” Dã Qủy “. Lâm Bách cau mày nhỏ giọng nói: ” Tên này thật kỳ quái “.
” Kỳ quái “. Dã Qủy nhìn Lâm Bách, biết được người trước mắt cùng với tờ giấy trắng không khác biệt lắm không khỏi cười trêu chọc, ” Tên chính là để người gọi, có chổ nào kỳ quái. Ngươi nói thử xem, tên này kỳ quái ở chổ nào?”
” Dù sao cũng chính là kỳ quái “. Lâm Bách trên mặt lộ ra dáng vẻ thơ ngây, cau mày chăm chú lẩm nhẩm một hồi lâu mới nói:” Dã Qủy, Dã quỷ, Dã Qủy cũng không hẳn là quỷ, tên này hẳn là có từ lúc ngươi vẫn còn là người, người có tên phải là do cha mẹ đặt cho. Cha ngươi như thế nào lại không thích ngươi cũng sẽ không đặt một cái tên Dã Qủy như vậy cho đứa con của mình nha “.
“……”. Nghe Lâm Bách phân tích giống mười phần trong lời nói, Dã Qũy dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt thay đổi nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường:” Ta đã nói, ta chết cách đây hơn một trăm năm, có nhớ tên mình thì cũng không có chỗ dùng, cũng không có ai gọi, cha mẹ ta cũng đã sớm siêu thoát trong luân hồi, ta hiện tại sửa lại tên mình cũng có sao đâu “.
” Dã Qủy, Dã Qủy…”. Lâm Bách đọc lại hai lần, cười nói: ” Cũng đúng, tên này thật sự nhớ rất dễ “.
Dã Qủy thấy Lâm Bách cũng không có hỏi đến cùng, xoay người ngồi xuống bên cạnh Lâm Bách, ánh mắt dường như vô tình dừng ở trên bụng Lâm Bách.
Lâm Bách trong đầu cũng không có ý niệm suy nghĩ gì nhiều, trong lòng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không hề gợn sóng. Chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm những con quỷ áo trắng không ngừng đi qua trước mặt, một lúc sau, Lâm Bách nhớ lại câu chuyện khi nãy cùng Dã Qũy nói:” Huynh nói muốn giúp ta, huynh dự định giúp ta như thế nào?”.
” Phải giúp như thế nào trước tiên ta phải suy nghĩ kỹ đã “. Dã Qủy vuốt cằm nhìn Lâm Bách:” Chiếu theo lẽ thường mà nói khi đi qua cánh cửa An Hồn thì hồn phách, quần áo, tình trạng chết và tất cả những dấu vết còn sót lại ở dương gian sẽ đều tan biến hết, khôi phục lại tình trạng như lúc ban đầu mới đến. Đi qua cửa An Hồn là những vong hồn bình thường, đổi lại quần áo màu trắng có tên thường gọi là hồn y [1 ], đi qua tiếp cửa này là những linh hồn bình thường đều đã mặc vào quần áo trên người, ngươi xem ta cũng không phải không có, mà ngươi…..”.
” Ta, ừm, ta không có đổi quần áo, cho nên ta không phải là loại linh hồn bình thường mà huynh nói.”
” Đúng, ngươi không phải linh hồn bình thường,” Dã Qủy vẻ mặt ngưng trọng nói:” Còn có sự khác biệt thứ hai, trên người ngươi sự khác thường nhất chính là bụng của ngươi, người mang thai sau khi chết thì thân thể sẽ hình thành hai linh hồn, tuyệt đối sẽ không giống như ngươi, đến bây giờ vẫn còn mang theo đứa nhỏ “.
Lâm Bách nghe Dã Qủy nói xong, cúi đầu một lần nữa nhìn bụng của mình, đúng là bụng có nhô ra thành một khối, thật sự là có đứa nhỏ bên trong. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, ngực và đầu đều có chút mơ hồ cảm giác đau đớn, theo đó có một hình ảnh xẹt qua trước mắt, nhưng khi cẩn thận suy xét thì cái gì cũng không nhớ rõ, lúc cẩn thận suy nghĩ lại thì là một trận đau đầu, Lâm Bách đau đến nổi ôm lấy đầu rên rỉ.
” Ngươi làm sao vậy?”. Dã Qủy chú ý tới hành động kỳ lạ của Lâm Bách, cau mày nghiêng đầu hỏi.
Lâm Bách lắc đầu, chờ đau đớn đi qua mới nói:” Ta vừa rồi chỉ là đau đầu, bây giờ không có vệc gì, lão quỷ huynh có phải hay không đang nghĩ cách giúp ta.”
Dã Qủy nhíu mày nhìn Lâm Bách, thấy hắn hình như đã bình thường lại, mới nhẹ nhàng thở ra:” Biện pháp mà ta nghĩ chưa chắc đã chính xác, nhưng mà ở dương gian muốn ra ngoài tìm việc hay hỏi đường thì phải nhờ vào bọn cường hào ác bá, quan phụ mẫu………Ở âm phủ cũng giống như vậy, ngươi coi như hiện tại tìm được bọn cường hào ác bá là ta rồi thì cũng chính là đã có đường, đợi đến sáng mai chờ những âm hồn đó đi hết, ta mang theo ngươi cùng nhau đi vào Vãng Sinh Môn tìm Diêm Vương và phán quan xem xem ngươi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, có thể đầu thai chuyển thế hay không.”
Lâm Bách quay đầu nhìn Dã Qủy rồi lại nhìn về phía những Quỷ Hồn ở khắp mọi nơi đang đồng loạt tiến vào cửa Vãng Sinh, nghi hoặc hỏi:” Vì sao phải chờ tới sáng sớm, ta không thể cùng với những người đó đi vào sao?”.
” Ngươi tuy là vong hồn có bộ dáng khác thường, nhưng mà ngươi có thể đi vào cửa Vãng Sinh, hiện tại bây giờ không thể đi vào chính là ta “.
” Tại sao?”. Lâm Bách quay đầu nhìn Dã Qủy. Dã Qủy cười khổ một chút rồi nói: ” Ban đêm là thời điểm vong hồn luân hồi chuyển thế nhiều nhất, cũng là lúc cửa luân hồi điện mở ra. Thế nhưng chấp niệm của ta quá sâu, không thể tiếp cận được ánh sáng luân hồi của đàn tế luân hồi bên trong cánh cửa luân hồi. Chỉ có sáng sớm cửa luân hồi đóng, ta mới có thể tiến vào cửa Vãng Sinh. Mà ngươi mặc dù thoạt nhìn không giống với tất cả các linh hồn khác, hẳn là coi như chưa phân loại vong hồn, mà chưa phân loại vong hồn thì sau khi đi vào âm phủ sẽ không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, nếu tiếp xúc ánh mặt trời thì sẽ bị hôi yên phi diệt. Để cho an toàn…..ngươi và ta tiến vào cửa Vãng Sinh chỉ có thể thừa dịp trước khi mặt trời lên cao, cửa luân hồi điện đóng lại. Như vậy sáng sớm là khoản thời gian thích hợp để tiến vào. ”
Lâm Bách gật đầu nói, ” Chúng ta ở đây chờ cũng tốt, huynh không thể gặp nguy hiểm mà ta cũng không muốn bị hôi yên phi diệt, dù sao cũng không phải việc gì cấp bách “.
Dã Qủy nghiêng đầu liếc Lâm Bách một cái, ” Cách sáng sớm còn khoảng hai ba canh giờ, cũng sắp rồi. Tìm được Diêm Vương là xác định được ngươi có thể hay không được đầu thai……..”. Dã Qủy nói đến đây thanh âm bắt đầu nhỏ lại.
Lâm Bách chỉ nghe được nữa câu đầu, nữa câu sau hoàn toàn không nghe thấy, cũng không nhận ra sự khác thường của Dã Qủy.
Lâm Bách ngồi đợi nữa ngày chán muốn chết, thò đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài mái hiên. Trên trời tỏa ra vô số điểm sáng lấp lánh, không thể nào dùng từ ngữ mà hình dung được, trong lòng xuất hiện một sự yên tĩnh đến vui vẻ, Lâm Bách không khỏi cảm thán,” Đẹp quá!”.
” Cái gì?”. Dã Qủy quay người qua nhìn Lâm Bách.
Lâm Bách không dời tầm mắt mà vẫn nhìn bầu trời nói:” Đẹp quá, những ngôi sao này đẹp quá.”
” Ngôi sao!”. Dã Qủy cũng vươn đầu nhìn ra bên ngoài mái hiên, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn bầu trời rồi quay lại nhìn vào mắt Lâm Bách, thấy trong mắt hắn lóe lên ánh sáng. Dã Qủy cúi đầu xuống khóe miệng mang theo nét cười, nhưng trong nét cười kia dường như còn mang theo một tia chua sót, lập tức phụ họa theo nói:” Đúng vậy, những ngôi sao này thật đẹp!”.
Hai con quỷ ngồi dưới mái hiên nhìn bầu trời đầy sao đến xuất thần, đối với toàn bộ xung quanh mình cũng không thèm để ý. Lâm Bách đem tất cả tâm tư đều đặt lên những ngôi sao, lúc thì chỉ lên bầu trời nói với Dã Qủy ngồi bên cạnh mình đó là ngôi sao Tinh [2], rồi nào là Tinh đồ [3].
Dã Qủy nghe đều là gật đầu, một chút cũng không giật mình kinh ngạc. Lâm Bách là người mất đi trí nhớ nhưng nhận thức về các ngôi sao như vậy vẫn rất sâu sắc. Đặc biệt là khi Lâm Bách cùng với Dã Qủy mỗi lần ngồi đối diện với nhau, trong đôi mắt của Dã Qủy đều là sự thâm thúy sâu thẳm mênh mông không nhìn thấy điểm dừng.
Thời gian trôi qua cũng sắp tới sáng sớm, những ngôi sao cũng bắt đầu lặn mà mờ đi. Lâm Bách cùng với những con quỷ bình thường không giống nhau, mới ngồi được mấy canh giờ mà tinh thần đã kém đi rất nhiều, không biết từ lúc nào đã đi tới dựa vào trên vai Dã Qủy ngủ gật.
Dã Qủy nhìn thấy trước cửa Vãng Sinh xuất hiện mấy âm tướng, những vong hồn bắt đầu lướt đi nhanh, biết là trời sắp sáng. Có chút không đành lòng lay tỉnh Lâm Bách đang dựa trên vai mình dậy, ” Tỉnh tỉnh, thời gian tới rồi.”
” Ừh “. Lâm Bách mơ mơ màng màng tỉnh dậy trả lời, đứng lên cùng với Dã Qủy hai người đồng thời đi về phía cửa Vãng Sinh.
Lúc hai người đi tới trước cửa Vãng Sinh, những vong hồn mặc hồn y màu trắng đi vào cửa Vãng Sinh bước chân đã muốn ngừng lại. Bị các âm tướng dẫn dắt phân tán ra bốn hướng.
Lâm Bách và Dã Qủy không bị âm tướng cản trở trực tiếp vượt qua cửa Vãng Sinh đi tới nơi gọi là âm phủ. Lâm Bách một bước tiến vào cửa Vãng Sinh liền cảm thấy cơn buồn ngủ trên người tiêu tán đi không còn một mãnh, nhưng mà cảm thấy cơ thể có chút suy yếu, mỗi bước đi đều phải cố hết sức, hai chân không tự chủ mà cố gắng đi về phía trước. Lâm Bách cũng chỉ có thể dựa vào trên người Dã Qủy để hắn mang theo mình đi.
Lâm Bách cùng Dã Qủy đầu tiên là đi qua một đường hầm hết sức rộng rãi, tiếp đó đi tới một mãnh đất trống, tầm nhìn rộng lớn. Ngay phía trước Lâm Bách chính là một cây cầu gỗ nối qua khoảng đất trống. Mặc khác xung quanh mãnh đất trống đều có những cây cầu được làm bằng đá nối tiếp nhau. Ở chổ khác, ngay phía trước chính giữa là đại điện treo lở lửng giữa không trung không khác biệt mấy so với cung điện chính quy, bất quá có chút âm u. Bên phải là cửa luân hồi mà Dã Qủy nói, bên trái là con đường thông đến địa ngục trừng trị tội hồn.
Trước tiên Lâm Bách và Dã Qủy đi lên cầu đá rồi bước lên chỗ trống treo giữa trời, sau đó trực tiếp đi lên cầu Vấn Trần thông đến điện các. Lâm Bách nhìn thấy trên nơi chủ vị treo cao một tấm biển hiệu đề ba chữ to, Diêm Vương Điện.
Dã Qủy này tự xưng là một con quỷ đã chết mấy trăm năm, vì cái gì lại chủ động giúp đỡ Lâm Bách. Một con quỷ chưa từng quen biết và cũng là lần đầu tiên gặp thế nhưng lại rất nhiệt tình, có phải hay không đang có âm mưu…..
Lâm Bách đến tột cùng là ai, tại sao vong hồn của hắn lại mất đi trí nhớ và cùng với những quỷ hồn khác lại không giống nhau, vì sao trong bụng hắn lại mang thai đứa nhỏ, thời điểm hắn chết người bên cạnh rốt cuộc có ở bên cạnh hắn không. Những việc này cũng thật kỳ lạ, Diêm Vương điện đã tới, là nơi có thể cho hắn một cái đáp án vừa lòng.
==========================================
[1 ] Hồn Y:Y phục màu trắng mà các vong hồn thường mặc.
[2 ] Tinh: sao Tinh ( đó là một chòm sao trong Nhị thập bát tú)
[3 ] Tinh đồ: theo ta nghĩ nó là các ngôi sao xếp thành một Dãi Ngân Hà