Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 27: Đại hội võ lâm



Nháy mắt đoàn người Băng Băng đã ở trong Trần phủ một tuần. Hôm nay sẽ là ngày mở đầu cho đại hội võ lâm, không phải nói đến mọi người ai lại chẳng hưng phấn. Vì sao? Đương nhiên là bởi sự hấp dẫn của chiếc ghế minh chủ. Cái ghế đó, có bao nhiêu vị anh hùng hào kiệt đã mơ ước nó rất lâu rồi. Vì vậy, đại hội võ lâm là thời điểm Trần gia trang làm ăn thịnh vượng nhất. Khách điếm, trà lâu coi như chật kín người làm cho chủ quản ở đây ôm bạc cười típ hết cả mắt. Ngoài trang, bao nhiêu lều trại được dựng lên. Nhìn tình cảnh này, người ta không hình dung nổi đây là đại hội võ lâm, thật là…không có từ nào để miêu tả.

Đại hội võ lâm bảy năm tổ chức một lần, tổ chức để chọn ra một vị anh hùng xuất chúng để làm người kế vị cho minh chủ hiện tại từ chức hoặc chết. Đại hội võ lâm gồm có hai vòng. Vòng thứ nhất, các vị hào kiệt tham gia phải đi vào rừng U Linh cách Trần gia trang một dặm, tìm một cái hà bao mà Minh chủ giấu trong đó. Khi tìm được, người đó phải tìm đường đến trở về. Hai mươi tư người trở về đầu tiên sẽ vào vòng thứ hai. Mới đầu, mọi người cứ nghĩ ra vào rừng U Linh là dễ như rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ. Nhưng khi bọn họ ra khỏi đó thì mới biết, rừng U Linh, nghe cái tên cũng biết nó không tốt lành gì rồi. Bên trong cực kì u ám, chưa kể vừa tiến vào đã có một luồng khí lạnh thấu người làm người ta không tránh khỏi run rẩy. Hơn nữa, trong U Linh còn có rất nhiều linh thú cao cấp sinh sống. Linh thú cao cấp có linh tính mạnh hơn những con linh thú khác nếu thấy có đối tượng nó cho là nguy hiểm hoặc đến gần nơi nó sống thì nó sẵn sàng tấn công. Linh thú cao cấp tương đối mạnh, đến cao thủ cũng phải chật vật khi đấu cùng. Vì vậy, thấy linh thú cao cấp tốt hơn là nên đi đường vòng.

Còn vòng hai, hai mươi tư người kia sẽ bốc thăm xem ai sẽ tỷ thí với ai. Chia ra làm mười hai cặp tỷ thí, mười hai người thắng sẽ tiếp tục bốc thăm và đấu cho đến khi còn một người duy nhất. Người đó sẽ là minh chủ kế nghiệm.

Trong Trần phủ, phía Thanh Trúc các (biệt viện dành cho khách nhân)

Nơi đây có vẻ an nhàn. Băng Băng hôm nay không mặc y phục nữ tử mà mặc bộ dạ hành bạch y. Hoa văn trên bộ dạ hành này giống y hệt hoa văn ở những bộ nữ y của nàng, đều lấy hoa Tuyết Liên làm trọng điểm. Vạt áo dài đến đùi. Eo buộc nhiều hơn một đai lưng, để giắt thêm thanh Hắc kiếm mà Minh Nhật tặng. Tay áo dạ hành không dài như bộ nữ y. Ở cổ tay dùng một cái đai bó lại. Chân nàng đi một đôi hài màu trắng cao đến bắp chân. Mái tóc như thác nước của nàng dược nàng buộc cao phía sau bằng một sợi dây lụa trắng, một vài sợi tóc nhẹ nhàng buông xuống, ôm lấy hai má của nàng. Nhìn nàng bây giờ, mất đi một chút lạnh nhạt, nhiều hơn một chút tinh nghịch và toả ra một chút hào khí của nữ tử giang hồ.

Minh Nhật thì vận hắc bào như mọi lần, bên hông cũng có một thanh Bạch kiếm. Còn nhớ khi hắn lấy ra thanh kiếm này, Băng Băng rất ngạc nhiên, hỏi hắn đây là kiếm gì vậy. Hắn đã nói với nàng, hắn có một đôi Hắc Bạch kiếm nổi danh trên giang hồ. Hai thanh kiếm này đều có linh tính với nhau. Nếu một người cầm một trong hai thanh kiếm này dù ở nơi nào thì người sở hữu thanh còn lại cũng sẽ tìm ra người kia. Hắn còn nhớ biểu hiện của Băng Nhi lúc đó, có hạnh phúc, có trầm tư và cũng có…khổ sở. Khổ sở? Nàng vì sao lại có biểu hiện đó. Mấy ngày nay hắn vẫn suy nghĩ về chuyện này tuy nhiên vẫn không thể hiểu được. Hắn không muốn thấy bộ dàng khó xử của Băng Băng nên cũng không hỏi.

Bây giờ, trên tay Băng Băng là một cuốn sách nói về tất cả các loài linh thú, ngồi ở bộ ghế đá ở ngoài các đọc. Minh Nhât ngồi cạnh nàng, nghịch tóc nàng trầm tư. Trần Linh Linh thì đang luyện nội công. Mấy ngày trước, thấy con bé tập tuyện không có xíu tiến triển gì, sư phụ đã bảo nên luyện nội công trước. Từ đó, con bé không ở trong khuê phòng của mình mà chạy sang đóng đô ở Thanh Trúc các này. Lan Nhi đang luyện công cùng Hoả Phi Ưng. Hai người này qua mấy ngày nay, có vẻ đã tiến triển được một bước rồi. Tình Nhi và Trần Long, Trần đại công tử, nhi tử của Trần Minh chủ không biết nói gì mà vui vẻ như vậy. Trần Long này như bản sao của Trần minh chủ, chẳng qua hắn còn trẻ mà thôi. Vì vậy, qua lần đầu gặp Băng Băng đã biết hắn là nhi tử của Trần minh chủ. Đôi mắt thể hiện khí chất không giận mà uy. Đôi môi mỏng luôn treo lên nụ cười, nhưng nụ cười đó lại làm người ta đề phòng hắn hơn. Sau lưng hắn là một cây đao to, cống kềnh. Nhớ lần đầu tiên Tình Nhi và Trần Long gặp nhau, hôm đó là lúc bọn họ đi dạo phố về. Có thể hai vị này trúng sét cả nhau nên có vẻ rất thân cận. Nhiều lúc, Băng Băng trêu Lan Nhi Tình Nhi là nàng sắp bị cô đơn rồi. Lúc đó, Lan Nhi Tình Nhi mặt đỏ lự, nói là không bao giờ xa Băng Băng. Điều này làm Băng Băng vui vẻ trong lòng. Nàng thật là hạnh phúc mới có hai tỷ tỷ tốt như Lan Nhi Tình Nhi. Còn cái tên vương da mặt lạnh này thì lại ôm lấy nàng nói gì mà hai người kia bỏ nàng thì vẫn còn có hắn. Nghe xong hắn nói, tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt ái muội làm nàng ngượng chín cả mặt. Nhưng một điều làm cho Băng cảm thấy thắc mắc là Lan Nhi Tình Nhi có dung mạo giống y hệt nhau, chẳng qua khí chất khác thôi. Làm sao hai nam nhân kia có thể phân biệt chính xác họ như vậy?

Tử Mặc thì vẫn giữ nguyên bản chất trầm mặc, làm một kẻ mọt sách chính hiệu, suốt ngày chúi đầu vào sách y dược. Hạo Nhiên nằm trên thảm cỏ, thiết phiến để lên mặt nhắm mắt dưỡng thần. Trúc Chi thì ngồi cạnh hắn chơi cùng Tiểu Bạch. Hữu Ảnh Hồng Ảnh tận lực làm một ám vệ tiêu chuẩn, người ôm kiến, người ôm ngực đứng sau lưng Minh Nhật. Khung cảnh lúc này thật là hài hoà, hài hoà đến mức người ta không nỡ phá vỡ khung cảnh đó.
Đúng lúc này, Trần Linh Đang đi vào nói: “Đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị đi, chúng ta đến rừng U Linh”

Trần Linh Linh nghe thấy tỷ tỷ của mình nói thì dừng luyện tập lại, chạy đến bên cạnh Trần Linh Đang nắm tay nàng nói: “Đang Đang, cho Linh Nhi đi với.”

“Không được, rừng U Linh rất nguy hiểm, Linh Nhi chưa thế tự bảo vệ mình được. Linh Nhi ngoan ngoãn cùng với phụ thân ở bên ngoài đợi đi.” Trần Linh Đang ngồi xuống nắm lấy vai Trần Linh Linh nói.

“Không Linh Nhi muốn đi vào.” Nói xong Trần Linh Linh chạy đến chỗ Băng Băng, nắm lấy tay nàng, đáng thương nói: “Sư phụ, người cho Linh Nhi theo cùng đi, Linh Nhi muốn đi theo mọi người vào rừng U Linh mà”.

“Trong đó rất nguy hiểm, Linh Nhi có muốn vào không?” Băng Băng buộc nốt dây áo choàng lạnh nhạt hỏi.

“Linh Nhi không sợ nguy hiểm!” Trần Linh Linh kiên cường nói.

“Tốt, đồ đệ Huyết Tử ta phải thế” Băng Băng nở một nụ cười, chùm mũ lên che đi dung nhan của nàng. Nàng huýt một tiếng sáo, Tiểu Bạch đang ở trong lòng Trúc Chi, thoáng cái đã chui vào trong áo choàng của nàng, nằm vắt ngang trên vai nàng ngủ tiếp. Chỉ hôm nay thôi, chỉ cần hôm nay nữa là nó có thể giải được cái phong ấn đáng ghét của lão Thiên Hoàng kia rồi.

Minh Nhật đứng dạy, ôm lấy eo nàng cùng nhau bước đến đại sảnh Trần phủ. Ở đó chắc chắn Trần minh chủ và Trần minh chủ phu nhân đang đợi bọn họ rồi. Bọn họ thật là thất lễ mà. Mọi người thấy Minh Nhật đi thì nối nhau đi theo.

Đến đại sảnh, đúng như Minh Nhật nghĩ, hai vị Minh chủ và Minh chủ phu nhân đang rất nhàn nhã uống trà. Không biết Trần minh chủ nói gì mà Trần phu nhân che miệng cười rất vui vẻ. Trần Linh Linh và Trần Linh Đang khi vừa mới đặt chân vào đại sảnh, hai người lập tức như hai tiểu hài nhi xa nhà chạy lại mỗi người ôm một vị, làm nũng làm cho Trần minh chủ và Trần phu nhân nở nụ cười cưng chiều. Trần Tiên Sinh ngắt mũi Trần Linh Đang trêu “Đang Nhi khi nào mới trưởng thành đây a. Sắp qua tuổi cưới vợ gả chồng rồi mà con vẫn như đứa trẻ con thế này, phụ thân thật lo nha.”

“Phụ thân xấu, lại trêu Đang Nhi rồi.” Trần Linh Đang chu muôi oán.

“Đúng đó Đang Đang, tỷ như vậy khi nào Linh Nhi mới có tỷ phu đây a” Trần Linh Linh hùa vào trêu.

“Linh Nhi muội muốn có tỷ phu, trước tiên muội phải bảo đại ca cưới tẩu tẩu trước, lúc đó tự khắc muội sẽ có tỷ phu” Trần Linh Đang chuyển mục tiêu từ mình sang Trần Long. Vừa nghe Trần Linh Đang nói xong, Trần Long liền nở nụ cười, cầm lấy tay của Tình Nhi nói “Đang Đang, ta với Tình Nhi tiến triển rất tốt, nhanh thôi muội sẽ có tẩu tẩu. Vậy nên muội lo mà kiếm phu quân cho mình đi.”

Tình Nhi nghe thấy Trần Long nói xong, ngượng chín mặt, rút tay ra khỏi tay hắn, chạy đến cạnh Lan Nhi làm con rùa rụt cổ. Lan Nhi thấy tỷ tỷ mình như vậy thì cười trêu: “Tình Nhi tỷ tỷ, tỷ thật tài a, mới đó đã bắt được trái tim của Trần đại công tử rồi a”.

“Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi” Băng Băng lạnh nhạt lên tiếng giải vây. Từ giọng của nàng, người ta không biết được bây giờ nàng có cảm xúc gì. Lan Nhi Tình Nhi nghe thấy, đáy lòng nâng lên một nỗi lo lắng. Tiểu thư có phải đang giận các nàng không?

Thực chất Băng Băng không hề giận Lan Nhi Tình Nhi, nàng chỉ lo lắng cho tương lai của hai nàng ta. Dù Trần minh chủ và Hoả cung chủ là hai người có uy tín trên giang hồ nhưng có ai giám chắc được nhi tử của bọn họ cũng như vậy. Sau đợt này, nàng muốn khảo sát hai người kia, muốn xem xem bọn họ có xứng với tỷ tỷ của nàng không. Như vậy nàng mới an tâm được.

“Được rồi, chúng ta đi thôi” Trần minh chủ đứng lên nói. Dứt lời, ông thi triển khinh công hướng rừng U Linh mà đến. Trần phu nhân cũng không kém, bà cũng vận công theo sau phu quân mình. Thật không hổ là Minh chủ phu nhân, thật không tầm thường. Minh Nhật ôm eo Băng Băng thi triển khinh công đi theo. Băng Băng để yên cho hắn làm vậy, đơn giản vì có người ôm đi, không mất sức, tội gì không tận dụng.

Trần Long cõng Trần Linh Linh, quay lại nháy mắt với Tình Nhi rồi cùng Trần Linh Đang vận khinh công đi. Lan Nhi Tình Nhi cũng nối đuôi theo. Mọi người dần dần nối đuôi nhau đi, riêng có một người đang rất nhàn nhã đọc sách, không hề biết mọi người đã đi rồi. Đó chính là Tử Mặc. Một lúc sau khi mọi người đi rồi, Tử Mặc mới cảm giác không gian yên tĩnh một cách lạ thường. Từ cuốn sách ngẩng đầu lên, thấy ngoài y ra thì không còn một ai nữa. Thấy mình bị bỏ đằng sau, Tử Mặc ai oán đến tận trời xanh. Bọn họ thật là…tại sao lại bỏ lại y, sao không ai thông báo cho y một tiếng. Y muốn cáo trạng, y hận, hận cả thế giới. Ai oán xong, Tử Mặc vận khinh công, hướng rừng U Linh đến.

Rừng U Linh, một nơi đầy bí ẩn, cũng đầy rẫy những nguy hiểm. Vào nơi này, chưa có một ai lành lặn mà đi ra. Ít nhất là trên cơ thể họ cũng đều có một vết thương dù nặng hay nhẹ.
Trước con đường đi vào khu rừng, Tất cả các vị anh hùng hào kiệt, hảo hán trên giang hồ, những người là tinh anh của một quốc gia nào đó đều hội tụ đây đủ ở đây.

Trần minh chủ đứng trên một cái bục dựng tạm ở đó. Hào khí nói: “Đa tạ tất cả các vị đã đến dự đại hội võ lâm này, Trần mỗ thật lấy làm vinh hạnh. Hôm nay, Trần mỗ sẽ tuyên bố đại hội võ lâm chính thức bắt đầu”. Lời Trần Tiên Sinh vừa dứt, ở dưới nổ lên một tràng vỗ tay rất vang dội. Giơ tay ra ý bảo mọi người dừng lại, Trần Tiên Sinh nói tiếp “Theo như các vịđược biết, đại hội võ lâm, bảy năm một lần, tổ chức để tìm ra một minh chủ kế nhiệm. Như mọi lần Đại hội có hai vòng, chắc các vị đã tìm hiểu, Trần mỗ không nói đến nữa. Trước khi vào rừng U Linh, Trần mỗ có điều muốn nói. Nếu vị nào công lực không đủ, không chắc chắn rằng mình an toàn ra khỏi đây thì không nên đi vào. Còn nếu đã vào, ta mong các vị an toàn ra khỏi đây”.

“Nếu các vị đã suy nghĩ kĩ, Trần mỗ sẽ nói quy định của vòng một. Lần này, các vị vào không vào tìm hà bao nữa mà lần này, ta đã buộc hai mươi tư dây lụa ở các nơi khác nhau. Bên kia là lương thực trong ba ngày. Nếu ba ngày các vị không tìm được thì nên tự tìm đường ra khỏi khu rừng”.

“Trần minh chủ, nếu không tìm được đường ra thì sao?” Một người lớn tiếng hỏi.

“Nếu đến ngày thứ tư mà các vị không tìm được đường ra, người của Trần gia trang sẽ vào tìm các vị.” Trần Tiên Sinh trả lời. “Được rồi, chúng ta bắt đầu nào. Trần mỗ chúc các vị may mắn.”

Tất cả mọi người khi nghe Trần Tiên Sinh nói xong, tất cả liền mỗi người một túi, đeo lên vai mình và đi vào rừng. Càng vào rừng, bọn họ càng cảm thấy khu rừng này càng lạnh hơn. Đoàn người của Băng Băng, tổng cộng có mười ba người. Tính ra bọn họ phải nhanh chân lấy được mười ba dải lụa. Vì vậy, đoàn người Băng Băng rất nhanh chân đi sâu hơn vào rừng.

Băng Băng lôi Tiểu Bạch từ trên vai của nàng xuống, vừa lay vừa gọi nhưng Tiểu Bạch không hề có bất cứ phản ứng gì. Điều này thật là lạ. Thường thường, Tiểu Bạch dù có ngủ nhưng chỉ cần nàng kêu một câu là nó dậy rồi. Lần này thật là lạ, hay Tiểu Bạch đã có chuyện gì? Nghĩ đến đây, Băng Băng đột nhiên cảm thấy sợ, bắt mạch ở cổ Tiểu Bạch, thấy mạch vẫn bình thường, nàng thở phào nhẹ nhõm. Thật hù chết nàng mà. Chắc Tiểu Bạch đang mệt, nên ngủ sâu hơn bình thường. Vậy nàng nên để yên cho nó nghỉ ngơi vậy.

Quay sang Lan Nhi Tình Nhi, nàng đưa ánh mắt ra hiệu. Lan Nhi Tình Nhi nhìn thấy Băng Băng gián tiếp chỉ thị, các nàng tập trung gọi Song xà ra. Mọi người không còn ngạc nhiên như lần đầu tiên nữa nhưng huynh muội Trần gia và Hoả nhị công tử lại khác. Bọn họ tiếp xúc với Linh thú được coi là nhiều nhưng chưa gặp được con linh thú nào lại có hoa văn như hai con xà này. Nhìn chúng đã biết chúng là linh thú cao cấp, có khi vượt qua cả linh thú cao cấp.

Lan Nhi ôm đầu một con Băng xà, nói gì vào tai nó. Một lúc sau, khi xong chuyện, Song xà trườn nhanh hơn cả gió về phía trước. Mọi người ôm một bụng nghi vẫn khi nhìn thấy hành động của Song xà, muốn hỏi nhưng lại không biết mở lời. Trúc Chi, nữ tử vô tư nhất ở đây, là người đã mở miệng thay mọi người thắc mắc “Lan Nhi Tình Nhi, Song xà đi đâu vậy?”

“Bí mật” Lan Nhi nháy mắt nói.

“Bật mí đi, Lan Nhi” Trúc Chi bày khuôn mặt đáng yêu dụ dỗ Lan Nhi. Cái chiêu này của Trúc Chi chính là chiêu sát thủ của nàng, làm cho bao nhiêu người chết dưới tay nàng ta mà không hề hay biết. Lan Nhi im lặng không nói, nàng thật không muốn làm cho cô công chúa này thất vọng.

Tình Nhi thấy muội muội của mình như vậy, không biết làm sao, chỉ biết lắc đầu cười. Lan Nhi của nàng, ngày ngày lấy việc đấu khẩu với tiểu công chúa kia làm thú vui. Ai ngờ, muội ta lại là người dễ bị tiểu công chúa đó làm mềm lòng nhất. Muội ta không biết rằng da mặt Phong Thiên huynh muội này rất dày sao? Tiểu thư còn không làm bọn họ tự ái huống chi là các nàng. Thật là…

“Đi thôi, nếu đứng đây, dây lụa cũng không có từ trên trời rơi xuống đâu. Chúng ta còn phải kiếm mỗi người một sợi dây lụa nếu muốn vào vòng trong” Băng Băng lạnh nhạt nói.

“Băng Nhi, không cần phải mỗi người một sợi dây lụa, một đoàn người một sợi cũng được. Các người đến từ Phong Thiên quốc, chỉ cần lấy một sợi dây là các người đều được vào rồi. Huynh muội bọn ta cũng phải cần một sợi, Hoả công tử chắc cũng phải tự tìm một sợi” Trần Linh Đang lên tiếng nói. Chắc hẳn tất cả các anh hùng hảo hán đều hiểu sai ý phụ thân rồi.

Những năm trước là tìm hà bao rồi làm nhiệm vụ trong hà bao đó. Hai mươi tư người hoàn thành nhiệm vụ và ra khỏi rừng trước là những người bước vào vòng tiếp. Nhưng năm nay, phụ thân không làm vậy nữa. Nàng nghe những cao thủ đi cùng phụ thân nói những nơi buộc dây lụa đều là nơi của đám linh thú cường hãm nhất. Chắc phụ thân muốn xem tinh thần đồng đội của các anh hùng hảo hán này.

“Nếu vậy cũng là ba sợi. Chúng ta có thời gian ba ngày để lấy ba sợi. Người tham gia vào vòng này ít nhất cũng là trăm người mà dây lụa chúng ta chỉ có hai mươi tư sợi. Không nhanh chân chúng ta sẽ mất đó” Trúc Chi nói.

“Ba ngày trong khu rừng này chắc hẳn chúng ta không lo buồn đâu” Băng Băng nở nụ cười nửa miệng. Vì nàng đang chùm mũ lên nên không ai biết được biểu tình của nàng bây giờ. Băng Băng nhìn về phía đám cây rậm rạp. Người đi theo nàng, nàng không biết là ai. Nhưng nàng cảm nhận rất rõ, ánh mắt thù hận, hận không thể ngay lập tức xé xác nàng ra. Nàng đã cảm nhận được ánh mắt này từ khi nàng mới đến nơi này. Nhưng nàng là ai chứ, nàng sẽ sợ sao. Người đó nếu muốn chơi, nàng chơi với người đó đến cùng. Nàng bây giờ rất rảnh rỗi mà.

“Trong này có trò vui sao sư phụ” Trần Linh Linh hỏi.

“Linh Nhi, trong ba ngày này, con hãy tìm một con linh thú tình nguyện làm sủng vật của con. Nếu được, nội lực của con sẽ mạnh lên rất nhiều” Băng Băng quay hướng Trần Linh Linh, không trả lời của bé mà nói sang chuyện khác. Lan Nhi Tình Nhi, Hữu Ảnh Hồng Ảnh khi nghe được ẩn ý trong câu của Băng Băng, bọn họ đồng loạt trong tư thái cảnh giác cao độ, nhìn xung quanh bảo vệ an toàn cho Băng Băng và Minh Nhật. Có thể người trong tối kia biết mình đã bị phát hiện nên thu lại hơi thở, lợi dụng địa thế mà ẩn mình.

“Đi” Minh Nhật từ lúc mới vào rừng U Linh, hắn vẫn duy trì bộ mặt băng sơn, không hé răng nói một câu nhìn xung quanh. Và tất nhiên, hắn cũng phát hiện ra người đang ẩn núp trong bóng tối kia. Thấy Băng Băng không vạch trần người đó, hắn biết nàng muốn chơi. Vì vậy, hắn sẽ cùng nàng chơi với người kia tới cùng. Muốn làm hại nương tử của hắn, vậy thì xác định nửa đời sau của người kia sống không bằng chết đi. Thấy mọi người mất ba khắc rồi mà vẫn đứng ở một chỗ này, hắn lạnh lùng nói rồi ôm eo Băng Băng đi về phía trước.
Đến đoạn ngã rẽ ba ngả, tất cả mọi người không biết đi hướng nào. Băng Băng hướng Lan Nhi Tình Nhi nói “Lan Nhi tỷ, Tình Nhi tỷ, đến đây làm phiền tỷ rồi”

“Tiểu thư không nên nói thế” Lan Nhi nói “Đằng nào thì dấu vết của Song xà, chỉ có hai người bọn tỷ cảm nhận được nên tiểu thư đừng khách sáo như vậy”

“Đúng đó” Tình Nhi thêm vô.

Nói xong, hai người đi lên phía trước. Đứng trước ba lối đi, Lan Nhi Tình Nhi nắm tay nhau, vận dụng nội lực của mình, nhắm mắt vào cảm nhận hơi thở của Song xà. Một lúc sau mở mắt ra, mắt hai người đang từ màu nâu chuyển thành màu ngọc bích, thật đẹp, thật làm người ta trầm mê vào nó. Hai nàng quay về phía Băng Băng, Tình Nhi nói, giọng nói ỉu xìu “Mất dấu rồi”.

Lúc hai nàng quay đầu nhìn Băng Băng, tất cả mọi người đều nhìn thấy ánh mắt ngọc bích. Mọi người trừ Minh Nhật, tất cả đều bị đôi mắt đó hút hồn. Một lúc sau, bọn họ cũng có phản ứng trở lại. Hoả Phi Ưng tiến đến, nhìn vào mắt của Lan Nhi, hai mặt sát gần nhau, gần như chỉ cách một đốt tay. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt nàng làm nàng đỏ mặt. Hoả Phi Ưng nói “Lan Nhi, mắt nàng, mắt nàng có màu ngọc bích”. Giọng nói của hắn không giấu nổi vẻ kích động cùng ngạc nhiên.

Trần Long cũng như Hoả Phi Ưng, đến trước mặt Tình Nhi. Nhưng Trần Long không làm quá như Hoả Phi Ưng, hắn chỉ cầm tay Tình Nhi, giữ một khoảng cách vừa đủ, nhìn vào đôi mắt của Tình Nhi nói “Nàng sử dụng nội công gì vậy, sao mắt của nàng lại có thể chuyển màu?”. Dù giữ khoảng cách đó nhưng Tình Nhi là người da mặt mỏng nên rất nhanh mặt đỏ hết cả lên, có khi còn đỏ lợi hại hơn Lan Nhi.

Băng Băng thấy hai tỷ tỷ của mình ngượng đến mức quên cả phản ứng. Vì vậy, nàng lên tiếng để cho hai người kia bớt ngượng ngùng nhưng có vẻ nàng lại làm cho cả không khí ngượng ngùng theo. “Bốn người muốn bày tỏ tình cảm thì nên chọn địa điểm khác đi a, nơi đây đã lạnh ta càng không muốn nổi sống lưng đâu.”

Băng Băng vừa dứt lời, Lan Nhi Tình Nhi ngượng quá mà chọn đại một lối đi mà đi. Hoả Phi Ưng và Trần Long thấy nữ nhân của mình chạy vì ngượng thì chạy đuổi theo. Trước khi đi, hai người họ không quên trừng Băng Băng một cái làm nàng lè lưỡi cười gượng. May mà có áo chùm, không thì mọi người sẽ thấy vẻ mặt này của nàng mất. Nhanh chóng gạt đi vẻ mặt đó, nàng lại trở lại với bộ mặt lạnh nhạt, cùng Minh Nhật đi theo lối bốn người kia đi.

Mấy người đằng sau khi thấy kịch hay kết thúc nhanh quá thì tiếc ngẩm. Thật là, bọn họ chưa xem đủ, bọn họ muốn xem thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.