Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô đã nhận được một cuộc gọi từ ông xã, anh bảo cô đến một nơi.
Từ lúc lấy anh về nếu như không có anh ở bên cạnh, thì cũng có một cô người hầu, cô ấy phụ trách việc đẩy xe lăng cho cô.
"Mộc Thanh, giúp chị ra xe"_cô gọi.
Một cô gái tên Mộc Thanh đi vào, gương mặt tuy không đẹp như cô, nhưng mà rất thiệt tình, cô ấy mang xe lăn vào, rồi đỡ cô lên xe:"Thiếu phu nhân, cô cẩn thận đấy!".
Cô mỉm cười, lên xe ngồi, đi thang máy xuống, rồi đẩy ra ngoài cổng.
Mộc Thanh cùng trợ lí của anh đỡ cô lên xe ngồi, rồi anh ta lái xe chở cô đến nơi anh nói.
Cô ngồi phía sau nói:"Ngôn Hàm đang ở đâu vậy?".
Anh ta vừa lái, đáp:"Cậu ấy đang đợi thiếu phu nhân".
"À...".
Chốc sau, hình như đã đến nơi, mà chỗ này theo cô biết thì dành cho nhà giàu không thì phải, nếu như không có tiền thì khó mà vào đây.
Nhà ở đây lên đến tiền tỷ, rất đắt giá..
Cô ngồi trong xe, nhìn thấy một bóng người to lớn quen thuộc đang đi đến, anh trên người một bộ đồ thoải mái, anh dù cho mặc vest hay mặc đồ khác đều vẫn điển trai, dịu dàng như vậy.
"Thiếu gia"_trợ lí cúi chào anh.
Anh gật đầu, rồi mở cửa xe cho cô, bế cô ra đi vào bên trong.
Hai người đều khiến cho mọi người ở gần đó phải ganh tị, nhìn họ thật sự xứng đôi.
Cô thủ thỉ vào tai anh:"Ngôn Hàm, anh làm gì ở đây?".
"Thì em bảo muốn có một cửa hàng quần áo, anh đây là muốn tặng em".
Song Thuần kinh ngạc:"Em chỉ cần một cửa hàng nho nhỏ thôi, mà bây giờ anh lại cho em cả một cửa hàng lớn như vậy, còn ở một chỗ đắt tiền như vậy".
Anh đặt cô lên ghế ngồi, nhìn cô đầy trìu mến:"Em là vợ của anh, cho nên điều em mong muốn anh đều làm được thậm chí còn phải to lớn, anh không thấy phiền em cũng không nên ngại, chúng ta là vợ chồng".
"Anh quá cưng chiều em, em sẽ hư cho mà xem".
"Không sao? Anh bây giờ chỉ cần em thấy vui, thấy hạnh phúc anh có thể làm tất cả, em hư cũng chẳng sao, anh đều chấp nhận được, tất cả vì anh yêu em thôi".