Dung Sắc

Chương 5



Phần 5: Chương 8

_______

8.

Chiếu thư ban hôn được truyền đi, lúc đó còn cách ngày Tần Diệp xuất chinh đánh trận chưa tới mười ngày, hắn phản đối rất kịch liệt, trên triều đường còn dõng dạc nói rất lâu, nhưng vô dụng.

Nghe nói Tần Nhàn khi nghe tin này sắc mặt tái mét, lúc Tần Diệp vào cung còn lắp ba lắp bắp nói: “Ca ca có thể thành gia lập nghiệp, ta cũng không hối tiếc. Hồi đó, ta khăng khăng cố chấp muốn gả cho bệ hạ, mới làm khổ ca ca mang tiếng xấu bên mình. Bây giờ có một tẩu tẩu thay ta chăm sóc ca ca, trong lòng ta mới thấy bớt hổ thẹn vài phần.”

Cao Trường Phong và ta bắt chước bộ dạng của nàng ta sống động như thật, ta cười tới mức suýt chút nữa thì nôn hết đồ ăn khuya ra ngoài.

Mấy ngày nay hắn rất tích cực vào cung, lấy cớ là giúp ta dò la thông tin để tranh sủng, nhưng thực chất là thám thính quan hệ giữa tiền triều và hậu cung, đặc biệt là giữa Tần Diệp và Tần Nhàn.

Không biết Tần Nhàn đã gặp Dung Trạch như thế nào, chỉ biết là vừa gặp đã yêu, nhất quyết muốn gả cho hắn. Còn Tần Diệp thì cưng chiều nhất là muội muội của mình, cho nên vào ngày hôm đó mới mở toang cổng thành, cũng vì vậy mà Tần gia bọn họ mới không bị trừng phạt, muội muội của hắn mới có cơ hội nhập cung.

Thật sự kinh ngạc, không thể tin được Thuỵ quốc của ta lại bị diệt vong một cách dễ dàng đến thế.

Chẳng trách mà Tần Nhàn vào cung bày trăm phương ngàn kế lấy lòng Dung Trạch, vừa đem thức ăn tới, vừa hỏi han ân cần. Ta tự hỏi tình cảm đó rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, hoá ra vào vài năm trước, đã sớm nghĩa nặng tình thâm.

Tức giận nhất vẫn là Cao Trường Phong, khi biết rõ chân tướng, hắn hận không thể trực tiếp cầm dao đi lấy đầu Tần Diệp, cuối cùng vì binh quyền mới cố gắng nhẫn nhịn, chuyển sang buồn phiền không biết làm thế nào để thu phục Tần Diệp về phe mình.

Kì thực không thể thực hiện được, loại người này phản bội một lần, thì có thể phản bội lần hai, nguyên tắc của hắn, chính là muội muội của hắn.

Nhưng cũng phải khen ngợi Cao Trường Phong, thời gian gần đây hắn tiến bộ không ít, liên tục gặp thất bại cũng cố gắng rèn dũa tính khí của mình. Một hôm, hắn bị ám vệ đâm bị thương, chạy về tẩm cung của ta, hắn cũng không còn bộ dạng gào thét lên như lúc trước nữa.

Ta đắp thuốc rồi cuốn băng cho hắn, cố ý dùng lực mạnh một chút. Trán hắn toàn là mồ hôi, nhíu mày thật chặt rồi hừ một tiếng, giễu cợt nói: “Ta thật sự thấy muội muốn giết ta từ lâu rồi.”

Ta nhàn nhạt nói: “Cũng không có lâu đâu, có điều cũng hơn mười năm rồi.”

Mặc dù hồi nhỏ hắn cũng là một trong số những người hay bắt nạt ta, nhưng lá gan của hắn rất bé, sau khi bị ta đánh lại mấy lần, thì hắn chỉ còn dám mạnh miệng. Ta không hận hắn, người ta hận là mẫu thân hắn. Nhưng mẫu thân hắn chết rồi, nên hiện giờ ta chỉ có thể hận hắn.

Có lẽ “tình thân” của huynh muội nhà họ Tần đã tác động đến hắn, không hiểu sao đột nhiên hắn lại cảm khái: “Muội cũng coi như là muội muội duy nhất của ta, muội nói xem, quan hệ của hai chúng ta sao lại như thế này. Lúc trước ta là một kẻ vô sỉ, nhưng cũng từng ức hiếp muội vài lần, sau này ta không dám chọc đến muội nữa. Giờ thì… Haizzz… Bây giờ chúng ta như ngồi chung một thuyền, muội không đồng ý cùng thuyền với ta thì thôi đi, còn âm thầm chọc phá ta.”

“Ngươi chỉ bắt nạt ta vài lần?” Ta dùng lực thắt chặt miếng gạc rồi cười lớn, “Ngươi ném đá vào ta, nhốt ta vào nhà kho, mùa đông còn đẩy ta xuống hồ. Những chuyện này thì thôi bỏ đi, vậy còn chuyện nương của ngươi hạ độc nương ta, cũng chỉ là chuyện nhỏ ư?”

Hắn trở nên trầm mặc, một lúc sau mới mở miệng nói: “Năm đó ta thật sự không phải con người. Xin lỗi muội.”

"Ngươi xin lỗi ta cũng không có tác dụng gì. Cao Trường Phong, nếu không phải vì việc ngươi làm hiện giờ có chút tác dụng, ta sớm đã giết ngươi rồi." Ta buộc miếng băng lại rồi đá vào chân hắn một cái. “Mấy ngày nay nên chú ý một chút, nếu như bị người khác phát hiện, ta sẽ không bảo vệ ngươi đâu.”

Cao Trường Phong ôm ngực đau đớn, lảo đảo bước ra ngoài, đi được vài bước hắn quay đầu lại nói: “Sắt Sắt, thật sự xin lỗi.”

Ta phi con dao găm về phía hắn, làm nó găm vào chân hắn ta: “Cút.”

“Sắt Sắt?” Ngày hôm sau, không biết Dung Trạch phát điên cái gì mà cứ quấn lấy ta hỏi tên mụ là gì, “Sắc nào?”

Chú thích: Trong tiếng Trung, “sắc” và “sắt” đồng âm.

Ta cấu tai hắn cười ha ha: “Sắc trong sắc đảm bao thiên*.”

Chú thích: Ý chỉ người háo sắc.

Hắn đụng vào ta: “Nàng lại nói dối ta.”

Ta cười lớn: “Thật ra là Sắt trong cầm sắt hoà minh. Bệ hạ, thấy thế nào, có giống bệ hạ và hoàng hậu nương nương không?”

Chú thích: Ý nói trăm năm hạnh phúc.

Ở tiền triều, các đại thần đều nói về hắn và Tần Nhàn như vậy.

Hắn không trả lời, liền cúi xuống để lại trên người ta những mảng bầm tím: “Sắt Sắt, ta hi vọng giống ta và nàng.”

Ta cười tới khi nước mắt ngân ngấn lệ:

“Không thể nào.”

Ta lại lừa hắn rồi, thật ra không phải là Sắt trong cầm sắt hoà minh, mà là Sắt trong sắt sắt phát đẩu, là bởi vì vào ngày ta được sinh ra, ta đã luôn run rẩy như vậy.

Chú thích: Ý chỉ run lẩy bẩy.

Dung Trạch nhìn ta trìu mến nói: “Vì vậy ta nói là hi vọng.”

Hi vọng.

Cái gì là hi vọng chứ?

Tần Diệp còn đến tìm ta, hi vọng ta sẽ khuyên Dung Trạch thu hồi lại thánh chỉ ban hôn. Ngày hôm đó hắn đã nhìn thấy ta, cũng đoán ra ta là người đứng đằng sau thêm dầu vào lửa.

Ta cũng không giả vờ nữa, bèn chậm rãi nói:

“Thật ngại quá, bổn cung không muốn giúp chuyện này. Tướng quân vốn đã nên sớm xuất chinh rồi, bây giờ lại vì chuyện nữ nhi tình trường mà trì hoãn đến tận giờ phút này, không sợ bị người ta dị nghị sao?”

Hắn bất giác siết chặt chén trà trong tay:

“Công chúa, ta biết người ghi hận chuyện ta hôm đó đã mở cổng thành. Nhưng công chúa đã từng nghĩ qua, hôn quân cầm quyền, nơi nơi dân chúng lầm than, quốc gia như vậy có cần thiết phải giữ không? Ngày nay thiên tử thánh minh, thống nhất một nước, bách tính không phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng nữa, như vậy lẽ nào không tốt hơn trước sao?”

“Oa, nghe những lời này của tướng quân, giống như ngài mới chính là người quan tâm đến thiên hạ vậy. Bổn cung bị ngươi quay vòng vòng, suýt chút nữa thì quên mất thực tế rằng ngài vẫn chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.”

“Ta chưa từng sợ hãi. Có điều, thưa công chúa, giang sơn này mang họ gì thật sự quan trọng sao?”

“Tướng quân cảm thấy không quan trọng sao? Vậy để ta nghĩ thay tướng quân, kiến nghị ngài nên nhận một tổ tông khác đi, đừng mang họ Tần nữa, có như vậy khi người ta nói Tần Diệp là một tên giặc bán nư0"c thì cũng không phải đang nói tướng quân ngài. Quân vương vô đạo, cho nên ngài liền mở cổng thành sao? Phụ hoàng, hoàng huynh ta vô năng, lẽ nào cả hoàng tộc đều vô năng hết sao? Trong mấy vị hoàng thúc của ta, không phải không có người có tài, quân cứu viện rõ ràng cũng sắp tới, nếu không phải vì ngài mở cổng thành thì Thuỵ quốc sớm tàn như vậy sao? Tướng quân một câu vì bách tính, hai câu vì bách tính, nhưng thật sự không phải như vậy, chỉ e trong lòng tướng quân mới có thể hiểu rõ được.”

Biểu cảm của hắn luôn không thay đổi, “Lời này của công chúa là có ý gì? Ta nếu không phải là vì bách tính, sao có thể không đánh đã hàng?”

Ta phải cố nhẫn nhịn lắm mới giữ cho ly tà trong tay không bị văng nước ra ngoài:

“Tướng quân hỏi ta có ý gì? Ngài cho rằng chút tâm tư của ngài đối với Tần Nhàn người bên cạnh không nhìn ra sao? Tấm lòng của Tần tướng quân dùng để bảo vệ cho muội muội thực tế sâu nặng đến nhường nào, mà lại có thể quan trọng hơn cả bách tính thiên hạ. Bách tính cũng vì thế mà vô cùng oan khuất, mất nước đã không nói được gì, còn phải làm lá chắn cho sự ích kỉ của ngài. Tần Diệp, ta khuyên ngài nên từ bỏ đi. Nếu như ngài còn tiếp tục cự tuyệt mối hôn sự này, thì không bao lâu nữa chút tâm tư bẩn thỉu kia của ngài sẽ được chiếu cáo khắp thiên hạ. Cảnh ngộ của muội muội bảo bối của ngài chỉ e là sẽ gian nan hơn.”

Câu nói đó cuối cùng cũng chạm vào điểm yếu của hắn, khuôn mặt được cho là quang minh chính đại của hắn giờ lại vì tức giận mà dần trở nên méo mó. Chỉ đến khi tách trà trong tay bị bóp vỡ, ta mới nghe thấy hắn nói: “Công chúa, là ta có lỗi với người. A Nhàn không sai, vẫn mong người đừng trách tội muội ấy. Ta sẽ chấp nhận hôn sự này, sau khi trở về ta lập tức thành hôn. Từ nay về sau ta cũng sẽ dốc toàn tâm toàn ý vì bệ hạ.”

Ta trực tiếp đập cốc trà lên đầu hắn, “Cút.”

Tần Nhàn rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại khiến Tần Diệp vô liêm sỉ như vậy.

Ta nghĩ nát cả óc cũng không ra, hỏi Dung Trạch, hắn lại nói: “Ta cũng nghĩ không ra.”

“Bệ hạ nghĩ không ra? Vậy mà bệ hạ có thể ngày ngày ở cạnh hoàng hậu nương nương phu thê tình thâm, cứ tưởng là giỏi lắm.”

Thậm chí là còn ở trong tình cảnh biết rõ những tâm tư dơ bẩn của Tần Diệp.

“Nàng gần đây rất thích nói những lời này, Sắt Sắt.” Chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi ta, nhìn ta đầy ẩn ý, “Nàng có từng nghĩ qua là tại sao không?”

“Ta có nghĩ qua, gần đây hoàng hậu nương nương thục đức luôn tới tìm ta gây phiền phức, ta không vui, liền muốn làm cho bệ hạ cũng không vui.”

Ta không đi tìm nàng ấy, nàng ấy cũng đến tìm ta, ngoài mặt thì ân cần hỏi han, nhưng thật ra là toàn nhắc lại những chuyện quá khứ làm ta phiền lòng, càng quá đáng hơn là còn gọi Triệu Minh Minh cùng đến, hai người một người hát một người đàn, như muốn đâm vào chỗ đau của ta.

Cuối cùng ta phải trực tiếp nói thân thể mang bệnh, ai cũng không gặp. Do đó hôm nay Dung Trạch phải nhảy cửa sổ vào.

Đường đường là vua một nước, nhảy cửa sổ vào thì thôi đi, bây giờ còn đưa thẳng cánh tay đến trước mặt ta: “Ta nhớ rồi, như này nàng mới vui hơn một chút.”

Thực ra, trước đây ta chưa từng cắn hắn, nhưng lần này ta cắn hắn mạnh tới mức răng tê lại, trong miệng toàn mùi máu tanh.

Dung Trạch không khỏi nhíu mày: “Đã vui hơn chưa?”

Ta buông hắn ra, cười trông còn khó coi hơn khóc: “Một chút cũng không vui.”

Hắn nhào tới hôn ta, mang đi mùi máu tanh trong miệng, dán lấy môi ta nói: “Vậy thì chỉ có một chuyện mới khiến nàng vui vẻ.”

Chuyện đó tự nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ.

Ta lại muốn khóc.

Dung Trạch liền kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Sắt Sắt, năm đó nàng không hề cắn ta, nàng có từng nghĩ qua là vì sao không? Nàng luôn đánh ta, nhưng mỗi lần đánh lại không dùng hết sức lực, nàng có từng nghĩ qua là vì sao không? Trước một đêm ta rời đi, nàng lén chạy đến phòng ta, hôn ta tỉnh dậy rồi lại đánh ta, nàng có từng nghĩ qua là vì sao không?”

“Dường như ta chưa từng nghĩ tới, ta luôn là muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

“Nhưng ta đã nghĩ rất nhiều rất nhiều năm rồi.”

Những lời này ta không nghe thấy, ta đã ngủ thiếp đi.

Ta mơ thấy những ngày tháng chịu không nổi đó, mỗi một viễn cảnh đều có bóng dáng của Tần Nhàn, nàng ta cứ đứng ở đó mà không có một ai khác, với một khuôn mặt đầy xót thương. Còn ta thì bị người khác tránh như rắn rết, bị nhốt trong nhà kho tối tăm, bị ép học những thứ mà chỉ những nữ tử thanh lâu mới học, bị ép phải học đủ loại kỹ nghệ để tự bảo vệ bản thân.

Ta nhìn những kẻ quyền quý ham mê nữ sắc đó, nhìn cảnh giang sơn này ngày một suy tàn, nhìn thấy máu của phụ hoàng vấy lên chiếc áo choàng màu xanh nhạt của Dung Trạch, giống như một đoá hoa bỉ ngạn đầu mê hoặc.

Tình ái nam nữ rốt cuộc là gì?

Việc ta phải làm bây giờ, nên là báo thù.

Không biết nên hận ai, cũng không biết nên báo thù ai, nhưng việc nên làm có lẽ là phải trả thù.

Có lẽ.

- Còn nữa -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.