Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 30: Nguyện lập khuế ước – Ngươi đã làm gì chủ nhân của ta



Thấy con bé lùi lại đằng sau muốn trốn, Ngũ Sắc thú cười lạnh. Bây giờ đã sợ thì cũng muộn rồi. Không chút suy nghĩ, Ngũ Sắc thú lao thẳng về phía Trần Linh Linh muốn dồn bé vào chỗ chết. Trần Linh Linh trốn sang một bên tránh công kích của Ngũ Sắc thú.

Công kích thất bại, Ngũ Sắc thú càng ra sức hơn. Trần Linh Linh chạy đến đâu, nó ép sát tới đó. Rừng hoa vốn đang đẹp, sau khi bị bé dẫm lên, lại thêm công kích điên cuồng của Ngũ Sắc thú, rừng hoa đã trở nên xơ xác đến đáng thương. Trần Linh Linh chạy qua chạy lại, bất giác bé đã chạy đến gốc cây Bạch. Thấy Ngũ Sắc thú vẫn hăng sức, tấn công về phía này, bé mượn đà nhảy bật lên. Vì Ngũ Sắc thú lao nhanh, mắt thấy mình sẽ đâm vào thân cây, Ngũ Sắc thú nhắm mắt lại chờ cơn đau thấu xương đến. Đúng như nó nghĩ, không lâu sau, một cơn đau thấu xương ập đến, khiến đầu nó hiện lên mấy tiểu Ngũ Sắc bay vòng quanh. Lần đầu tiên đầu nó tiếp xúc thân mật với thân cây Bạch như vậy. Thật là đau mà…

Trần Linh Linh thấy Ngũ Sắc thú không chú ý tới mình, bé chạy thật nhanh ra đằng sau cây Bạch. Thấy sau thân cây Bạch là một bụi hoa. Bé không nghĩ nhiều, lập tức trốn vào trong đó. Bé rất sợ mà. Đây là lần đầu tiên bé chiến đấu với một con linh thú cấp cao. Vì bé bị trúng cổ từ nhỏnên chỉ có thể luyện nội công chứ không thể luyện võ công. Có nhiều lần bé thử học võ công thì cơn đau của bé càng kéo dài hơn. Vì vậy, từ đó về sau bé chỉ có thể tu luyện nội công.
Hai tay ôm chặt đầu gối, mặt áp vào hai đầu gối. Từ bé đến giờ, bé sống trong sự bao bọc của gia đình, chưa từng trải qua tình cảnh như vậy. Tháng trước, bé có trốn ra khỏi nhà. Nhưng lúc bé nghĩ mình sắp chết, trong suy nghĩ của bé chỉ nghĩ tìm một nơi không ai biết rồi kết liễu mình. Ai ngờ đến khe núi Tử thần, bé lại ngất đi. Đến khi tỉnh lại, trùng cổ trong người bé được sư phụ giải. Sư phụ, Linh Nhi phải làm gì đây, Linh Nhi sợ lắm.

“Rầm…rầm…rầm” đang run rẩy, Trần Linh Linh bị giật mình bởi tiếng bước chân nặng nề của Ngũ Sắc thú. Nó đi quanh thân cây Bạch để kiếm bé. Trần Linh Linh nhắm chặt mắt lại, càng run rẩy kịch liệt hơn.

“Ngươi thật sự muốn làm đồ đệ của ta? Phải biết rằng Huyết Tử ta không thu dưỡng phế vật. Khi đối mặt với nguy hiểm mà chỉ biết sợ hãi thì ta không cần”
Bên tai Trần Linh Linh chợt vang lên câu nói của Băng Băng. Sư phụ có nói, người không thu dưỡng phế vật. Nhưng con linh thú kia không phải là con linh thú bình thường. Bé không có võ công, làm sao chiến thắng?

“Linh Nhi, biết không, đối với những người có võ công cao hơn mình, thay vì chạy trốn, ta sẽ chọn cách đùa giỡn cho họ mệt chết. Lúc đó, bọn họ đã nằm trong tay ta rồi”

Đúng, bé không có võ công nhưng nội công của bé cũng đứng nhất nhì ở Trần
gia trang. Suy nghĩ thông suốt, Trần Linh Linh nhảy ra từ bụi cây lớn giọng nói
“Ê, con chim to xác, muốn bắt ta đúng không, vậy thì đến đây đi”

Ngũ Sắc thú đang kiếm tìm bóng dáng của Trần Linh Linh, chợt nghe thấy tiếng cô bé ở sau lưng, đã vậy còn gọi nó là con chim to xác. Thât không thể tha thứ được. Ngũ Sắc thú quay lại, ánh mắt hiện lên tia lửa, nó lấy đà, hướng mỏ nhọ về phía trước, bay nhanh về phía cô bé. Nếu cô bé không tránh thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô bé. Điều này đủ thấy Ngũ Sắc thú không phải tức giận bình thường.

Nhưng vì quá tức giận, Ngũ Sắc thú không để ý đến, sau lưng Trần Linh Linh là cây Bạch to lớn. Khi Ngũ Sắc thú gần đến gần Trần Linh Linh, đột nhiên cô bé ngồi xụp xuống. Đối với hành động đột ngột của cô bé, Ngũ Sắc thú rất ngạc nhiên. Đến khi nhìn sang cây Bạch càng ngày càng gần, nó như hiểu ra, nó bị tiểu oa nhi này tính kế. Thật mất mặt mà.

Nhưng nó hiểu ra đã quá muộn, chỉ có thể để đầu đâm vào thân cây. Khi đầu nó đụng vào thân cây Bạch, cây Bạch rung một cái. Còn Ngũ Sắc thú, nó nằm yên trên đất,. Nó chết mất.

Trần Linh Linh thấy Ngũ Sắc thú nằm im trên đất thì đi ra. Nhân lúc nó chưa tỉnh táo, cô bé dùng dải lụa của mình buộc chặt chân và cánh của nó. Xong xuôi, cô bé ngồi lên người Ngũ Sắc thú, nở nụ cười tà ác. Cô bé nói “ngươi được gọi là Ngũ Sắc thú, phải chăng vì mấy cái sợi lông vũ ngũ sắc trên đỉnh đầu và đuôi của ngươi. Hôm nay, ta cho ngươi làm thú ngũ sắc trăm phần trăm a. Ta sẽ nhổ từng sợi lông vũ trắng này của ngươi. lấy lông vũ của ngươi, làm áo lông khẳng định sư phụ rất thích đó”

Ngũ Sắc thú nghe thấy lời nói của Trần Linh Linh, vốn đầu óc đang ong ong mơ hồ, bỗng chốc thanh tỉnh được hơn phân nửa. Đùa à, nhổ hết lông vũ màu trắng trên người nó, chẳng phải nó thành Trụi lông thú sao? Phải biết nó coi trọng nhất là sắc đẹp của mình. Mất lông, nó sẽ không còn xinh đẹp, như vậy thà giết nó đi còn hơn”

Khi hiểu ra Trần Linh Linh muốn làm gì, Ngũ Sắc thú sợ hãi dãy dụa nhưng cánh và chân của nó đã bị buộc lại. Định biến nhỏ lại để dễ dàng thoát thân. Giống như nhìn thấu suy nghĩ của nó, Trần Linh Linh lại lần nữa tà ác nói “ngươi mà biến nhỏ thì bổn tiểu thư cho ngươi trụi cả lông đầu luôn”

Nghe vậy, Ngũ Sắc thú sợ hãi, rất ngoan ngoãn nằm im. Thấy con chim to xác kia đã nằm im, Trần Linh Linh hài lòng. Nhưng nhớ tới mọi người đang chìm trong tâm ảnh của bản thân, cô bé lại lần nữa uy hiếp “nếu ngươi không giải tâm ảnh cho mấy người kia, ta trực tiếp cho ngươi thành Trụi lông thú”

“Chip…chíp…chíp…(ta không thể giải a)” Ngũ Sắc thú kêu lên. Nhưng vì nó với Trần Linh Linh không cùng ngôn ngữ nên cô bé không thể hiểu nó nói gì. Lấy từ cổ chân một con dao nhỏ, cầm lên đe doạ Ngũ Sắc thú “ngươi có giải không? Ta nói trước cho ngươi nha, con dao này của ta, chém đá như kém bùn, rất bén đó. Chỉ cần ta cắt nhẹ một cái là một mảng lông của ngươi rơi đó. Nghĩ cho kĩ, có giải không? Nếu có, gật đầu một cái cho ta”

Ngũ Sắc thú nghe vậy, sau ót chảy một tầng mồ hôi lạnh. Nó đụng phải người nào vậy? Sao mà ác vậy? Chẳng có một xíu gì đó gọi là thương hoa tiếc ngọc cả. Bọn họ xâm phạm vào lãnh địa của nó không nói làm gì, bây giờ tiểu oa nhi này còn cầm cả dao đe doạ nó. Hôm nay là cái ngày gì vậy? Với cả, tâm ảnh là những gì mà bọn họ thật lòng muốn hoặc là những quá khứ mà họ muốn quên nhất. Bây giờ, bọn họ bị nhốt trong tâm ảnh của chính mình, nó không phải là thần thánh để đưa bọn họ ra khỏi chính tâm ảnh của mình. Nghĩ đến đây, nó nhìn Trần Linh Linh vừa lắc đầu vừa cố gắng biểu đạt cho cô bé hiểu. “Chíp…chíp…chíp…(ta không thể giải a, làm ơn đừng cạo lông ta)”

“Ngươi muốn nói gì ta không có hiểu a. Hay là ngươi muốn thành Trụi lông thú còn hơn là giải tâm ảnh cho mọi người? Có phải thế không?” Trần Linh Linh hơi giận nói.

“Chíp…chíp…chíp…(không phải a, ngươi đừng có đoán lung tung)” Ngũ Sắc thú lắc đầu nguầy nguậy. Nó phải làm thế nào cho tiểu oa nhi này hiểu nó nói gì đây a. A…lập khuế ước. Chỉ cần nó với tiểu oa nhi này lập khuế ước thì nó có thể nói chuyện với cô bé bằng giao cảm. Nếu lập khuế ước, nó sẽ trở thành thú sủng của tiểu oa nhi này, thậtmất mặt mà. Nhưng nếu không lập khuế ước, tiểu oa nhi này sẽ không hiểu nó muốn nói gì, như vậy nó trở thành Trụi lông thú thật thì càng mất mặt hơn a.

Hạ quyết tâm, thà làm thú sủng còn hơn bị cạo lông. Ngũ Sắc thú nhìn bàn tay nhỏ nhắn cầm con dao giơ trước mặt, bất chấp nguy hiểm đến từ con dao, lấy mỏ mổ vào tay cô bé làm cho tay cô bé chảy máu. Giọt máu đỏ tươi rơi trên bộ lông trắng muốt của Ngũ Sắc thú, thật nổi bật, thật chói mắt. Thấy mình thành công, Ngũ Sắc thú nhắm mắt lại đọc câu thề khuế ước.

Trần Linh Linh chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô bé rơi vào một mảng trắng muốt, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo “ta, Ngũ Sắc đười thứ ba nghìn của tộc Ngũ Sắc thú, lập Huyết khuế với ngươi, nguyện làm một phần trong cơ thể của ngươi, thề trung thành với ngươi. Nếu ta mà làm trái lời thề, huyết của ta sẽ chảy đến khi ta chết thì thôi, linh hồn ta sẽ bị tan biến mãi mãi.”

“Ta, Trần Linh Linh, tam nữ nhi của Trần Tiên Sinh, đời thứ năm của Trần gia chấp nhận ngươi là linh thú của ta, chấp nhận Huyết khuế giữa ta và ngươi” Trần Linh Linh như bị thôi miên nói.

Đến khi cô bé khôi phục lại, đã thấy Ngũ Sắc thú ở hình dạng của một cục bông nhỏ, đang bay trước mặt cô bé. Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô bé không tin mở miệng hỏi “Ngươi vừa lập khuế ước với ta à?”

“Đúng, chủ nhân” lập tức, trong đầu của cô bé lại vang lên giọng nói trong trẻo đó.

“Vậy, ngươi có giải tâm ảnh cho mọi người không?” Trần Linh Linh hỏi

“Chủ nhân, bọn họ bị nhốt trong chính tâm ảnh do bọn họ tạo ra. Cái này Tiểu Ngũ không thể nào giải được. Nếu bọn họ muốn thoát ra thì chính bọn họ phải tự thoát ra khỏi tâm ảnh của mình” Ngũ Sắc thú nói

“Không còn cách nào khác sao?” Trần Linh Linh nhíu mày nói.

“Các khác thì có nhưng cách này không thể hiệu quả với tất cả mọi người. Nếu người nào bị mắc quá sâu vào tâm ảnh thì phải do tự người đó thoát ra” Ngũ Sắc thú nói

“Không dài dòng, cách đó là gì?” Trần Linh Linh gắt

“Rất đơn giản, chỉ cần chuyển mấy người kia ra khỏi khu rừng hoa này, nhân tiện, lấy nhuỵ của mấy bông hoa kia, rắc vào mũi của họ. Mấy cái nhuỵ đó rất hôi a, nó gây cho người ta ngứa mũi dẫn đến hắt hơi. Như vậy họ tự khắc sẽ tỉnh” Ngũ Sắc thú nói. Nhưng đến khi nhìn đến tiểu oa nhi bên cạnh, tâm trạng của nó không biết nên diễn tả như thế nào. Thì ra từ vừa nãy đến giờ, nó nói cho không khí nghe à. Tại sao nó lại vì một phút sợ hãi mà nguyện ý lập khuế ước với cái tiểu oa nhi đáng ghét kia chứ. Thật là…

Hiện giờ Trần Linh Linh đang cố gắng hết sức mình kéo mọi người ra khỏi khu rừng hoa này. Nhưng, sức của cô bé có hạn, không thể nào kéo được một người trưởng thành ra khỏi cái khu rừng này. Ngũ Sắc thú thấy vậy, thở dài lắc đầu. Thôi giúp tiểu oa nhi này vậy, đằng nào cô bé cũng là chủ nhân của nó.
Nghĩ vậy, Ngũ Sắc thú biến to ra, bước đến mấy người đang hôn mê trên mặt đất, dùng mỏ của mình, nó cắp áo từng người thả bên lề rừng hoa. Trần Linh Linh thấy Ngũ Sắc thú giúp mình, cô bé không nói lời nào, chạy đi lấy nhuỵ hoa, rắc vào mũi từng người một. Sau khi xong xuôi, Ngũ Sắc biến nhỏ lại, làm tổ trên đầu của Trần Linh Linh theo dõi tình hình.

Khoảng một khắc sau, hàng loạt tiếng hắt xì vang lên, cùng với đó là mấy tiếng mắng chửi đầy cáu giận của hai nữ nhân.

“Khốn khiếp, bản công chúa đang ngủ ngon, tên ác ôn nào phá ta hả?” Trúc Chi tức giận mắng.

“Aizzzzz…bản tiểu thư đang ngủ, kẻ nào chán sống phá ta hả?” Trần Linh Đang cũng không kém cạnh mắng.

Thấy trên mặt hai nàng hiện lên dòng chữ “kẻ nào phá ta thì coi chừng đó”. Trần Linh Linh lên tiếng “hai người ngủ ngon quá ha, chắc đang mơ giấc mơ đẹp lắm ha. Hai người thật là tốt, để cho một tiểu hài nhi như muội lo lắng chết đi được”
“Chíp…chíp…chíp…(đúng, hai nữ nhân đáng ghét, làm cho chủ nhân của Tiểu Ngũ phải lo lắng)” Ngũ Sắc thú hùa theo Trần Linh Linh, chíp…chíp kháng nghị. Nhưng có vẻ nó đã quên, nguyên nhân trực tiếp khiến cho mấy người kia hôn mê là do nó thi triển linh lực.

“Mà tại sao bọn tỷ lại ngủ dưới đất thế này? Bẩn thật đó” Trúc Chi nói.

“Đúng a, tỷ nhớ là chúng ta đang đi vào khu rừng hoa rất đẹp, rồi từ đó nhảy ra một con Ngũ Sắc thú rất dễ thương. Nhưng tại sao tỷ lại ngủ vậy” Trần Linh Đang nghi hoặc hỏi.

Trần Linh Linh đang định trả lời thì bị giật mình bởi tiếng mắng chửi của hai nam nhân.

“Kẻ nào, kẻ nào phá giấc ngủ của bổn thần y?” Tử Mặc rống lên. Nhưng ngay lấp tức, hắn bị người bên cạnh đánh vào đầu cằn nhằn “Thần y thối, người rống cái gì? điếc hết tai của bổn vương rồi”

“Ngươi…có phải ngươi phá ta không?” Từ Mặc một tay ôm đầu, một tay chỉ Hạo Nhiên nói.

“Hừ, ngươi nghĩ ta còn là tiểu hài tử mà đi nghịch ngươi sao? Ngây thơ” Hạo Nhiên hừ lạnh nói.

“Ngươi…ngươi nói ta là trẻ con?” Tử Mặc giận dữ đến khuôn mặt đỏ lên.

“Sao…ta có nói tên ngươi ra à? Là ngươi tự nhận” Hạo Nhiên nói.

“Ngươi…” Tử Mặc định nói gì nhưng lại bị cắt đứt bởi một chất giọng lạnh lùng mang theo chút khó chịu “Các ngươi im cho bổn vương. Ồn ào”
Minh Nhật mở mắt ngồi dậy day day huyệt thái dương. Hắn cảm thấy, hắn đã mơ thấy cái gì kinh khủng lắm. Nhưng hắn không nhớ hắn đã mơ cái gì. Không nghĩ đến giấc mơ đó nữa, hắn nhìn xung quang tìm bóng dáng của Băng Băng. Khi hắn thấy nàng nằm dựa vào cái cây gần đó, mắt nhắm chặt lại, khuôn mặt toàn nước mắt, đôi mày thanh tú nhíu lại gần như thành một đường. Nhìn khuôn mặt khó chịu của nàng, hắn biết được, nàng gặp phải ác mộng.
Hắn đến bên cạnh, lay lay Băng Băng dạy. Nhưng Băng Băng không hề mở mắt ra. Lay mãi không thấy nàng tỉnh lại, Minh Nhật phát hoảng. Hắn lớn tiếng gọi Tử Mặc lại “Tử thần y, đến đây cho ta”.

Tử Mặc đang mở to mắt trừng Hạo Nhiên, đột nhiên Minh Nhật gọi làm y giật thốt tim. Nhưng khi nhìn về phía Minh Nhật, y giật mình. Tứ sư muội của y đang nằm đó, tiếng ồn bên tai không hề ảnh hưởng gì tới nàng. Nhưng từ dôi mày đang nhíu chặt của nàng, y có thể biết được, tứ muội của mình đang mơ phải ác mộng.

Tử Mặc vội vàng bước đến, không cần Minh Nhật nói, y cầm tay Băng Băng lên bắt mạch. Khi bắt mạch xong, y nhẹ nhàng đặt tay Băng Băng xuống, nhìn Minh Nhật vô lực nói “ta không tìm ra nguyên nhân muội ý bị như thế này”

“Cái gì, ngươi nói lại cho bổn vương. Ngươi là thần y, vì sao không tìm được căn bệnh này?” Minh Nhật lạnh lùng nói.

“Độc vương, ta là thần y nhưng ta cũng là người, không phải cái gì ta cũng biết
được” Tử Mặc phản bác.

“Hai người đừng cãi nhau nữa, sư phụ đang bị mắc kẹt trong tâm ảnh của chính mình, người không hề mắc bệnh gì hết” lúc này, Trần Linh Linh kịp thời lên tiếng giải vây cho Tử Mặc. Lúc Minh Nhật kêu Tử Mặc đã thành công thu hút chú ý của ba nữ tử bên kia. Trần Linh Linh nghe hai người nói, biết họ đang nói đến cái gì nên lên tiếng.

“Tâm ảnh? Băng Nhi làm sao bị mắc trong tâm ảnh vậy Linh Nhi?” Trúc Chi sốt ruột hỏi.

“Đúng đó, Linh Nhi, muội giải thích đi” Trần Linh Đang nói

“Tâm ảnh? Rốt cuộc nàng bị làm sao?” Minh Nhật lạnh giọng hỏi. Tất cả mọi người đều chú tâm nghe xem rốt cuộc Băng Băng bị sao. Ngay cả Hữu Ảnh, Hồng Ảnh từ lúc tỉnh dạy đến giờ vẫn im lặng cũng nhìn Trần Linh Linh đợi đáp án.

Thấy mọi người lo lắng như vậy, Trần Linh Linh chỉ chỉ lên đầu cô bé và kể hết tất cả chuyện xảy ra khi mọi người ngất. Mọi người lúc này mới chú ý trên đầu của cô bé có nhiều hơn một cục bông nhỏ rất dễ thương. Nhưng ngẫm lại mọi chuyện, mọi người mới hiểu ra. Minh Nhật lên tiếng hỏi “nói vậy, nàng bị mắc trong tâm ảnh do chính nàng tạo ra. Vậy khi nào nàng mới tỉnh?”

“Tiểu Ngũ, khi nào sư phụ ta mới tỉnh?” Trần Linh Linh hỏi Ngũ Sắc thú.

“Tuỳ thuộc vào nàng ta. Nếu nàng ta bị mắc trong đó quá ba ngày, nàng ta sẽ chết” Ngũ Sắc thú nói với cô bé. Nhưng chỉ có cô bé hiểu còn người ngoài chỉ thấy nó đang “Chip…chip…chip…” thôi. Nghe xong Ngũ Sắc nói, Trần Linh Linh truyền đạt lại cho mọi người hiểu.

Nghe vậy, Minh Nhật nhíu mày nói “còn có cách nào giúp nàng tỉnh lại không?”

“Tiểu Ngũ nói là có. Nhưng cách đó rất là nguy hiểm” Trần Linh Linh nói.

“Cách gì?” Minh Nhật lạnh lùng nói. Cách gì hắn cũng nguyện ý thử, chỉ cần có hi vọng hắn sẽ làm. Băng Băng là trái tim của hắn. Nếu nàng chết, hắn cũng không thể sống tiếp được.

“Đó là Tiểu Ngũ sẽ đưa một người nào đó vào trong tâm ảnh của sư phụ. Người đó có trách nhiệm tìm ra sư phụ và kéo người ra khỏi tâm ảnh đó. Nếu thành công thì không sao. Nhưng…nếu không thành công, người đó sẽ bị nhốt trong tâm ảnh cùng sư phụ. Như vậy, hai người sẽ cùng chết” Trần Linh Linh nói.

“Vậy còn không mau thi hành, ta sẽ kéo nàng ra khỏi tâm ảnh của nàng” Minh Nhật nói.

“Vương gia, ngài có nghe rõ Linh Nhi nói gì không? Không thành công, hai người sẽ chết” Trần Linh Linh nhíu mày nói.

“Đúng đó đại huynh, huynh mà chết thì Chi Nhi biết làm sao?” Trúc Chi chạy đến, bám lấy áo của Minh Nhật nói.

“Đại huynh, huynh là trái tim của Phong Thiên quốc này, có huynh thì đất nước mới tránh được ngoại xâm. Huynh đi rồi, người dân Phong Thiên quốc phải làm sao? Còn nữa đệ phải nói sao với vị thiên tuế kia?” Hạo Nhiên nói.

“Vương gia, người không thể làm vậy, người đi rồi, chúng thuộc hạ phải làm sao?” Hữu Ảnh Hồng Ảnh nói.

“Lời của bổn vương đã quyết, các ngươi không cần nói nhiều” Minh Nhật lạnh lùng nói.

“Độc vương, ta không khuyên ngài vì có khuyên ngài cũng không nghe. Nhưng ngài nên xem nơi này là nơi nào. Nơi đây rất nguy hiểm. Tốt nhất là chúng ta nên ra khỏi nơi đây hãy bắt đầu thi pháp” Trần Linh Đang nói

“Được, bổn vương đáp ứng ngươi” Minh Nhật nói xong, đang định ra ôm Băng Băng để đi ra khỏi khu rừng này. Đằng nào bọn họ đã có hai dải lụa rôi nên bây giờ ra cũng không sao. Nhưng một giọng nói trẻ con mang lẫn sự tức giận cùng hoảng hốt vang lên “Ngũ Sắc thú, ngươi đã làm gì chủ nhân của bản tôn”

Ngũ Sắc thú khi nghe thấy giọng nói đó, sống lưng của nó lạnh toát. Những linh thú mà xưng tôn, trong thiên hạ này chỉ có hai con. Đó là Thần thú thiên tôn và Ma thú chí tôn. Nhưng Ma thú chí tôn đang ở trong Hồ Hàn ở trung tâm của khu
rừng này. Còn Thần thú thiên tôn đã mất tích ba nghìn năm trước rồi. Vậy con linh thú đang đứng trên vai sư phụ của chủ nhân có thân phận như thế nào.
“Chip…chip…chip…(ta không có làm gì a)” Ngũ Sắc thú bỏ qua cái cảm giác kia nhún vai nói. Nếu mấy người này không xâm phạm lãnh thổ của nó thì có chuyện này xảy ra không?

“Nè, Bạch Miêu, ngươi đừng có động đến chuyện của chủ nhân ngươi thì biến thành một con thần thú vô lý được không? Ngươi thừa biết Tộc Ngũ Sắc là những con lin thú chuyên dùng linh lực thôi miên, làm người ta tự nhốt mình trong cái tâm ảnh của mình. Nếu người nào không có tâm ảnh, tất nhiên là bình an vô sự. Vì vậy, chủ nhân của ngươi bị thế không hoàn toàn là lỗi của con Tiểu Ngũ kia” Hoang Mãnh thú nói. Dù bọn chúng là Thần Ma thú nhưng vẫn có dã tâm riêng. Vì vậy, chúng không thể nào thoát khỏi linh lực thôi miên của Tộc Ngũ Sắc. Nhưng vì bọn chúng là Thần Ma thú nên hai bọn chúng chỉ bị ngủ một chút thôi. Khi tỉnh dạy, lại thấy cảnh Bạch ngu ngốc vô lý gầm gừ với con Tiểu Ngũ kia. Thật là… tại sao nó lại có anh em sinh đôi ngu ngốc như vậy chứ. Thật là sỉ nhục thanh danh của Ma thú chí tôn của nó mà

“Hừ…” Tiểu Bạch đuối lý, không biết làm gì, chỉ giận dỗi, nằm vắt ngang trên vai Băng Băng. Nó dụi dụi vào cổ Băng Băng, mong nàng sẽ mở mắt và thuận lông cho nó. Lần nào cũng thế mà. Nhưng lần này, mặc cho Tiểu Bạch có dụi thế dụi nữa, Băng Băng cũng không tỉnh dạy. Tiểu Bạch buồn bực yên vị trên vai của Băng Băng, không ngủ chỉ thỉnh thoảng nhìn xem nàng như thế nào.

Minh Nhật thấy vậy, không nói gì, đến bên Băng Băng, cầm mũ đội lên cho nàng, ôm nàng vào lòng rồi bứơc đi. Tiểu Bạch thì nhanh chóng chui vào lòng Băng Băng tránh bị rơi xuống. Hoang Mãnh thú thì nhảy lên vai của Minh Nhật nằm vắt ngang nghỉ ngơi. Mọi người thấy hắn đi thì lẽo đẽo theo sau. Còn Ngũ Sắc thú, nó vẫn còn đờ người ngạc nhiên. Đó có phải là Ma thú chí tôn không? Tại sao ngài lại đi cùng đám người này? Ngài còn gọi con linh thú của sư phụ chủ nhân là Bạch Miêu. Chẳng lẽ…đó chính là Thần thú thiên tôn? Oaaaaaa...số nó thật là may mắn, cùng một lúc gặp được hai vị Thần thú thiên tôn và Ma thú chí tôn. Thật là may mắn mà…hahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.