Yêu quái thật sự nói vậy với bà nội sao!? Lúc nãy Trần Ương không nghe rõ đối phương nói gì, cậu không tin Nhai Thạch nên định hỏi lại, nào ngờ dương v*t của hắn đã mạnh mẽ đâm vào.
Cái này kích thích hơn nhiều so với cậu luồn ngón tay vào, mỗi một tấc bên trong đều bị ma sát, cậu không khép chân lại được mà bị động tiếp nhận vật thô to kia xâm chiếm lỗ nhỏ của mình. Trần Ương còn nhớ đang ở trong nhà nên cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ, thân thể căng cứng vì khoái cảm cực hạn.
Sao cậu lại nhạy cảm hơn trước cơ chứ? Ngón tay cậu yếu ớt cào lưng yêu quái mấy lần, vừa nhắm mắt rơi lệ vừa nhịn không được thở dốc, đôi môi hồng nhạt hiện lên dấu răng hơi sâu.
"Mang, mang thai!?" Trần Ương miễn cưỡng giữ lại lý trí của mình rồi chật vật đưa tay ôm bụng bị thao nhô lên, "Không được, tôi còn phải đi học nữa, tôi không thể mang thai được, cậu đừng đùa với tôi......"
Trần Ương cảm thấy phía dưới liên tục truyền đến sức ép, lỗ nhỏ của cậu hoàn toàn không nghe cậu chỉ huy mà hoàn toàn chìm đắm trong sự xâm chiếm của yêu quái. Mỗi lần bụng cậu nhô cao, cậu lại mất đi ngôn ngữ năng lực vì gần lên đỉnh.
Yêu quái rừng núi trút hết khát vọng tình dục nguyên thủy vào cơ thể cậu, cậu không có cách nào cưỡng lại khoái cảm khiến mình u mê này nhưng vẫn không sao quên được đủ loại quy tắc của xã hội loài người.
Cậu nhịn không được rên một tiếng đầy dâm đãng, nức nở bảo Nhai Thạch không được, phải lấy hết những thứ trong bụng cậu ra, nếu không hết kỳ nghỉ hè cậu sẽ không về trường học được.
"Không sao, tiền bối đã nói với tôi bán yêu sinh con khác với nhân loại, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày đâu." Nhai Thạch hôn lên nước mắt trên mi cậu rồi lúng túng giải thích, "Hôm qua A Ương muốn làm tiếp, chưa lấy chất lỏng ra nên trong đây có em bé rồi."