Dã Qủy gần như luôn luôn liệu sự như thần, ngày kế đó sau khi ở phủ tướng quân chịu tổn thất, lại một lần nữa dự liệu sai lầm một việc, đó chính là không phải Lâm Bách chỉ ngủ vài canh giờ, mà là ngủ liên tiếp ba ngày…
Dã Qủy cho dù không muốn làm phiền đến Hồn sư Trác Kình Vân, nhưng cũng vẫn là buổi tối ngày hôm sau đem Trác Kình Vân mời đến. Trác Kình Vân đoán kết quả là hồn thể Lâm Bách còn đang tiêu hóa những ký ức kia. Đối với hồn phách bị thiếu hụt của Lâm Bách mà nói, phải tiêu hóa những đoạn ký ức này thật sự là rất tốn sức. Nhưng mà Trác Kình Vân vẫn khẳng định, Lâm Bách không có việc gì, chỉ là cần thời gian.
Buổi sáng ba ngày sau, Lâm Bách tỉnh, nhưng mà lúc ấy hắn còn chưa kịp cùng Dã Qủy luôn canh giữ bên cạnh nói trên một câu, thì Nhâm Lăng Thiên và Đồ Thịnh Thiên đến đây.
Lâm Bách lôi kéo quần áo Dã Qủy muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, theo bản năng ngưng lại lời muốn nói, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhâm Lăng Thiên đem Đồ Thịnh Thiên mời đến đại sảnh ngồi trên băng ghế, hai người sau khi ngồi xuống lại gọi Tiểu Đồng đi lo việc pha trà, hai người đều trầm mặc ai cũng không nói chuyện. Thời điểm Nhâm Lăng Thiên bưng tách trà, trên miệng mấp máy vài cái khẩu hình kỳ quái.
Cùng lúc đó Dã Qủy ngồi trong phòng ngủ chân mày khẽ động, đem Lâm Bách ấn về trên giường, thần sắc nghiêm túc dặn dò Lâm Bách hảo hảo nằm đó, có chuyện gì chờ sau khi Đồ Thịnh Thiên rời khỏi rồi nói sau, nói xong đứng dậy xuyên qua cửa mà ra, đi tới phía sau Nhâm Lăng Thiên. Vì phòng bị Lâm Bách nghe lén, Dã Qủy còn từ trong ngực Nhâm Lăng Thiên lấy ra một đạo hoàng phù, ném vào trên cánh cửa phía sau.
Sự thật chứng minh cách làm của Dã Qủy đúng, Lâm Bách đâu phải là loại người chịu ngồi yên một chổ. Lâm Bách chẳng biết làm gì nằm yên trên giường một hồi liền từ trên giường đứng dậy, rón ra rón rén từng bước nhỏ đi đến trước cửa muốn chuồn ra ngoài, nhưng là như thế nào cũng không xuyên qua được, hơn nữa cánh cửa kia giống như bị cái gì đó bao lấy, hắn không chạm được thanh cài cửa, đứng đó vò đầu bức tóc luống cuống nữa ngày, cuối cùng đem lỗ tai dán tại trên cửa nghe lén, nhưng mà chẳng biết tại sao rõ ràng gần như vậy, hắn cái gì cũng đều nghe không rõ, thẳng đến khi bên ngoài hai người một quỷ chấm dứt cuộc nói chuyện, hắn cũng chỉ nghe được vài từ mơ hồ, Hoàng cung, Tống Tuyền, Hoàng lăng, vắng mặt, kết thành đồng minh, vài từ này gần như không có liên quan gì đến nhau.
Đồ Thịnh Thiên sau khi mật đàm xong, cũng không ở lại lâu hơn nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi, Nhâm Lăng Thiên làm ra bộ dáng chủ nhân đứng dậy tiễn khách, Dã Qủy cùng đi theo hai người kia ra tới cửa, hai tay chắp sau lưng đứng đó chăm chú nhìn về phương xa thật lâu, tầm mắt là chưa bao giờ mất đi vẻ phiền muộn…
Người nào đó vẫn luôn nghe lén rình coi nãy giờ, nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của Dã Qủy, trái tim bổng chốc giống như là bị ai đó hung hăng bóp chặt đau đớn đến tê dại, đứng tại chổ ngẩn ra, hắn nhớ tới vài thứ, những hình ảnh đó trong thoáng chốc từ từ hiện lên trước mắt: “ Ta thật muốn biết ngươi rốt cuộc là cái dạng người như thế nào?”
“ Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết.” “ Ta không tin, ta muốn biết, không một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, ngày nào đó ngươi sẽ thuộc về ta, ta cái gì cũng đều thấy rõ.” “ Muốn mộng tưởng hão huyền cũng phải có mức độ….Ưhm…” Hình ảnh đến đây thì chấm dứt, Lâm Bách đưa tay đặt trên môi, tầm mắt dừng lại trên bóng dáng của Dã Qủy.
Kia xuất hiện một người đem hắn kéo về phía chính mình, khi người nọ dùng môi của bao phủ lấy môi hắn thì hình ảnh đến đây dừng lại. Lâm Bách không chỉ một lần nhìn thấy qua hình ảnh này, nghe được một phen đối thoại kia, nhưng mà mỗi một lần, hắn cũng đều không thấy được gương mặt người đó, khuôn mặt người đó luôn mơ hồ, nhưng mà giọng nói người đó Lâm Bách lại cảm thấy hết sức quen tai, nhưng giống như vận mệnh trêu đùa, Lâm Bách mỗi khi cẩn thận suy nghĩ lại, thì đều không nhớ được giọng nói đó.
Không biết qua bao lâu, Dã Qủy rốt cuộc cũng xoay người, thấy Lâm Bách ấn môi đứng ở đó nhìn hắn, vẻ mặt ngẩn ra giống như là nhớ ra cái gì đó, chợt nổi ý nghĩ muốn trêu đùa, khóe miệng cong lên đi tới trước mặt Lâm Bách, đưa tay gỡ xuống tấm chỉ hoàng phù màu vàng trên cửa, nhất chân đá văng cửa phòng, tựa vào trên cánh cửa khẽ cười, nói: “ Đang suy nghĩ cái gì?” Lâm Bách còn đang xuất thần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Dã Qủy phun ra một câu: “ Đùa giỡn lưu manh…Cũng phải nhìn cho đúng đối tượng, cẩn thận bị độc chết, cũng không biết như thế nào bị độc chết…”
“…” Khóe miệng Dã Qủy đang tươi cười đột nhiên cứng lại, rồi khủng hoảng, kinh ngạc, mờ mịt, chột dạ đủ loại biểu tình phức tạp chợt lóe lên trên gương mặt Dã Qủy, Dã Qủy nín thở nhìn vẻ mặt Lâm Bách, thấy ánh mắt Lâm Bách trống rỗng, Dã Qủy lui về phía sau từng bước, giả vờ tự nhiên nhẹ giọng nói: “ Lâm Bách, ngươi đang nói cái gì?”
Lâm Bách quay đầu nhìn Dã Qủy, hoảng hốt đè lại huyệt thái dương, “ Ta nói cái gì sao, ta…ưhm…” Lâm Bách nói đến đây không biết tại sao lại thấy hoa mắt, thân thể loạng choạng ngã về phía Dã Qủy. “ Lâm Bách!” Dã Qủy khẽ gọi đem Lâm Bách ôm trở về giường, nữa người ngồi xổm trước giường, nắm lấy tay Lâm Bách đem quỷ khí đưa vào trong thân thể hắn.
Một cổ thanh mát theo bàn tay tản ra khắp tứ chi, Lâm Bách từ từ bình thường lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Dã Qủy, khóe miệng giương lên: “ Đại ca, ta không sao, chỉ là thời gian nằm mơ quá dài, giống như có chút muốn không tỉnh lại.”
“ Nằm mơ?” Dã Qủy kinh ngạc.
“Đúng vậy nằm mơ, ta mơ thấy rất nhiều thứ, đại ca huynh lên đây, ta và huynh nói chuyện.” Lâm Bách nói xong đưa tay kéo Dã Qủy ngồi lên giường, Dã Qủy cũng nghe theo liền ngồi lên giường, Lâm Bách rất tự nhiên mà nằm gối đầu lên đùi Dã Qủy. Lâm Bách không thấy được lúc hắn dựa vào Dã Qủy, trong chớp mắt sắc mặt Dã Qủy có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền cong lên khóe miệng, nụ cười kia làm cho lòng người ấm áp không thôi.
Lâm Bách cũng không biết hắn vì sao lại muốn gối đầu lên Dã Qủy như vậy, nhưng mà hắn đã nghĩ như vậy, như thế này rất thoải mái rất yên tâm. Lâm Bách nằm ngửa vuốt bụng, nhẹ giọng kể lại bản thân mình trong mộng như thế nào, hắn mơ một giấc mơ rất dài, cảm giác như là một người đã trải qua vài năm cuộc sống, có rừng hoa đào, hoa đào rơi, chiến trường, nghị sự, kỳ mưu, Bá Lạc [1] và vân vân. Mà tất cả đều có liên quan đến Đồ Thịnh Thiên, hơn nữa rất kỳ quái, hắn chỉ có thể nhìn thấy được mỗi một mình gương mặt Đồ Thịnh Thiên. Lâm Bách nói xong những lời này, liền bắt lấy vấn đề này hỏi Dã Qủy….
[1] Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Dã Qủy cười khẽ nói cho Lâm Bách đó là bình thường, đây không phải là giấc mộng đó đều là ký ức trước kia của hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy mỗi Đồ Thịnh Thiên là bởi vì hắn chỉ tìm về những ký ức có liên quan đến Đồ Thịnh Thiên. Lâm Bách nghe mà lờ mờ u mê, rối rắm hỏi Dã Qủy, vì sao lại phải như vậy, vì sao hắn không đem tất cả mọi chuyện nhớ lại.
Dã Qủy trấn an Lâm Bách nói thời cơ chưa tới, đợi khi thời cơ đến thì sẽ tìm được chổ mấu chốt, hết thảy đều sẽ giải quyết dễ đàng hơn, hiện tại đã sắp rồi.
Lâm Bách an tâm gật đầu, tay vuốt vuốt bụng, ngữa đầu nhìn chằm chằm Dã Qủy, xa thẳm nói: “ Đại ca, ta giống như rất thích hoa đào, chúng ta ngày nào đó đi nhìn hoa đào có được không.”
Dã Qủy nhìn động tác của Lâm Bách, cũng đưa tay sờ sờ lên cái bụng tựa hồ càng ngày càng lớn kia: “ Hoa kỳ [2] năm nay ở kinh thành đã qua, chờ ngươi tìm thân thể về, ca mang ngươi đến Linh Quốc, rừng hoa đào ở Linh Quốc quanh năm đều nở hoa.
[2] Hoa kỳ: Thời kỳ nở hoa
“ Đại ca từng đến đó?”
“ Không có, chỉ là nghe nói nơi đó rất đẹp.”
“ Tất nhiên rất đẹp, ta đây nhất định phải đi, đại ca phải theo bồi ta.”
“ Được, nếu…” Ánh mắt Dã Qủy chợt tối lại, cũng không nói gì thêm, ngược lại nói: “ Mang ngươi đi, nhất định mang ngươi đi, Linh Quốc còn có rất nhiều mỹ thực đặc sắc, ngươi nhất định sẽ thích.”
“ Thật sự, Linh Quốc gì đó có những thứ gì, huynh nói cho ta nghe một chút đi.”
Dã Qủy cười đem những hiểu biết trước kia của mình nói cho Lâm Bách nghe, Lâm Bách nghe đến say mê thích thú, hai người ai cũng đều không ý thức được, tư thế của bọn họ có bao nhiêu là ám muội, như vậy có bao nhiêu là giống một đôi phu phu…
Nhâm Lăng Thiên sau khi tiễn khách ra về, nhìn đến hai kẻ không phải là người kia, cũng bị tình cảnh ấm áp ám muội kia làm cho dừng lại, ảm đạm xoay người đi ra khỏi viện tử.
Hôm nay, Lâm Bách và Dã Qủy ở trong phòng, không sai biệt lắm ngây người cả một ngày, hàn huyên một ngày, không chỉ nói về mỹ thực ở Linh Quốc, còn có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, gió mát và phong tục mỗi nơi. Lâm Bách rất giật mình khi biết Dã Qủy hiểu biết phong phú như vậy, đối với thân phận khi còn sống của Dã Qủy có chút nghi ngờ, hỏi ra thì Dã Qủy trả lời cũng là Dã Qủy nghe người khác kể lại, đáp án này Lâm Bách cũng không mấy thừa nhận, nhưng mà xuất phát từ việc Lâm Bách luôn đối với Dã Qủy là tính nhiệm không điều kiện nên cũng không có hỏi lại.
Khi ánh tà dương ngã về tây, Dã Qủy cùng Nhâm Lăng Thiên lại ở trong tiểu viện mật đàm, Lâm Bách lại một lần nữa bị đạo phù kia vây trong phòng ngủ, nhưng mà hắn vẫn là nghe được vài thứ: Hoàng cung, đem nay, ban đêm đi dò xét…