Căn cứ theo sắc lệnh, sáng mai Lucas sẽ phải cùng quân đội xuất phát đến Do Thái.
Nguyên buổi tối tâm tình của Heron xấu đến cực điểm.
Hắn khép hờ mắt, cau mày nằm trên xích đu đặt cạnh bể tắm, rất có dáng dấp của một người lòng đầy sầu muộn.
Nước ấm ào ào phun ra từ đài phun nước hình đầu rắn, dấy lên một biển hơi nước, khiến Heron thấy khó thở vô cùng. Hơi nước như thẩm thấu qua da hắn, bám lên mạch máu, cuối cùng ngưng tụ lại thành một bãi ở ngực, chèn ép lên tim hắn. Hắn chịu không nổi, mở mắt, hít sâu một hơi, nới lỏng cổ áo.
Lucas vào phòng. Y đến bên cạnh ấm lô, nhóm lửa, lúc quay người sang thì vô tình bắt gặp ánh nhìn của Heron.
Y khẽ thở dài.
Heron ngoảnh mặt sang chỗ khác, dùng một tay che đi đôi mắt đã đỏ hoe, khóe môi run rẩy mấy lần, nói: "Đến bôi dầu giúp ta."
Các quý tộc La Mã thường thanh tẩy thân thể bằng cách bôi dầu ôliu khắp người, sau đó dùng khăn lau chùi.
Lucas vâng lời cầm chai dầu ô liu đến.
Heron cởi đồ, nằm xuống xích đu. Lồng ngực trần trụi của hắn phập phồng càng lúc nhanh, làn da trắng mịn cũng vì kích động mà ửng hồng lên, hầu kết rung động mạnh liệt, áp chế nỗi buồn cuồn cuộn như sóng trào vào sâu trong lòng.
"Do Thái không phải là một nơi an toàn." Hắn nghèn nghẹn nói, "Đó là địa ngục trần gian, chỗ mà chỉ cần lơ là một phút, đầu ngươi sẽ lìa khỏi thân..."
Lucas mở chai dầu ô liu, yên lặng lắng nghe.
Heron nói tiếp: "... Là nơi tín ngưỡng bị lợi dụng, tôn giáo trở thành binh phù... Bọn chúng cưỡng chế xử nữ làm Thánh nữ phải thủ tiết cả đời, lấy thần linh làm câu cửa miệng, thế mà lại dấy binh làm loạn."
"Nhưng người Do Thái không phải ai cũng thiện chiến." Lucas nói, "Bọn họ chỉ có cái gan lớn, còn về binh pháp thì hoàn toàn mù tịt."
"Đó chỉ là lời đồn thôi!" Heron ngắt lời Lucas, "Phàm là người La Mã, một khi bước chân vào đất Do Thái, chắc chắn sẽ bị những tên giáo đồ cuồng tín chém, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết, sau khi chết, xác còn bị đốt... Đây mới là sự thật. Ngươi cũng sẽ..."
Lucas sửng sốt.
Heron che mắt, càng nói càng mất kiểm soát. Vai hắn khẽ run, cuộn người lại như con ốc thu mình vào vỏ.
Lucas gỡ tay hắn ra, nắm chặt: "Không có đâu, tôi nhất định sẽ bình an vô sự..."
Heron nhảy dựng lên như lâm phải đại địch, cuống quít bịt miệng Lucas lại. Sau đó hắn chuyển sang ôm eo Lucas, vùi mặt vào hõm cổ y, nỉ non: "Lucas... Đừng nói nữa... Ngươi chưa nghe câu "Nói trước mất linh" sao..."
Lucas ôm lấy Heron, gật đầu.
"So với tính mạng mình," Y nặng nề nói, "tôi sợ ngài sẽ cô độc hơn."
"Nếu ngươi thật sự chết ở Do Thái..." Heron siết chặt vai Lucas, "Ta không biết mình sẽ làm nên chuyện điên cuồng đến mức nào..."
Lucas cười, dìu Heron ngồi xuống xích đu, sau đó quỳ một chân, nâng chân hắn lên, đổ dầu ô liu ra, bôi đều rồi dùng khăn kỳ cọ.
Y vừa lau dầu thừa vừa nói: "Tin tôi."
Âm thanh của y rất nhẹ, lại rất có từ tính, đánh vào lồng ngực Heron. Khóe mắt của y hơi nhếch lên, phảng phất như đang cười, nhưng vẻ mặt y lại mang mười phần kiên định và nghiêm túc.
Tim Heron đập thần tốc. Vành mắt hắn lại đỏ lên, tay vô lực che trước miệng, tiếng hút khí nho nhỏ khẽ truyền ra qua kẽ tay.
Cuộc chia ly không định ngày gặp lại sắp tới mang đến cho hắn một nỗi sợ và cảm giác mất mát khổng lồ. Tuy trên bàn có thắp nến, nhưng trước mắt hắn chẳng hiểu sao lại biến thành màu đen. Hắn phải chớp mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ Lucas được.
Trong giây phút này, hắn đột nhiên hiểu được tâm trạng của chị dâu lúc hay tin Seneca mất tích.
"Lucas..." Cổ họng hắn nóng rát, "Ngươi không được phép chết..."
Lucas đáp lại bằng một cái hôn nơi mu bàn chân.
Heron không chống đỡ nổi nữa. Hắn mất khống chế nhào vào lòng Lucas, khóc nức nở.
Lucas ôm lấy Heron đang khóc đến xé ruột xé gan, vuốt vuốt lưng an ủi hắn.
Heron cắn vai Lucas, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
"Xin ngươi, Lucas... Đừng chết... Gãy tay gãy chân cũng được, mù mắt hay bị hủy dung cũng được... Ta không quan tâm... Chỉ cần ngươi sống sót... Chỉ cần sống sót thôi... Xin ngươi..."
Lucas hôn lên trán hắn: "Tin ta... Heron, tin ta..."
Heron ấn vai Lucas, ép đến thành bể, lung tung hôn y. Nước mắt vô tình chảy vào miệng cả hai, mặn chát.
Tay Heron xoa khắp khuôn ngực Lucas. Đầu hắn đau như sắp nứt, giờ phút này không suy nghĩ được gì hết, chỉ theo bản năng dùng thân thể cảm nhận người mình thương.
Lucas ôm eo bế hắn lên, cùng nhảy vào bể tắm.
Mặt nước vốn yên ả bị chấn động mạnh, bọt nước văng tung tóe. Heron trồi lên, ho khan vài tiếng, mái tóc đẫm nước ôm lấy phần lưng, mắt và má hắn đỏ ửng. Hắn lảo đảo lùi đến tận thành bể.
Lucas cũng ướt nhẹp từ đầu đến chân chậm rãi ép sát Heron, giam hắn giữa hai tay mình.
"Thượng ta... Lucas..." Heron ôm lấy cổ y.
"Tuân lệnh."
Lucas nâng một chân Heron gác lên bên hông mình...
Sáng hôm sau, Heron tỉnh dậy trên giường.
Hắn theo thói quen vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, chỉ chạm đến một thanh đoản kiếm lạnh ngắt.
Cơn đau xót trong lòng lại trỗi dậy.
Lucas của hắn đã rời đi rồi.
...
Khí hậu ở Do Thái có phần hanh khô, ngọn lửa chiến tranh đã gần như biến nơi này thành tử địa. Không khí thoang thoảng mùi da thịt cháy khét, những vách tường đá ám màu đen sì, trên đường rải rác đầy đá vụn và những phần thi thể không trọn vẹn. Đầu của một đứa bé nằm lăn lóc bên đường, xác người đàn ông bán bánh mì ngã bên cạnh quầy bánh trống không, xưởng ép dầu, quán rượu bị đốt phá, chỉ còn trơ lại khung gỗ xác xơ.
Lucas mặc thiết giáp, cầm khiên và kiếm di chuyển cùng những binh sĩ khác. Đoàn quân đã đi một chặng đường rất dài, ai nấy toàn thân đều rã rời, miệng khô lưỡi đắng.
Bách phu trưởng phát cho mỗi người một bình rượu mạnh nhằm vực dậy ý chí chiến đấu của cả đoàn.
Đoàn quân lê bước chân nặng nề, cuốn lên những luồng bụi bặm. Mùi mồ hôi, mùi máu tanh ngày càng dày đặc, lại thêm cả bão cát, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Mục tiêu của đoàn quân là Thánh điện, nơi người Do Thái hết mực tôn kính.
Thánh điện được xây từ những tảng đá to lớn xếp chồng lên nhau, được bảo vệ bởi một bức tường bao vững chắc. Phía sau tường bao là là một hàng dài tháp canh có khảm hằng hà sa số cửa sổ nhỏ hình vòm, trông như những con mắt khủng bố im lặng theo dõi đoàn quân La Mã đang dần tiếp cận.
Trong thành Do Thái rách nát, chỉ còn có tòa Thánh điện này là còn nguyên vẹn, sừng sững như cây cột khổng lồ chọc thẳng lên nền trời xanh.
Quân phản loạn đầu buộc khăn đỏ, tay kéo căng dây cung, đứng chen chúc nhau trên tường bao, bên cạnh những cỗ máy bắn đá đã sẵn sàng chiến đấu.
Quân phản loạn chủ yếu là nông dân và nô lệ, cho nên họ chỉ có thể sử dụng những vũ khí thô sơ như vậy thôi.
Binh sĩ La Mã nhìn thấy tình hình bên địch, lập tức nháo nhào như ong vỡ tổ. Những lời châm chọc, khinh bỉ đua nhau vang lên, cơn mệt nhọc vì phải hành quân liên tục phần nào bị đẩy lùi.
"Bọn chúng đeo cái gì thế kia?"
"Nhìn y chang mấy con ruồi đầu đỏ! Ha ha..."
"Tướng tá cỡ bọn chúng chỉ xứng làm nam sủng cho các quý phụ thôi!"
"Hoặc làm thú cưng cho mấy quý ông có sở thích quái đản cũng được đấy chứ..."
Gió nóng mang theo cát quất vào mặt, rát buốt.
Đây là một trận chiến không cân tài cân sức.
Bách phu trưởng giơ tay lên cao, vung một nhát kiếm đâm thủng túi da, tức thì rượu bên trong tuôn ra xối xả.
"Chém đầu bọn chúng! Lấy máu bọn Do Thái đổ đầy bình rượu của chúng ta! Rồi các ngươi sẽ được lưu danh vào sử sách, mãi mãi trường tồn với thời gian!"
Lời kêu gọi của bách phu trưởng như tiếng còi hiệu vang trời dậy đất, đánh mạnh vào bản tính hung hãn của nam nhân La Mã.
Lời kêu gọi vừa dứt, những trận mưa tên từ trên tường bao nối nhau trút xuống, đen đặc như một cánh chim khổng lồ phủ trên đỉnh đầu đoàn quân La Mã, nhưng như vậy cũng không thể cản bước tiến của đoàn quân, hễ lớp trước trúng tên ngã xuống thì đã có lớp sau ồ ạt ùa lên.
Từ trên cao nhìn xuống, đội quân La Mã như những cuộn sóng mãnh liệt cuốn phăng tất cả.
Bên tai Lucas tràn ngập tiếng hô la của chiến hữu. Y dùng khiên cản những mũi tên bắn tới, kim loại va vào nhau vang lên những tiếng chát chúa.
Loại chiến đấu sống còn này như bàn tay to lớn của chiến thần Mars. Nó lấy đi linh hồn an bình vì đắm chìm trong tình yêu quá lâu, đồng thời đánh thức bản tính khát máu vốn có của y.
Giết người chính là thứ y am hiểu nhất.
Tiếng gào thét như mãnh thú thoát ra khỏi miệng, góp phần nâng cao sĩ khí của y và toàn đội, mắt y vằn tơ máu, bắp thịt toàn thân gồ hết lên, ngũ quan dữ tợn, sát khí ngút trời, trái tim và trí óc đều bị ý niệm chém giết thao túng.
Đoàn quân đã tiến sát đến chân tường bao. Quân phản loạn phía trên đổ dầu sôi xuống, khiên của Lucas che không hết, khuỷu tay lộ ra bị phỏng một mảng, nhưng y lại như không cảm giác được đau đớn.
Chốc lát sau, cửa lớn Thánh điện bại dưới thiết kiếm, hai bên xông vào đánh giáp lá cà.
Lucas như hóa thân thành Tu La, gặp kẻ nào buộc khăn đỏ là giết không tha. Mổ bụng, tước đầu, chém eo, y hưng phấn đến đỏ cả mắt. Lâu rồi y chưa giết người, cho nên một khi thấy máu, bản năng của y sẽ trỗi dậy không cách nào khống chế được. Y không chút nhân nhượng, bao nhiêu chiêu thức hung tàn y đều lấy ra sử dụng. Kẻ nào dám bám chân cản bước y, y liền xé bụng moi lục phủ ngũ tạng, tàn độc ép kẻ đó buông tay.
Máu bắn lên nhuộm đỏ cả người y, khiến tóc y dính bết lại, trông khủng bố như ác quỷ vừa bò lên từ nơi sâu nhất của địa ngục.
...
Không biết qua bao lâu, khi cảm thấy xung quanh không còn ai để giết nữa, Lucas mới ngừng tay.
Y thấy hơi khát nước, liếm môi, lập tức nếm được vị mặn tanh nồng.
Y giơ tay vuốt mặt, tay y gần nhuộm đỏ bởi màu máu tươi ghê người.
Y kinh sợ nhìn xung quanh, thấy bản thân đang đứng một mình ở nơi sâu nhất của Thánh điện, dưới chân là xác người la liệt.
Ánh mặt trời chiếu xuống từ đỉnh điện tràn ngập căn phòng trống trải, tiếng tí tách của than củi cháy trong chậu than khẽ vang lên.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kèn triệu tập, các binh sĩ bắt đầu mở tiệc ăn mừng chiến thắng, xem chừng rất náo nhiệt.
Nhưng Lucas không quan tâm.
Y phát hiện có người đang trốn sau cái bục đặt chậu than, là một cô gái đang run rẩy kịch liệt.