Dùng Răng Thành Danh

Chương 37: Huyết thống



Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Răng nanh sắc nhọn, đâm một chút vào mạch máu trên cổ cách một lớp da, nguy hiểm do vị trí trí mạng bị khống chế khiến cho Hạ Du Châu không khống chế được mà run rẩy. Hạ Du Châu sợ đến ngẩn người, lời này không hề giống như lời mà Tư Quân sẽ nói ra, không lẽ người nọ hơi điên rồi? Muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí: "Không phải nhà anh ăn chay... á!"

Trong nháy mắt khi DJ nói "Một," Tư Quân lại thật sự cắn vào.

Hạ Du Châu cảm nhận được một sự đau đớn day dứt, nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Người cắn cậu không hề dùng răng nanh hút máu, mà dùng răng nanh bình thường ngậm cổ cậu rồi cắn xé. Không chảy máu, nhưng rất đau.

Giãy giụa theo bản nặng muốn đẩy hắn ra, lại bị Tư Quân đè vai xuống, không động đậy được.

"Hạ Du Châu, tôi hận em." Giọng nói không rõ ràng, truyền đến từ chỗ cổ.

Hận sao...

Hạ Du Châu không giãy giụa nữa, tuỳ ý để cho con dơi lớn đã co răng nanh lại cắn cậu cho hả giận.

Tiếng nhạc dừng lại, DJ cười hô to: "Trò chơi kết thúc! Để tôi xem là ai còn đang luyến tiếc chưa thả ra nào!"

Trong đại sảnh tràn đầy tiếng cười đùa, bầu không khí giữa trai và gái không còn giống lúc nãy nữa. Ngay cả nhiệt độ của quầy rượu cũng thay đổi, từ 30 độ lên tới 70 độ, nóng đến ai cũng đỏ mặt.

Tư Quân lại thả lỏng răng nanh vào lúc này, ngay cả thói quen khẽ liếm sau khi cắn người của huyết tộc cũng không có, cứ thế rời khỏi cậu rồi ngồi ngay ngắn, khiến cho Hạ Du Châu vô cùng khó chịu.

Giống như là đi mát xa lưng, sau cơn đau kéo gân, chờ đến lúc cuối cùng cũng được ấn nhẹ thoải mái một chút, kết quả lại chẳng thấy thoải mái đâu cả.

Hạ Du Châu sờ sờ chỗ bị cắn, dùng ánh mắt liếc trộm Tư Quân: "Này..."

"Đừng nói gì cả." Tư Quân bưng ly rượu trên bàn lên, im lặng nhấp một ngụm.

Người này, rõ ràng là hắn cắn người ta, làm sao mà trông còn tủi thân hơn người bị cắn nữa. Hạ Du Châu khẽ thở dài, cũng không dám nói tiếp nữa, ngước mắt nhìn về phía Hà Khoảnh ở bên kia.

Cổ của ông chủ quán bar đã bị cắn ra hai lỗ nhỏ, bản thân vẫn còn chẳng biết gì, cả mặt toàn là hưởng thụ. Tam thiếu người ta cực kỳ có tố chất, cơm nước xong còn tiện thể rửa chén luôn, lè lưỡi ra liếm đi giọt máu ở bên ngoài, lại liếm hai lỗ máu một chút.

Hai lỗ máu vốn hơi khiến người ta sợ hãi, thu nhỏ lại mà mắt thường có thể thấy được, không hề chảy máu.

"Ây dà, cắn rách da anh rồi." Hà Khoảnh dùng giọng nói dịu dàng của thiếu nữ, áy náy nói.

Lúc nãy ông chủ quán bar vẫn là một bộ dáng bất cần đời, nhưng giờ ánh mắt nhìn Hà Khoảnh lại đã thay đổi không biết từ lúc nào, giọng điệu vô dùng dịu dàng: "Không sao đâu cục cưng, em cắn chết anh cũng được."

"Làm sao em nỡ chứ."

"Em thật là mê người mà."

Trên người Hạ Du Châu nổi từng hột da gà lên, cánh tay run rẩy nhìn Tư Quân còn đang cúi đầu uống rượu, lặng lẽ nhích qua bên cạnh hắn: "Hai người bọn họ không sao chứ?"

Tư Quân nhìn thoáng qua hai người làm người ta cay mắt kia, cụp mắt: "Có tác dụng của nọc độc trong răng nanh hút máu, không sao cả."

Nọc độc trong răng nanh?

Lần đầu tiên Hạ Du Châu nghe được răng nanh còn mang theo độc: "Nọc độc này của cậu ta có tác dụng gì?"

"Nọc độc của nhà họ Hà là ái mộ, khiến cho đồ ăn cam tâm tình nguyện..." Tư Quân tiếp tục giải thích, nói đến phân nửa lại nói không được nữa, hung hăng liếc mắt trừng Hạ Du Châu, "Sao em còn có thể nói chyện với tôi như thế?"

Vừa làm động tác như vậy, làm sao mà người này còn có thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà hỏi này hỏi kia nữa!

Hạ Du Châu nháy mắt mấy cái: "Làm sao, nọc độc của anh là khiến cho người ta không thể nói chuyện à?"

Bàn tay bưng ly rượu của Tư Quân run nhè nhẹ.

Hạ Du Châu giơ tay ra đỡ chân ly rượu, thở dài: "Em cũng ngoan ngoãn cho anh cắn rồi, làm sao còn giận dỗi nữa."

Câu này được nói ra xong, xung quanh chợt im lặng một chút. Huyết tộc và đồ ăn đang chim chuột quấn lấy nhau cùng nhìn qua, Hạ Du Châu không hiểu ra sao, Tư Quân bên cạnh còn chưa kịp nuốt xuống liền bị sặc rượu: "Khụ khụ khụ..."

Ông chủ quán bar cười híp mắt nhìn hai người bọn họ: "Người anh em à, chơi đã quá nhỉ. Nhưng nơi chúng tôi là nơi văn minh, ở nơi đông người thế nào thì bớt phóng túng lại chút."

Lúc này Hạ Du Châu phản ứng được mới là có chuyện gì xảy ra, trong mấy trò sếch thế này, cắn (1) còn có ý khác. Mấy năm nay không ở trong thành phố lớn, sao người ở đây lại trở nên cởi mở thế chứ, đúng là quá không thể tưởng tượng nổi! Hạ Du Châu kéo khẩu trang lên che đi khuôn mặt ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: "À ông chủ, nói với anh chuyện này, gần đây anh có gặp được con Husky nào ở xung quanh đây không?"

(1) Mình nghĩ cắn [咬] còn có nghĩa là kh*u giao, tiếng Anh là "bờ lâu chóp" ấy.

Mắt ông chủ lộ ra cảnh giác: "Mấy người tìm Husky làm gì?"

Tư Quân ra dấu tay với Hà Khoảnh.

Hà Khoảnh hiểu rõ, đẩy đẩy đồ ăn: "Hỏi anh đó, anh cứ trả lời đi."

"Ây, không phải anh chỉ thuận miệng hỏi chút thôi à." Ông chủ quán bar lập tức đổi lại nụ cười dịu dàng, "Bởi vì tôi có nuôi một con Husky, nhặt được vài ngày trước, lông bóng sáng đẹp lắm. Sao vậy, bạn em bị lạc mất chó à?"

"Em muốn xem con chó kia một chút." Hà Khoảnh uốn éo người làm nũng.

"Được được được, xem xem xem." Ông chủ đứng lên, nói với người phục vụ một tiếng, liền dẫn ba người đi tới sân sau. Sân sau của quán bar không mở ra cho người ngoài, đây là không gian riêng tư của ông chủ, cần phải đi qua nhà bếp thì mới tới được.

Hạ Du Châu nhìn thẳng vào mắt của Tư Quân: "Tác dụng của độc này mạnh thiệt, nhà anh là loại độc gì?"

Tư Quân không để ý tới cậu.

Hạ Du Châu nghiêng đầu nhìn hắn, không nhìn đường, "bộp" một tiếng đụng vào góc bàn inox trong phòng bếp. Gà bay trứng vỡ, "úi da" một tiếng rồi ngồi xổm xuống. Bảo kiếm lớn sau lưng quét hết đồ ăn trên bàn của người ta xuống.

Tư Quân: "..."

Hạ Du Châu tội nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn.

Tư Quân xoa xoa gân xanh nhảy trên thái dương, đưa mấy tờ ra bồi thường nguyên liệu nấu ăn, khom lưng kéo cậu lên: "Đi đàng hoàng vào."

Đẩy cửa inox phòng bếp ra, mở ra một thế giới khác. Hoàn toàn trái ngược với ầm ĩ trong quán bar, chỗ này giống như là một quán cà phê nhỏ yên tĩnh, trong sân lộ thiên có đặt xích đu, ghế dài và một cái dù che nắng màu cà phê. Bên cạnh có một cái lồng làm từ những dây sắt nhỏ, nhìn qua như là để nhốt chó, bên trong có chén ăn, chén nước, miếng lót đi tiểu, chỉ là không có chó.

"Ủa, chó đâu rồi?" Ông chủ quán bar bước nhanh chạy tới, kiểm tra lồng chó.

Cứ nghĩ rằng IQ của Husky thấp, không cần khoá quá phức tạp, hắn liền chọn loại đơn giản nhất, cửa chỉ dùng một thanh sắt nhỏ chốt lại. Bây giờ, then cài cửa đã bị đẩy ra, cửa lồng mở rộng.

"Grừ..." Tiếng gầm gừ trầm thấp, truyền đến từ chỗ xích đu bên kia.

Trên mặt ông chủ vui vẻ: "Tôi biết mà, con chó ngố này chạy không xa đâu." Nói xong thì đi qua bên đó, mới vòng qua góc chết, bỗng nhiên kêu lớn một tiếng, té nhào ra ngoài. Cùng lúc đó, ba con chó điên đen thui chảy nước bọt bước ra từ trong bóng tối.

Hạ Du Châu hết hồn, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng không ra chiêu. Nếu là trước đây, cậu đã trực tiếp đánh với lũ chó rồi. Nhưng trải qua vụ cảm cúm trên đường Hoàng Hôn, không dám giết chó ở bên ngoài nữa.

Cậu không giết chó, nhưng chó lại tự mình nhào lên.

Ba con chó điên nhìn bọn họ chằm chằm chỉ một lát, con chó đi đầu bỗng xông về chỗ Tư Quân. Tư Quân lắc mình tránh đi, Hạ Du Châu tiến lên trước hắn, nâng kiếm từ dưới lên chém ra, một kiếm chém đứt móng vuốt của con chó.

Máu đen phun tung toé, Tư Quân kéo Hạ Du Châu về phía mình, khó khăn lắm mới tránh đi được, không để cho chút máu nào dính vào. Nhưng con chó kia cứ như không biết đau, té ngã một cái rồi lại lập tức bò dậy. Cùng lúc đó, hai con kia cũng nhào tới.

"Bên kia!" Hà Khoảnh chỉ vào cửa inox soi rõ bóng người của phòng bếp.

Chắc là vì để cho sân đẹp hơn, ông chủ dán một mặt gương mỏng ở trên cửa inox này.

"Á á á, mau chạy đi!" Ông chủ quán bar hoảng sợ kêu to.

Tư Quân nắm sau cổ hắn, lấy một cây kim chích ra từ trong túi, đâm thẳng xuống vai. Tiếng kêu của ông chủ hơi ngừng, cơ thể mềm xuống như một cái khăn, được Tư Quân đỡ sau đó nhét vào lồng chó.

Mà Hà Khoảnh đã dẫn chó chui thẳng vào thế giới trong gương trên cửa inox.

Hạ Du Châu không dám kéo dài, cũng vọt vào theo.

Cái gương này chỉ có thể soi được chỗ sân, thế giới trong đó liền cực kỳ chật hẹp. Ba con chó điên vào trong gương, nhanh chóng to lên, Hạ Du Châu xông vào liền đụng phải lưng của một con, không chút nghĩ ngợi nhảy lên một cái, trực tiếp chặt đứt cổ nó.

Ánh sáng sắc bén lướt qua, chém sắt như chém bùn.

Đầu chó to lớn bị một kiếm chém đứt, lộc cộc rớt xuống cạnh chân Hà Khoảnh.

Hà Khoảnh đi giày cao gót, chạy nhanh quá không đứng vững, bị đầu chó quấn chân một cái, té nhào qua một bên. Mặt và cái miệng to bự đối diện nhau, nhịn không được hét ầm lên: "A a a a a!" Vừa hét vừa nhanh chóng lăn nhanh đi.

Hạ Du Châu cũng không nghĩ tới kiếm Vô Nhai dùng tốt như vậy, vốn cậu còn đang lo không dùng được kiếm này để giết chó ở trong gương.

"Grừ ——" Hai con chó khác nhìn thấy đồng bạn mình đầu thân lìa nhau như thế, gào lên một tiếng, chợt bắt đầu lui về phía sau.

Tư Quân cũng bước vào theo, ánh trăng màu bạc lập tức mọc lên ở chân trời.

Hai con chó kia vốn đã mất bình tĩnh, nhìn thấy Tư Quân thì lại lập tức có tinh thần, gào lên chạy qua phía hắn. Tư Quân rút kiếm chém ra, vung kiếm hoa lệ một cái, rõ ràng có thể thấy được vầng sáng dập dờn từ mũi kiếm. Cự thú chạy nhanh như bị nhấn nút chạy chậm, từ chó bay trăm mét biến thành chó già tản bộ.

"Lợi hại! Chó mà cũng đóng băng được!" Hạ Du Châu khẽ vẫy kiếm Vô Nhai, vẩy máu đen trên thân kiếm ra, bước nhanh chạy tới chém đầu chó.

Chó có động tác chậm chính là một mục tiêu sống. Hạ Du Châu không cần tốn nhiều sức, xoẹt hai cái chém sạch sẽ. Cơ thể to lớn ầm ầm rớt xuống đất, hai cái đầu lộc cộc lăn ra xa.

Hạ Du Châu chạy tới, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn miệng chó một cái, giơ tay phải rút răng chó ra.

"Ây ây, anh làm gì thế!" Hà Khoảnh đá rơi giày cao gót, bước nhanh chạy tới nắm cổ tay của cậu, "Không thể đụng vào, nếu như xước da thì anh sẽ chết."

Nước bọt của người sói loại không hoàn toàn có độc, loại độc này tương tự với mầm độc bệnh chó dại đối với con người, nhiễm phải thì có xác suất rất lớn sẽ bị bệnh chó dại. Còn đối với huyết tộc mà nói, là thuốc độc trí mạng.

Hạ Du Châu: "Hả?"

"Cho nên phải kéo người sói vào trong gương, thứ nhất là vì không cho muỗi bệnh khuếch tán, vả lại cũng là vì có thể sử dụng năng lực khống chế để tránh khỏi bị thương." Hà Khoảnh chỉ ánh sáng dần biến mất trên mũi kiếm của Tư Quân, "Vẫn là "Trấn tĩnh" của nhà anh dùng tốt, đâu như nhà chúng tôi..."

"Mấy người không nhầm lẫn gì chứ." Hạ Du Châu khoét một cái răng chó ra, cầm trong tay nhìn, "Hình như huyết tộc có miễn dịch với loại độc chó điên này mà."

Hà Khoảnh hoảng sợ nhìn động tác của cậu, giơ ngón tay sơn màu hồng chỉ vào cậu, run rẩy một hồi: "Anh anh anh..."

Tư Quân đi tới, cau mày nhìn động tác của Hạ Du Châu, lấy ra một cái khăn tay: "Nhà bọn họ có huyết thống đặc biệt."

"Huyết thống gì mà mạnh vậy?" Hà Khoảnh quan sát người cầm bảo kiếm lớn khoét răng chó ra, rồi đá đầu chó, "A đúng rồi, anh ta là loại phương Đông trong truyền thuyết! Quá lợi hại rồi, nếu như hai người sinh một đứa bé, chắc chắn sẽ là huyết tộc mạnh nhất trong lịch sử."

Tư Quân đang do dự xem có nên đưa khăn tay qua không: "... Không sinh được."

Hà Khoảnh: "Tại sao, chúng ta có cách ly sinh sản với loại phương Đông à?"

Tư Quân im lặng nhìn hắn: "Cậu ấy là đàn ông!"

/Hết chương 37/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.