Tiểu Bạch bị đâm trúng, dù không chảy máu nhưng bây giờ trong người nó có một lượng hắc khí rất lớn. Nó không thể nào còn đủ sức duy trì hình dạng này. Vì vậy, Tiểu Bạch dần dần nhỏ đi, rồi rơi xuống. Băng Băng không ngờ rằng Tiểu Bạch nhỏ đi. Nhưng nàng cũng phản ứng kịp, vội vàng rút dải lụa bên hông, đều khiến nó bay lên trên, quấn chặt lấy bụng Hoang Mãnh thú. Đầu còn lại quấn chặt lấy Tiểu Bạch. Một cánh tay nàng nắm chặt lấy dây lụa, một cánh tay khác nắm chặt tay Trần Linh Đang.
Nhưng chưa kịp cho nàng chuẩn bị gì, cánh tay xương đó lại từ dưới lao lên nhắm về phía nàng. Băng Băng nhìn chằm chằm cánh tay nhọn hoắt toả ra từng đợt tử khí đang càng ngày càng tới gần. Đại não của nàng như đình chỉ hoạt động. Nàng nghĩ, chẳng lẽ nàng sẽ chết như vậy… Nghĩ, nàng nhắm mắt chờ đợi cái chết đến gần…
Khi cánh tay gần như chạm được tới Băng Băng thì đột nhiên dừng lại. Lâu sau, không thấy cảm giác đau đớn, Băng Băng mở mắt ra. Đập vào mắt nàng, cánh tay đó cách nàng ở một cự ly rất gần. Nàng nhìn thấy nguyên nhân làm cho cánh tay đó dừng lại. Một dải lụa rất quen thuộc quấn quanh cánh tay đó, kéo cánh tay đó lại. Dải lụa này, chính là dải lụa nàng đã tặng cho Linh Nhi. Vì vậy dùng đầu gối cũng biết được ai là người đang sử dụng nó. Nhân lúc này, Trần Long cùng Hoả Phi Ưng cưỡi linh thú bay đến chỗ Băng Băng, đón nàng và Trần Linh Đang. BăngBăng thu dải lụa lại, ôm chặt lấy Tiểu Bạch.
Không đụng đến Tiểu Bạch thì thôi. Vừa mới đụng đến, một trận khí lạnh truyền vào tay nàng làm cho nàng hoảng hốt. Thường ngày, Tiểu Bạch của nàng rất ấm. Nhưng bây giờ, Tiểu Bạch của nàng, cả thân lạnh như khối băng ngàn năm. Màu lông trắng như tuyết tinh khiết của nó như bị vấy bẩn, từng đợt lông chuyển thành màu xám tro. Thấy vậy, Băng Băng vội vàng ôm thật chặt Tiểu Bạch vào lòng, muốn xua đuổi khí lạnh trên thân của nó. Tiểu Bạch của nàng…Tiểu Bạch của nàng…
Về phía Trần Linh Linh, sức của nàng không thể nào giữ được cánh tay kia. Không đầy một khắc sau, cánh tay đó kéo một cái, dải lụa của nàng tuột ra khỏi tay nàng, tạo ra những vết thương dài trên bàn tay nhỏ nhắn. Sư phụ đã từng nói với nàng, dải lụa này lúc bình thường thì rất vô hại. Nhưng khi mình vận nội công lên nó, dải lụa sẽ như một thanh kiếm sắc bén rất nguy hiểm. Người nói, khi sử dụng dải lụa phải dùng gang tay, như vậy sẽ không bị thương. Nhưng lúc nãy gấp quá, nàng không còn nghĩ gì nhiều. Nàng chỉ muốn nhanh chóng cứu sư phụ thôi.
Hồng Ảnh thấy Trần Linh Linh bị vậy, vội vàng xé góc áo băng bó tạm thời lại cho nàng. Cánh tay xương được tự do, lập tức nó tấn công về phía Trần Linh Linh. Ngũ Sắc thú thấy nguy hiểm, vội vàng lách người tránh né. Cái bộ xương này không phải dạng xoàng đâu. Cùng lúc này, từ phía dưới xuất hiện thêm mấy cánh tay xương nữa tấn công về phía mọi người. Các linh thú ma thú chật vật tránh né. Hoang Mãnh thú thì không phải tránh né, mỗi lần có cánh tay nào tấn công về phía nó, nó đều phun một ngọn lửa phá huỷ những cánh tay đó.
Ngồi trên Hoả Lang, ánh mắt Băng Băng dần lạnh đi. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người mà phạm ta, ta muốn người đó không còn tồn tại trên đời này. Lâu Ma, ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi tan thành mây khói. Để Tiểu Bạch an vị trong một chiếc túi nhỏ nàng đeo bên hông, cởi áo chùm ra vắt lên lưng Hoả Lang. Hôm nay, Băng Băng vẫn vận một bộ bạch y. Cổ tay áo vừa rộng vừa dài. Một chiếc đai to thắt ngang eo của. Trên bộ bạch y nổi bật lên những bông Mạn châu sa hoa đỏ chót. Mái tóc đen mượt xoá dài đằng sau. Nhìn nàng tựa như một tiên nữ cao cao tại thượng, vừa tinh khiết lại vừa lạnh lùng.
Lấy gang tay vào, xé một mảnh vải dài ở gấu váy, một đầu nàng buộc vào cổ tay, đầu còn lại nàng buộc vào Bạch kiếm. Dải lụa của nàng, Băng Băng buộc một vòng ngang eo. Hai đầu của dải lụa buông dài trên váy, kéo dài xuống quá chân của nàng. Nhìn phía dưới đen nghịt, Băng Băng nở nụ cười lạnh. Ma Lâu, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có thể ở trong bóng tối sao. Không thèm để ý đến mọi người, một tay Băng Băng nắm chặt lấy Bạch kiếm, một tay nắm lấy dải lụa Tơ Tằm tinh vận nội công cho nó quấn lấy một cánh tay xương gần đó. Xong xuôi, chưa để cho mọi người kịp định thần, nàng tung người hướng phía dưới mà đến. Trước khi đi, nàng để lại một câu nói “Cấm đi theo ta” rồi biến mất. Mọi người muốn đi theo nàng nhưng những cánh tay xương này vô cùng khó dứt. Đánh vỡ một cánh, nó lại xuất hiện một cánh khác. Không ai có thể đi theo Băng Băng. Minh Nhật muốn đi theo, nhưng lại bị lời của Hoang Mãnh thú làm cho dừng lại. Nó nói “Chủ nhân, người phải tin tưởng Băng Cơ tiên nữ, nữ nhi bảo bối của Ngọc Hoàng không dễ chết đâu”. Nhưng mọi người không có để ý, khi bóng dáng của Băng Băng vừa biến mất, lập tức có hai bóng dáng nhảy xuống theo nàng.
Trở lại với Băng Băng, vì nàng có dải lụa nên khi đáp mặt đất, nàng vẫn rất an toàn. Nhìn xung quanh, nơi này không tối lắm. Những ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ một hòn đá dạ quanh rất to ở trong góc. Băng Băng nhìn xung quanh, tinh thần cảnh giác lên cao độ. Nàng nhất định phải tìm được Lâu Ma. Nàng muốn nó không bao giờ hồi sinh, nàng muốn nó tan biến mãi mãi.
Lúc này, một bóng người từ trên cao rơi xuống, ngã sấp trên mặt đất. Rồi không lâu sau, một bóng dáng khác cũng rơi xuống, đè lên bóng dáng kia. Cả hai bóng dáng đó phát ra tiếng: “Ai ui” làm cho Băng Băng nắm chặt thanh kiếm, từng bước đi đến bên hai người vừa ngã. Vừa nhìn rõ khuôn mặt hai người, Băng Băng nhíu chặt đôi mày. Hai cái lão gia hoả này, theo nàng làm cái khỉ gì.
Đúng vậy, hai người vừa rơi xuống là Quỷ Sai. Người nằm dưới là Sai và người nằm trên là Quỷ. Hai lão này, thấy Băng Băng nhíu mày không vui nhìn hai lão, hai lão quên cả đau, quên cả phải đứng dạy ngẩng đầu lên cười trừ. Băng Băng chẳng thèm quan tâm đến hai lão, hạ thanh kiếm đi về phía trước. Hai lão thấy nàng không để ý đến lão, vội vàng đứng dạy đi theo sau Băng Băng. Không biết là đi hết bao lâu, lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ là Lâu Ma. Nhưng Lâu Ma này rất là lạ. Nó cũng là tạo từ xương nhưng nhìn những bộ xương này, nhìn như mấy nghìn năm rồi. Còn Lâu Ma mà bọn họ nhìn thấy, nó tạo từ những bộ xương mới có hơn mười năm. Chưa đến gần Lâu Ma, Băng Băng chợt cảm thấy khó thở. Giật mình, nàng vội vàng lấy chiếc khăn tay lên bịt mũi. Hai lão già đằng sau thấy vậy, cũng làm theo nàng, xé áo mình lên bịt mũi.
Bọn họ đến gần Lâu Ma, nhưng một điều rất lạ, nó không hề động đậy. Nhìn nó như đang bị phong ấn vậy. Khoan, phong ấn, chẳng lẽ,…cục xương trên kia chỉ là phân thân của Lâu Ma này. Nhìn kĩ, Băng Băng thấy ở trước ngực trái của Lâu Ma cắm một cây kiếm rất cũ kĩ, cũ đến mức không còn nhìn rõ nó là màu gì. Chuôi kiếm có buộc một lá bùa màu vàng chữ đỏ. Băng Băng chắc chắn, đã có người phong ấn Lâu Ma ở đây, chắc hẳn người đó muốn giấu một thứ gì đó.
Điều khiển dải lụa hướng tới thanh kiếm kia. Nhưng dải lụa còn chưa đến nơi, từ trong bóng tối vươn ra một cánh ta xương nắm lấy dải lụa của nàng, giữ chặt trong tay. Cùng lúc đó, bóng dáng phân thân của Lâu Ma hiện ra. Nó nhìn Băng Băng khinh bỉ nói: “Thật ngu ngốc, dám xuống tận đây để bắt ta”.
“Cái bộ xương khô kia, ngươi đừng có coi thường bảo bối của bọn ta, cẩn thận ta cho ngươi cả xương cũng không còn để mà hồi phục đấy” Lão Sai mắng.
“Đúng đó” Lão Quỷ phụ hoạ.
“Ha…ha…ha…các ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt như vậy sao?” Nói xong, từ ngón tay nhọn hoắt kia vươn ra, tấn công về phía Băng Băng cùng Quỷ Sai. Băng Băng giơ kiếm lên chém những ngón tay tấn công về phía nàng. Hai lão Quỷ Sai thì sử dụng gậy của hai lão, đánh vỡ những ngón tay tấn công hai lão.
Vì dải lụa vẫn còn bị phân thân của Lâu Ma nắm lấy nên hoạt động của Băng Băng bị hạn chế. Nhưng điều đó cũng không gây ảnh hưởng gì đến nàng. Băng Băng đạp đất, tay nắm chặt kiếm đâm về phía phân thân của Lâu Ma. Lâu Ma thấy vậy cười lạnh. Muốn đánh với nó, bọn người này vẫn chưa xứng. Lâu Ma há miệng, ngay lập tức, trong miệng nó xuất hiện một đoàn xương binh. Chúng gầm một tiếng rồi xông về phía Băng Băng. Băng Băng vừa dùng kiếm, lại vừa điều khiển đầu kia của dải lụa nên đám binh xương không đụng được đến một góc áo của nàng. Nhưng sức của con người có hạn. Một lúc sau, Băng Băng cảm thấy mình kiệt sức. Bất chấp tất cả, nàng đâm kiếm về phía ngực của của Lâu Ma. Nhưng kiếm của nàng đâm xuyên qua thân phân thân của Lâu Ma mà nó không hề bị sao. Nó cười – nụcười làm người ta lạnh sống lưng nói, “Ngươi nghĩ một thanh kiếm nho nhỏ có thể đả thương được ta sao?”. Vừa dứt lời, từ xương sườn của nó vươn ra như một con rắn quấn chặt lấy nàng. Băng Băng cố gắng dãy dụa nhưng tất cả vô dụng.
Quỷ Sai dù dùng hết sức đối phó với mấy ngón tay xương chết tiệt kia nhưng tâm trí của hai người vẫn đặt trên người của Băng Băng. Thấy nàng bị trói, lão Sai vừa đánh vừa mắng “Bộ xương thối kia, thả bảo bối của bọn ta ra không ngươi sẽ phải hối hận.”
“Bộ xương thối, bỏ mấy cái xương thối đó ra khỏi người của bảo bối nhanh, không thì đừng trách bọn ta ác” Lão Quỷ thêm vào.
“Ha…ha…ha…các ngươi nghĩ các ngươi là ai. Ta là Lâu Ma, không có loại binh khí nào có thể đả thương được ta. Ha…ha…ha” phân thân của Lâu Ma quỷ dị cười. “Các ngươi muốn ta thả nữ nhân này ra, ha…ha…ha…mơ tưởng, ta muốn nhìn nàng ta chết dần trong tay ta. Ha…ha…ha…” Nói xong, chiếc xương đang trói Băng Băng đột ngột siết chặt hơn. Băng Băng dần cảm thấy khó thở. Khuôn mặt trắng hồng bây giờ trở thành trắng bệch vì thiếu khí. Lúc này, tầm mắt của nàng bị một thứ thu hút. Lá bùa trên thanh kiếm kia. Băng Băng cố hết sức, điều kiển đầu còn lại của dải lụa, đánh về phía thanh kiếm kia.
Dải lụa như một con rắn có linh khí, uyển chuyển không động tĩnh lách qua từng khe xương phân thân của Lâu Ma, hướng về thanh kiếm có mảnh vải phong ấn. Khi phân thân của Lâu Ma phát hiện thì cũng đã muộn. Dải lụa chạm vào thanh kiếm, làm cho miếng bùa rơi ra.
Bộ xương khổng lồ ngàn năm dần dần cử động. Cánh tay đen giơ lên, hai ngón tay nhọn hoắt cầm lấy thanh kiếm rút ra. Nhìn thanh kiếm trong tay Lâu Ma, người ta cảm giác thanh kiếm đó nhỏ đến mức đáng thương. Phân thân của Lâu Ma thấy vậy, tức giận nhìn Băng Băng, ném nàng lên không trung rồi một ngón tay nhọn hoắt hướng trái tim của nàng đâm tới. Chỉ vì nữ nhân này, chỉ vì nữ nhân đáng chết này mà nó mất đi cơ hội của nó. Nữ nhân này phải chết, như vậy nó mới có thể nguôi giận.
Băng Băng nhìn ngón tay nhọn hoắt đang hướng về phía mình, đại não của nàng như ngừng hoạt động, tai nàng ù đi. Trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ, mình sẽ chết sao? Vậy cũng tốt nàng sẽ không phải khó xử khi đối mặt với người kia.
Lúc ngón tay xương đó sắp chạm vào người của Băng Băng thì một bóng dáng bẩn thỉu, rách rưới và già nua lao về phía nàng, đẩy nàng ra khỏi công kích chí mạng đó. Nhưng người đó không tránh kịp, ngón tay xương lạnh ngắt đâm thẳng vào bụng của hắn rồi rút nhanh ra. Không có điểm tựa, bóng dáng đó như một chiếc lá tàn rơi xuống. Nhưng bóng dáng đó chưa tiếp đất thì được một bóng dáng khác nhanh gọn đón lấy.
Băng Băng nhắm mắt lại, nhưng nàng không cảm nhận được đau đớn mà thay vào đó, nàng cảm thấy mình bị đẩy ra. Rồi thân hình nàng đập mạnh vào bức tường gần đó rồi mới ngã xuống đất. Vừa ngã xuống, nàng nôn ra một ngụm máu tươi. Nhìn về hướng người đang rơi xuống, lòng nàng đau như thể bị ai đó chặt từng khúc từng khúc một vậy. Cố nhìn đau, nàng vận khinh công bay lên đỡ bóng dáng đó. Đáp đất an toàn, nàng ôm chặt người đó, giọng nói nghẹn nào run run “Lão Sai, tại sao…tại sao chứ…?”
“Th…thật tốt…thật tốt nha…bảo bối của ta khô…ng có làm sao…” Lão Sai gượng cười nói. Vết thương của lão không hề có máu, nhưng lại có một luồng hắc khí bay ra. Lão cảm thấy ruột gan như bị ăn mòn dần, rất đau. Nhưng nhìn Băng Băng khóc như vậy, lão chỉ có thể cố gắng nở nụ cười trấn an nàng. Băng Băng của lão, nàng đủ đáng thương lắm rồi. Lão muốn một lần nhìn thấy đôi mắt kia mất đi sự lạnh lùng cùng thù hận. Lão muốn nhìn là một tiểu cô nương đơn thuần, vui vẻ và hạnh phúc. Hình dạng như vậy mới là Băng Băng của lão. Nhưng có lẽ, lão không thể thấy rồi.
“L…ão…lão Sai…ô…ng không sao chứ?” Lão Quỷ gượng từng bước ngồi cạnh lão Sai, một tay ôm ngực, một tay cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của lão Sai.
“Lão Quỷ…x…xin lỗi…ta…khiến lão như vậy…” Lão Sai áy náy nói. Bọn họ trúng Song cổ. Nếu người này bị gì thì người còn lại cũng sẽ bị tương tự như vậy. Lão đã làm liên luỵ đến lão già kia rồi.
“K…hông…lão không làm…thì…thì ta cũng làm” Lão Quỷ gượng nói.
“Quỷ Sai, hai người yên tâm, Băng Nhi sẽ trị thương giúp người, hai người phải sống, phải sống với Băng Nhi” Băng Băng nói xong, cuống quýt lấy từ ngực y phục ra bộ ngân châm muốn trị thương cho hai lão. Nhưng cánh ta của nàng lại bị hai cánh tay già nua kia giữ lại. Nàng ngước đôi mắt nhoè nước lên nhìn hai lão, nghẹn ngào nói, “Hai người…có ý gì?”
“Đừng…đừng lãng phí…ngân châm…lão già như ta không sống được lâu nữa…mong ngươi hãy…hãy hoàn thành một tâm…tâm nguyện của ta…được không?” lão Sai khó nhọc nói.
“Ngươi muốn gì, ta đều đồng ý. Cầu xin ngươi, đừng bỏ Băng Nhi” Khuôn mặt của Băng Băng bây giờ toàn là nước mắt, nhìn rất chật vật, nào còn bộ dạng lạnh nhạt ngày nào.
“Đừng…đừng trả thù ai…đừng thù hận ai…thù hận…như…như chất độc…nó…ngấm từ từ rồi giết chết ngươi lúc nào không hay…nha đầu…đồng ý với bọn ta…buông…buông hết mọi hận thù…sống thật vui vẻ…” Lão Sai nắm chặt tay Băng Băng, đôi mắt cầu xin nhìn nàng nói.
“Được, được, lão đừng nói gì, để Băng Nhi giúp ngươi trị thương” Tay của nàng run run cầm lấy ngân châm nói.
Lão Sai cầm chặt lấy bàn tay run run của nàng nở nụ cười nói “Đừng” xong lão quay sang phía lão Quỷ thở khó nhọc: “L…ão già…ta biết…biết nếu ta chết…ông…ông cũng không sống được…nh…ưng…ông phải sống…sống cho cả phần của tôi…chăm…chăm sóc tốt cho bảo bối…thay…thay cho phần của ta”
“Vô…vô dụng thôi…ta…ta rất…vui…vì…” Chưa nói hết, lão Sai cả người không có lực, trút đi hơi thở cuối cùng, tay tuột khỏi tay Băng Băng, mắt mở nhìn thẳng nàng. Ánh mắt đó, Băng Băng không nhịn được khóc to. Tại sao? Tại sao những người bên cạnh nàng ai cũng đều chết dần đi, ai cũng đều bỏ rơi nàng? Tại sao chứ? Nàng đã làm gì sai? Tại sao?...
“Lão già, ông chưa nói hết, ông rất gì? Nói nhanh…tỉnh dạy nói đi…” Băng Băng lay mạnh người lão Sai không ngừng nói.
“Bảo bối, đừng như vậy, lão Sai đã ra đi rồi” lão Quỷ cố nén khóc nói. Khi lão sai trút đi hơi thở, lão cảm thấy cơ thể mình bình thường trở lại. Lão biết, song cổ có nhược điểm, chỉ cần một trong hai người chết, song cổ cũng sẽ chết. Nhưng lão thà để song cổ hành hạ để lão Sai bện cạnh còn hơn là sống mà mất đi một người tri kỉ. Như vậy lão sống còn ý nghĩa gì nữa…Lão già chết tiệt, tại sao lại muốn đi trước tôi? Tại sao?...
“Ha…ha…ha…thật là cảm động, để ta tiễn hai ngươi đến với lão già đó” Nói xong, hai ngón tay nhọn hoắt hướng Băng Băng cùng lão Quỷ đâm xuống. Nhưng khi cánh tay đó gần chạm vào được hai người, đột nhiên một bàn tay xương đen khác xuất hiện, che chở cho hai người. Cùng với đó, một tiếng nói quỷ dị nhưng lại uy nghiêm vang lên “Phân thân, ngươi ở ngoài quá lâu rồi, mau trở lại với ta thôi”. Dứt lời, cả bộ xương màu đen như có ma lực, kéo bộ xương trắng lại. Phân thân của Lâu Ma cố giãy dụa nói “Đáng chết, ta không muốn ở trong ngươi, ngươi là bộ xương khô nhu nhược, rõ ràng nắm giữ được Minh giới trong ta mà không làm. Ta muốn làm chủ Minh giới”
“Ngươi không hiểu, nếu ta muốn làm chủ minh giới thì ta đã làm. Cái ghế đó ta không ngồi vừa, sức nặng đó ta không gánh nổi. Ta chỉ là được tạo từ các bộ xương cùng tro của các linh hồn bị hồn phi phách tán, không thể siêu sinh. Công việc của ta là cho bọn họ có thể tồn tại để có cơ hội đầu thai. Ngươi chỉ là một phần oán hồn trong ta được tách ra, cuối cùng không biết đúng sai mà lại làm bao nhiêu chuyện không thể tha thứ. Khi về, ta sẽ trừng phạt ngươi thích đáng!” Nói xong, Lâu Ma nuốt lấy phân thân của mình.
Băng Băng bây giờ như một người vô hồn, ôm chặt thân thể đã sớm lạnh ngắt của lão Sai, ngồi đó nhìn đến một nơi nào đó chính nàng cũng không biết. Ôm lão Sai, nàng mong muốn thân thể của lão sẽ ấm lên, mong muốn lão sẽ mở mắt cười đùa nàng, luôn miệng gọi nàng là bảo bối. Dù tiếp xúc với lão chỉ có ba năm, nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng không phải là dài. Nhưng nàng đã coi Quỷ Sai như là người thân mà nàng cần bảo vệ. Và nàng biết, Quỷ Sai như tay với chân. Một người chết, người kia chưa chắc sẽ sống được.
Lúc này, có vài tiếng bước chân dồn dập về hướng này. Lão Quỷ đề cao cảnh giác nhìn về hướng đó. Khi nhìn thấy người đến là ai, lão mới buông lỏng phòng bị. Minh Nhật chạy đầu tiên. Khi nhìn thấy bóng dáng nhếch nhác của Băng Băng, tim hắn thắt lại. Nữ nhân chết tiệt này, thật không thể khiến cho người ta hết lo mà. Nhanh chân chạy đến, ôm chặt lấy Băng Băng, lúc này tảng đá trong lòng hắn mới buông xuống. Nhưng, hắn chợt cảm thấy tiểu thiên hạ trong lòng có điều bất thường. Ngồi xổm trước mặt nàng, Minh Nhật nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào hắn. Băng Băng đang chìm sâu vào nỗi đau, đột nhiên có cảm giác người nâng mặt mình lên. Nhìn thấy người đến, nước mắt nàng lại rơi “Nhật, lão Sai chết rồi, lão bỏ ta đi rồi”
Nghe nàng nói, Minh Nhật mới nhìn đến người đang nằm trong lòng nàng. Lão Sai khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím bầm lại. Dấu hiệu này là dấu hiệu bị trúng độc. Chẳng lẽ lão già này rơi vào nơi không nên đụng…..