Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt hồ. Nơi đây đầy sương mù, nên khi có ánh mặt trời chiếu xuống trở thành một mảng mơ hồ. Nếu không may đi lạc thì người đó coi như xong. Vì Minh Nhật có Hoàng Mãnh thú nên ở đây không có một tý sương mù nào. Minh Nhật dựa lưng vào thân cây nằm ngủ, trên người đắp một cái chăn lông, trong ngực hắn là Băng Băng. Ngày hôm qua, trên dung nhan của nàng vẫn còn trắng bệch, nhưng sau một đêm được người nào đó ôm, dung nhan của nàng đã khôi phục đươc bảy, tám phần huyết sắc.
Bên kia, Hữu Ảnh Hồng Ảnh ngồi cạnh đống lửa không để nó tắt để sưởi ấm cho mọi người. Cạnh hai người là Tử Mặc và Hạo Nhiên lưng tựa lưng, người ôm kiếm, người ôm hòm thuốc ngủ, bên cạnh là một bọc chăn to. Bên trong không ai khác chính là tỷ muội Trần gia và Trúc Chi.
Bên cạnh Hoàng Mãnh thú, Tiểu Bạch nằm trên áo khoác lông, động động tai của mình. Đôi mắt xanh biếc khẽ mở ra, nhìn dáo dác xung quanh như để tìm hình bóng quen thuộc nào đó. Đột nhiên, một giọng nói “Tỉnh” vừa xa lạ vừa quen thuộc làm cho nó đề cao cảnh giác. Nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, nó vội vàng đứng dậy, lông trên người dựng đứng lên, grừ…grừ đề phòng. Sao Hoàng Mãnh đáng ghét này lại ở đây, muốn tỷ thì với nó sao? Nhưng nó không rảnh rỗi đi đánh nhau.
Như hiểu Tiểu Bạch đang nghĩ gì, Hoàng Mãnh thú lên tiếng châm chọc “Bạch Miêu, ngươi nghĩ với cái hình hài đáng yêu đến mức đáng thương của ngươi, có sức quyến rũ hấp dẫn ta tỷ thí với ngươi sao? Sai rồi, không có đâu”.
“Vậy tại sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Bạch lạnh lùng hỏi. Do hai con Thần Ma thú nói chuyện bằng giao cảm nên không ai biết.
“Các ngươi xâm phạm vào lãnh địa của ta thì thôi đi, nay ngươi lại đi chất vấn ta. Ba nghìn năm không gặp, ta càng thấy ngươi càng vô lý rồi nha” Hoàng Mãnh thú khoanh hai chân trước, khinh bỉ nói. Nếu không phải thấy tiền kiếp của chủ nhân nó, là người khác đi vào đây thì nó đã xé xác người đó thành nghìn mảnh rồi, còn đâu mạng ở đây để chất vấn nó. Hừ. “Sao? Thế nào? Ngươi đã phá giải được phong ấn chưa?”
“Vậy là phá được rồi. Nhưng tại sao ngươi không trở về hình dạng cũ, ở trong hình dạng lúc mới sinh vui lắm sao?” Hoàng Mãnh thú hiếu kì hỏi. Chẳng hiểu sao Bạch Miêu lại thích duy trì cái hình dáng đáng ghét kia. Nó thấy hình dáng đó rất mất mặt.
“Ở trong hình dạng này ta mới có thể thuận lợi làm điều ta muốn” Tiểu Bạch nói.
“Ngươi thật là… . Sau ba nghìn năm, ta thấy ngươi thông minh ra đó” Hoàng Mãnh thú đả kích.
Tiểu Bạch nghe xong, trên đầu nó xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Cái con Ma thú này có cần phải đả kích mình như vậy không? Nó với mình có phải sinh ra cùng một trứng không? Tại sao hai bọn nó như nước với lửa vậy? Trực tiếp cho Hoàng Mãnh thú một ánh mắt khinh bỉ, Tiểu Bạch nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Băng Băng. Hoàng Mãnh thú thấy vậy, trêuchọc nói: “Tốt nhất ngươi nên nằm ở đây đi, đừng làm phiền phu thê người ta ân ái. Khó khăn lắm bọn họ mới được ở bên nhau”.
“Đôi phu thê? Khó khăn? Bên nhau? Ngươi nói ai vậy?” Tiểu Bạch nhất thời chưa tiêu hoá hết lời nói của Hoàng Mãnh thú.
“Còn ai nữa a, chính là Thái tử Minh giới và Băng Cơ tiên nữ đó. Nói ngươi ngốc thật không sai mà” Hoàng Mãnh thú khinh bỉ nói. Ông trời sinh ra nó thông minh tuyệt đỉnh như này tại sao lại cố tình sinh ra một Bạch Miêu ngu ngốc đến không còn lời nào tả. Đã vậy Bạch Miêu ngu ngốc đó lại là sinh đôi với nó chứ. Đúng là chủ nào thú đó. Chủ của Bạch ngu ngốc là nữ nhân nông cạn, Bạch ngu ngốc sao có thể thông minh lên được. (-_- tự cao)
“Thái tử Minh giới, cái tên trăm năm một biểu tình đó à. Tên đó là cái tên vương gia kia sao?” Tiểu Bạch chỉ chỉ cái móng vuốt bé nhỏ về phía đôi phu thê đang ngủ kia, biểu tình không thể tin được nói. Có ai giải thích cho nó với, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Như nghĩ đến chuyện gì, Tiểu Bạch nhìn sang Hoàng Mãnh thú nói “Chẳng lẽ Thái tử Minh giới cũng nhảy vào vòng luân hồi?”
“Đúng, sau khi ngươi xuống trần gian không được bao lâu” Hoàng Mãnh thú buồn bã nói.
Nghe tới đây, Tiểu Bạch hồi tưởng lại sáu kiếp mà chủ nhân của nó trải qua. Không khỏi thấy căm tức Thiên hoàng. Tên lão già đó lừa nó, lừa luôn chủ nhân nữa. Nó khinh.
Căm tức nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi lấy sức. Nó vừa trải qua một cuộc chiến nếu nói trong giới Thần thú là tàn khốc nhất, nguy hiểm nhất nên bây giờ nó phải dưỡng sức trước đã. Hoàng Mãnh thú thấy vậy thì cười lắc đầu, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần. Bạch ngu ngốc vẫn mãi là Bạch ngu ngốc mà. Nó nghĩ rằng Băng Cơ tiên nữ nhảy vào vòng luân hồi thì tên Thiên hoàng cố chấp đó sẽ tha cho chủ nhân sao? Không hề. Chẳng qua chủ nhân đi trước lão ta một bước, người nhảy vào vòng luân hồi nguyện đi đầu thai cùng Băng Cơ tiên tử hơn là phải sống trong cái tam giới không có tình cảm kia.
Bên này Tiểu Bạch vừa nhắm mắt lại, từng giọng nói của chủ nhân trong sáu kiếp hiện lại trong đầu nó. Lúc đó, người có nhắc đến một người nam nhân, hai người yêu nhau nhưng luôn bị chia cắt. Mới đầu nó không để ý lắm. Nay, khi biết Thái tử Minh giới cũng đầu thai, nó mới phát hiện. Sáu kiếp kia, chủ nhân khổ vì một chữ tình. Mà người trực tiếp làm cho nàng đau khổ như vậy chính là Thái tử Minh giới.
--- ------ ------ ------
“Tiểu Bạch, gia đình người đó không chấp nhận ta vì ta lớn tuổi hơn người đó. Người đó nguyện chết vì ta chứ không muốn lấy nữ nhân khác làm nương tử. Từ khi người đó đi, đến nay đã bảy mươi năm. Người đó muốn ta sống tốt, sống thật tốt. Tại sao? Ta đã hỏi ông trời như vậy. Tại sao hai ta thật lòng yêu nhau mà ông trời nhẫn tâm chia cắt chúng ta, âm dương cách biệt” một giọng già nua ai oán hướng lên trời cao.
--- ------ ------ -----
“Miu miu, tại sao chứ? Tỷ không bằng nàng ta ở điểm nào? Tại sao gia đình chàng lại coi trọng nàng ta hơn? Mọi thứ tỷ đều có, đã vậy tỷ còn là người mà chàng yêu. Tại sao gia đình chàng không chấp nhận tỷ?” một thiếu nữ ôm lấy một con mèo con thương tâm khóc. Tại sao ông trời lại ác độc vậy.
--- ------ ------ -----
“Tiểu Bạch, cái nhìn của người khác quan trọng vậy sao? Ta biết ta chỉ là một nữ tử thấp hèn, một nữ tử lầu xanh. Nhưng vì người đó ta cố chấp giữ tấm thân này đợi hắn thi cử thành danh, sẽ quay trở lại đón ta rời khỏi nơi này. Chờ, cuối cùng ta cũng chờ đến ngày hắn thành danh. Nhưng vào ngày đó, nương tử tương lai của hắn đến bảo ta buông tha cho hắn nếu không muốn con đường thăng tiến của hắn bị huỷ hoại.Tại sao? Tại sao không ai chịu hiểu cho ta? Tại sao không ai để ý đến tâm trạng của ta dù chỉ một chút?” một nữ tử khuynh thành ôm chặt lấy Tiểu Bạch khóc như đứa trẻ.
--- ------ ------ -----
“Bạch Bạch, tại sao chàng có thê tử rồi lại còn đi trêu chọc tỷ. Chàng nói, thê tử của chàng chỉ là trên danh nghĩa. Chỉ cần đến thời cơ, chàng sẽ ly hôn. Nhưng khi đó, mọi người sẽ nói tỷ như thế nào? Một tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, một người phụ nữ ghê tởm… Có lẽ tỷ và chàng có duyên không có phận”. Thiếu nữ không khóc nhưng giọng nói đã nói lên cảm xúc của nàng. Đau khổ, bi ai làm sao?
--- ------ ------ ----
“Bạch Nhi, tại sao gia đình ta với gia đình hắn lại có mối thù truyền kiếp. Tại sao đời trước làm sai lại bắt con cháu phải gánh chịu. Ông trời thật không công bằng. Ông trời thật không công bằng” một nữ nhân giơ kiếm chỉ thẳng lên trời xanh, lớn tiếng mắng to. Một con Thần thú nhìn nàng, tâm như bị người ta bóp nghẹn.
--- ------ ------ -----
“Mèo nhỏ, kiếp trước tỷ ác độc lắm phải không? Chắc vậy rồi. Kiếp trước tỷ là một vị Vương phi đanh đá, chua ngoa, hay đánh đập hạ nhân. Không thì là một kẻ buôn người, một người mẹ kế độc ác. Vì vậy, kiếp này tỷ không được hạnh phúc. Mèo nhỏ, em biết không? Tỷ thích một người hơn mười năm rồi. Nhưng tại sao ông trời lại ác độc vậy, chàng bị bệnh nặng, chỉ còn sống vài tuần ngắn ngủi nữa thôi. Tại sao ông trời lại trừng phạt tỷ như vậy?” một nữ nhân ôm chặt lấy Bạch Miêu, ngơ ngác như người điên nói.
--- ------ ------ -----
Từng câu, từng chữ mà chủ nhân nó nói trong sáu kiếp kia làm cho trái tim bé nhỏ của Tiểu Bạch đau như ai đang hung hăng bóp chặt. Tại sao chứ? Chủ nhân của nó là người nhân hậu, tốt bụng, dù nàng có hơi nang ngạnh, bướng bỉnh. Hơn nữa, nàng lại là nữ nhi được sủng ái nhất của Thiên Hoàng. Tại sao Thiên hoàng lại nhẫn tâm như vậy. Chẳng nhẽ thù hận giữa tiên ma khó giải vậy sao? Thật là một lão già cố chấp, ngang bướng.
////////////////////////////// Ta là dải ngăn cách…linh thú xinh đẹp/////////////////////////////////
“Băng Nhi, nàng thật không việc gì chứ?” đây là lần thứ n Minh Nhật hỏi câu này. Từ khi Băng Băng tỉnh lại, ôm Tiểu Bạch một chút, ăn một chút lương khô, không để ý đến Hoàng Mãnh thú, trực tiếp muốn khởi hành. Mọi người thì im lặng thu đồ để lên đường. Hoàng Mãnh thú kia không tỏ thái độ gì, sau một hồi giảng giải của Tiểu Bạch, nó không tình nguyện biến nhỏ như Tiểu Bạch, giận dỗi nằm vắt ngang trên vai Minh Nhật. Minh Nhật thấy vậy cũng kệ nó, không nói gì hết. Vì nhìn Băng Băng vẫn còn yếu mà muốn đi tiếp nên tạo ra tình cảnh người lạnh lùng như Minh Nhật cứ cách một chút là hỏi Băng Băng. Hắn thực giống mấy bà thím lắm chuyện ngoài chợ mà.
“Chàng hỏi thêm một câu nữa ta sẽ cho chàng uống Tĩnh dược” Băng Băng trừng mắt nói. Dù đã có một dải lụa nhưng bọn họ còn hai dải nữa trong khi đó thời gian có hạn. Nếu không nhanh chân, làm sao qua được vòng này. Với lại nàng cũng rất lo lắng cho Lan Nhi Tình Nhi.
Minh Nhật thấy nàng giận, hắn thức thời im lặng. Hoàng Mãnh thú ở bên thấy vậy, lên tiếng bất bình thay Minh Nhật “nữ nhân nông cạn, chủ nhân là quan tâm ngươi, tại sao ngươi lại mắng chủ nhân?”
“Cả ngươi nữa, ngươi mà mở miệng ta cho ngươi câm một tháng” Băng Băng trừng mắt cả Hoàng Mãnh thú nói.
“Đáng đời” Tiểu Bạch ngồi ở trên áo choàng của Băng Băng, ngẩng đầu nhìn Hoàng Mãnh thú cấp cho ánh mắt vui vẻ khi thấy kẻ khác gặp họa.
“Hừ…” Hoàng Mãnh thú trực tiếp khinh thường, không thèm nói nữa. Nó thừa nhận, thực chất là nó sợ nữ nhân nông cạn này.
Cuối cùng quãng đường đi cũng được yên tĩnh. Mọi người thong thả đi, nói là đi thong thả là vì bọn họ không cảm thấy người đó đi theo nữa. Chắc vì cái cây thay đổi vị trí nhiều quá nên người đó đi lạc rồi. Băng Băng ngầm tiếc nuối. Tưởng là có con chuột bạch cho nàng thử thuốc, cuối cùng bị tuột mất. Thật chán mà.
Bọn họ đã đi được rất lâu rồi, đột nhiên, trước mặt họ xuất hiện một khung cảnh rấtđẹp. Trong khu rừng đầy lãnh khí như thế này mà lại có một nơi nhiều hoa như vậy. Mà hoa nào hoa nấy đều là tuyệt sắc. Thật là không thể tưởng tượng nổi. Ở giữa bụi hoa, mọc lên một cái cây cổ thụ thân cây màu trắng, không hoa không lá. Nổi bật trên thân cây đó là một dải lụa đỏ như máu.
Nhìn thấy dải lụa, tâm tình của mọi người không khỏi vui sướng. Cuối cùng cũng thấy dải lụa thứ hai. Có dải lụa này bọn họ có thể ra khỏi cái khu rừng đáng ghét này rồi. Nhưng không vì tâm trạng vui sướng mà họ lại bỏ qua cảnh giác. Trong khu rừng này, nguy hiểm trùng trùng. Chẳng qua là bọn họ là cao thủ, với lại tránh những con linh thú chứ không đấu với nó nên bọn họ mới thuận lợi ở nơi này đến ngày thứ hai mà không có bất kì vết thương nào.
Từng người, từng người cảnh giác đi đến cái cây. Khi mọi người bước vào khu rừng hoa, hoa cao đến đầu gối, mọc khít nhau che đi mặt đất. Lúc người cuối cùng bước vào rừng hoa, đột nhiên những bông hoa rung một cách dữ dội. Từ trong rừng hoa, nhảy ra một cục bông màu trắng, trên đầu và đuôi có mấy sợi lông vũ ngũ sắc. Trúc Chi nhìn thấy, không khỏi kêu lên “Oaaaaaa…dễ thương quá à”
“Tiểu Bạch, ngươi có biết cục bông kia không? Nhìn nó với ngươi rất giống nhau đó a” Hoang Mãnh nói
“Ngươi cũng không kém đâu, đừng có mang ta ra so sánh, Tiểu Mãnh à”Tiểu Bạch trêu chọc lại.
“Ta cấm ngươi gọi ta là Tiểu Mãnh” Hoang Mãnh thú lạnh lùng nói.
“Tiểu Mãnh, Tiểu Mãnh, Tiểu Mãnh” Tiểu Bạch không ảnh hưởng, vẫn tiếp tục trêu.
“Bạch ngu ngốc, ngươi im cho ta” Hoang Mãnh gắt lên.
“Ế, ta ngu ngốc chỗ nào, có mà ngươi ngu ngốc ý” Tiểu Bạch không hề hà gì nói.
“Bạch ngu ngốc, ngươi ngu ngốc, cả dòng họ của ngươi đều ngu ngốc” Hoang Mãnh mắng.
“Hả, ngươi tự mắng mình ngu ngốc sao? Ta với ngươi sinh cùng một trứng, cùng một phụ mẫu, cùng một dòng họ mà” Tiểu Bạch liếc mắt xem thường. Mãnh Mãnh thật là ngu ngốc.
“Ngươi…” Hoang Mãnh á khẩu, không biết nên nói gì. Nó giận dỗi nằm im trên vai Minh Nhật, không thèm nói một câu gì nữa.
Hiệp 1: Tiểu Bạch thắng.
Mọi người nghe một con Ma thú, một Thần thú cãi nhau mà trên đầu họ không biết có bao nhiêu hắc tuyến. Bọn chúng có phải là sinh cùng một trứng không? Hay là có sự nhầm lẫn ở đây?
Nhìn về phía con linh thú kia. Hình dáng nó như một con chim non, bông bông, tròn tròn, rất là dễ thương. Con linh thú đang hướng mọi người kêu “chíp chíp” rất không hài lòng vì bọn họ xâm phạm địa bàn của nó. Nhưng nó không biết, nó làm như vậy, người ta càng thấy nó đáng yêu hơn.
“Tiểu Bạch, con linh thú này là loài gì?” Băng Băng lên tiếng.
“Chủ nhân, con chim kia là Ngũ Sắc thú. Nó là một linh thú đã luyện đến đỉnh cao của linh thú cao cấp. Chỉ cần nó luyện thêm, nó có thể thành thần thú trung cấp. Ngũ Sắc thú thuộc nguyên tố Kim. Nó điều khiển gió trong phạm vi một trăm dặm. Còn một điều ở Ngũ Sắc thú nữa, nó còn biết thôi miên người khác bằng cách tạo ra một cái gương, kéo mọi người vào ảo giác tâm hồn họ. Ai bị thôi miên mà không tự thoát được, người đó sẽ bị Ngũ Sắc thú sai khiến đến khi không còn hơi thở” Tiểu Bạch nói.
“Nhìn nó nhỏ bé dễ thương thế kia, Tiểu Bạch có nhầm lẫn không” Trúc Chi chỉ vào con thú nào đó đang “chíp…chíp”nghi hoặc nói.
“Đúng vậy” Trần Linh Đang thêm vào. Theo nàng biết, Linh thú cao cấp trung rừng này nó phải to gấp đôi hai người nam nhân to lớn. Làm gì có con linh thú nào nhỏ bằng quả cầu bông như con chim kia. Có lẽ thần thú của Băng Băng nhận nhầm rồi.
“Tiểu Bạch nói không sai. Vì con linh thú kia đã luyện đến đỉnh cao của linh thú cao cấp nên nó có thể tuỳ ý biến nhỏ để ẩn thân. Chẳng qua nó chưa phải thần thú nên không có hoa văn thôi” Hoang Mãnh thú nói
Ngũ Sắc thú, nó thấy mọi người mải nói chuyện, bỏ qua lời cảnh báo của nó. Với cả hai nữ nhân bát quái kia, đôi lúc nữ nhân mặc áo choàng đen còn chỉ chỉ trỏ trỏ nó. Thật đáng giận, nó ngửa mặt lên trời kêu dài một tiếng. Lập tức, cánh hoa của những bông hoa bay lên. Hoa muôn hình muôn vẻ, hương thơm ngạt ngào mê hoặc lòng người. Nhất thời mọi người chưa hiểu ra chuyện gì. Đột nhiên bọn họ nhìn thấy những cánh hoa tụ lại với nhau rồi biến thành một tấm gương to. Mọi người nhìn vào gương đó, nhất thời bọn họ bị mê hoặc, chìm trong ảo giác của mình.
Ngay cả Tiểu Bạch và Hoàng Mãnh đều không thoát khỏi bị ảo ảnh, dù bọn chúng không hề nhìn về cái gương kia. Thật ra, cái gương chỉ là thuật che mắt, làm người ta nghĩ là Ngũ Sắc thú dùng gương hoa để thôi miên. Nhưng thực chất, cái làm bọ họ bị thôi miên là do mùi hương hoa ở nơi này.
Băng Băng khi nhìn vào gương, nàng nhìn thấy di nương của mình. Bà dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng. Bà nói “ta nuôi con từng ấy năm mà con lại coi ta không bằng người mới nhận con làm nghĩa nữ có mấy tháng. Bọn họ đối xử tốt với con một chút thì con đã quên mối thù giết ta. Ta thật thất vọng về con mà”. Nói xong bà lạnh lùng quay người bước đi. Băng Băng thấy di nương của mình đi thì muốn chạy đến giữ bà lại nhưng chân nàng như bị thứ gì giữ lại, không thể nhấc lên được. Nàng tuyệt vọng hướng di nương của mình thương tâm vừa gọi vừa khóc. Di nương của nàng có nói, người không bao giờ bỏ nàng mà. Tại sao bây giờ người lại làm trái lại lời hứa.
Minh Nhật ở bên cạnh Băng Băng, khi nhìn thấy ảo ảnh thì lập tức, hắn thấy bên cạnh hắn trống trơn. Rồi đột nhiên hắn thấy nơi ở tiểu nương tử hắn cháy rất to, còn có nãi nãi đang ôm mặt khóc rất thương tâm. Lúc đó hắn tầm mười, mười một tuổi. Do không ngủ được, hắn đi dạo xung quanh. Ai ngờ, hắn lại thấy vài thị nữ thái giám hoảng hốt ôm chậu nước chạy đến một nơi. Hắn hiếu kì chạy theo xem sao. Xuất hiện trước mặt hắn là tình cảnh hắn không bao giờ quên được. Khi đám cháy được dập, đám nô tài báo là tìm thấy xác của một nữ nhân đang ôm lấy tiểu hài nhi bị cháy đen, không nhân diện được rõ khuôn mặt. Lúc đó hắn như rơi vào vực sâu không đáy. Bây giờ, đối diện lại tình cảnh đó, tim hắn thắt lại, muốn chạy đến đám cháy nhưng chân lại bị giữ chặt lại. Đột nhiên, hắn thấy trong đám cháy là Băng Băng, nàng nhìn hắn cười rất tươi. Lửa đỏ vây lấy nàng, nàng không hề quan tâm, chỉ nhìn hắn cười, nụ cười đó vừa thê lương lại vừa chứa đựng hạnh phúc.
Trúc Chi nhìn thấy mình đứng trước cửa phòng nơi tiểu tẩu tẩu nàng đã chết. Đột nhiên nàng nhìn thấy Băng Băng trong căn phòng đó, lửa đỏ vây quanh Băng Băng, nhưng nàng không bận tâm. Nàng nhìn về phía Trúc Chi, ánh mắt nàng toát lên vẻ bi thương.
Hạo Nhiên, bây giờ nhìn thấy một con nhện to, nó to bằng hai tên nam nhân, đang đi về phía hắn. Hắn rất sơ nhưng không thể nào động đậy, chỉ có thể nhìn con nhện to đang đến gần.
Trần Linh Đang thì nhìn thấy con linh thú mình đã giết. Nó nhìn nàng với ánh mắt hận thù với sự không cam lòng. Nó lao về phía nàng để thoả mãn nỗi hận thù của mình. Trần Linh Đang cố gắng cử động thân thể nhưng nàng không thể nào làm được, bên cạnh nàng không có bất cứ ai. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ cái chết đến gần.
Tử Mặc thì nhìn thấy người nhà bị giết trước mặt mình mà mình không làm gì được. Y vừa căm hận vừa bất lực đứng nguyên tại chỗ. Y thề, nếu y gặp lại đám sát thủ đó, y sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết. Hồng Ảnh Hữu Ảnh thì trở lại cái tuổi thơ, tuổi thơ lúc bọn họ còn là một đứa trẻ ăn xin, bị người ta phỉ nhổ.
Người duy nhất không bị ảo giác chính là Trần Linh Linh. Bé không hiểu nhìn mọi người, người khóc, người sợ hãi, người nhắm mắt đầy tuyệt vọng, người thì ánh mắt toát lên vẻ hận thù. Nhớ lại lúc Tiểu Bạch nói, bé biết được là mọi người bị nhốt trong chính tâm ảnh của mình. Bé không biết nên làm sao. Đây là lần đầu tiên bé phải đối mặt với sự việc này. Đột nhiên, tầm mắt của bé rơi vào quả bông nhỏ ở gốc cây trắng kia. Đúng, chỉ cần Ngũ Sắc thú dừng lại thì mọi người sẽ không bị sao.
Bé chạy về phía Ngũ Sắc thú, trong người cố gắng tụ nội lực vào hai tay rồi truyền vào dây lụa. Dây lụa này không phải dây lụa của Băng Băng mà là dây buộc tóc trên đầu bé. Không phụ sự kì vọng của bé, cuồi cùng dây lụa cũng bắt đầu như có linh tính. Trần Linh Linh không khỏi vui mừng. Nhưng bé không để sự vui mừng này làm mình quên đi tình cảnh trước mắt. Bé vung dây lụa về phía Ngũ Sắc thú, khiến nó hốt hoảng tránh né. Lúc này, những cánh hoa tạo thành cái gương bị đổ nát, mọi người thì ngã ra đất hôn mê. Trần Linh Linh thấy vậy càng hoảng hốt hơn.
Ngũ Sắc thú vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn tiểu hài tử kia. Ngạc nhiên là vì đó là người đầu tiên không bị nó nhốt trong tâm ảnh, tức giận là vì nó đang thi pháp, rất ghét người ta phá rồi. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của tiểu hài tử, nó khinh thường nghĩ. Tiểu hài tử này thật ngây thơ, con bé nghĩ là đánh nó thì bọn họ có thể tỉnh lại sao? Không có chuyện đó đâu.
Xong, Ngũ Sắc thú nhắm mắt lại, tích tụ linh lực biến to lên. Tất cả các cánh hoa đều vây quanh nó, gió bắt đầu nổi lên, tạo thành nhiều lốc xoáy lao về phía Trần Linh Linh làm cho bé chật vật tránh né.
Khi gió dịu đi, xuất hiện trước mặt bé là một con chim… rất đẹp. Một bộ lông trắng tinh khiết, trên đầy có vài sợi lông vũ ngũ sắc, đuôi nó cũng có đủ màu ngũ sắc như vậy, dài quét đất. Hai cái chân màu tím thẳng tặp. Cái mỏ nhọn, nhìn thấy đã lạnh xương sống. Đôi mắt thể hiện phong thái uy nghi, dù không bằng Phượng Hoàng nhưng cũng không kém hơn là bao. Ngũ Sắc thú to lớn, nhìn thấy nó, Trần Linh Linh như muốn ngất đi. Thấy con bé lùi lại đằng sau như muốn tránh né, Ngũ Sắc thú cười lạnh. Bây giờ biết sợ thì cũng muộn rồi. Sau đó lao về phía Trần Linh Linh…..