Bên ngoài im ắng không có lấy một tiếng động, đương nhiên, ngày thường cũng không có tiếng động gì.
Nhưng Ninh Cốc lại có cảm giác, yên tĩnh của hiện tại không giống với yên tĩnh của mọi ngày.
Cậu đột nhiên hơi căng thẳng, nhớ tới lời Lâm Phàm nói trước đó.
Tàu sắp tới?
Cậu víu cửa sắt lắc mấy lần, cửa không hề có động tĩnh, cậu lại chạy đến bên cửa sổ cẩn thận nghe ngóng… Có điều lúc tàu tới tiếng còi sẽ rất lớn, không thể nào bỏ lỡ được.
Nếu nói trước đó cậu muốn đi chủ thành, là bởi vì hành trình lần đầu đến chủ thành của cậu chỉ là một đống dấu chấm hỏi gà bay chó sủa, vậy thì hiện giờ cậu cấp thiết muốn tới chủ thành, chính là bởi vì câu nói “Cháu rất giống ba cháu” của Lâm Phàm.
Chưa từng có một ai chủ động nhắc tới cha mẹ với cậu, nếu cậu có hỏi, thứ nhận được vĩnh viễn sẽ chỉ là im lặng.
Với quan hệ giữa Lâm Phàm và cậu, càng không thể vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy.
Ở tình huống đó, lời của Lâm Phàm tuyệt đối là một ám chỉ.
Thậm chí còn có thể là bẫy rập.
Đúng, có thể là bẫy.
Ninh Cốc không tin tưởng Lâm Phàm, cậu vẫn luôn duy trì cảnh giác với những người vô duyên vô cớ chủ động tỏ ý tốt, đây là nguyên tắc sinh tồn cơ bản ở quỷ thành.
Mà cho dù đây có là bẫy rập đi nữa, cậu cũng phải đi tới chủ thành.
Đời sống của kẻ lữ hành không hề an nhàn, điều kiện sinh tồn gian nan, trong sương đen còn cất giấu dân bản địa, đánh nhau vì tranh đoạt vật tư, thậm chí có trận tranh đấu mà nguyên nhân gây ra chỉ là vì quá mức nhàm chán, cũng đều có thể làm bọn họ chết đi.
Có lẽ vào một ngày nào đó không biết, cậu sẽ biến mất.
Cậu chỉ muốn, trước khi ngày đó đến, mình không cần phải sống trong hồ đồ như vậy.
Mình là ai.
Mình đang ở nơi nào.
Mình là sự tồn tại ra sao giữa thế giới này.
Tiếng còi của đoàn tàu phát ra từ giữa sương đen, xẹt qua không trung của quỷ thành.
Ninh Cốc gần như đã nhảy dựng lên cùng lúc nghe thấy, nhào về phía cửa sắt, sau khi hung hăng lay vài lần, cửa đã mở ra.
Tuy rằng nếu như cửa không mở, cậu chắc chắn sẽ thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi chửi ầm lên, tiến hành nguyền rủa và ẩu đả bằng miệng hết sức tàn ác với Lâm Phàm… Nhưng hiện giờ cửa thật sự mở ra, cậu lại sững sờ tại chỗ mất vài giây.
Lời Lâm Phàm nói vậy mà là thật.
Nhưng cậu đã không còn thì giờ để phán đoán xem Lâm Phàm làm như vậy có dụng ý gì nữa, thời gian từ lúc đoàn tàu bóp còi tới lúc rời đi cũng không phải là dài, cậu cần phải chạy như điên từ tháp đồng hồ tới đó, dựa theo kế hoạch cậu đã lên mất vài ngày nay, cậu còn phải tiện đường tìm được Địa Vương, lấy một thứ quan trọng.
Gió thổi rất nhanh, cũng may đang chạy theo chiều gió, Ninh Cốc chạy gần như bay lên được.
Trong khu công sự đã còn rất ít kẻ lữ hành, mọi người đều đã đi, tuy tàu tới không theo quy luật, nhưng kẻ lữ hành có kinh nghiệm ít nhiều đều sẽ đoán ra được đại khái nhờ trực giác, có người còn có thể đi trước một hai ngày để chờ.
Ít người vẫn có chỗ tốt, ít người thì kẻ địch cũng ít đi, tuy rằng theo như lời Lâm Phàm nói, thủ vệ thật sự đang đổi ca, cậu ra ngoài không hề bị ai ngăn lại, nhưng kẻ địch sống mái với cậu ở quỷ thành cũng chẳng ít, khu vực công sự số ba này, ngày thường cậu không hay tới, dù sao thì mấy vụ ẩu đả giữa các công sự lần nào cũng sẽ có mặt cậu trong đó…
“Mông To!” Ninh Cốc thấy một người ngồi xổm bên cạnh đèn lồng đang đập vỡ thứ gì đó, liền vừa tới bên cạnh người đó vừa hô to, “Giúp tao với!”
Không hổ là visual của quỷ thành, ở khu số ba cũng có đồng bọn.
“Đây!” Mông To cũng hô lên một tiếng, nhảy dựng lên như một cơn lốc đá một chân về phía cậu.
Ninh Cốc tức khắc cảm nhận được lực đẩy cực mạnh, cậu lấy sức bật lên theo lực đẩy này, bay đi mười mấy mét trên không trung, mới vừa hạ xuống đất, luồng lực đẩy thứ hai đã đuổi kịp, cậu lại lấy đà nhảy lần nữa, cứ thế phóng qua vài căn nhà lụp xụp.
“Có nói không!” Đinh Tử đá một phát lên mông Địa Vương, “Rốt cuộc phải đưa nó ra như thế nào! Ông bảo đưa một người khác vào đổi, đưa ai vào! Đổi thế nào! Nói đi!”
Chùy Tử thả lỏng bàn tay đang ấn xuống đất, Địa Vương nhân cơ hội này bò dậy: “Mày nói mày có móng vuốt, tao phải xem trước đã, tao đã cho mày một phương án thế rồi, giờ tao phải nhìn hàng của mày…”
Địa Vương còn chưa nói xong, ý đồ nhân cơ hội muốn lại gần người Đinh Tử xem trong tay nó có móng vuốt thật hay không của lão đã không thể hoàn thành.
Cánh cửa sắt rất rắn chắc của căn nhà đã bị đá văng sau một tiếng vang rền.
Một người mặc áo khoác đen lao vào, không chờ cho người trong phòng phản ứng lại, người này đã ấn Địa Vương xuống mặt đất, đã thế còn cưỡi lên người ông ta.
“Ninh Cốc?” Đinh Tử gầm rú kinh ngạc tới nỗi mất cả tiếng.
Chiêu thức thuần thục đẩy ngã người xuống đất sau đó cưỡi lên cho một nắm đấm tới chính là chiêu đại diện cho Ninh Cốc, từ nhỏ tới lớn nó đã được trải nghiệm vô số lần.
Ninh Cốc dùng một tay bóp lấy cổ Địa Vương, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đinh Tử: “Sao hai người lại ở đây… À, hợp phết.”
“Hả?” Đinh Tử ngây người rồi mới phản ứng được, sờ lên kính bảo hộ trên mặt, “Nhưng mà cái viền màu đỏ này…”
“Tôi cho ông ba giây,” Ninh Cốc chọc ngón tay lên mí mắt Địa Vương, “Cho tôi một tấm thẻ.”
“Thẻ gì?” Ba người ngoài cậu trong phòng đều đồng loạt hỏi một câu.
“Thẻ thân phận, loại thẻ trống viết được dữ liệu lên,” Ninh Cốc tiếp tục chọc lên mí mắt Địa Vương, “Tôi biết ông có, đưa tôi.”
“Mày cần cái này làm gì?” Địa Vương giật mình trợn trừng mắt nhìn cậu.
“Đưa tôi!” Ninh Cốc không có thời giờ để giải thích thêm, cũng không có thời gian chậm rãi với Địa Vương, thậm chí còn không có thời gian tìm được gì đó ép ông ta đổi.
“Lông vũ.” Địa Vương giật mình xong thì đã khôi phục được bản sắc thương nhân, đã vậy còn là bản sắc của một lão gian thương.
Vật phẩm đã từng dính dáng tới máu thịt trên thân thể động vật như lông vũ hoàn toàn không có giá trị tương đương với thẻ thân phận dân cư chủ thành. Thẻ thân phận tuy khó kiếm, nhưng dù sao cũng chỉ là một món đồ chuẩn bị cho sinh hoạt ở chủ thành, những người không sống nổi, những người không muốn sống nữa, những người bị ép không thể sống, những người bị lạc rồi không bao giờ dùng được nữa, sẽ có một bộ phận nhỏ thẻ thân phận của bọn họ bị tuồn vào Thung lũng lạc lối, trở thành vật phẩm giao dịch không bao giờ hết hàng.
Trong tay Địa Vương có thẻ thân phận, những người đến chủ thành không dự định trở về sẽ đổi lấy từ chỗ lão, còn cuối cùng có thể sửa lại số liệu ở chỗ Con dơi rồi dùng hay không, thì là một chuyện khác.
“Đưa tôi!” Ninh Cốc đấm lên đầu Địa Vương, “Tôi cho ông sợi lông chân!”
Cùng với một tiếng quát này, gió bên ngoài đột nhiên ùa vào phòng, thổi bay một cái bàn, những mảnh vụn nhỏ bừa bộn tít mù cùng đồ vật nhỏ đều bị cuốn lên, thành một bãi hỗn loạn.
“Cho lão ấy đi.” Đinh Tử đột nhiên mở miệng.
Câu này thậm chí còn làm cho Địa Vương phải sững sờ, há hốc nửa miệng không buồn kêu đau.
“Mày nói vớ vẩn gì đấy!” Ninh Cốc quay đầu lại quát nó.
“Không kịp nữa đâu,” Đinh Tử nói, “Tao vẫn tìm lại được!”
Ninh Cốc vẫn bóp chặt lấy cổ Địa Vương, mà đầu lại không hề ngoảnh về, vẫn luôn trợn trừng mắt với Đinh Tử.
“Cho lão.” Đinh Tử nói.
“Cho lão ấy đi.” Chùy Tử ở bên cạnh cũng bồi thêm một câu, “Hôm nay không đi, sau đó thật sự sẽ không đi được.”
Ninh Cốc cắn răng, ngón tay rút cọng lông chim từ trong túi ẩn bên trong cổ giày ra, để vào trong tay Địa Vương.
Địa Vương nắm chặt lấy cọng lông vũ này, cẩn thận nhét vào túi quần trong sát người.
“Thẻ!” Đinh Tử bổ nhào vào bên người Địa Vương, quát to một tiếng về phía lão, cổ đã nghẹn đỏ bừng.
Địa Vương giãy giụa gập một chân lên, kéo ra ống quần, rồi lại kéo một cái túi nhỏ cột sát vào cẳng chân ra, ngón tay rút từ trong túi ra một góc của tấm thẻ, nhìn Ninh Cốc: “Bọn mày điên hết cả rồi.”
Ninh Cốc đã ra khỏi tháp đồng hồ như thế nào, rồi dự định sẽ làm gì, cậu đều không hề nói, nhưng Đinh Tử đã hiểu hết.
Kể từ ngày nó biết Ninh Cốc, nó đã biết sẽ có một ngày như vậy, hỗn thế bá vương ngoài mặt đánh dọc quỷ thành, có địch thủ không địch thủ, dù sao cũng chỉ là để giải buồn, trong xương cậu vĩnh viễn sẽ mang theo tò mò làm người bất an, cùng với vô số thắc mắc nghe xong sẽ khiến lòng người sinh ra tuyệt vọng.
Từ nhỏ nó đã biết, có một ngày Ninh Cốc sẽ rời khỏi quỷ thành, đầu không ngoảnh lại.
Chắc chỉ có người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau như nó mới biết, đây là ý nghĩ duy nhất Ninh Cốc chưa bao giờ nhắc tới mà lại vẫn luôn kiên định nhất.
“Vẫn tìm được thật à?” Ninh Cốc vừa chạy vừa hô to hỏi một câu.
“Được!” Đinh Tử gân cổ lên trả lời.
“Nhớ giữ!” Ninh Cốc hô to.
“Mày về lấy!” Đinh Tử hô to.
“Tao sẽ về lấy!” Ninh Cốc quay đầu lại nhìn nó.
“Đừng quay đầu lại, quay đầu lại ảnh hưởng tới tốc độ!” Đinh Tử phất tay về phía cậu.
“Đừng đi theo tao,” Ninh Cốc kêu lên, “Đừng để trưởng đoàn biết chuyện mày biết tao đến chủ thành!”
“Đừng đi theo nữa,” Ninh Cốc lại hét lên, “Ai không biết còn tưởng mày là vợ tao! Lưu luyến không rời như thế.”
“Phắn!” Đinh Tử dừng lại, mắng một câu.
“Nhớ giữ lông vũ lại cho tao đấy——” Ninh Cốc kêu.
“Ừ.” Đinh Tử trả lời, giơ tay lên lau nước mắt.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Ninh Cốc đã biến mất giữa một mảng sương đen và gió dữ bị nước mắt làm cho mờ nhòe đi.
Trưởng đoàn đứng trên mảnh đất trung tâm Vịnh Lưỡi, lặng lẽ nhìn về phía khu công sự.
Những cơn gió mang theo sương đen xung quanh không ngừng xoay tròn thăng lên cao, phảng phất như một cái xô dài mà hẹp, mang theo áp lực làm người thở không ra hơi.
Bóng hình màu xám trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong sương, âm thanh vụn vỡ thi thoảng lại vang tới, như chân trần đạp vỡ lá rụng, lại cũng giống như người bị gẫy xương cốt.
Âm thanh này gần như không nghe ra được giữa gió dữ, mà thật ra tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất lại rõ ràng hơn nhiều.
Khi tiếng xích sắt kéo lê sau người chậm rãi tới gần, trưởng đoàn nghiêng đầu: “Đây là cơ hội duy nhất của anh.”
“Tôi không cần cơ hội này,” phía sau màn sương mù dày đặc, có người đang cố hết sức thở hổn hển trả lời, “Sụp đổ và hủy diệt đều không thể nào nghịch chuyển, một khi đã bắt đầu, sẽ không quay ngược được, cũng không quay đầu lại được.”
“Tôi không cần quay đầu lại,” trưởng đoàn nói, “Tôi chỉ cần đi về phía trước.”
Người giữa màn sương mù dày đặc nở nụ cười, vừa ho khan vừa cười không ngừng, giọng nói khàn khàn như thể có từng cái hố: “Anh cho rằng những kẻ ở chủ thành sẽ không tìm được Tề Hàng sao? Anh cho rằng chỉ một Tề Hành…Không, một mảnh vỡ của Tề Hành sẽ có thể thay đổi được gì sao…”
Trưởng đoàn không nói gì, đi vào màn sương dày trước mặt.
Phía sau nháy mắt đã vang lên tiếng ồn ào của vỡ nát, như thể tiếng nói mớ lải nhải dai dẳng, tiếng đập vỡ kim loại hỗn tạp, mà hỗn loạn này rất nhanh đã bình ổn trở lại, ngoài tiếng gió rền thì đã không còn âm thanh gì khác nữa.
“Vào vị trí.” Liên Xuyên ngồi xổm trên mái nhà đã bị sụp mất nửa, nhìn chằm chằm về phía trước.
Nằm cách hắn chưa tới năm mươi mét, chính là một trong những lối vào mà lần này Con dơi có khả năng sẽ chọn để kẻ lữ hành đi vào chủ thành, là con đường nằm gần Thung lũng lạc lối nhất.
Ninh Cốc có thể tới hay không, sẽ tiến vào từ nơi nào, không một ai biết.
Quan hệ giữa kẻ lữ hành và chủ thành vĩnh viễn là chế hành lẫn nhau, lần nào bọn họ cũng sẽ dự đoán ra được vài con đường, nhưng kẻ lữ hành cũng vĩnh viễn sẽ có một con đường khác mà bọn họ không dự đoán được.
Liên Xuyên lựa chọn đầu tiên sẽ ngồi canh ở gần Thung lũng lạc lối, Lôi Dự từng lặng lẽ hỏi hắn vì sao.
“Là vì cố hết sức tránh phải tiến vào Thung lũng lạc lối?”
“Tôi sống sót mới có thể chứng minh rằng tôi không thể bị thay thế.”
Tám tổ đội dọn dẹp đều đã tản ra ngoài, thông tin về Ninh Cốc cũng đã được gửi tới trước mắt của mọi đội viên, chỉ cần cậu ta xuất hiện, Liên Xuyên sẽ lập tức nhận được tọa độ.
Chuyện còn lại, chính là nghe theo nội dung đơn giản của nhiệm vụ, bắt giữ kẻ lữ hành Ninh Cốc.
Kẻ lữ hành Ninh Cốc đã trúng hai phát súng rồi trốn thoát được hai lần khỏi tay hắn.
Từ bộ đàm phát ra một chuỗi tiếng tít ngắn ngủi, Đại Ca đang ngồi trên mái nhà đối diện đột nhiên nằm rạp mình xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công.
Liên Xuyên hơi hơi nâng đầu lên, không dùng thiết bị ngắm để quan sát, vào những lúc yêu cầu tốc độ, ngoài xương trợ lực, tất cả những trang bị khác đều sẽ kéo chân hắn.
Một tia phản quang kim loại rất nhỏ lóe lên rồi tắt đi trong sương đen đằng xa, Liên Xuyên chống tay lên mép mái nhà, đây là một Con dơi không cẩn thận nào đó.
Con đường này đã cược chính xác được một nửa, Con dơi sẽ dẫn kẻ lữ hành từ một đường ống nước bỏ đi dưới phế tích để tiến vào chủ thành, những kẻ lữ hành may mắn có thể trực tiếp trốn vào trong Thung lũng lạc lối.
Bóng người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh sương đen, không lập tức đi về phía trước, sau khi quan sát mọi nơi đầy cảnh giác, mới đột ngột vọt ra.
Mà cùng lúc ấy, phía trước kẻ đó đã đột nhiên cuốn lên một cơn gió lốc, thổi bay cát đá tạp vật dưới mặt đất lên, tầm nhìn tức khắc đã trở thành một mảng hỗn loạn.
Mười mấy bóng đen dưới sự yểm hộ vọt lên từ miệng đường ống nước, không ngừng lợi dụng năng lực của mình để nâng đất lên, quét bay những nóc nhà đổ nát và khởi động phòng ngự.
Năng lực phòng ngự rõ ràng không bằng được Lý Hướng, nhưng vẫn sẽ làm nhiễu thiết bị rà quét được, vào những lúc thế này, thứ có thể dựa dẫm cũng chỉ là đôi mắt thường mình mang trên người hơn hai mươi năm.
“Thung lũng lạc lối, lối ra số CH2, quan sát thấy kẻ lữ hành.” Liên Xuyên thông báo.
“B2 khu D quan sát thấy kẻ lữ hành.” Phản hồi của La Bàn phát ra từ bộ đàm.
Tám tổ, chỉ có tọa độ của đúng hai người đang ngồi canh này có kẻ lữ hành xuất hiện, tất cả những nơi còn lại đều không có.
“Chia nhau tiếp viện theo kế hoạch.” Long Bưu nói.
Một bóng đen mơ hồ chạy vội vàng thật nhanh về phía lối ra của Thung lũng lạc lối đã thu hút sự chú ý của Liên Xuyên, tuy tiến vào Thung lũng lạc lối là lựa chọn số một, nhưng với phong cách làm càn kiêu ngạo không hề cố kỵ, lấy tìm chết làm niềm kích thích của tất cả những kẻ lữ hành, cái kẻ đi thẳng đến mức tránh né chủ đề này lại trở nên độc đáo lạ thường.
Một giây đồng hồ sau, Liên Xuyên đã chắc chắn kẻ này chính là Ninh Cốc.
“Phát hiện mục tiêu,” Cùng lúc nói ra, Liên Xuyên cũng nhảy từ trên mái nhà xuống, khoảnh khắc hạ xuống đất, chân cũng giẫm một phát lên mặt đất, rồi lao về phía trước, “Bắt đầu chặn đường bắt giữ.”
Lúc Ninh Cốc thấy rõ có người đang lao tới từ chiều ngược lại, cậu vẫn còn cách lối vào Thung lũng lạc lối mười mấy mét, đây là thông tin mà cậu đã phải đánh đập mắng chửi ba kẻ trên tàu mới lấy được.
Phần duy nhất cậu hơi hơi hiểu về chủ thành chính là Thung lũng lạc lối, đối với cậu, đây là nơi duy nhất có vẻ hơi an toàn.
Không ngờ rằng đến lối vào trông ra sao còn chưa thấy rõ, đã gặp phải linh cẩu.
Mà con linh cẩu có tốc độ như vậy, có năng lực có thể lờ đi phòng ngự, trực tiếp xuất hiện cách hai mét dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại được, chỉ có thể là Liên Xuyên.
Ninh Cốc cảm thấy, thậm chí còn chưa có một ai trong số những kẻ lữ hành đang cùng cậu chạy như điên nhìn thấy được Liên Xuyên, cậu đã bị Liên Xuyên tóm lấy cánh tay, tiếp đó đã bị ném vào lối vào vốn tưởng rằng vĩnh viễn cũng sẽ không đến được của Thung lũng lạc lối.
Lối vào này khác với lối vào lần trước Chùy Tử dẫn cậu đi, không có bậc thang, là một mặt dốc, sau khi ngã vào cậu còn chẳng có nổi cơ hội đứng lên, Liên Xuyên đã lập tức vào theo, đạp một chân về phía cậu, cậu lăn vèo một mạch tới chân dốc, va vào vách động mới dừng lại được.
Liên Xuyên tới đây như thế nào, cậu hoàn toàn không thấy rõ, chỉ có thể thấy hai vầng sáng màu xanh do vũ khí trên người Liên Xuyên tỏa ra giữa bóng đêm.
Tiếp đó cổ áo căng lên, cậu đã bị xách dậy khỏi mặt đất, ấn lên tường, đè chặt lên yết hầu là ngón tay cái của Liên Xuyên.
“Động đậy một cái thôi là cậu sẽ chết.” Liên Xuyên nói.