Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 17: Bại lộ



“Chi Nhi biết tẩu sẽ đi mà…CÁI GÌ…TẨU ĐI…” Trúc Chi vẫn cúi mặt ỉu xìu nói. Đến khi tiêu hóa xong câu nói của Băng Băng, rút cuộc nàng cũng ngẩng đầu lên, âm lượng của nàng làm cho ba người ở đấy phải bịt tai.

Lan Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai giễu cợt: “Kim chi ngọc diệp như công chúa, có khi không ai chịu lấy đâu.”

“Này, ngươi có thù với bản công chúa hay sao mà hết lần này đến lần khác ngươi chọc giận ta vậy. Bản công chúa ta như hoa như ngọc, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ ngươi nỡ lòng nào chọc giận ta” Trúc Chi không chịu yếu thế nói. “Ta, đại công chúa khuynh quốc khuynh thành, Trấn quốc công chúa dưới duy nhất chỉ có năm người nhưng lại trên vạn người. Người muốn lấy ta ngươi đếm mấy ngày còn chưa hết.”

“Đâu nhỉ sao ta không thấy ai, hay là công chúa quá mộng tưởng về bản thân mình rồi” Lan Nhi nói khích.

“Bổn công chúa nghĩ người mới là khó xuất giá đấy, nói chuyện chanh chua, chẳng ra dáng thục nữ.” Trúc Chi tức giận nói lại, dám nói nàng mộng tưởng hừ còn lâu.

“Ta không thục nữ, vậy ngươi chắc là thục nữ nhỉ!” Lan Nhi cười châm chọc.

“Ngươi…Tiểu Băng…” Trúc Chi nói không lại, quay sang định tìm chỗ dựa là Băng Băng nhưng chẳng thấy người cần tìm đâu nữa.

Băng Băng đứng đây nghe hai người ta ta ngươi ngươi đến mức độ đầu đau âm ỷ. Không chịu nổi nữa, nàng đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi. Cuối cùng, hai người kia cãi nhau chán xong không thấy Băng Băng đâu nữa, Trúc Chi lên tiếng cáo trạng trước: “Tất cả là tại ngươi, Tiểu Băng Băng bỏ đi rồi đấy!”

“Tại ta? Ha…công chúa không có phần chắc?” Lan Nhi đứng khoanh tay nói.

“Ta nói tại ngươi là tại ngươi” Trúc Chi không nói lý nói

“Tại công chúa…” Lan Nhi không chịu yên nói

“Tại ngươi…”

“Tại công chúa…”

“Ngươi…

“Công chúa…”

“Ngươi, ngươi, ngươi….”

“Công chúa, công chúa, công chúa…”



Cuối cùng, chim chóc trong Tây Uyển không thể chịu được hai cái nữ tử rảnh việc thừa nước đứng cãi nhau kia. Con thì đâm đầu vào một cái lỗ cây để tránh nạn cho cái lỗ tai, con thì đâm đầu xuống đất, con thì bay đi chỗ khác. Hai cái người trong phòng kia thì rất là nhàn nhã cho vải mềm vào tai…ngồi đánh cờ. Hôm nay Tây Uyển không thể nói là nhộn nhịp bình thường, mà là quá nhộn nhịp. Nhộn nhịp đến mức làm người ta đau đầu.

~~~~~~~~~ Dải ngân hà ta đã trở lại và ngăn cách chuyến đi gian nan~~~~~~~~~

Ba ngày trôi qua thật nhanh. Hôm nay là ngày đoàn võ học được Hoàng thượng cử đi đại hội võ lâm khởi hành. Băng Băng hôm nay phải nói rất bí ẩn. Áo choàng đen che đi nửa khuôn mặt và dáng người mảnh khảnh của nàng. Sở dĩ nàng mặc như vậy là để cho Tiểu Bạch có thể ngủ ở vai nàng. Mấy tháng này ủy khuất cho nó rồi. Lan Nhi Tình Nhi thì vận bộ dạ hành màu hồng giống hệt nhau, bảo kiếm cài bên hông. Nhìn hai nàng như đóa hoa anh đào thuần khiết làm lòng người ta cảm thấy yên bình. Trúc Chi lại vận một bộ hồng y, bảo kiếm cũng cài bên hông. Mái tóc óng ả được nàng buộc một nửa bằng một dải lụa cùng màu. Nhìn Trúc Chi như một đóa hoa kiều diễm thu hút ánh mắt của mọi người.

Hôm nay bên cạnh Trúc Chi lại xuất hiện một nam tử. À phải nói là nữ giả trang. Đó là Hồng Ảnh. Nàng hôm qua vừa mới trở về, nhận lệnh theo bên cạnh Trúc Chi công chúa bảo vệ an toàn cho người. Nàng luôn chung thủy với màu đỏ nên hôm nay nàng vận một bộ y phục màu đỏ. Bảo kiếm nàng luôn luôn cầm trên tay. Với dung nhan của nàng đã đánh cắp không biết bao nhiêu trái tim của nử tử ngây thơ rồi.

Đoàn người tham gia đại hội võ lâm có tổng cộng bốn người. Minh Nhật, Hạo Nhiên, Tử thần y và Trúc Chi. Băng Băng và những người khác được phép đi chung để học hỏi thêm đại hội. Minh Nhật vẫn là vận bộ hắc bào, không bao giờ thay đổi, bảo kiếm bên hông. Hạo Nhiên lại vận một bộ lục bào, với nụ cười không bao giờ đổi, hắn cũng đã cướp đi không ít trái tim của các thiếu nữ. Tử thần y cũng không đổi, vẫn chỉ vận một bộ Bạch y. Trên vai y đeo thêm một hòm thuốc.

Hoàng hậu thấy bảo bối của mình gần phải xa mình, nàng cầm tay Băng Băng nói: “Băng Nhi, con ở lại đi, con đi như vậy khi ta nhớ con thì phải làm sao đây?”

“Nghĩa mẫu, người đừng buồn. Trên đường đi có ngang qua núi Tuyết Liên, Băng Nhi sẽ mang cho người một bông.” Băng Băng ôm tay Hoàng hậu nói.

“Tiểu nha đầu này, rất biết lấy lòng người khác nha. Ta không cần Tuyết Liên, ta chỉ cần con bình bình an an trở về thôi.” Hoàng hậu vuốt vuốt sợi tóc mai của Băng Băng, dịu dàng nói.

Nghe được câu nói của Hoàng hậu, hốc mắt Băng Băng hơi hơi nóng. Nàng ôm chặt lấy Hoàng hậu, không muốn người khác thấy nàng khóc. Hoàng thượng đứng bên cạnh, thấy hai người ôm nhau như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ. Nhưng cũng không thể chậm trễ giờ lành, Hoàng thượng đến bên cạnh hai người dịu dàng nói: “Băng Nhi chỉ là đến đại hội võ lâm, không phải một đi không trở lại. Trẫm đã phái Bạch Hổ Chu Tước đi theo bảo vệ an toàn cho nó rồi, nàng yên tâm đi.”

Hoàng hậu nghe thấy vậy, từ từ buông Băng Băng ra. Nàng mặt nghiêm lại dặn dò đủ thứ “Trên đường đi không được ủy khuất chính mình, nếu khát thì phải uống, đói phải ăn, lạnh thì phải mặc thêm đồ vào. Vốn dĩ con đang rất yếu, ta thật không muốn con đi đâu cả”

“Thôi thôi nghĩa mẫu, Băng Nhi đã biết con sẽ chăm sóc cho mình thật là tốt. Khi người gặp lại Băng Nhi, chắc chắn sẽ béo ra cho người coi, hì hì” Băng Băng cười trêu.

“Được rồi, đã đến giờ xuất phát.” Hoàng thượng nói.

“Nghĩa phụ, người ở lại phải chăm sóc tốt cho nghĩa mẫu, Băng Nhi muốn lúc Băng Nhi về sẽ có một muội muội hay đệ đệ. Mà cả hai đi, hihihi…” nói xong không đợi Hoàng thượng Hoàng hậu kịp có biểu hiện gì, Băng Băng đã chạy đến xe ngựa nhảy lên ngồi. Vào trong nàng thấy Lan Nhi Tình Nhi đã chờ nàng. Hướng đằng sau Lan Nhi, Băng Băng nói: “Tiểu Bạch, ra đây nào.”

Khi lời Băng Băng vừa dứt, Tiểu Bạch trốn sau lưng Tình Nhi nhảy vào lòng Băng Băng dụi dụi vài cái rồi chui vào trong tay áo của nàng. Băng Băng cười cười rồi cầm mũ áo choàng chùm lên che đi nửa khuôn mặt tuyệt sắc của mình. Nàng ngồi dựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần. Nàng có linh cảm chuyến đi này sẽ rất thú vị.

Khi Băng Băng đã lên xe ngựa, Minh Nhật, Tử thần y, Hạo Nhiên, Trúc Chi, Hữu Ảnh Hồng Ảnh đồng loạt nhảy lên ngựa khởi hành đến Trần gia trang.

Đoàn khởi hành thấm thoát cũng đã gần nửa tháng. Vì là có một chiếc xe ngựa nên tốc độ của mọi người giảm đi rất nhiều, như lời Trúc Chi nói là vừa đi vừa ngắm cảnh. Tối nay, đoàn người dừng chân tại một khu rừng. Khi dừng lại, ba huynh đệ vương gia thì đi sâu vào rừng để săn. Nửa tháng nay toàn ăn lương khô, mọi người thì không sao nhưng có một cô công chúa rất là khó chiều lải nhải bên tai Minh Nhật nên hắn không thể không dừng lại tại đây. Tử thần y thì chẳng biết chạy đi đâu. Hữu Ảnh Hồng Ảnh thì đi tìm củi. Băng Băng nhảy xuống khỏi xe ngựa, vẫn chùm mũ áo choàng che đi nửa khuôn mặt. Xuống sau nàng là Lan Nhi Tình Nhi. Băng Băng nhìn khu rừng này một chút, cảm thấy nơi đây không có gì nguy hiểm mới thả lỏng tâm tình, đi sâu vào trong rừng. Nàng chắc chắn là người đó đang đi theo nàng. Đến khi đi đủ xa rồi, nàng dừng lại. Lan Nhi Tình Nhi nhíu đôi mày thanh tú lại, không hiểu vì sao tiểu thư lại đi vào sâu trong rừng.

“Các ngươi có thể ra rồi đó, ở đây không có ai đâu” Băng Băng hướng vào chỗ tối nói. Ngay lập tức, hai bóng hắc y nhân đứng quỳ gối trước mặt nàng: “Bạch Hổ Chu Tước ra mắt vương phi, người có việc gì sai bảo?”. Bạch Hổ là người trầm ổn, lên tiếng nói.

“Đưa ta xem lệnh bài của các ngươi.” Băng Băng lạnh nhạt ra lệnh. Ở nàng toát lên một khí chất vương giả làm cho người đối diện phải kính sợ. Bạch Hổ nghe thấy nàng yêu cầu như vậy, nghi hoặc đưa ra khối lệnh bài của hắn cho nàng.

Nhìn khối lệnh bài bằng bạc, khắc hình con rồng đen chứ không phải bông hoa kia, Băng Băng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Thật may khi người đó không phải nghĩa phụ. Nhưng nhìn con rồng đen, một cỗ tò mò dâng lên trong lòng nàng, nhìn Bạch Hổ Chu Tước nàng cất giọng lạnh nhạt hỏi: “Con rồng đen có ý nghĩa gì?”

“Vương phi, con rồng đen thể hiện thân phận ám vệ thân cận của Hoàng thượng” Bạch Hổ không cảm xúc trả lời. Không quan tâm đưa trả khối lệnh bài cho Bạch Hổ, Băng Băng nói: “Trong chuyến đi này, dù có thấy gì ngươi không được gửi thư về cho nghĩa phụ, ta muốn nói thì ta tự nói”

“Chuyện này không thể” Chu Tước lên tiếng. Giọng của Chu Tước trong trẻo như tiếng nước, nghe rất là êm tai. Nhưng đáng tiếc hắn lại là nam nhân, đã thế còn là một ám vệ. Thật đáng tiếc, đáng tiếc…

“Nghĩa phụ bảo các ngươi theo bảo vệ bổn vương phi, vậy thì các ngươi phải nghe lệnh bổn vương phi. Ta mà phát hiện một trong hai ngươi lén gửi thư, lúc đó đừng trách ta không lưu tình”. Nói xong Băng Băng phất áo rời đi, để lại Bạch Hổ Chu Tước khó hiểu đứng tại chỗ. Lan Nhi Tình Nhi vẫn duy trì im lặng đi theo Băng Băng.

Về nơi tập trung, Băng Băng bị một bóng dáng màu đỏ ôm chặt lấy làm mũ chùm của nàng xém rơi ra. May là nàng giữ khịp, không thì Tiểu Bạch lộ ra hết. Tiểu Bạch đang nằm vắt người ngang vai nàng, cảm thấy người nàng hơi chấn động thì mở mắt ra. Thấy tình thế không ổn, nó chui vào mái tóc dài của nàng trốn. Cảm thấy Tiểu Bạch đã trốn kĩ, Băng Băng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn lại cái người đang ôm chặt lấy mình, đôi mày thanh tú của Băng Băng nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Công chúa chú ý một chút, ta không thích ngươi đột ngột ôm ta.”

“Chi Nhi, phải gọi là Chi Nhi. Ta nhớ Tiểu Băng Băng. Cả ngày trừ lúc ăn trưa thì tẩu toàn trốn trong xe, người ta nhớ người quá a” vừa nói Trúc Chi vừa dụi dụi vào cổ Băng Băng. Ở đằng xa, một người thấy vậy thì cảm thấy trong người rất là khó chịu, rất muốn tiến đến lôi muội muội của mình ra.

“Được rồi, Chi Nhi có thể buông ta ra không?” Băng Băng giọng điệu không đổi nói, trong lòng thầm gào thét.

“A được rồi. Ta cùng hai vương huynh đi săn được mấy con thỏ, đang nướng, Tiểu Băng Băng đến đây ăn cùng đi!” vừa nói Trúc Chi vừa kéo Băng Băng đến khúc gỗ lớn gần đốm lửa ngồi. Băng Băng nhìn qua Lan Nhi Tình Nhi ý bảo hai người cùng đi đến chỗ ngồi ăn. Tử thần y thì không nói gì, chỉ hừ lạnh nhìn Băng Băng rồi không để ý nghiên cứu cuốn sách dược của mình. Minh Nhật và Hạo Nhiên đang bàn về chuyến đi đến Trần gia trang. Nơi đó rất xa nên hai người ý định dừng tại một thành trì nhỏ để mua một vài thứ nữa. Hữu Ảnh và Hồng Ảnh thì đang nướng thịt.

Khi giải quyết xong bữa tối, Trúc Chi nhìn Băng Băng hứng thú hỏi: “Tiểu Băng Băng biết đánh đàn không?”

“Sao không. Tiểu thư ta đánh đàn không chỉ người mà vật còn xao động.” Lan Nhi tự hào nói nhưng lại nhận được cái trừng mắt của Băng Băng và cái véo đau đớn của Tình Nhi. Lúc này nàng mới biết mình đã nói điểu không nên nói. Lan Nhi tự động im miệng không nói chuyện nữa. Nhưng câu nói của Lan Nhi lại làm cho những người ở đây đều ngạc nhiên. Với họ, Băng Băng là nữ nhi của một thường dân bình thường, chắc hẳn không biết đánh đàn mới đúng.

“Sao lại hỏi vậy?” Băng Băng khó hiểu nhìn Trúc Chi.

“Không khí có phần hơi chán, Trúc Chi muốn nâng không khí lên một chút. Nhưng, đại vương huynh thì chỉ biết cầm kiếm cầm bút, nhị vương huynh ngoài kiếm với bút còn cầm quạt đi trêu ghẹo con gái nhà lành. Tử thần y thì không nên chông chờ. Hồng Ảnh và Hữu Ảnh thì càng không biết đến mấy thứ đó. Chỉ còn Tiểu Băng Băng thôi.” Trúc Chi cười hì hì nói.

“Sao Chi Nhi không đánh?” Băng Băng nói.

“Chi Nhi từ nhỏ đã đối mặt với một đám sư, làm sao ta có thể học mấy cái thứ kia” Trúc Chi nói.

“Vậy sao không hỏi Lan Nhi Tình Nhi?” Băng Băng tiếp tục hỏi.

“Lan Nhi thì ta không nói chuyện, còn Tình Nhi thì suốt ngày trưng ra bộ mặt viết to mấy chữ ‘đừng có bắt chuyện với ta’, nhìn ta cũng không muốn nói. Chỉ còn tẩu thôi” Trúc Chi nói. Thấy Băng Băng có dấu hiệu từ chối, nàng ôm lấy tay Băng Băng làm nũng “Đàn một khúc đi mà Tiểu Băng Băng, đi mà, nha nha nha”

Không chịu nổi Trúc Chi làm nũng, Băng Băng quay sang Lan Nhi nói: “Lan Nhi tỷ, tỷ có mang cổ cầm theo chứ?”

Trúc Chi nghe thấy vây vui mừng ôm lấy Băng Băng nói: “Tiểu Băng Băng là tốt nhất”

“Có tiểu thư, để Lan Nhi đi lấy.” Lan Nhi nhanh chóng ra xe ngựa lấy cây cổ cầm được bọc kĩ lưỡng trong một tấm lụa. Đặt cổ cầm lên đùi Băng Băng, Lan Nhi lui ra ngồi đằng sau Băng Băng cùng Tình Nhi.

Tháo dây thắt bọc cây cổ cầm ra, mở mảnh lụa, cây cổ cầm hiện ra mắt mọi người. Cây cổ cầm này đẹp đến không gì có thể miêu tả. Thu hút nhất là hoa văn trên cây cổ cầm này. Trúc Chi không kìm lòng được than: “Cây cổ cầm này thật là đẹp. Tiểu Băng Nhi, bông hoa khắc trên thân cổ cầm là hoa gì vậy?”

“Đó là Tuyết Liên” Băng Băng lạnh nhạt nói. Lời nói của nàng làm cho Tử thần y giật mình ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm cây cổ cầm. Nhìn cây cổ cầm, y kinh ngạc nhìn lên đánh giá Băng Băng. Giọng y không giấu nổi vẻ kích động hỏi “Ngươi lấy cây đàn này ở đâu?”

Cây cổ cầm kia, nếu y không nhìn lầm thì nó chính là cây cổ cầm do chính tay y làm, hoa văn trên nó là y theo ý sư phụ mà làm. Cây cổ cầm này y phải mất rất lâu mới làm xong. Dây đàn là dây tơ của nhện tinh, rất chắc chắn mà đánh lên nghe rất hay. Trên thân đàn duy nhất chỉ có một bông hoa Tuyết Liên. Dưới nó, theo lời sư phụ, y khắc một chữ Tử vào. Chữ Tử này y biết. Đó là Tử trong Huyết Tử, nhũ danh của tứ muội muội, nữ nhi bảo bối của sư phụ.

“…Ngươi không cần biết” Băng Băng vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt trả lời. Vẻ mặt của Tử thần y làm cho Minh Nhật, Hạo Nhiên, Hữu Ảnh Hồng Ảnh sinh ra hoài nghi. Bọn họ biết Tử thần y này, có lúc như một tên vô lại, có lúc lại như một kẻ trầm lặng. Nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy vẻ mặt kích động như bây giờ của y.

“Muội là Huyết Tử?” Tử thần y dè dặt hỏi. Người nữ tử này, y có cơ sở đề nghi ngờ nàng là Huyết Tử tứ sư muội. Đầu tiên là tỳ nữ của nàng ta chính là người của tứ sư muội. Thứ hai là mỗi lúc nàng ta chuyển động, y đều nghe thấy tiếng chuông rất quen thuộc. Đến bây giờ, nàng lại có cây cổ cầm của Huyết Tử. Nàng có thật sự là Huyết Tử.

Phán đoán của Tử thần y làm cho mọi người ở đây trừ Lan Nhi Tình Nhi ra thì ai cũng ngạc nhiên, không tin vào tai mình.

“Huyết Tử? Đó là ai?” Băng Băng dứt khoát giả ngu nói.

“Trên cây cổ cầm kia có khắc chữ Tử ở dưới bông Tuyết Liên, mà chữ đó là do chính tay ta khắc. Dưới chân muội là một cái lắc chân có năm chiếc lục lạc, dây lắc màu trắng. Tỳ nữ của muội, một trong hai người là Tình Nhi. Ta nói có đúng không?” Tử thần y ép hỏi tới cùng.

Nghe Tử thần y nói xong, không khí nhất thời rơi vào trầm mặc. Một lúc sau Băng Băng nở một nụ cười nửa miệng nói: “Haha. Đúng vậy, ta là Huyết Tử. Không ngờ tên thần y ngốc huynh cũng rất thông minh đó”

“Thì ra muội ở gần ta như vậy. Tại sao muội không lộ diện, mà sao muội lại sống với thân phận nghĩa nữ của Hoàng Thượng?” Tử thầy y kích động hỏi.

“Tình cảnh bắt buộc” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Tình cảnh bắt buộc, vậy tại sao muội lại hạ…” Tử thần y đang nói thì đột ngột bị Băng Băng cho uống một viên dược. Vì viên dược vào miệng tan luôn nên y không thể nhổ ra được. Đến khi y định nói gì đó thì phát hiện mình không thể nói được. Y tức giận trừng Băng Băng.

Trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Tử thần y, Băng Băng vuốt ve cây cầm nói “Huynh quá lắm chuyện, im lặng một chút”

“Tại sao?” Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên. Băng Băng nghe thấy câu nói, lạnh nhạt nhìn về phía Minh Nhật, nói: “Ngươi là muốn hỏi chuyện gì? Muốn hỏi ta vì sao bảo ngươi thành thân với ta chứ gì. Nếu ta nói đó không phải ý của ta, ngươi tin không?”

“Không phải chủ ý của nàng, vậy là của ai?” Khi biết nàng là ân nhân, là nữ tử mình đang tìm, hắn đột nhiên có cảm giác vui trong lòng. Nhưng nghe nàng nói, thành thân với hắn không phải là nàng tự nguyện, đột nhiên hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn bị sao vậy?

“Hoàng thượng. Ta vì muốn người vui nên ta mới làm vậy.” Băng Băng mặt không đỏ, tim không loạn nói dối. Lan Nhi Tình Nhi vẻ mặt…rất không biết làm sao. Tiểu thư nói dối thật có đẳng cấp.

Thấy mọi người lâm vào trầm tư, Băng Băng đứng dạy, đi đến một gốc cây kiểm tra. Xong nàng sang phía đối diện của cây đó kiểm tra. Đảm bảo cây đủ chắc chắn, nàng bỏ áo choàng vắt lên cành. Cả ngày Băng Băng chùm áo choàng nên mọi người không có biết dáng người nàng ra sao. Hôm nay, Băng Băng cởi áo choàng ra, lộ ra dáng người cao gầy. Nàng vận một bộ bạch y. Dây lưng màu trắng khoe ra vòng eo thon nhỏ của nàng. Bộ y phục này được thiết kế đặc biệt. Tay áo rất rộng, viền áo được thêu những đường chỉ vàng rất đẹp. Dây thắt bên eo nàng dùng hai lớp dây lụa cùng màu. Bộ bạch y mặc trên người nàng rất hợp, như thể nó làm ra chỉ để cho nàng. Tháo dây lưng bằng lụa bên hông, mỗi đâu buộc thêm một chiếc móc. Xong xuôi nàng sử dụng nội công, phi dây lụa sang hai bên. Dây lụa như có linh tính, rất nghe lời quấn quanh thân hai cây mà nàng đã kiểm tra. Kiểm tra độ chắc của dây lụa xong, nàng vận khinh công nhảy lên dây lụa nằm. Tiểu Bạch trốn trong áo choàng, thấy chủ nhân ngủ thì phi thân, an vị ở trên bụng chủ nhân nằm cuộn tròn ngủ. Sở dĩ nó không phải trốn nữa là vì thân phận thật của chủ nhân đã bị lộ, nó trốn cũng chẳng để làm gì nữa. Lan Nhi Tình Nhi thì chia nhau mỗi người một cái cây buộc dây lụa, vậy khinh công nhảy lên cành gần đất nhất, ôm kiếm nhắm mắt dưỡng thần. Điều này rất là bình thường. Mỗi lần các nàng và tiểu thư đi ra ngoài thì đều như vậy cả. Tiểu thư không thích nằm đất hay cây nên người đã luyện ngủ trên dây. Các nàng sẽ chia nhau mỗi người một cây, nhắm mắt. Các nàng không bao giờ ngủ sâu vì mạng tiểu thư là nằm trong tay của các nàng.

Đến khi mấy người kia hồi hồn thì Băng Băng đã nhắm mắt được một lúc rồi. Trúc Chi thấy Băng Băng nằm ngủ trên một dây lụa, tò mò đến xờ xờ. Xong nàng không kìm được thốt lên “Tiểu Băng Băng, nội công tẩu thật thâm hậu”. Đến khi nàng để ý đến cục bông trên bụng Băng Băng, nàng kêu lên làm cho Băng Băng nhíu mày lại. “Oaaaaaa…con Bạch Hồ này thật là đáng yêu a”

Tiểu Bạch đang ngủ, nghe thấy tiếng ồn thì khó chịu mở mắt. Đúng lúc nó lại nghe thấy mình bị gọi là Bạch Hồ. Tiểu Bạch lập tức dựng lông lên, gầm gừ với Trúc Chi. Băng Băng mở mắt, ngồi trên dây lụa lạnh nhạt nói: “Nó không phải là Bạch Hồ”

Tiểu Bạch nghe thấy Băng Băng nói vậy, nhảy lên vai nàng dụi dụi lấy lòng. Chỉ có chủ nhân là nhận diện được nó thôi. Hình dáng của nó gần giống một con tiểu Bạch Hồ, nếu không để ý mặt của nó, có thể người ta nói nó là Bạch Hồ cũng nên. Mà hiện tại ai cũng gọi nó là Bạch Hồ đó thôi.

“Vậy nó là con gì?” Trúc Chi nhíu mày nhìn Tiểu Bạch. Nhìn qua nàng còn tưởng nó là Bạch Hồ. Nhưng nàng cũng chưa thấy mặt con Bạch Hồ nào lại giống mèo như vậy, lại còn chòm lông giữa trán màu đen hình mặt trăng kia nữa. Nàng càng ngày càng tò mò rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.