Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 18: Heron ngốc nghếch



Việc Lucas để lại một tờ giấy rồi biến mất tăm suốt một thời gian dài cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của Heron, mỗi ngày cần bồ câu ăn thì cứ cho bồ câu ăn, cần nói chuyện phiếm với Fanny thì cứ nói chuyện phiếm, nô lệ phạm sai thì xử phạt nghiêm khắc, nổi hứng lên thì có thể xuống bếp nấu chút đồ ăn.

Tóm lại, ngoại trừ sự trống vắng kỳ lạ trong lòng ra, thì cuộc sống của hắn tạm xem như là sóng yên biển lặng.

Dù đã cho Brutus một vố đau khó gượng dậy nổi, Heron vẫn để tâm đến tình hình của gã. Nhưng theo lời kể của nô lệ, Brutus cả ngày chỉ cắm chốt trong nhà, hết ăn lại ngủ, so với hắn còn an nhàn hơn gấp bội.

Sắp sang đông, con của Gattuso cuối cùng cũng ra đời. Có lẽ thần linh đã nghe được lời cầu nguyện của Surah nên đã ban cho đôi phu thê họ một đứa con trai. Gattuso mừng hết lớn, suốt ngày ngoác miệng cười như bị dở, đặc biệt mở một bữa yến tiệc, mời Heron và Fanny đến chung vui.

Fanny đang ốm liệt giường nên để Heron đi thay, còn chu đáo dặn hắn nhớ mang theo vòng vàng và tơ lụa làm quà tặng.

Ngày tổ chức yến tiệc, sắc trời rất tốt. Đây là thời điểm thoải mái nhất trong năm, không quá nóng cũng không quá lạnh, khiến tâm trạng Heron khá tốt.

Hắn ngồi trong xe ngựa, vén rèm che nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Một hàng cây đại thụ vươn cao những cành nhánh lác đác lá vàng, đan vào cành lá của hàng cây bên kia đường, hợp với thảm lá cây dày bên dưới, vừa khéo tạo nên một đường hầm thiên nhiên. Ánh nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá, chiếu ra một cái cầu vồng nho nhỏ xinh xinh đắm say lòng người.

Mùi lá úa thoảng qua chóp mũi Heron, hắn có thể nghe tiếng xào xạc khi bánh xe nghiến qua lớp lá. Nhìn đằng trước, bầu trời co lại chỉ còn một mảnh bé như một viên thủy tinh màu lam nạm trên nền vàng tươi.

Một cảnh tượng lướt qua trong đầu hắn, thật mơ hồ...

Một tia nắng chui vào buồng xe qua khung cửa sổ mở toang, nhắc hắn nhớ về ký ức gần như đã bị phủ bụi.

Một vùng đỏ thắm xen kẽ ánh vàng của hoàng hôn ở một góc của vườn hồng ngày đó.

Màu sắc rực rỡ của hoa hồng nhoáng hiện lên trong mắt hắn. Khóe miệng khẽ câu lên, vẽ nên một nụ cười hạnh phúc.

Nhà của Gattuso rất nổi bật, đứng một mình một cõi. Tường bao khảm vỏ sò, trụ đá trước cổng chạm trổ tinh xảo ánh lên màu sắc rực rỡ. Trong sân xây một cái đài phun nước, ở giữa là bức tượng Venus, nước từ trong tay tượng phun ra.

Heron không khỏi hoài nghi, có khi nào mấy thứ này đều từ đồ ăn xén ăn bớt của Gattuso mà ra hay không.

Surah sau khi sinh xong thì có vẻ yếu ớt. Nàng nằm tựa trên gối mềm, hai tai nhét bông, dịu dàng ôm lấy bé con vừa mới chào đời không lâu đang say sưa giấc nồng, hô hấp nhẹ nhàng như sợ làm thằng bé giật mình.

Heron nhón chân đi tới, nhìn cục bảo bối của Gattuso. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái làm hắn thất vọng kinh khủng. Em bé mới sinh da nhăn nheo đỏ chót như hạt quả hồ đào, trông y như ông lão phiên bản thu nhỏ, chẳng dễ thương gì hết.

"Em được mở mang tầm mắt rồi..." Heron miễn cưỡng cười cười, sau đó nhẹ nhàng đeo cái vòng vàng mình đem theo vào tay đứa nhỏ.

Surah mò lấy tay con mình, hôn khẽ một cái. Nàng nhiều lần kiềm lòng không đặng cúi xuống nhìn mặt con, nhưng sau đó lại nhanh chóng ép mình chuyển tầm mắt sang nơi khác.

"Gattuso chỉ cho chị nhìn mặt thằng bé thôi, nhưng chị chịu không nổi..."

Heron nhìn nàng: "Tên đó bị điên à, sao lại cấm chị nhìn chứ?"

"Ừ thì... Phu quân nói nữ nhân vừa sinh xong, hai mắt không sạch sẽ, chị nhìn em bé lâu quá sẽ đem lại vận rủi cho con..." Surah bất đắc dĩ nói.

"Chậc, en cứ nghĩ Gattuso không tin mấy thứ kiêng kị này chứ." Heron nói, "Lúc đầu anh họ em có như vậy đâu, sau khi lên chức bố hình như thay đổi không ít..."

"Anh đây cũng ăn không ít thiệt thòi chứ bộ." Gattuso bưng bát cháo mật ong đến, bĩu môi, "Từ lúc sinh tiểu tử này ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh lấp lánh huyền ảo trong vắt của Surah chả thèm nhìn anh lấy một lần!"

Surah ngượng ngùng cười cười, vươn tay muốn đỡ bát cháo, nhưng lại bị Gattuso tránh. Gã đích thân múc cháo, còn cẩn thận thổi thổi rồi mới đút cho nàng.

"Anh ăn nói mâu thuẫn quá đấy." Heron khinh bỉ, "Lúc lại bảo mắt chị dâu bẩn, lúc lại bảo mắt chị dâu đẹp. Anh mê tín vừa vừa thôi."

Gattuso dừng muỗng, khóe miệng hơi cong, híp mắt nhếch mày. Đột nhiên gã chỉ vào Heron cười một tràng, y chang mấy bệnh nhân đang lên cơn động kinh, làm mấy thứ lặt vặt treo trên thắt lưng cứ kêu đinh đinh đang đang như phụ họa cho tiếng cười của gã.

Gã cười một lúc mới dừng được, vừa quẹt nước mắt ứa ra vừa nói, "Biểu đệ ngốc nghếch của anh, chuyện này chẳng có tí liên quan gì đến mê tín hết." Gã dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, "Anh nói này, mắt chú còn xinh đẹp quyến rũ hơn mắt nữ thần Venus vạn lần, thế mà sao lại không nhìn thấu nhân tình thế thái gì cả. Thất vọng quá đi."

"Ai cho anh nói mắt em "xinh đẹp quyến rũ"?!" Heron xù lông, "Em là nam nhân chính cống đấy nhé!"

"Rồi rồi rồi..." Gattuso nín cười, "Vậy anh sửa lại, mắt chú sáng như mắt thần Mặt Trời Mithras, uy mãnh như mắt người khổng lồ Titan, liếc một cái sông cạn biển dời, liếc cái nữa thần hồn điên đảo, nữ nhân mê mẩn, nam nhân kính phục..."

"Đủ rồi!" Heron chịu hết nổi, "Anh học đâu ra cái kiểu ăn nói ngọt xớt này hả?"

Gattuso nhún nhún vai tỏ vẻ đương nhiên: "Chú vào Viện Nguyên Lão, đấu võ mồm với một đám khỉ lông trắng một ngày đi là rõ."

"Thế nên em mới ghét dính vô chính trị đó."

"Chú cứ như vậy, bảo sao anh cứ mắng chú là cái đồ không có chí tiến thủ." Gattuso nghiêm mặt, "Anh không cần một biểu đệ cả ngày ăn không ngồi rồi, suốt đời chỉ biết ăn bám của cải gia tộc."

Mí mắt Heron giật giật, không trả lời.

...

Theo truyền thống, sau chín ngày kể từ lúc sinh ra, em bé mới được làm cho một buổi lễ công nhận là một thành viên chính thức trong gia đình.

Con trai của Gattuso được đặt nằm trên một cái nệm mềm trên đài cao, xung quanh là các nô lệ cầm giỏ làm nhiệm vụ rải hoa. Thằng bé có vẻ không thoải mái, tay chân ngắn cũn đá đạp lung tung, ưỡn ẹo muốn thoát, oa oa khóc toáng lên.

Rải hết hoa, Gattuso đi đến ôm con giơ lên cao cho mọi người ở dưới thấy rõ, ý bảo phụ thân là gã đã chấp nhận hài tử này.

Tiếp theo, Surah đeo cho con một lá bùa hộ mệnh. Lá bùa này sẽ đeo trên cổ nó cho đến năm mười lăm tuổi, bảo vệ nó khỏi sự quấy phá của ma quỷ.

Gattuso ôm con trai, đợi Surah đeo xong mới dõng dạc: "Con trai ta là Seneca. Xin được thần linh che chở, xin được thần Venus ban cho nó sắc đẹp, xin được thần Minerva ban cho nó trí tuệ, xin được thần Belona ban cho nó một trái tim chính nghĩa thuần khiết. Mong không có ác ma nào cản đường nó, không có bất hạnh nào vào tai nó, không có bóng tối nào che mắt nó, không có đau khổ nào giáng xuống người nó. Ta và mẫu thân nó sẽ vĩnh viễn bảo vệ nó cho đến ngày về với thần linh. Trời cao xin nghe lời thề, ác ma xin tránh xa!"

Heron im lặng nhìn hết cảnh này. Bóng dáng của Pliny bất chợt thoáng qua, khuấy động oán niệm bị chôn sâu trong lòng hắn, không rõ là yêu hay hận.

Hắn lãnh đạm không có nghĩa là hắn không quan tâm, hắn không nhắc đến không có nghĩa là hắn đã quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.