Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 30: Năng lực nhận biết tình yêu



Người xưa bảo, đừng bao giờ mang sức khỏe ra đùa. Sự thật đã chứng minh, người xưa nói chưa bao giờ sai.

Sáng sớm hôm sau, kẻ tối hôm trước vừa vỗ ngực khoe khoang mình có sức đề kháng cao giờ lên cơn sốt, co quắt trong chăn, nom đến tội.

Nhà Gattuso đã rời đi trước. Còn Heron định đợi Lucas khỏi bệnh rồi mới bắt xe ngựa đuổi theo.

Cơ thể Lucas nóng hầm hập, mắt híp lại, tóc vàng thiếu sinh khí nằm bẹp trên trán, gò má đỏ ửng, người quấn hai tầng chăn, bị bó lại như cây xúc xích, lộ ra một sự yếu đuối trái ngược hẳn với ngày thường.

Heron nhấc cái ghế lại đặt bên giường, khoanh tay ngồi xuống:

"Ngươi làm lỡ mất một ngày đường." Heron từ trên cao nhìn xuống y, âm cuối hơi nhấn nhá ra vẻ trêu chọc, "Lỡ ta đến trễ, phúc phần bị người khác giành hết thì ngươi tính sao đây?"

"Tôi thành thật xin lỗi..." Lucas uể oải nói. Giọng y khàn đặc như cổ họng vừa bị búa tạ đập vào.

Heron sờ sờ trán y: "Sao nóng dữ vậy nè? Ngươi nóng y như miếng da heo mới lấy từ lò nướng ra ấy!"

Heron suy nghĩ, đoạn móc ra một miếng ngọc có xâu sợi dây đeo, đeo lên cổ Lucas.

"Thứ này được mẹ ta thỉnh từ đền thờ, có thể đẩy lùi bệnh tật." Heron nói, "Ta nghĩ hiện tại ngươi cần nó hơn."

Tim Lucas đập mạnh, mắt sáng rỡ lên. Y gác tay lên ngực, nắm chặt miếng ngọc kia.

Heron vắt khăn, đắp lên trán y.

"Ta chưa bao giờ chăm sóc bệnh nhân cả." Heron lau mồ hôi trên trán Lucas, "Ta vốn là một chủ nhân vô tâm vô tình mà."

"Không phải." Lucas yếu ớt cười cười, "Ngài là chủ nhân ôn nhu nhất tôi từng gặp!"

Heron lại dùng một cái khăn khác lau mặt và cổ y: "Ngươi may mắn lắm mới được ta chăm sóc đấy. Thế nên ráng mà khỏe lại, không được chết đấy nhé!"

"Tôi sẽ không chết khi ngài không cho phép." Lucas nhìn hắn, "Tôi đã hứa với ngài rồi mà."

Heron cũng nhìn lại y.

Đôi mắt của Lucas vốn sắc bén, vì đương lên cơn sốt nên có chút mông lung như phủ một tầng sương mù, nhưng trên võng mạc vẫn in rõ ràng ảnh ngược của Heron. Heron đang khoác áo choàng màu đỏ, nên bóng của hắn trên đáy mắt y trở thành một vầng Mặt Trời trôi nổi giữa biển cả bao la.

"Lucas, mắt ngươi thật đẹp." Heron tán thán.

Lucas theo bản năng nhắm mắt lại, quay mặt đi. Y xoay người, chừa lại cho Heron một bóng lưng cố chấp.

"Này này." Heron có chút buồn bực, "Ai cho ngươi quay lưng về phía ta?"

Lucas nghe thế đành xoay trở lại, mặt đỏ bừng nhưng không phải vì sốt. Tóc mái của y che khuất cái khăn đắp trên trán, cũng che luôn hơn nửa mắt y.

Heron thấy vậy liền vuốt ngược tóc y ra sau hết, sờ sờ trán y, lại thay một lượt khăn mới.

Lucas ngượng ngùng hí mắt theo dõi hắn, nhanh chóng thu hết hành động thoạt nhìn bá đạo nhưng chứa đầy sự quan tâm của Heron vào đáy mắt.

Chỉ bằng hành động ấy thôi là Lucas có thể nhìn thấu từ trong ra ngoài con người Heron rồi.

Heron đi lấy một quyển sách da dê, ngồi lại vào ghế, hai chân bắt chéo.

"May mà ta có đem theo cái này." Heron giở sách, "Chí ít cũng có thứ để giết thời gian."

Hắn ngồi bên Lucas, lẳng lặng đọc sách.

Đằng sau hắn là bức bích họa Mosaic mô tả cảnh nữ thần đang bước ra từ cánh cửa thông với Thần giới. Nữ thần cực kỳ xinh đẹp, hào quang tỏa ra khắp nơi, xung quanh là thực vật bừng bừng sức sống, động vật reo vui ca hát theo bước chân nàng.

Từ hướng nhìn của Lucas, cơ thể Heron hoàn toàn trùng khớp với vị trí vị nữ thần kia.

Hắn yên tĩnh ngồi đó, tay nâng quyển sách da dê. Một tiểu thiên sứ đội vòng nguyệt quế tôn kính hôn lên mũi chân hắn. Trên đầu hắn là mây trắng, đằng sau là rừng cây rậm rạp. Người hắn như một nét bút chu sa, nổi bật giữa thế giới huyền ảo.

Lucas siết chặt miếng ngọc đeo trên cổ.

Heron đang đọc đến xuất thần, đột nhiên cười một tiếng: " "Nếu một người không biết mình muốn đến nơi nào, thế thì đi hướng nào cũng là sai lầm."... Hừm, câu này có chỗ không ổn."

"Ngài đang học tu từ học*?" Lucas hỏi.

*Tu từ học: Nghệ thuật nói chuyện, nhằm mục đính tăng cường khả năng trình bày, thuyết phục và động viên những đối tượng tiếp thu nhất định của người nói và người viết trong những tình huống cụ thể.

"Ừ." Heron gật đầu, "Là của Nero* viết, nhưng ta vẫn cảm thấy không mấy thuyết phục. Có rất nhiều yếu tố quyết định kết quả của một việc, trong đó có cả những hành động vô ý thức. Chẳng hạn như..."

*Nero Claudius Caesar Augustus Germanicus: Vị Hoàng đế thứ năm và cũng là cuối cùng của triều đại Julius-Claudius, trị vì từ năm 54 tới 68 AD.

Hắn dừng một chút: "Cái lần ngươi thỉnh cầu ta cho ngươi được chết dưới miệng sư tử, giúp ta kiếm tiền trang trải cuộc sống ấy."

"Tôi lại cảm thấy Nero nói cũng có phần đúng." Lucas nói, "Coi như đó là quyết định vô ý thức, nhưng đó cũng là kết quả của việc tích lũy tình cảm sau một thời gian dài. Bất kì hành động gì của con người, dù là quyết định trong thoáng chốc, đều có nguyên nhân của nó cả."

Heron gấp quyển sách lại, đăm chiêu: "Lucas, lúc đó... Tại sao ngươi lại chấp nhận chết vì ta?"

Lucas im lặng rất lâu. Gò má y đỏ bừng, mắt vằn tơ máu, hàng mi dài buông xuống che đi đôi mắt xanh như nước biển. Y nhướng mày, khóe miệng chầm chậm nhếch lên, ánh mắt an nhiên, giọng điệu như ông lão đã hiểu rõ sự đời đang dỗ dành một đứa con nít:

"Bởi vì tất cả của tôi, từ linh hồn đến thể xác, đều thuộc về ngài."

Heron bĩu môi: "Ngươi trả lời qua loa vừa thôi."

Lucas chỉ im lặng mỉm cười nhìn hắn.

Trưa, vì ở đây chỉ có hai người, một người lại đang ốm liệt giường, nên Heron đành phải lết cái thân vàng ngọc đi làm cơm.

Thật ra hắn từng học nấu ăn với đầu bếp gia đình, cũng nấu được mấy món như cá với thịt rán, làm được mấy ổ bánh mì, ngoài ra còn có rau trộn và bánh bao hoa quả, mùi vị cũng không tệ.

Chủ nhà rất có trách nhiệm, chuẩn bị nồi niêu xoong chảo, thịt cá mắm muối đủ cả.

Đầu tiên Heron xắt cà rốt, cá với thịt thì đem ướp nhục quế*, sau đó lăn qua bột mì. Tiếp theo là cắt cà chua, vì hắn không thèm đeo tạp dề nên bị nước cà chua bắn ra dính đầy trên áo, nhưng hắn cũng không để ý. Hắn đổ rượu lên một miếng vải thưa căng trên một cái tô, lượt qua một hồi, thêm mật ong vào. Hắn rửa yến mạch, đặt bắp cải và cà rốt đã cắt miếng sang một bên.

*Nhục quế: Vỏ khô của cành to cây Quế, được sử dụng như một loại gia vị, rất thơm, ngọt và cay.

Thói quen sinh hoạt khiến hắn sắp xếp những nguyên vật liệu rất ngay ngắn, trông rất tinh tế.

Thời điểm Lucas bắt đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bị khói hun cho sặc tỉnh.

"Sao cái bếp lò này toàn khói là khói thế?!" Heron một tay cầm quạt, một tay che mũi, đôi mắt hồng hồng bị hun cho rơm rớm. Hắn cố gắng nhóm lửa, nhưng lửa đâu không thấy, chỉ thấy khói bay mù mịt.

Cuối cùng cũng nhờ bệnh nhân nào đó đích thân xuống giường nhóm lửa.

"Là do củi nhiều quá, không có không khí, lửa nào cháy nổi?" Lucas khàn khàn giải thích.

Heron nhìn y: "Được rồi, ngươi mau đi nằm đi! Ta không muốn lại tốn thêm một ngày cho ngươi dưỡng bệnh nữa đâu."

Lucas lau nước mũi chảy ra, ngoan ngoãn định leo về giường.

"Khoan đã."

Heron gọi y lại, quấn lại khăn quàng cho y, thuận tay sờ sờ sau tai y: "Ừm, đổ mồ hôi được, có lẽ sẽ chóng khỏe thôi."

Lucas nghe tiếng tim mình đập mạnh.

Y nhận ra, Heron chưa bao giờ xem y là nô lệ.

Lúc hai người cơm nước xong thì Mặt Trời cũng đứng bóng.

Dưới sự giục giã của Heron, Lucas lau miệng xong lại tiếp tục nằm nghỉ ngơi. Trán y đắp khăn ẩm, cổ bị quấn khăn đến ba vòng, thành thật nằm trên giường. Y có ảo giác bản thân biến thành một đứa con nít bị người lớn giám sát nghiêm ngặt, mà vị "người lớn" đó chính là Heron.

Y bỗng nhiên ý thức được, quan hệ giữa y và Heron đang dần thay đổi, như một tảng băng cứng xuất hiện vết nứt, như quả trứng bắt đầu có nhịp đập của sinh mệnh.

"Ta đọc truyện cho ngươi nghe nhé, Lucas?" Heron ngồi trên ghế, giương mắt nhìn y, "Hồi nhỏ lúc ta bị sốt, giáo phó (thầy giáo) hay đọc truyện cho ta nghe, còn cho ta ăn đường. Ông ấy bảo đọc truyện sẽ giúp lòng ta thoải mái, còn ăn đường sẽ giúp bụng ta thoải mái, có thể xua đuổi sự thống khổ, thứ vốn là thức ăn ưa thích của ma quỷ."

"Nói thật..." Lucas khàn giọng nói, "Có thể được ăn đồ ăn chủ nhân đích thân nấu cho đã là vinh hạnh nằm mơ cũng không có rồi. Tôi dám cá trong cả thành La Mã hiện tại chẳng có nô lệ may mắn như tôi đâu."

"Ta đã nói rồi, Lucas." Heron lấy ra một quyển sách da dê khác, đặt chỉnh tề lên hai chân. Ánh lửa hắt lên mặt hắn, xua đi hết bóng đêm, soi ra ngũ quan xinh đẹp.

Cả người hắn được ánh sáng bao phủ, lời nói ra cũng khiến người nghe thấy ấm áp.

"Ngươi là bằng hữu của ta. Ngươi xứng đáng nhận được những thứ này." Hắn trịnh trọng nói.

Lucas ngẩn người, trái tim có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác như ngày trước lúc Heron nhét vào miệng y một xâu thịt Khổng Tước.

Heron giở sách, nhẹ giọng đọc: "Nàng Mia dạo chơi trong rừng. Mái tóc óng ánh của nàng bồng bềnh xõa sau lưng. Ngũ quan của nàng đẹp như điêu khắc, đến những chú bướm còn không nhịn được bay vờn quanh nàng. Vẻ đẹp của nàng khiến vạn vật thất sắc, dây leo tự động nhường lối cho nàng, đại thụ thu lại cành lá cho ánh nắng chiếu lên làn da trắng mịn của nàng, những cây cỏ nàng chạm qua đều vui mừng nở rộ, xòe ra những cánh hoa tươi thắm..."

Heron dừng lại: "... Trí tưởng tượng của tác giả thật phong phú."

Hắn ngước mặt lên, phát hiện Lucas đang nhìn mình, bèn cười nói: "Nếu ngươi không thích, chúng ta sẽ đổi cuốn khác."

"Không sao đâu ạ." Lucas cười lại.

Heron nhíu mày, tiếp tục đọc: "Chúng thần ưu ái nàng, trời đất vì nàng mà đảo điên. Mọi người không còn sùng bái Venus* nữa, đua nhau quỳ hết xuống váy Mia. Venus không còn nhận được sự sủng ái, nàng cực kỳ tức giận, không chấp nhận sự thật mình lại bại dưới tay một phàm nhân. Vì thế trong cơn đố kị, Venus quyết định sẽ lấy đi một bộ phận cơ thể của Mia..."

*Venus: Thần Vệ Nữ, là vị thần của tình yêu, cái đẹp, tình dục, sinh sản, bảo vệ nữ quyền.

Lucas ngẩng mặt nhìn trần nhà, thả hồn trôi theo từng câu chữ của Heron.

"Venus vào rừng tìm gặp Mia, kết quả lại bị sắc đẹp của nàng làm cho chấn động. Nội tâm Venus xuất hiện mâu thuẫn. Venus khóc, đôi mắt lấp lánh như ánh Mặt Trời đong đầy nước mắt, cơ thể tuyết trắng run rẩy không ngừng. Nàng vừa ghen ghét vừa mến mộ vẻ đẹp rạng rỡ của phàm nhân kia. Cuối cùng nàng bật khóc, gào lên bằng giọng nói ngọt ngào như dòng suối mát: "Tại sao trên đời lại có một sinh linh đẹp đến nhường này?! Khiến một thần nữ như ta đây phải vừa yêu vừa hận! Trước mặt ngươi, ta thật nhơ bẩn với nội tâm nhồi đầy bởi sự đố kỵ xấu xí này!" "

"Thế là Venus không biến Mia thành người khuyết tật nữa. Nhưng lời thề đã lập, nàng bắt buộc phải thực hiện. Nàng trầm tư suy nghĩ ba ngày ba đêm, cuối cùng nàng quyết định sẽ lấy đi từ Mia một năng lực mà ai ai cũng có, nhưng không ảnh hưởng đến sức khỏe và sắc đẹp của Mia..."

Heron lại dừng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

"Năng lực gì ạ?" Lucas giục.

"Năng lực nhận biết tình yêu." Heron nhẹ nhàng đọc tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.