Dùng Răng Thành Danh

Chương 32: Tình nhân



Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"..."

Hạ Du Châu xách túi nhựa nhặt đồ lên, đèn bắt muỗi đã bị rớt bể cong cổ, nhang muỗi bị nát thành tám miếng. Đèn xách tay nhìn có vẻ yếu ớt nhất, lại vẫn còn tốt không bị gì, thuỷ tinh quanh thân ngay cả một vết nứt nhỏ cũng không có, đúng là cùng là đèn nhưng cái vứt cái giữ.

"Vậy đám muỗi kia thì sao?"

"Cũng sẽ bắn ra ngoài."

Hạ Du Châu lập tức cảm thấy vô số con muỗi nhìn không thấy đập vào mặt, đây chính là thành phần của hàng ngàn hàng vạn vi khuẩn gây bệnh, nhanh chóng đeo khẩu trang lên. Sau đó ngây người: "Không đúng, vậy chẳng phải là em giết muỗi không công rồi à!"

Mấy con muỗi lớn, rời khỏi thế giới trong gương thì không nhìn thấy nữa, muỗi sống bắn ra ngoài còn có thể gọi về, nhưng muỗi chết thì chắc là cả đời này cũng về không được.

Tư Quân: "Ừ."

Hạ Du Châu chưa từ bỏ ý định, duỗi đầu vào xem, trong gương sạch sẽ, ngay cả một cọng lông muỗi cũng không có. Đau lòng xoá đi vết máu lúc nãy bôi lên, giết vội quá không kịp đếm kỹ số lượng, nhưng nhiều hay ít thì cũng là vật tư, thu được thì có thể đổi được không ít đồ ăn.

Cái biến mất trong đêm đen không phải là muỗi, mà là sữa bột của con trai!

"Em giết gần trăm con, tình trạng trên đường Hoàng Hôn sẽ không tệ đi nữa." Tư Quân lau chùi sạch sẽ kiếm chém đã biến về lại thành khuy măng sét, từ từ đeo lên.

Gần trăm con...

Hạ Du Châu nghe thấy số lượng thì càng đau lòng hơn, nhìn thấy Tư Quân đeo khuy măng sét, mới phát hiện trong tay mình trống trơn, kiếm chém đâu rồi?

Kiếm chém lại co rút lại thành gia huy, một cái khuy nho nhỏ rơi trên mặt đất, đúng là khó nhìn thấy, chỉ đành ngồi xuống dùng đèn pin trong điện thoại để tìm. Sờ một chút, lại chạm tới một bàn tay hơi lạnh, rụt lại theo bản năng, lại bị bàn tay đó nắm được.

Tư Quân nắm móng vuốt dính đầy vết máu và bụi bẩn, lật lòng bàn tay ngửa lên, dùng khăn tay lau sạch sẽ. Sau đó, ngước mắt nhìn mặt Hạ Du Châu. Đối phương không hề có ý tính nói gì đó, mím môi nhặt khuy măng sét trên đất lên, lau một chút, rồi đặt vào trong tay Hạ Du Châu: "Chúng ta nói chuyện đi."

Hạ Du Châu cầm chắc gia huy trong lòng bàn tay, đứng dậy: "Nói gì... ây ây!"

Không đợi Hạ Du Châu chuẩn bị tâm tình cho tốt, liền nhìn thấy Tư Quân ném túi nhựa của cậu vào thùng rác. Không thể cản được, đèn méo cổ, nhang muỗi, túi nhựa Đại Phát của cậu cũng mất luôn, chỉ còn lại có một cái vợt muỗi cộng thêm mấy cái pin khô.

"Làm sao?" Tư Quân ngước mắt nhìn cậu.

"Lãng phí là không tốt đâu, đại thiếu gia à." Hạ Du Châu muốn lượm cái đèn bắt muỗi kia lại, tuy là méo méo tí nhưng cũng có thể ráng xài được, lại bị Tư Quân kéo đi.

Tư Quân giơ tay lên, ra hiệu cho Hạ Du Châu: "Lên xe."

Hạ Du Châu nhìn chiếc xe thể thao màu bạc xinh đẹp kia, cầm theo vợt muỗi ngồi xuống trên mui xe.

Tư Quân: "..."

Im lặng dừng bàn tay đang tính mở cửa xe ra, đi tới bên cạnh Hạ Du Châu rồi đứng ở đó. Hai người nhìn nhau, một lát cũng không nói gì.

Chuyện năm đó, xảy ra liên tiếp bất ngờ không kịp đề phòng, không nói được lời tạm biệt, hai người cũng chưa nói được một câu đàng hoàng với nhau. Lần trước ở biệt thự, tuy rằng dưới sự kích động cũng nói ra, nhưng tin nhắn kia vẫn là trở ngại nằm giữa hai người bọn họ. Bởi vì tin nhắn này, Hạ Du Châu không có cách nào nói cho Tư Quân, thật ra ngày đó cậu bị tập kích, cho nên rời đi vừa nhanh vừa vội như thế.

Không khí nặng nề khiến cho người ta không thở nổi, Hạ Du Châu kéo khẩu trang xuống, tính nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

"Người tập kích em, em còn nhớ rõ được chừng nào?" Tư Quân bỗng nhiên mở miệng, cụp mắt nhìn cái răng nhọn của Hạ Du Châu lộ ra ngoài môi.

Hạ Du Châu bị hắn nhìn chằm chằm vào răng, có chút không dễ chịu, muốn nhét răng vào cái rãnh nhưng làm sao cũng không nhét vào được, đơn giản kệ luôn: "Quầy lễ tân của khách sạn đưa em một cái thẻ mở cửa phòng, em đợi ở trong phòng khoảng nửa tiếng đồng hồ, có người quẹt thẻ đi vào. Em nghĩ là anh, liền bổ nhào tới cửa. Kết quả là có ba người xông vào, ai cũng đeo khẩu trang, mới bắt đầu đã dùng đồ gì đó với em."

Bàn tay xuôi ở bên người của Tư Quân chợt nắm chặt: "Đồ gì?"

"Em cũng không biết là gì nữa, có thể là kiểu như vũ khí sốc điện gì đó." Hạ Du Châu vò đầu, "Cụ thể thì em không nhớ rõ, không biết là ai, cũng không biết tại sao bọn họ lại muốn làm thế. Cha em nghĩ là thân phận huyết tộc của em bị lộ rồi, cho nên gặp phải thợ săn."

Tư Quân từ từ hít vào một hơi, giọng nói khàn khàn: "Em cho là tôi muốn hại em, phải không?"

Bàn tay đặt trên đùi của Hạ Du Châu khẽ run: "Không có."

Lời này có chút đuối lý.

Khi đó cậu không biết Tư Quân là huyết tộc, còn tưởng rằng đã giấu giếm thân phận của mình đến không có kẽ hở nào. Thật ra trong mười chín năm, cậu chưa từng cảm thấy mình khác với con người, chỉ là một thanh niên có răng dài hơn, trong đồ ăn thì có nhiều thêm một thứ gọi là máu. Nhưng mà chuyện uống máu này, chắc chắn là người bình thường khó có thể tiếp thu được, cho nên cậu vẫn luôn không cho Tư Quân biết.

Ngày đó cậu có xung đột với phú nhị đại nổi tiếng trong trường, cãi xong thì liền đánh nhau.

Bản thân Hạ Du Châu biết võ, hai ba cái đã đánh cho đối phương đến răng rơi đầy đất. Nhưng lại không chống lại được đàn em của đối phương, một gậy đánh xuống khiến cho Hạ Du Châu té ngã, đè cậu xuống để cho phú nhị đại đánh.

"Ái chà, không phải mày giỏi lắm à?" Phú nhị đại lau cái mũi không ngừng chảy máu, cầm một chai bia đến, "bộp" một tiếng đập vào đầu Hạ Du Châu.

Tiếng thuỷ tinh vỡ nát theo xương truyền vào trong tai, đầu Hạ Du Châu có một tiếng "ong" vang lên. Máu trượt tới khoé miệng theo đuôi lông mày, bị răng hút máu lộ ra ở ngoài hút vào, trước mắt dần dần bị một màu đỏ phủ lên.

Tới khi Hạ Du Châu phản ứng kịp, thì đã cắn mạnh vào cổ của đối phương. Một lượng lớn máu tươi ấm áp, theo ống răng chảy vào trong dạ dày, đó là lần đầu tiên cậu nếm máu người nhiều như thế. Thành thật mà nói, cũng chẳng ngon gì mấy, vị đắng đắng cay cay như cồn, thua xa hớp ngọt ngào lúc cắn rách tai Tư Quân.

"Hạ Du Châu!" Tư Quân hét to một tiếng làm cho cậu thức tỉnh từ trong làn sương mù máu, kéo hai người bọn họ ra xa nhau, đè mạnh vai cậu xuống, "Nhìn anh, Hạ Du Châu, tỉnh tỉnh!"

Tiêu cự từ từ đối nhau, Hạ Du Châu nhìn thấy máu nhuốm lên áo sơ mi trắng của Tư Quân, giơ tay muốn lau cho hắn, nhưng không ngờ càng lau thì càng dính nhiều máu hơn.

"Hạ Du Châu, đừng nên xem con người là đồ ăn!"

Những lời này, một gậy đánh tỉnh cậu từ trong cơn choáng váng, khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt, Hạ Du Châu cố gắng giải thích: "Không phải em..."

"Á —— Giết người! Nhanh báo cảnh sát!" Bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.

...

Hạ Du Châu, đừng nên xem con người là đồ ăn!

Lúc ngồi trong phòng giam, câu này xoay vần nhiều lần trong đầu cậu. Thân phận huyết tộc đã bị Tư Quân biết, hơn nữa rõ ràng là hắn cũng không quá tiếp thu được. Mãi đến sau khi ra ngoài gọi điện cho hắn, hắn nói: "Đừng sợ, anh sẽ giải quyết. Mấy ngày này đừng ra ngoài, việc còn lại cứ giao cho anh."

Giọng nói kiên định mạnh mẽ, lại lần nữa cho Hạ Du Châu hy vọng.

Năm năm nay, thật ra cậu vẫn luôn giãy giụa giữa hai mâu thuẫn.

"Đừng nên xem con người là đồ ăn!"

"Đừng sợ, việc còn lại cứ giao cho anh!"

Bước tới một bước là thiên đường, cậu tin là ngày đó Tư Quân chỉ đến muộn thôi, không hề có liên quan gì đến người hại cậu. Lùi về phía sau một bước là vực thẳm, có thể là Tư Quân thật sự không thể tiếp thu được chuyện cậu là huyết tộc, tiết lộ tin tức này cho người khác.

Hơi do dự khó có thể nhìn ra, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn bị Tư Quân bắt được. Hắn từ từ hít vào một hơi cực kỳ nhẹ, như là sau khi bị thương thì đau đớn thở dốc: "Còn gì nữa không? Những người đó nói gì nữa không."

"Trên cơ bản thì bọn họ không nói gì cả, em chỉ nhớ rõ mấy từ, "Mồi lửa" "Tiêu diệt mồi lửa."" Hạ Du Châu cố gắng nhớ lại, chỉ có thể nhớ được hai từ này.

Mồi lửa.

Tư Quân nhíu chặt mày. Từ này, theo hiểu biết của hắn về huyết tộc thì cũng không có hàm nghĩa gì đặc biệt. Nhưng lúc những người này làm Hạ Du Châu bị thương thì nói tới, chắc chắn không phải là một từ bình thường.

"Chắc là bọn họ đang hút thuốc, bạn bảo họ tắt lửa đi." Hạ Du Châu không muốn nhớ lại quá trình ngày đó, xoa mặt, mới phát hiện đầu ngón tay mình đang run nhè nhẹ.

Đúng là không có tiền đồ, cũng đã bao nhiêu năm rồi.

"Anh sẽ điều tra rõ, cho em một lời giải thích." Giọng nói của Tư Quân càng lúc càng khàn, tin nhắn này gửi đi từ điện thoại của mình, tất nhiên là cùng một nhóm với đám người làm hại Hạ Du Châu.

"Được." Đã có liên hệ thì có Tư Quân giúp đỡ điều tra sẽ dễ dàng hơn, trong lòng Hạ Du Châu thoải mái hơn nhiều, ngẩng đầu, liền nhìn thấy mặt Tư Quân đã trắng đến không có màu máu.

Tuy rằng huyết tộc vốn trắng, nhưng kiểu trắng này đúng là không bình thường.

Hạ Du Châu giơ tay, hai ngón tay níu cổ tay áo, kéo kéo tay áo Tư Quân: "Hầy, sao thế?"

Tư Quân cúi đầu nhìn hai ngón tay kia của cậu: "Bây giờ nói những lời này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng xin em hãy tin tưởng, tin nhắn kia thật sự không phải là do tôi gửi."

"Em biết." Hạ Du Châu xua tay, nhếch miệng cười, "Anh sẽ không hẹn em đi khách sạn tốc hành đâu nhỉ? Lúc đó em chưa trải việc đời, cũng không biết đại thiếu gia anh có tiền như thế, em còn cứ tưởng thật, mong chờ đi mướn phòng với anh kia kìa."

Nói tới mà mất mặt, lúc đó đúng là cậu nghĩ Tư Quân hẹn cậu đi chỗ kia kia, còn chẳng biết xấu hổ hỏi Chu Thụ: "Ây, em nói xem, anh có nên mang một hộp ba con sâu theo không."

Chu Thụ: "..."

Hạ Du Châu: "Quên đi, mang một hộp ba con sâu theo thì quá rõ ràng rồi."

Em trai thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Du Châu dùng sức vỗ bắp đùi em trai một cái, quyết định nói: "Hay là mang một chai dầu bôi t.r.ơ.n theo đi."

Chu Thụ: "Anh vã vừa thôi chứ, người ta chỉ là hẹn anh nói chuyện thôi, anh đi vào rồi móc cái đồ chơi kia ra, có thấy mất mặt không?"

Khuôn mặt tái nhợt của Tư Quân, lập tức bỏ đừng: "Em..."

"Khụ..." Không cẩn thận nói chuyện cấm năm đó ra, Hạ Du Châu ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, "À, đèn kia của anh mua ở đâu vậy, mấy ngày tới em sẽ tự mình giết muỗi, vì dân trừ hại, tiện thể kiếm chút bữa sáng."

Nhưng không ngờ người đứng tại chỗ cứ như khúc gỗ lại chợt tiến lên một bước, cứ thế chen vào giữa hai chân cậu. Một tay Tư Quân chống trên mui xe, cách cực gần, nhưng ánh mắt lại không chịu nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào cái răng nhỏ kia, hô hấp dồn dập: "Thật ra, tôi có thể cho em giấy chứng nhận... tình nhân của lãnh chủ."

"Hả?" Hạ Du Châu kinh ngạc đến ngây người, đang yên lành tự dưng chứng nhận tình nhân cái gì, lẽ não thiếp thân đại kỵ sĩ lại thăng chức thành tình nhân của lãnh chủ rồi? Đây là kiểu quy tắc ngầm của phòng làm việc nào đây!

"Như thế thì ngày nào em cũng có thể nhận bữa ăn sáng miễn phí." Tư Quân ngẩng đầu lên, chân thành nhìn cậu.

Hạ Du Châu cảm nhận được hô hấp của đối phương phun lên răng nanh hút máu của mình, cảm giác run rẩy không khống chế được truyền khắp toàn thân, nhịn không được dùng một tay chống nhẹ ngửa về sau, thốt lên: "Không, không cần đâu, em vẫn luôn nghĩ sẽ dựa vào hai bàn tay của mình cần lao làm giàu."

/Hết chương 32/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.