Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 14: Đại công chúa trở về



Một tháng sau – Tửu Sắc lâu

“Này, các ngươi đã nghe tin gì chưa? Chuyện này rất hấp dẫn nha!” người A hướng hai bằng hữu của mình nói.

“Chuyện gì a?” người B tò mò.

“Ngươi nói là chuyện gì?” người C.

“Muốn ta kể thì phải có cái này chứ!” người A tay giơ lên ý là hai người bằng hữu kia đưa ít ngân lượng.

Hai người kia thấy vậy lấy túi tiền đặt lên bàn, ai cũng đều lưu luyến với túi tiền. Bọn họ sắp phải ở nhà phụ nương tử trông hài nhi rồi. Thật là khổ mà. Tên này thật biết cách kiếm tiền nhưng mà bọn họ muốn nghe nha, người B nói: “Đủ chưa!”

“Ấy làm gì phải gắt. Ta làm tình báo không phải là vui đâu a. Thăm dò chuyện, bị phát hiện cẩn thận mất mạng như chơi” người A nói nhưng tay không quên cất túi tiền vào ngực áo.

“Chuyện gì nói đi, dài dòng” người C gắt.

“Đây đây. Các ngươi còn nhớ nghĩa nữ được Hoàng thượng sắc phong, Bình Dương công chúa không?” người A

“Có a, trong ngày sắc phong nàng còn được Hoàng thượng ban hôn nàng ta với Độc vương. Lễ thành hôn còn náo động cả kinh thành nga” người C nói.

“Hình như là từ khi công chúa vào Độc vương phủ thì không thấy nàng ta xuất hiện nữa!” người B.

“Thế. Ta nghe được là năm ngày sau khi thành thân, Độc vương của chúng ta cho công chúa đến một tiểu viện xa xôi hẻo lánh ở phía Tây. Từ đó cũng không ngó ngàng đến vương phi mới cưới. Ngay cả người hầu hạ nàng cũng chỉ có hai người thôi nha.” người A kể

“Ta chưa có được gặp công chúa, nhưng nghe muội muội của ta miêu tả, nàng như một đóa Tuyết Liên, thanh cao, xinh đẹp. Nàng thành thân với Độc vương gia, bị đối xử như vậy, không biết hiện giờ nàng như thế nào rồi” người B nói.

“Theo ta được biết, bây giờ, công chúa vì bị tẻ nhạt, sinh ra uất hận. Nàng uất đến bệnh rồi a. Thật đáng thương mà” người A tặc lưỡi lắc đầu.

“Vậy sao, thật là tội nghiệp mà” người C nói: “À, theo ta được biết, Hoàng thượng Hoàng hậu rất sủng ái nàng ấy, chẳng lẽ lại để yên như vậy?”

“Có chứ. Hoàng thượng triệu kiến Độc vương vào cung hỏi đầu đuôi sự việc, không biết ngài nói gì mà Hoàng thượng cứ thế bỏ qua, không truy cứu nữa. Còn Hoàng hậu, người triệu thái y đến khám bệnh cho Bình Dương công chúa, thái y nói không có gì đáng ngại người mới yên tâm” người A nói.

Ba người mải mê nói chuyện, không để ý bàn trong của tửu lâu, một lam y nam nhân, à không chính xác là nữ giả nam. Tuy nhiên nhìn kỹ vẫn có thể thấy khuôn mặt trắng hồng, đôi mày thanh tú, đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ nhắn, đỏ như trái anh đào, là một mỹ nhân khuynh thành. Nghe câu chuyện của ba gã nam nhân, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Đại vương huynh thành thân từ lúc nào, sao nàng không có biết? Mà nãi nãi có biết không? Nàng chắc chắn, nãi nãi mà biết vương huynh thành thân, chắc chắn người sẽ từ cái nơi xa xôi hẻo lánh kia nhanh chóng trở về kinh thành. Mà cái vị vương phi kia hình dáng ra sao, làm sao có thể khiến thúc thúc yêu thích đến vậy? Ngay cả Hoàng hậu kia cũng bị nàng ta thu phục. Cũng may là nàng trốn nãi nãi về mới được thấy nhiêu việc như vậy. Nàng rất muốn thấy vị đại vương tẩu trong lời đồn của mọi người a.

Nghĩ xong đứng dậy, đặt ít bạc vụn lên bàn, cầm thanh bảo kiếm đi về hướng Độc vương phủ.

Độc vương phủ - Tây Uyển

“ Ahahahahaha, Băng Nhi lại thắng rồi a!” Băng Băng thoải mái dựa vào ghế quý phi ăn điểm tâm nhìn xuống ván cờ đắc chí cười. Nhìn khuôn mặt này, không thê nào hình dung được nữ tử này với vương phi thất sủng lại bệnh tật kia là một người.” Băng Băng cười hướng về phía Lan Nhi nói: “Lan Nhi tỷ tỷ, chấp nhận đi, tỷ chơi không giỏi bằng muội đâu.”

“Được rồi, phạt gì tiểu thư nói đi” Lan Nhi phụng phịu nói. Tại sao a, lần nào nàng chơi với tiểu thư, người thua đều là nàng vậy, tại sao nàng không thắng tiểu thư được dù chỉ một ván.

“Ân…Tỷ cởi y phục đi.” Băng Băng đưa ra yêu cầu. Vì đây là ở trong phòng nên nàng không lo là có người đi vào. Dù đây hoang vắng thật đó, nhưng làm sao giám chắc được là không ai đột nhiên não hỏng đến đây.

“Hả… cởi…cởi y phục…có thể đổi hình phạt khác được không?” Lan Nhi ấp úng, khuôn vì thẹn thùng mà ửng đỏ nhìn làm người ta muốn phạm tội.

“Aizzz… tiểu mĩ nhân, có gì mà phải đỏ mặt, tỷ thường nhìn ta tắm đó thôi. Hôm nay bảo tỷ cởi tỷ lại thẹn là sao?” Băng Băng nở một nụ cười chêu nghẹo: “A, hay là tiểu mĩ nhân của ta muốn ta chịu trách nhiệm. Được a, nàng cho ta nhìn, ta sẽ hảo hảo thương nàng a! Hắc hắc”

“Tiểu thư lại trêu ta rồi, đáng ghét a” Lan Nhi thẹn quá

“Ahahahahaha…” Băng Băng cười.

Tiếng “Ai…” từ ngoài vọng vào gây sự chú ý đến Băng Băng và Lan Nhi. Hai người nhìn nhau. “Đây không phải là tiếng của Tình Nhi tỷ sao”. Đó là suy nghĩ trong đầu hai người. Hai người đồng loạt hướng ngoài cửa chạy ra.

E hèm, tình hình là bên ngoài…rất hỗn loạn nha. Cây hoa Băng Băng mài công chăm sóc thì…đã anh dũng hi sinh trước những mũi kiếm không chút lưu tình của lam y nam nhân. Bộ bàn ghế cẩm thạch của nàng…không biết vỡ vụn từ lúc nào. Còn chiếc ghế quý phi thì…thảm không muốn nói. Tình Nhi thì có vẻ chật vật. Băng Băng nhìn tình cảnh này thì nhíu đôi mi thanh tú lại. Qủa nhiên là cao thủ.

Băng Băng sử dụng một viên đá nhỏ vận khí bắn về phía “nam nhân” kia. Nhìn tình hình Tình Nhi, nàng đoán chắc tỷ ý không thể chịu đựng thêm. Mà quan trọng nhất là nàng không muốn tiểu viện của mình bị hủy trong tay cái tên thích khách không mời này.

“Nam nhân” dù võ công có phần cao cường nhưng so vẫn kém hơn Băng Băng lại đang chú tâm bên này. Vì vậy, ám khí “hắn” không thể tránh được. Trúng ám khí ngay ở chân, “hắn” khụy xuống. May là có thanh bảo kiếm, không chắc “hắn” đẹp mặt trước ba nữ nhân này.

“Khốn, các ngươi chơi trò tiểu nhân, ta đây đánh rất quân tử, sao các ngươi lại sử dụng ám khí” ‘nam nhân’ đó đứng lên chỉ kiếm vào Băng Băng nói.

“Quân tử, vậy ngươi cho ta biết, có quân tử nào lại đi nhìn trộm khuê phòng của nữ tử không?” Tình Nhi khanh tay nói. Lan Nhi nghe vậy nhìn vào ‘lam y nam tử’: “Nói ngươi đã nghe được những gì?”

“Bộp” Băng Băng xoa xoa bàn tay vừa thưởng cho Lan Nhi một cái cốc vào đầu, khuôn mặt nàng không đổi nói: “Hắn nghe lén, não hắn không hề bị ẩm, hắn tự nhiên la to vào thông báo ‘ta nghe lén’ sao?”

Lan Nhi ủy khuất ôm đầu kêu đau, đôi mắt nàng ngập nước. Nhìn điệu bộ ủy khuất này, nam nhân nào mà nhìn thấy hình ảnh này hẳn là muốn ôm nàng vào lòng hung hăng yêu thương.

Băng Băng không để ý đến Lan Nhi nữa, quay sang phía ‘lam y nam nhân’, khoanh tay “Ngươi là ai, rình trộm ta có mục đích gì?”

“Này, đừng nghĩ xấu cho ta, bổn công tử chẳng qua là thấy tò mò vị Độc vương phi, Bình Dương công chúa tướng mạo ra sao. Nhưng…” ‘lam y nam nhân’ nhìn Băng Băng từ trên xuống dưới: “Nhìn dáng vẻ này, bổn công tử thấy vương phi đang rất hưởng thụ. Bổn công tử không thể hình dung vương phi với bộ dạng oán phụ bệnh nha. Vương phi đang giả bệnh để gây sự chú ý với đại…à Độc vương sao?”

“Bổn tiểu thư không cần đến sự thương hại của hắn ta!” Băng Băng khoanh tay thờ ơ nói. Ta phỉ vào. Nàng cần hắn để ý sao? Không phải vì kế hoạch, nàng không có muốn lấy cái tảng băng di động làm phu đâu. Nhìn đánh giá ‘lam y nam nhân’ từ trên xuống dưới nàng nói: “Ngươi đã biết ta giả bệnh, ta không thể nào…để ngươi đi được.” Nói xong Băng Băng liền ra tay công kích bất ngờ. ‘Lam y nam tử’ thấy Băng Băng đột nhiên xông lên, nàng nhanh thân tránh thoát. Nhìn Băng Băng ra chiêu, nàng biết vị tẩu tẩu này không phải hạng tầm thường. Nàng ở cái nơi chán chết kia học võ của một tên cao tăng. Trong giang hồ rất ít người xứng đáng là đối thủ của nàng. Nhưng nữ tử trước mặt nàng võ công trên nàng không biết bao nhiêu.

“Ấy ấy, nữ tử phải thùy mị đoan trang, vương phi như vậy, làm sao có được sủng ái của Độc vương.” Dù gì cũng phải giữ mạng trước nha ài nàng vẫn còn muốn sống.

“Hay cho câu ‘thùy mị đoan trang’, ngươi là nữ tử, sao ta không có thấy ngươi thùy mị đoan trang hử?” Băng Băng thu hồi đứng đó nhìn nữ tử giả trang trước mặt mình. Tài giả trang của nàng ta thật là cao siêu. Nếu không phải nhìn thấy lỗ khuyên của nàng ta, có khi nàng lầm tưởng nàng ta là một nam nhân.

“Ách…ta cải trang rất kĩ mà, làm sao ngươi phát hiện!” ‘lam y nam tử’nói. Nàng cải trang nếu là nói thứ hai thì không ai nhận vị trí thứ nhất. Nữ tử này...chính là không hề đơn giản.

Băng Băng định nói gì đó, tai nàng đột nhiên nghe thấy có người đang vận khinh công đi về hướng này. Nàng lấy trong ngực áo một lọ sứ nhỏ, đổ một viên dược nuốt vào. Hành động nàng liền mạch làm cho ‘lam y nam tử’ nhìn thấy mà nghi hoặc. Tình Nhi Lan Nhi thấy Băng Băng uống dược thì hiểu ngay. Hai nàng nhanh chóng phi thân đến bên Băng Băng, mỗi người đỡ một bên nàng tựa như nàng bệnh rất nặng.

Ba bóng dáng đáp xuống Tây Uyển hấp dẫn sự chú ý của bốn nữ tử. Băng Băng thấy người đến là ai, nàng nở một nụ cười trêu tức, giọng nói yếu ớt cất lên: “Cơn gió nào đã đưa vương gia phu quân và thần y đại nhân đến cái viện hẻo lánh của ta vậy?”

“Bổn vương nghe thấy tiếng động đánh nhau ở đây nên đến xem thử.” Minh Nhật nói.

“Hừ” Tử thần y thì trực tiếp hừ lạnh. Bây giờ y đang bận tìm sư muội, đến khi tìm được sư muôi, giải quyết xong chuyện, y sẽ cho nữ tử này sống không bằng chết.

“Vương gia phu quân, ngài quan tâm đến ta sao? Cái tiểu viện của ta cách viện của ngươi rất xa à nha, ngươi nghe thấy được sao? Công nhận tai ngươi thính thật!” Băng Băng dù giọng nói suy yếu nhưng sức chọc người ta tức điên vẫn không hề giảm.

“Hừ…Ngươi đừng vọng tưởng, bổn vương chỉ lo không biết ăn nói như thế nào với hai vị thiên tuế.” Minh Nhật lạnh lùng nói. Nhưng trong tâm của hắn nhói đau khi nhìn thấy khuôn mặt suy yếu của Băng Băng. Hắn nhanh chóng xua đi cảm giác đau lòng này, dùng khuôn mặt băng sơn không đổi nói chuyện.

“Đại công chúa sao người lại ở đây?” Băng Băng định nói gì thì bị tiếng nói của Hữu Ảnh cắt ngang. Sao nàng định nói gì thì lại có người cắt ngang nàng vậy. Mà khoan, đại công chúa, Trấn quốc công chúa, Phong Thiên Trúc Chi, muội muội ruột của Độc vương và Huyết vương, cháu gái Thái Hậu cưng nhất. Thì ra nàng ta là công chúa.

Trúc Chi đột nhiên bị điểm danh, theo bản năng nàng lùi ra sau một bước. Nàng tự tin với tài cải trang của mình, ngay cả lão hòa thượng và nãi nãi còn không có nhận ra nàng, sao hôm nay có tận hai người phát hiện vậy. Đầu tiên là tẩu tẩu vương phi thần thần bí bí này, tiếp đó là cận vệ của đại vương huynh. Nàng bị đả kích không nhẹ nha.

“Trúc Nhi, sao muội lại ở đây, không phải muội đang ở với nãi nãi sao?” Khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của Độc vương dịu đi, bớt vài phần lạnh lùng.

“Ách…Trúc Nhi nhớ huynh a, người ta phải mất rất nhiều sức để trốn nãi nãi vài lão hòa thượng kia mới có thể thoát a, huynh, huynh không bắt Trúc Nhi đi chứ!” Trúc Chi thấy mình bị phát hiện, nàng đến bên Minh Nhật, ôm cánh tay hắn làm nũng.

“Được rồi, muội là muội muội của ta, sao ta nỡ bắt muội đi chứ. Muội về sao không đi gặp ta mà lại đến đây?” Minh Nhât sủng nịnh nói.

“Ách…Trúc Nhi về, nghe được rất nhiều lời đồn của huynh và tẩu tẩu. Muội muốn xem tẩu tẩu như thế nào. Mà huynh nha, huynh cưới người ta, sao không chăm sóc người ta mà để nàng chịu uất ức đến mức sinh bệnh. Mà cái vương phủ này thiếu nơi ở sao mà huynh cho người ta ở cái nơi hoang vắng này?” Trúc Chi chống nạnh lên án. Dù đại vương huynh còn nhớ đến tiểu tẩu tẩu nhưng nàng ấy mất cũng đã lâu rồi, huynh ấy cũng không nên nghĩ đến quá khứ nữa. Cái gì mà không cưới bất cứ nữ tử nào. Dù nói vậy, nhưng bây giờ vẫn cưới vương phi đấy thôi, cưới xong lại để người ta như thế này. Dù nàng biết nàng ta giả bệnh nhưng không hiểu sao, nàng thấy khuôn mặt suy yếu đó, nàng lại cảm thấy đau lòng.

“Được rồi, về viện ta hẵn nói tiếp.” Nói rồi hắn kéo Trúc Chi đi ra khỏi Tây Uyển.

Khi bóng bốn người vừa biến mất, Băng Băng thở dài một hơi. Cuối cùng cũng hết. Băng Băng cũng có điểm ngạc nhiên nàng ta vậy nhưng không nói mình giả bệnh, cũng chưa chắc nay mai nàng ta không có nói. Haizz Có trời mới biết nàng mệt đến cỡ nào. Nghĩ xong, nàng xoay người đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.