Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 20



Với thân phận kỵ sĩ của mình, Brutus căn bản không đủ tư cách tham dự lễ cưới của một nguyên lão. Thế nhưng gã không những có mặt ở đây, còn rất tự nhiên bắt chuyện với mấy quý tộc.

Thanh danh của gã không tốt vì vụ lần trước, nên gã cố gắng chọn một bộ trang phục vừa nhìn vào là thấy ngay sự giàu sang phú quý để vớt vát chút mặt mũi, dát vàng từ đầu đến chân, còn chạy theo trào lưu rắc kim tuyến lên tóc. Khổ nỗi gã không được cao lắm, nhìn từ xa trông như cái cọc gỗ biết phát sáng, dung tục hết sức. Gã dẫn theo một nô lệ cao to vạm vỡ, đồ trên người cũng không phải loại tầm thường.

Đứng từ xa Heron đã ngửi thấy mùi tiền nồng nặc tỏa ra từ đôi chủ tớ vừa nhìn đã không thuận mắt kia.

Hắn rót rượu vào cái chén vừa được tặng, đi tới, chủ động cụng chén với Brutus, thản nhiên nói:

"Lâu rồi mới gặp, Brutus. Ta đang thắc mắc tại sao một kỵ sĩ như ngươi lại có thể dự lễ cưới của gia tộc Antony đấy. A, ta quên mất, ngươi vốn là một thương nhân thông minh rất "có triển vọng" mà nhỉ."

Môi Brutus run run, một lúc sau gã mới trả lời: "Muốn làm thương nhân tất nhiên phải có đầu óc. Tôi làm giàu bằng sức của mình, tất nhiên sẽ đáng quý hơn loại người chỉ biết xài tiền của cha mẹ, phải không, Polio đại nhân?"

"Ngươi nói đúng." Heron cười, "Nhưng mà "thông minh" với "khôn lõi" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy. Cái trước đem đến niềm vui, còn cái sau chỉ đem đến tai họa, đạo lý này chắc ngươi đã hiểu rõ rồi. Nhưng mà tại sao kẻ "thông minh" như ngươi không phân biệt được tơ lụa với muối ấy nhỉ?"

Mặt Brutus tái xanh, mấy quý tộc nãy giờ nói chuyện với gã chỉ cười trừ, bưng chén rời đi.

Mối làm ăn sắp hình thành lại bị chặt đứt, tâm trạng Brutus đã xấu đến cực điểm. Gã tóm cổ tay Heron, gắt: "Tất cả đều là tại ngươi, đồ lừa đảo! Gia tộc Polio chẳng có kẻ nào tốt hết!"

Heron chậm rãi mở từng ngón tay của gã ra: "Ái chà, sao trên đời này có nhiều con chuột nhắt thích léo nhéo chỉ trích người khác mà không xem lại bản thân mình vậy ta? Ngươi làm giả hợp đồng, ta chưa tìm ngươi tính sổ, ở đó mà oán hận cái gì? Tham thì thâm thôi."

Brutus hung dữ trừng hắn, đột nhiên cười một tiếng, khó nghe như tiếng gió luồn dưới cống ngầm.

Gã buông tay Heron ra, nhẹ nhàng nói: "Hi vọng tôi không mang đến cho ngài nhiều phiền phức."

Nói xong Brutus ra lệnh cho nô lệ phía sau: "Rót cho ngài Polio đây một chén rượu vang loại nguyên chất không lẫn một giọt nước nhập khẩu từ Anh quốc. Polio đại nhân, loại rượu này quý lắm đấy, không phải quý tộc nào cũng được uống đâu."

"Khỏi đi." Heron hơi kéo cái chén vào lồng ngực, "Chỉ có man tộc mới uống rượu vang nguyên chất."

Brutus nhanh tay đoạt lấy cái chén của hắn, giơ ngang tầm mắt, tỉ mỉ săm soi. Cái bóng của chén hắt lên mặt gã, che đi nụ cười quái dị.

Gã đổ hết rượu cũ trong chén, vừa cầm chén để nô lệ rót rượu vang vào vừa nói:

"Cái chén này là hàng Ai Cập thượng đẳng, cực kỳ quý hiếm. Toàn bộ La Mã chỉ có vỏn vẹn 10 cái, hết 9 cái thuộc quyền sở hữu của Quốc Vương rồi." Gã nhếch môi, lộ ra hàm răng lởm chởm, "Polio đại nhân, có vẻ ngài luôn nhận được những đãi ngộ đặc biệt. Chắc do bộ dạng y đúc Pliny đại nhân chứ gì."

Gã khục khục cười, tiếng cười âm trầm khiến da gà gai ốc rủ nhau nổi hết lên.

Tiếng cười kia quá mức khủng bố, nô lệ đang rót rượu vô thức run rẩy, bầu rượu đang cầm trượt ra khỏi tay, vừa vặn đập trúng tay đang cầm chén của Brutus.

Gã theo phản xạ buông tay, "choang" một tiếng, chén rượu và vò rượu vỡ thành mảnh nhỏ, rượu văng đầy đất, mảnh thủy tinh bắn vào cẳng chân một quý phụ vóc người phốt phát đứng gần đó, khiến bà ta đau đớn chửi ầm lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Brutus không lường trước tình huống này, đực mặt ra.

Nô lệ hoảng hốt quỳ sụp xuống, tay và đầu gối bị mảnh vỡ đâm rách, máu túa ra, nhưng nô lệ cũng không để ý, chỉ run cầm cập luôn miệng cầu xin chủ nhân tha tội, trông đến là đáng thương.

Qua lời nói năng loạn xạ của nô lệ, mọi người hiểu ra tình huống bên này.

"Tha cho nô lệ đó đi, Brutus." Tân lang Darling lên tiếng xóa tan bầu không khí nặng nề, "Nô lệ đó quen sống nghèo hèn rồi, lần đầu tiên thấy cảnh xa hoa như thế này tất nhiên sẽ căng thẳng lắm. Ngươi chấp làm gì."

Darling đang đứng trên bục, phía sau là tân nương e thẹn, nhìn bộ dáng thì có vẻ như sắp phát biểu. Y vừa nói đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Brutus "bịch" một cái quỳ xuống, hai tay chạm đất, thu người lại như một con rùa, giở giọng nịnh hót: "Xin nghe theo ngài, Darling đại nhân. Chúc ngài trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn."

Heron chú ý đến cách hai người gọi thẳng tên nhau. Hắn nhíu mày, quan hệ của bọn họ có lẽ cũng không tầm thường.

Sự cố nho nhỏ này coi như giải quyết xong, tiệc tối huyên náo trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Các quý tộc miệng lưỡi bóng loáng dầu mỡ, hết ăn lại uống, no quá thì bảo nô lệ dùng lông chim khiến mình ói ra bớt, xong lại tiếp tục nhồi nhét thức ăn vào dạ dày.

Trong khi đó, cách một bức tường, Phoebe chẳng có tý tinh thần nào tham gia buổi tiệc. Nàng đang bận ôm mẹ mình vừa khóc vừa méc.

"Mẹ... Heron không thèm để ý con... Con đã cố gắng làm mọi cách rồi... Hức..." Khuôn mặt phúng phính của nàng đỏ hồng, giọng đã bắt đầu khàn đi, "Chắc là do mặt mũi con không xứng với anh ấy... Lúc nãy anh ấy còn không thèm chào con mà chạy đi luôn..."

"Con gái yêu, đừng nói thế chứ..." Tư Lan phu nhân đau lòng vỗ vỗ lưng Phoebe, "Con của mẹ là đẹp nhất! Chỉ tại tiểu Polio kia ngốc nghếch quá thôi."

"Mẹ! Anh ấy có ngốc đâu!... Anh ấy tốt lắm lắm. Khi con nhắc về của hồi môn, anh ấy chẳng động tâm chút nào. Khác hẳn với mấy gã kia, theo đuổi con chỉ vì tiền nhà mình!"

Nàng như nhớ đến chuyện gì đó, tức đến nghiến răng: "Con tặng cho anh ấy cái chén kim phấn, rốt cuộc lại bị cái gã Brutus gì gì đó làm vỡ! May mà lúc trước ba mẹ không nhận nuôi gã, nếu không đã bị gã khắc đến tán gia bại sản rồi! Hứ, đồ sao chổi!"

"Phoebe... Con nói thế, ca ca con nghe được sẽ không vui đâu."

"Con mặc kệ! Gã dám làm hỏng lễ vật của con, con nhất định sẽ khiến gã từ rày về sau muốn cũng không ngóc đầu lên nổi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.