Dung Thành

Chương 47: “Chết hết đi.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi lao vào bên trong vùng sương mù dày đặc của Vịnh Lưỡi, Liên Xuyên giảm tốc độ, thả cổ tay Ninh Cốc ra.

“Không có dân bản địa phải không?” Ninh Cốc hỏi.

“Không có.” Liên Xuyên đi về phía trước.

“Có động tĩnh của những kẻ lữ hành khác không?” Ninh Cốc lại hỏi, “Mấy người trưởng đoàn nữa.”

“Không có,” Liên Xuyên giơ tay chỉ sang bên phải, lúc vừa tới đây hắn đã nghe thấy có âm thanh phát ra từ phía đó, “Có một bộ phận kẻ lữ hành hẳn đã đi theo sương mù về phía trước.”

“Đó là lộ tuyến tuần tra của bọn họ.” Ninh Cốc thở phào một hơi, điều này đã chứng tỏ ít nhất vẫn có người sống, nếu như bọn họ có thể sống sót, vậy thì trưởng đoàn và Lý Hướng mạnh hơn bọn họ hẳn cũng sẽ không sao.

Nhưng điều khiến cậu lo lắng là dân bản địa đã đồng loạt biến mất.

“Dân bản địa hàng năm đều sinh sống ở đây,” Liên Xuyên nói, “Lúc  đầu lưỡi bị nuốt, bọn họ đều đã biết xảy ra chuyện gì.”

“Có thể trốn đi đâu?” Ninh Cốc nghĩ ngợi, “Chẳng lẽ bọn họ có thể ra bên ngoài biên giới?”

“Trốn đi đâu cũng được, giờ không gặp phải bọn họ là một chuyện tốt.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc nhìn mặt đất dưới chân, rồi khom lưng xuống sờ: “Mặt đất không còn lạnh nữa.”

“Kho ngầm nằm ở hướng nào?” Liên Xuyên hỏi.

“Đi,” Ninh Cốc đứng lên sửa lại kính bảo hộ, đi về phía trước, “Đi theo tôi.”

Liên Xuyên đi theo.

Trong không khí xung quanh có thể ngửi thấy mùi cháy khét thoang thoảng, rất nhạt, cần quay mặt đối diện với chiều gió mới có thể phân biệt ra được, phảng phất như thể những tia lửa điện không ngừng lóe lên kia đang thiêu cháy sương đen.

Dựa theo phán đoán của Ninh Cốc, kết hợp với khoảng cách cậu tới lần trước, kho ngầm hẳn sẽ nằm ở mấy trăm mét chếch bên phải đằng trước.

Cậu đi chậm lại, tuy đang hết sức nóng lòng muốn biết tình hình của trưởng đoàn và Lý Hướng, nhưng cột mốc đặc thù như kho ngầm thường sẽ là mục tiêu của mọi loại nguy hiểm, cần phải cẩn thận.

Hơn nữa, trên mặt đất còn xuất hiện rất nhiều những khe nứt nhỏ, giống như thể những khe nứt kéo dài từ một khe nứt lớn hơn gần đó, tuy không có tia lửa điện, nhưng vẫn sâu không thấy đáy, Ninh Cốc hạ thấp bình chiếu sáng xuống khe nứt, chỉ có thể nhìn thấy màu đen vô hạn thăm thẳm xuống dưới.

Đi về phía trước chưa được bao xa, từ trong sương đen xa xa đằng trước đã bỗng nhiên tỏa ra một vầng sáng.

Ninh Cốc ngây người, dừng bước chân.

Tiếp đó, tia lửa điện lại một lần nữa lóe lên, từ trái qua phải, giống như lần Liên Xuyên vạch chân lên mặt đất bên ngoài thung lũng lạc lối.

“Cái khe kia…” Ninh Cốc hạ thấp giọng, nói, “có lẽ là xuyên qua kho ngầm.”

“Tôi không nghe thấy gì bất thường,” Liên Xuyên đi tới phía trước người cậu, “Cứ đi chậm qua đó đi, đừng lại gần chỗ sáng đó.”

“Ừ.” Ninh Cốc nói, “Không có động tĩnh gì của trưởng đoàn và Lý Hướng à? Phía dưới có rất nhiều kẻ lữ hành, cũng không có động tĩnh gì sao?”

“Không có.” Liên Xuyên trả lời.

Lòng Ninh Cốc trở nên nặng nề, nếu như cái khe kia xuyên thẳng qua kho ngầm, bên trong cho dù có gì đi nữa, hẳn đều đã tan thành tro bụi.

Khu vực xung quanh tia lửa điện đều bị chiếu sáng choang, đừng nói là Vịnh Lưỡi, kể cả là toàn quỷ thành cũng chưa bao giờ có ánh sáng trong diện tích lớn tới vậy, Ninh Cốc nhìn tia lửa điện đã sáng thành một bức tường mấy chục mét phía trước, sững sờ.

Đã tới kho ngầm.

Nhưng cánh cửa đi vào kho ngầm đã biến mất.

Trên mặt đất, một khe nứt thật sâu xẹt qua bên trên kho ngầm, cánh cửa đã bị sụp xuống, toàn bộ kho ngầm như bị bẻ thành hai nửa.

Nhìn từ góc độ này sẽ không thấy được tình hình của khe nứt, chỉ biết khe nứt này giống với những khe nứt nhỏ đó, không có tia lửa điện bùng lên.

Ninh Cốc chậm rãi đến gần, khe nứt rất dài, nhưng cũng không phải rộng, chưa đầy một mét, cậu lại gần vẫn không nhìn rõ như cũ, phía dưới chỉ là tĩnh mịch.

Cậu mang theo ba bình chiếu sáng, đang muốn ném bình trên tay vào trong kho ngầm để nhìn xem, bên trái đột nhiên vang tới tiếng nổ to liên tục.

Không khí cũng dao động theo mặt đất dưới chân, gió cũng có một thoáng chốc bị loạn hướng, điên cuồng rồi gào thét cuốn qua.

Ninh Cốc quay đầu lại, nhìn thấy một chùm tia lửa điện.

Lướt nhanh từ sâu trong Vịnh Lưỡi tới đây, ngay sau đó, vô số khe nứt thật mảnh bò qua mặt đất dưới chân, giống một một tấm lưới đang căng ra thật nhanh.

Đây là một vết nứt bùng ra tia lửa điện mới.

Sau đó, trên mặt đất đã chằng chịt những vết nứt như tấm lưới, không biết vị trí nào sẽ đột ngột vỡ ra, bắn lên tia lửa điện.

“Đi xuống.” Liên Xuyên nói một câu, lao về phía trước, nhảy vào kho ngầm.

Ninh Cốc không có thì giờ để do dự, cũng lao theo, rồi nhảy xuống.

Lúc còn đang giữa không trung, cậu đã nghe thấy một tiếng nổ vang trong không khí phía sau, hẳn là tia lửa điện đã lan tới.

Ninh Cốc rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng không dám, cậu cảm nhận được, ngay trong nháy mắt này, lưng áo cậu đã hóa thành tro bụi.

Quay đầu lại, chỉ e khuôn mặt để làm visual quỷ thành cũng sẽ bay luôn.

Kho ngầm rất sâu, vốn hẳn phải đi từ lối cầu thang xuống dưới một đoạn rất dài, giờ lại trực tiếp nhảy xuống, quá trình rơi xuống cũng dài gần vậy.

Tới lúc cuối cùng chân cũng giẫm lên một tảng sắt đen, Ninh Cốc biết mình rốt cuộc cũng chạm đất, cậu nhanh chóng ngã sang bên cạnh, lăn một vòng rồi mới trụ lại.

Bình chiếu sáng đã bị tắt vào lúc tia lửa điện lóe lên, hiện giờ, xung quanh chỉ còn là một màu đen kịt, cậu không nhìn thấy gì cả.

“Liên Cẩu?” Cậu hạ giọng.

“Đây.” Liên Xuyên trả lời từ sau lưng cậu, “Bị thương không.”

“Không, nhưng mà…” Ninh Cốc trở tay ra sờ sau lưng mình, quả nhiên, “Áo tôi cháy rồi.”

Phía sau sáng lên ánh sáng xanh, là đèn trên đồng phục Liên Xuyên.

“Lưng cậu…” Liên Xuyên có lẽ đã nhìn thấy lưng cậu.

Ninh Cốc lập tức xoay người đi: “Lưng tôi làm sao, hoàn mỹ.”

“Đen rồi,” Liên Xuyên nói, “Không bị thương chứ?”

“Cái gì?” Ninh Cốc hạ thấp giọng, rồi nhanh chóng quay người lại, “Anh xem hộ tôi đi!”

Liên Xuyên hơi do dự, duỗi tay xoa xoa lên lưng cậu, xoa xuống một mảng bụi đen, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới.

“Thế nào?” Ninh Cốc hỏi.

“…Trắng lắm.” Liên Xuyên nói.

“Tôi hỏi anh là có bị thương không!” Ninh Cốc gằn giọng quát.

“Bị thương hay không mà chính cậu không cảm nhận được đau à?” Liên Xuyên nghĩ tới người này bị bắn hai phát súng vào chân, không những không ngã xuống đất mà còn có thể chạy trốn… Chưa biết chừng thần kinh cảm nhận cơn đau không phát triển, cho nên lại duỗi tay chà chà mấy lần nữa, chắc chắn rằng trên lưng cậu không có vết thương, “Tôi thấy không có.”

“Vậy thì được.” Ninh Cốc hơi chần chừ, rồi cởi luôn cả áo ra, lưng đã lộ hết như vậy, mặc áo trên người cũng thấy ngượng nghịu.

Cởi xong cậu mới nhận ra: “Anh có phát hiện ra không, ấm thật đấy.”

“Không phát hiện,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Đồng phục tôi có thể ổn định nhiệt độ.”

“Ổn định nhiệt độ thì ghê lắm hả?” Ninh Cốc nói.

“Ừ.” Liên Xuyên trả lời.

Ninh Cốc nhìn hắn, không nghĩ ra được gì để vặc lại ngay lập tức, thế nên chỉ xoay người đi.

“Lần trước tôi tới không ấm như vậy,” Nhờ vào ánh sáng trên đồng phục của Liên Xuyên, cậu quan sát bốn phía, đây là căn phòng nhỏ ngay sau khi vào kho ngầm, không có đồ đạc, lần trước tới cũng trống không, hiện giờ thoạt nhìn cũng không thay đổi gì mấy, chỉ là đã bị sụp hơn một nửa, dưới đất rải đầy những mảnh vụn to có nhỏ có.

“Chạy đi đâu?” Liên Xuyên hỏi.

“Bên kia có một cánh cửa nhỏ,” Ninh Cốc chỉ chỉ, phát hiện  ra cánh cửa nhỏ thông vào sâu trong kho ngầm đã vỡ nát mất một nửa, đang gác vào tường, “Liệu có khi nào đã… không còn gì nữa không?”

“Đi xem đi.” Liên Xuyên đi về phía đó.

Phía sau cánh cửa nhỏ là một đường hầm, không dài, chưa đi xa đã thấy một cánh cửa nhỏ khác.

Cánh cửa này không bị sụp, vẫn đang đóng lại.

Ninh Cốc đi qua đẩy cửa, cửa không hề suy chuyển.

Cậu quay đầu lại liếc nhìn Liên Xuyên: “Mở ra được không?”

“Lần trước lén vào cậu đã mở ra thế nào?” Liên Xuyên nắm chặt tay trái, nắm đấm tay gấu đeo trên ngón tay tỏa ra vầng sáng xanh lam đậm.

“Cửa đang mở,” Ninh Cốc lùi sang một bên, “Giờ nghĩ lại, chắc là do Lâm Phàm.”

Liên Xuyên không nói nữa, vung tay lên, trên cửa xuất hiện bốn cái rãnh thật sâu, từ bên trong lộ ra ánh sáng le lói.

Ninh Cốc đang muốn rướn lại gần nhìn thử, Liên Xuyên đã nói một câu: “Bên trong trống không.”

Sau đó đá một chân lên cửa.

Cửa tức khắc như bị nổ tung, sau khi một đống mảnh vỡ bắn lên, một cái lỗ lớn hiện ra.

Ninh Cốc không có thời gian lo nghĩ, lập tức rướn người chui vào trong.

Lần trước cậu tới, trong cửa chỉ có một đống lồng sắt thật lớn, bên trong rất nhiều lồng sắt đều có kẻ lữ hành, có vài lồng có một người, có vài lồng gồm mấy người.

Mọi kẻ lữ hành đều rất lặng lẽ, nhìn thấy cậu cũng không có bất cứ phản ứng gì, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng Ninh Cốc chui qua xong mới phát hiện ra, lời Liên Xuyên nói là thật.

Bên trong trống không.

Lồng sắt vẫn còn đó, nhưng cửa đều đã mở hết ra, không thấy những kẻ lữ hành bên trong lồng sắt đâu.

Ninh Cốc đi đến phía trước một cái lồng sắt, kiểm tra khoá trên cửa lồng: “Có người dùng chìa khóa mở ra.”

“Bị chuyển đi rồi,” Liên Xuyên nhìn xung quanh, “Vào lúc này vẫn còn có thể chuyển nhiều người đi như vậy, ít nhất có thể chứng minh người tới di chuyển vẫn đang an toàn.”

“Đã đi đâu rồi?” Ninh Cốc hơi nóng ruột, cậu đã nghĩ rằng nếu như Đinh Tử không đi tới biên giới, vậy thì nhất định là đang ở đây.

Căn phòng chứa đầy lồng sắt này vô cùng lớn, Liên Xuyên tính nhẩm qua, nếu như dùng hết chỗ lồng sắt, chắc có thể nhốt được mấy trăm người.

Hắn giơ tay sờ lên trên lồng sắt.

Chất liệu của lồng sắt hẳn là giống với dây xích trói Lão Quỷ, nhưng vẫn có thể sờ thấy từng vết hằn bên trên, không biết là vết xước hay là vết cào.

“Những người bị nhốt ở đây đều là kẻ lữ hành sao?” Hắn hỏi.

“Ừ, thực ra…” Ninh Cốc quay đầu lại nhìn hắn, “Chú Điên nói bọn họ đã không phải kẻ lữ hành từ lâu rồi.”

Liên Xuyên không nói gì.

Từ lâu đã không còn là kẻ lữ hành.

Trưởng đoàn tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tuy những người này chưa chắc đã là thể thí nghiệm thành công, nhưng cho dù chỉ là vật liệu đi nữa, chủ thành cũng chưa chắc đã có nhiều như vậy.

Liên Xuyên đi một vòng trong phòng sau đó dừng lại, rồi đi lùi ra sau vài bước.

Ninh Cốc vẫn luôn nhìn theo hắn, lúc nhìn thấy động tác này của hắn thì lập tức hiểu ra: “Phía dưới có không gian rỗng?”

“Đúng.” Liên Xuyên cúi đầu xuống nhìn.

“Có người không?” Ninh Cốc lại hỏi.

“Không cảm giác được,” Liên Xuyên nói, “Muốn đi xuống không?”

“Xuống.” Ninh Cốc nói.

Mở đường xuống phía dưới mất công hơn mở cánh cửa nhỏ trước đó, quá dày.

Nắm đấm tay gấu xẹt qua vài lần, Liên Xuyên vạch chân thêm vài lần nữa, xẹt cho một đám tia lửa văng ra khắp nơi xong, mới chọc thủng được một cái lỗ có thể để một người chui lọt xuống dưới.

Ninh Cốc duỗi chân muốn đi xuống, Liên Xuyên đã tóm chân cậu trở về: “Có người.”

“Người sống?” Ninh Cốc tức khắc hạ thấp giọng.

“Trên lý thuyết là vậy.” Liên Xuyên bò tới miệng lỗ, rướn nửa người xuống dưới.

Ninh Cốc gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, tuy bất cứ tình huống gì xảy ra, với tốc độ và phản ứng của Liên Xuyên, rút đầu về hẳn sẽ không thành vấn đề, nhưng cậu vẫn sẽ hơi căng thẳng.

Vài giây sau, Liên Xuyên rụt người ra khỏi miệng lỗ, nhìn cậu: “Để tôi đi xuống trước.”

“Phía dưới có gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Tất cả đều là… kẻ lữ hành,” Liên Xuyên nói, “Nhưng mà…”

Hắn còn chưa nói hết câu này, người đã nhảy xuống.

Lúc Ninh Cốc nhảy xuống theo, không gian phía dưới đã được chiếu sáng.

Cảnh tượng nhìn thấy trước mắt đã khiến cho Ninh Cốc sau khi nhảy xuống khỏi độ cao có thể coi là nhẹ nhàng này, cũng phải lảo đảo mấy bước, suýt nữa thì ngã.

Người.

Kẻ lữ hành.

Toàn bộ đều là.

Kín cả một hang động, toàn bộ đều là kẻ lữ hành.

Không đếm được có bao nhiêu, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy toàn người là người, phảng phất như lượng người của cả ba khu công sự tụ tập lại mỗi lần kéo bè kéo lũ đánh nhau…

Nhưng xung quanh lại không có một tiếng động nào.

Yên ắng tới độ như chỗ không người.

Mọi kẻ lữ hành đều đang đứng, cúi đầu.

Ninh Cốc đứng hình ngay tại chỗ, nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt, mãi vẫn không hoàn hồn lại được.

Mãi cho đến khi Liên Xuyên duỗi tay kéo cậu, cậu mới đột nhiên lùi ra sau một bước, dựa vào trên tường, thở mạnh mấy hơi.

“Đây là…” Cậu khàn giọng nói, “Đội quân của trưởng đoàn sao…”

“Không chỉ là kẻ lữ hành.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh, rồi mở mắt ra lần nữa, bắt đầu nhìn chằm chằm vào mỗi một khuôn mặt trước mắt.

Có gương mặt quen thuộc, người đến chủ thành rồi không trở về nữa.

Cũng có người chưa hề gặp bao giờ.

Còn có…

Không phải kẻ lữ hành.

Ăn mặc quần áo của kẻ lữ hành, nhưng mặt mày rõ ràng đã xám xịt, đến gần sẽ phát hiện ra đôi mắt của những người này cũng là màu xám.

“Là thể thí nghiệm dung hợp thất bại với dân bản địa đúng không.” Liên Xuyên nói.

“Đinh Tử,” Giọng Ninh Cốc đã vỡ vụn, “Tìm Đinh Tử… Tôi muốn xem Đinh Tử có ở đây không…”

Liên Xuyên đi theo sau Ninh Cốc, chậm rãi xuyên qua giữa những người này.

Tất cả bọn họ đều giống như người máy bị ngắt nguồn điện, vẫn không nhúc nhích, nhưng ai cũng đều đang hô hấp.

Đều đang sống.

Chỉ là không biết ở tình huống ra sao, bọn họ mới có thể bị kích hoạt.

Hắn quan sát xung quanh.

Đây là một hang động rất lớn rất bình thường, thô sơ hơn nhiều căn phòng bên trên, hẳn là mới bắt đầu được sử dụng, cũng không nhìn thấy bất cứ thiết bị nào để kích hoạt.

Trên cổ những người này cũng không có vòng đen kim loại mà hắn đoán có thể sẽ được dùng để khống chế.

Chắc có thể đoán rằng, đó đều là thể thí nghiệm chưa thành công.

Bán thành phẩm.

Tầm mắt Ninh Cốc xẹt qua một khuôn mặt không có chút cảm xúc nào..

Tuy rằng hầu hết thời gian, bên cạnh cậu luôn có một khuôn mặt không cảm xúc, nhưng những khuôn mặt đó đều khác với mặt Liên Xuyên, không có chút sức sống nào, làm người ta nhìn vào sẽ không rét mà run.

Đi đến vị trí chính giữa, một khuôn mặt làm cậu giật mình dừng bước.

Không phải Đinh Tử.

Nhưng so với mấy khuôn mặt quen quen vô tình nhìn thấy trước đó, gương mặt này khiến cậu cảm nhận được sự quen thuộc rất mãnh liệt.

Dừng lại cũng chỉ một giây đồng hồ, cậu đã nhận ra.

Đây là chú Điên đã không còn râu trên mặt.

Mà Liên Xuyên phía sau cũng dừng lại cùng lúc đó.

Đây là một khuôn mặt gần như giống hệt mặt Phạm Lữ.

Ninh Cốc không dám lên tiếng, chỉ là nhịp thở đã không còn ổn định, cậu chậm rãi quay đầu sang, cùng Liên Xuyên liếc mắt nhìn nhau.

Tuy khuôn mặt này trông gần giống hệt Phạm Lữ, nhưng Ninh Cốc vẫn nhìn từ một vết sẹo nhỏ bên môi người này để chắc chắn rằng đây là chú Điên, vết sẹo này của chú Điên, lúc đang còn râu cũng vẫn có thể nhìn thấy.

Tầm mắt Liên Xuyên bỗng nhiên trở về trên mặt chú Điên.

Ninh Cốc lập tức quay đầu sang theo.

Bất ngờ đối diện với ánh mắt của chú Điên.

Chú Điên đang tỉnh!

Ninh Cốc khiếp sợ há hốc miệng, vừa muốn nói chuyện, miệng chú Điên đã mấp máy trước, nhưng không nói ra tiếng.

Đi.

Chú Điên dùng khẩu hình nói.

Đi ngay.

Hang động đột nhiên vang lên một tiếng “rắc”, như bị thứ gì đó giẫm nứt ra.

“Mau.” Chú Điên nói thành tiếng, giọng rất khẽ.

Lúc Liên Xuyên duỗi tay muốn kéo Ninh Cốc, từ trong đám người vẫn luôn bất động xung quanh, đột nhiên có mười mấy cái bóng màu xám trắng nhảy vụt lên.

Là dân bản địa.

Thiết bị hạn chế làm cho tốc độ và sức phán đoán của Liên Xuyên đều bị suy giảm, trong một nháy mắt này, đối mặt với dân bản địa có tốc độ vượt xa kẻ lữ hành thông thường, hắn đã không kịp kéo Ninh Cốc rời đi.

Hắn vươn tay lập tức đổi hướng, ấn lên vai Ninh Cốc, dùng cậu làm điểm mượn lực, bất thình lình nhảy lên không trung.

Ninh Cốc chỉ kịp cảm thấy bả vai mình  trĩu xuống, Liên Xuyên đã lộn nửa vòng trên không, ánh sáng xanh trong tay hiện lên, mấy dân bản địa bị đá bay, còn có mấy dân bản địa bị ánh sáng từ móng tay gấu xẹt qua thân thể, rơi xuống đất vỡ thành hai nửa.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trong đám người dưới đất, cũng đột nhiên xuất hiện dân bản địa.

Ninh Cốc nhảy dựng lên đá mạnh vào hai dân bản địa gần nhất, thẳng vào giữa đầu.

Lúc Liên Xuyên chặn được đợt công kích đầu tiên rồi hạ xuống đất, lại có  thêm mười mấy dân bản địa nhảy ra từ trong đám người.

Bên cạnh còn có mấy dân bản địa Ninh Cốc không đá văng ra được hết.

Ninh Cốc biết Liên Xuyên sẽ không thể nào chặn được đợt công kích này nữa.

Lúc bọn họ đi từ căn nhà của chú Điên tới đây, tay Liên Xuyên vẫn luôn ấm, mà mới vừa nãy, bàn tay Liên Xuyên chống lên bả vai cậu đã lạnh lẽo.

Liên Xuyên giơ tay lên, mấy chùm ánh sáng xanh xé rách dân bản địa cạnh đó, đồng thời kéo lấy tay Ninh Cốc, ném cậu ra khỏi vòng vây.

Lúc Ninh Cốc đột nhiên bật nhảy lên khỏi mặt đất, cậu nhìn thấy mấy dân bản địa cũng rơi xuống cùng lúc đó, giơ cánh tay nện mạnh lên đầu Liên Xuyên.

Liên Xuyên quỳ một chân xuống, tay chống xuống đất.

Tiếp đó lăn theo đà sang bên cạnh, né tránh được mấy cú đấm tới ngay sau đó.

Ninh Cốc không hề do dự, cậu nhảy vụt lên lao vào bên trong đám người.

Cậu đã nói sẽ không quay đầu lại, cũng đã nói rằng mình có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.

Nói được phải làm được.

Lúc chạy về bên cạnh Liên Xuyên, mấy dân bản địa gần đó đã bị Liên Xuyên quét bay.

Ninh Cốc nhìn thấy một miệng vết thương màu đen sâu hoắm trên cổ hắn.

Đang muốn kéo Liên Xuyên, từ phía trên lại đột nhiên trút xuống những mảnh vụn.

Ninh Cốc ngẩng đầu, nhìn thấy ba miệng hang mới xuất hiện trên nóc hang động, mà một đống dân bản địa thì đang nối đuôi nhau nhảy vào từ miệng hang, nhảy xuống giữa không trung.

Cơn tuyệt vọng trong khoảnh khắc ấy đã dẫn tới phẫn nộ không thể nói bằng lời.

Cậu không biết trước mắt đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể nào lý giải nổi, một quỷ thành vốn là bến cảng tĩnh lặng trong đêm đen, cớ sao lại biến thành như vậy.

Chỉ cảm thấy phẫn nộ.

Phẫn nộ bắt nguồn từ mờ mịt.

Phẫn nộ bắt nguồn từ sự thật cậu cảm thấy không thể nào đối mặt được rồi lại không thể không đi đối mặt.

Ninh Cốc đứng lên, nhìn chằm chằm vào một đám dân bản địa đang nhảy về phía bọn họ, giọng nói gần như đã bị lửa giận đốt cháy.

“Chết hết đi.”

Chương 48

_Ru_: xét thấy đã là visual quỷ thành thì mông không thể lép được nên sự thật chắc là như này (chỉ là vì Tấn Giang không cho miêu tả phần dưới)

IMG_8475Artist: Châu Chặt Chém

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.