Trình Lãm đứng dậy, dựa vào cạnh bàn, hai tay để phía sau, nhìn Thiên Mẫn:"Em cứ thích dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi hay sao?"
Thiên Mẫn liếc xéo hắn một cái, dù chân đang đau nhưng mà cái miệng cô vẫn có thể nói thật hùng hồ được:"Thì đã sao nào? Một người bác sĩ mà ngay cả sự tối thiểu về phép lịch sự cũng không có. Ai đời có bác sĩ nào lại cùng y tá chơi trò tình ái trong phòng trong khi bệnh nhân đứng ở đó, anh không thấy bản thân e ngại một chút nào sao?"
Trịnh Lãm bậc cười:"Tôi có làm gì đâu? Em lại đổ tội cho tôi"
"Không có làm gì thì tại cô y tá kia lại không mặc quần áo. Anh cũng như vậy?"
Trịnh Lãm lắc đầu cười trừ:"Vừa rồi em chưa nhìn kĩ nên mới trách lầm tôi, chính cô y tá vào phòng quyến rũ tôi, tùy tiện cởi đồ trên người rồi định cởi đồ của tôi thì em vào cùng với Trình Tranh".
Thiên Mẫn nhìn hắn một chút sau rồi phán xét:"Nói dối. Có ma mới thèm tin anh?"
"Vậy tôi sẽ chứng minh cho em thấy!"
Thiên Mẫn vẫn chưa kịp nói ra câu nào thì cô đã nhận được một nụ hôn nóng bỏng từ Trình Lãm, chỉ là nụ hôn lướt qua mà thôi, đã khiến trái tim bé nhỏ của Thiên Mẫn như muốn rớt ra ngoài.
"Em cảm thấy thế nào? Có hài lòng không? "
Thiên Mẫn trợn mắt, gương mặt đỏ ửng lên:"Bác sĩ biến thái, ai cho anh hôn tôi! Anh cướp mất nụ hôn đầu của tôi, anh đền đi?"
Trình Lãm cười:"Vậy tôi sẽ đền cho em cả cuộc đời này của tôi, có chịu không?"
"......"
Thiên Mẫn không nhiều lời với Trình Lãm nữa, cô dùng tay chính lên bàn rồi cò cò đi, Trình Lãm thấy vậy hỏi:"Em định đi đâu vậy?"
"Đi khỏi căn phòng này?".
"Em ghét tôi nên muốn đi càng nhanh càng tốt đúng không?".
"Anh nói đúng rồi đó!"
"Vậy để tôi đưa em đi".
"Không cần".
"Em chắc chắn bản thân có thể đi khỏi đây?"
"Làm sao không được, chân tôi bị nhẹ vẫn còn có thể đi".
Thiên Mẫn vừa nói dứt lời, không để ý nên đá chân vào cạnh ghế một cái, tuy nhẹ mà đau lắm, muốn khóc thành tiếng luôn. Thiên Mẫn ôm chân ngã quỵ xuống, kêu ca:"Tôi đau quá! Huhu hu".
Trình Lãm ngồi xõm xuống:"Tôi nói rồi, em không tin, bây giờ thì tốt rồi, chân bị nặng hơn*.