qủy véo mũi, rầu rĩ ừ một tiếng xem như thừa nhận. Dã Qủy hừ lạnh một tiếng, buông tha cho cái mũi Lâm Bách, nói lời chính nghĩa mà giáo huấn Lâm Bách suốt một canh giờ. Ngày hôm qua bắt được Lâm Bách lén lút chuồn ra ngoài làm hắn tức đến sôi ruột, còn cảnh cáo Lâm Bách về sau nếu còn dấu diếm, lừa gạt hắn như vậy, hắn sẽ không xen vào chuyện của Lâm Bách nữa.
Lâm Bách từ khi có trí nhớ cho tới nay, Dã Qủy chính là người hắn gặp đầu tiên và nguyện ý tin tưởng nhất, không biết từ khi nào mà Lâm Bách đã muốn ỷ lại vào hắn, ỷ lại tới mức độ không thể xa rời. Nghe Dã Qủy nói như vậy đầu hắn liền trống rỗng, liên tục nói cam đoan sẽ không bao giờ….nữa, sẽ không bao giờ…nữa.
Sóng gió cứ như vậy tựa hồ đi qua, ngày cứ như thường lệ trôi đi. Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên mỗi ngày vào ban đêm sẽ dành ra một khoảng thời gian ngắn đi xem xét kiểm tra một chút. Ban đêm ba ngày sau, Dã Qủy nói với Lâm Bách, tối ngày mai, hắn muốn dẫn y cùng đi ra ngoài….
Lâm Bách mấy ngày hôm trước liên tục ngây ngốc ở một chổ, hắn sắp uất ức đến phát điên rồi, lúc nghe đến Dã Qủy nói mấy lời này, hắn nguyên một đêm không ngủ được, không phải là hưng phấn, mà là sợ hãi. Nhưng mà thế sự thay đổi khó lường, những lời này lại được chứng thực chỉ có trên mình Lâm Bách. Chạng vạng hôm sau, đại trạch của Trác Kình Vân nghênh đón một vị khách quý….