Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 47: Mượn đao giết người



Trong bóng đêm, một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng trước cổng nhà Brutus.

Levis nhảy xuống xe, đưa tay muốn dìu Darling. Darling săm soi tay Levis, lấy ra cái khăn đã chuẩn bị trước, phủ lên tay gã rồi mới cầm lấy, nhảy xuống.

Mặt Levis không có cảm xúc, có lẽ đã quen rồi.

Darling nhìn hai cánh cửa cổng không được cài then đang đung đưa theo gió đêm và phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người, nhíu mày không hài lòng.

Hắn miễn cưỡng đi vào, vừa nhìn tình hình bên trong một cái, hắn đã giật thót, lưng lập tức túa ra mồ hôi lạnh.

Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi tanh tưởi của máu tươi, hệt như thứ mùi chết chóc của Huyết Trì ở địa ngục.

Brutus ngồi trên bậc thềm trước nhà, cả ngươi đầm đìa máu, một chân co lại, tóc bị dính máu bết trên trán, dưới những vết máu đỏ thẫm là khuôn mặt trán bệch như thạch cao.

Gã nghe thấy có người đến, chậm rãi mở mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, đồng tử mơ hồ nhuốm màu máu.

Trong thoáng chốc, Darling tưởng rằng mình đã gặp quỷ.

"Trời ạ!" Hắn kêu lên, cơ thể run khẽ vì hoảng sợ, "Là Brutus phải không?"

Đến lúc này Brutus mới như sực tỉnh. Gã bắt đầu thở dốc, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ vụn. Gã dùng một tay che miệng, nước mắt trào ra, hòa với máu của Gurneya thành loại chất lỏng màu hồng nhạt bốc mùi tanh tưởi.

Gã loạng choạng muốn đứng dậy, nhưng nhanh chóng ngã xuống. Đến lần thứ hai thì gã mới đứng thẳng được.

"Em giết mẹ em... Em giết mẹ em rồi... Anh..."

Brutus vừa rên rỉ bằng cái giọng khàn đặc, vừa bước cao bước thấp đi về phía Darling.

Darling mặc áo choàng xám, đi giày xám, từ đầu đến chân tươm tất không dính một hạt bụi, bóng loáng như một viên pha lê.

Brutus hoảng loạn nhìn người anh sạch sẽ sang trọng hoàn toàn trái ngược với mình, run rẩy vươn tay ra như muốn tìm sự cứu rỗi.

"Ngăn nó lại! Tuyệt đối không được để nó chạm vào ta!" Darling cấp tốc kéo dài khoảng cách với Brutus, mặt cắt không còn giọt máu quát Levis.

Levis lập tức nhảy tới bẻ ngoặt hai tay Brutus ra sau lưng. Brutus bị đau hét lên một tiếng, ngũ quan nhăn nhúm lại, hèn mọn quỳ rạp xuống.

"Antony đại nhân..." Trong tình huống này, gã buộc phải thay đổi cách xưng hô, "Cứu em với... Em không cố ý... Không cố ý giết mẹ em đâu..."

"Đến mẹ nuôi mà cũng dám xuống tay!" Darling cắn răng, "Cậu cho rằng tôi có thể một tay che trời hả?! Chuyện này mà lộ ra là chết cả đám! Brutus ơi là Brutus, cậu hại tôi rồi!"

Darling thở hồng hộc, huyệt Thái Dương đập dữ dội, mặt và cổ đỏ lên vì tức giận.

Brutus bị hắn quát đến phát khóc, móng tay cào vào mặt đất, toạc cả da.

"Tất cả là tại con nữ nô đê tiện kia!" Brutus phẫn hận siết chặt tay, "Rõ ràng ả đã đồng ý sẽ làm mọi thứ vì em... Kết quả thì sao chứ..."

Darling khinh bỉ liếc gã, "Tốt nhất là cậu nên từ bỏ hi vọng với gia tộc Polio đi. Nữ nô xấu xí mà cậu rù quến đã được phóng thích, chuyển tới nơi khác sống rồi..."

"Mẹ nó! Lại là cái thằng mặt trắng Polio!..."

Brutus đột ngột ngắt ngang lời Darling, siết chặt nắm đấm nện một cú cật lực xuống đất. Gã tuyệt vọng vò tóc, nghiến răng nghiến lợi, từ ngữ thô tục đua nhau tuôn ra, cả người run bần bật vì phẫn nộ.

"Thằng bất tài được mỗi cái mặt đó có gì hay mà lần nào cũng được Thần may mắn chiếu cố thế?!... Đúng là cha nào con nấy, cả thằng cha lẫn thằng con đều mắc ói như nhau!"

"May mà hắn bất tài, nếu không chúng ta lại phải tốn công giết thêm một con chuột nhắt nữa." Darling cười khinh. Hắn vẫn còn nhớ cái cảnh Heron đứng chết trân trên bục phát biểu hồi đám tang của cựu gia chủ gia tộc Antony.

Brutus như người đang mò mẫm trong đêm bắt được ánh sáng, chậm rãi quỳ thẳng lên, nhe hàm răng ố vàng dính máu nhìn Darling. Nụ cười cứng đờ khiến tổng thể khuôn mặt gã xấu không tả được, như cái mặt nạ rách nát bị người ta vứt ngoài bãi rác.

"Đại nhân, con chuột nhắt đó trùng hợp lại là em họ của Gattuso, sau này thế nào cũng gây phiền toái cho anh... Chi bằng..."

Darling gật đầu, cười lạnh: "Chuyện này còn cần cậu nhắc sau? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý hắn, nhưng không phải lúc này..."

Brutus ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn: "Giờ không ra tay thì còn để đến chừng nào nữa?!"

Mắt gã lại ầng ậc nước, van vỉ: "Anh đã đồng ý giúp em giải quyết thằng nhóc Polio đó rồi mà... Suốt thời gian qua em cũng chăm sóc nhãi con kia hộ anh đấy thôi. Anh có biết việc này nguy hiểm thế nào không, một khi điều tra ra là em chết chắc! Van anh đấy... Anh hãy rũ lòng thương giúp thằng em này đi... "

Darling trầm mặc một hồi lâu lạnh lùng nhìn về phía Brutus nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Rồi hắn đi qua đi lại như đang mưu tính cái gì đó.

Đột nhiên hắn dừng lại, ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn Brutus: "Cậu thật sự hận Polio?"

Brutus giật bắn người, trịnh trọng lập lời thề: "Vâng! Cực kỳ hận ạ! Em thề với trời, dù em có thịt nát xương tan, tiếng nhơ muôn đời, em cũng quyết phải kéo Polio chôn cùng!"

"Vậy thì tốt." Darling nham hiểm cười, "Tôi hỏi lại, nếu cậu có cơ hội đồng quy vu tận cùng thằng nhóc Polio đó, cậu có làm không?"

"Đương nhiên làm!" Brutus kiên định gật đầu, chọt thống khổ nói: "Mẹ em đã chết rồi... Là do Pliny gián tiếp hại chết, còn em chỉ là giúp mẹ được giải thoát thôi... Mẹ chết, ánh sáng của đời em cũng mất luôn. Báo thù Polio là lý do duy nhất để em tồn tại!"

"Rất tốt." Darling nhếch môi hài lòng, thấp giọng nói: "Nghe này... Em trai bé bỏng, cậu hoàn toàn có thể báo thù đó... Chẳng phải cậu đang nuôi hai con sư tử, đồng thời có trong tay thằng nhãi con trai Gattuso sao?..."

Brutus sững sờ, thân thể cũng thôi run rẩy.

Darling nói tiếp: "Cậu thông minh như vậy, chắc không cần tôi phải cầm tay dắt đi từng bước đâu nhỉ?"

Hắn chỉ nói nhiêu đó rồi dẫn Levis rời khỏi căn nhà âm u thoảng mùi máu kia.

Trước khi lên xe, Darling nhỏ giọng phân phó Levis: "Mấy ngày này hãy để mắt đến nó."

Levis suy nghĩ một chốc: "Ngài muốn ra tay rồi? Lợi dụng Brutus?"

Darling cười lạnh: "Nó đã giết người, đến ta cũng không đảm bảo sẽ giúp nó chạy tội thành công. Dù sao nó cũng sắp hết giá trị lợi dụng rồi, thôi thì vét hết vốn liếng xài lần cuối rồi bỏ luôn cho rảnh nợ."

Levis bất giác rùng mình vì sự vô tình vô nghĩa của chủ nhân gã. Gã thoáng run sợ trong lòng, khúm núm nhận lệnh.

...

Heron nghe lời Gattuso, chuyển mục tiêu sang chức "Quan hộ dân".

Ngày tuyển cử của chức này tổ chức sớm hơn ngày tuyển cử vào viện Nguyên Lão một chút. Yêu cầu đưa ra cũng khá đơn giản, không giới hạn tuổi tác cũng không cần quá nhiều kinh nghiệm, rất hợp với những người mới chân ướt chân ráo vào giới chính trị. Cho nên đây là bước đệm được khá nhiều con cháu thế gia lựa chọn.

Từ hôm trở về từ bãi biển, Heron cảm thấy cuộc sống tươi tắn hẳn ra. Hắn đã xác định được phương hướng phát triển rõ ràng, hơn nữa, cuối cùng hắn cũng tìm được người hắn yêu, đồng thời cũng là người yêu hắn.

Một buổi sáng hăng hái học tập lại qua đi. Heron ngồi trên xích đu trong đình hóng gió, nhắm mắt dưỡng thần, trên đùi là quyển sách còn để mở. Hắn vừa nhồi nhét một đống kiến thức vào đầu, nên giờ rất cần thời gian để tiêu hóa.

Thời tiết vô cùng tốt, tuy mặt trời đã lên cao nhưng ánh nắng lại không quá gắt, dìu dịu xuyên qua lỗ hổng trên mái đình, rơi xuống người Heron.

Heron một mình ngồi giữa vầng sáng, tóc hắn vắt qua thành xích đu, suôn mượt chảy xuống như một con suối nhỏ, càng tôn thêm sự nhu hòa về cả ngoại hình lẫn khí chất của hắn.

Chợt Heron nghe có tiếng bước chân đang hướng về phía này. Hắn đã biết người đến là ai, mắt vẫn nhắm, dịu dàng mỉm cười: "Lucas?"

Lucas vừa luyện kiếm xong, cả người mướt mồ hôi, dưới ánh nắng, cơ thể y như được phủ thêm một bộ giáp lấp lánh. Y vừa vận động mạnh xong nên thở rất gấp, tim đập thình thịch, máu nóng chảy rần rật.

Y hít vào một hơi thật sâu để bình ổn hô hấp, sau đó quỳ một chân xuống:

"Ngài tìm tôi ạ?"

"Ừ." Lúc này Heron mới mở mắt ra, hơi cúi đầu nhìn Lucas, vươn tay lau mồ hôi chảy trên mặt y, "Cũng không có gì. Chỉ là ta thấy ngươi luyện nhiều rồi, nghỉ một lát đi."

Lucas cười: "Ngài cũng thế. Tôi thấy so với luyện kiếm, đọc sách cũng không nhàn hơn là bao."

"Ngươi thấy vậy à?" Heron cười cười, "Thế giúp ta thư giãn một chút đi?"

Nói rồi hắn đưa một cuốn sách cho Lucas: "Ta muốn nghe giọng đọc của ngươi."

Lucas nhận lấy, thấy tên sách thì hơi ngạc nhiên: " "Ô Mia" ạ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.