Đừng Thích Em Như Vậy - Tiễn Ngã Mân Côi

Chương 46: Phiên ngoại 2Thích thiếu gia (lái xe cao H)



Editor: Sunie
**                 
Cầu hôn thành công, đêm hôm đó dĩ nhiên là hết sức triền miên.
Cửa phòng ken két một tiếng khép lại, một tia ánh sáng cuối cùng bị gấp.
Sở Mông đã bị Tưởng Lập Hàn đè ở trên tường, cởi áo ra, mắt nhìn thấy váy bị đẩy đến bên hông, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, quần lót nhỏ siết chặc nhụy hoa no đủ bị bàn tay sắc tình của thiếu gia vuốt ve.
Cuối cùng Sở Mông gào khóc, “Để, để cho em đi tắm trước. Thiếu gia, không cần gấp như vậy!”
Lời kịch giống như thiếu gia cường đoạt dân nữ vậy, Tưởng Lập Hàn mút hôn cổ Sở Mông.
Lúc ra khỏi cửa cô có đeo một sợi dây chuyền, sáng long lanh, lúc ở công viên thỉnh thoảng còn bị trượt xuống giữa rãnh ngực trắng nõn.
Thanh âm Tưởng Lập Hàn ấn giấu dục vọng nồng đậm, lập tức áp tay Sở Mông ở trên tường, nầm ở trên lưng cô tùy ý làm bậy, “Làm trước nói sau, đợi lát nữa cùng nhau tắm.”
Sở Mông chịu không nổi dáng vẻ đụng chạm của Tưởng Lập Hàn, nghe hắn thở hổn hển đầy gợi cảm, mùi xạ hương của đàn ông vấn vít trong mũi, hắn áp tay cô ở trên tường, giãy giụa không được, bắp chân lại mềm nhũn, cắn môi nhìn ngón tay thon dài của thiếu gia trêu đùa quần lót đã ướt đẫm.
Tưởng Lập Hàn thấy miệng huyệt Sở Mông đã ẩm ướt, trực tiếp cởi quần ra, vỗ vỗ vào mông nhỏ của cô để cho cô chuẩn bị tốt, lập tức cắm vào.
“Ân…” Sở Mông vịn vào tường, đang thở hổn hển muốn chống đỡ tiểu huyệt bị căng trướng, cánh tay từ phía sau vươn tới ôm vòng eo, vội vàng kéo xuống, lập tức thiếu gia nặng nề mà hướng lên trên đỉnh đầu.
Vốn là Sở Mông chịu đựng đường hành lang bị thẳng tắp xỏ xuyên qua, ngay cả hốc mắt đều đỏ, “A… A ha… Giết chết em đi… Mỗi lần, mỗi lần đều mạnh như vậy.”
“Có thoải mái không?” Giữa mông vểnh của Sở Mông côn th*t màu tím đen vẫn rút ra cắm vào không ngừng.
Tưởng Lập Hàn dọc theo cổ cô hướng xuống phía dưới mút hôn, lại sợ vắng vẻ cặp vú căng phồng kia, đẩy miếng đệm lót, hai luồng thịt mềm theo va chạm của hắn lắc nhẹ, đầu v* màu hồng phấn dường như cảm giác được ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn, đã lặng lẽ đứng thẳng.
Sở Mông bị làm chỉ có thể miễn cưỡng vịn tường, ánh mắt đều tan rã, tiểu huyệt bị quy đầu cọ xát đến từng đợt co chặt, dâm dịch ồ ạt chảy ra.
Sở Mông bị thiếu gia làm đến ngay cả lời cũng không nói ra được, “A ha… Ha… A… Không cần cắm vào bên trong, muốn, muốn tiết… Thiếu gia…”
Lòng bàn tay mát xa đầu v* mẫn cảm của Sở Mông vẫn chưa xong, một cặp vú lớn trắng như tuyết cũng bị Tưởng Lập Hàn dâm loạn thỏa thích, nhũ thịt chen chúc từ giữa ngón tay hắn, cảnh tượng hương diễm rất là dâm mỹ.
Tưởng Lập Hàn làm không đã ghiền, ôm Sở Mông di chuyển vài bước đè cô lên trên cửa kính sát đất ở huyền quan.
Ngón tay thon dài tách hai mảnh hoa môi ra, giữa lông tóc thưa thớt, âm đế nho nhỏ bị lòng bàn tay hắn đè ép mát xa, côn th*t vẫn còn ở trong tiểu huyệt kiều nộn cắm vào rút ra.
Tình cảnh này, Tưởng Lập Hàn quả thực làm cô càng hung ác hơn, lời cợt nhả càng thuận miệng nói ra, “Phải mạnh một chút mới có thể làm cho Mông Mông thoải mái. Có thể ăn tiểu huyệt như vậy, phải nhét nhiều vật vào hơn một chút, nếu nhét vào không vừa lòng, Mông Mông có phải muốn đi tìm người đàn ông khác không?”
Sở Mông bị kích thích há miệng ra, nhìn ánh mắt nóng rực của thiếu gia ở phía sau, cảm thấy hắn rất man, thật sự rất thích hắn, bị hắn làm rất thoải mái, muốn hắn thô bạo hơn một chút nữa.
Không khí thở ra in ở trên kính, thành một mảnh sương trắng, khóc sướt mướt xin tha thứ, “Mông Mông… trong lòng Mông Mông chỉ có thiếu gia… Thích thiếu gia nhất…”
Trong lòng Tưởng Lập Hàn vô cùng hưởng thụ, vòng eo ra sức húc vào, dường như quyết chí muốn thao tiểu huyệt mềm dẻo chặt chẽ kia, đôi tay quyến luyến ở eo nhỏ của cô, “Thích bao nhiêu?”
Vừa dứt lời, Sở Mông cảm thấy giữa hai chân bủn rủn vô cùng, quay đầu lại một đôi con ngươi ủy khuất trông mong nhìn thẳng vào Tưởng Lập Hàn, khó nhịn liếm môi của mình, giọng nũng nịu, “Muốn tới… Ô ô… Muốn tới thiếu gia… Hôn hôn… Hôn hôn…”
Tưởng Lập Hàn phối hợp hôn môi Sở Mông, đầu lưỡi của nhau khuấy động ở trong miệng cô, tiếng nước bọt vang lên, Sở Mông sắp tới điểm cực hạn, tiểu huyệt vô cùng mẫn cảm, sẽ bị đánh tan.
Sợi chỉ bạc bị kéo ra ở trong miệng quấn quýt của hai người, tiểu huyệt của Sở Mông gắt gao mấp máy, run rẩy, liên quan đến cơ thể nhỏ bé run a run, hai chân mềm nhũn, ngã xuống trong lồng ngực thiếu gia.
Tưởng Lập Hàn rút côn th*t ra loát động vài cái, đục dịch dồi dào nóng hổi bắn trên mông nhỏ của Sở Mông.
Thấy Sở Mông nửa híp mắt, ngồi quỳ trên mặt đất vịn vào trên kính bộ dáng đáng thương vô cùng, đầu ngón tay Tưởng Lập Hàn dính một chút để cho Sở Mông liếm, “Ăn ngon không?”
Trong miệng Sở Mông tràn ngập mùi vị riêng biệt của đàn ông, nhìn gương mặt anh tuấn của thiếu gia, còn có nụ cười xuân phong đắc ý, duỗi đầu lưỡi nhỏ liếm sạch sẽ, vừa nói lời cợt nhả mà hắn thích, “Ăn ngon. Chỉ cần là thiếu gia, đều ăn thật ngon.”
Sau đó, dĩ nhiên là hơi nước mù mịt bên trong phòng tắm, thiếu gia lại triệt nhấm nháp Sở Mông một lần từ đầu đến chân.
Vừa nãy hai người đang đứng, chân Sở Mông mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể ở trong bồn tắm…
Bàn tay nhỏ của Sở Mông vuốt theo mép bồn tắm, hai chân mở rộng ra, tiểu huyệt từng chút hút lấy côn th*t của thiếu gia.
Hai ngón tay Tưởng Lập Hàn giúp Sở Mông tách ra hoa môi đỏ thẫm, tiểu huyệt khẽ run, hắn thúc giục, “Mông Mông không nên cọ tới cọ lui, mau ăn.”
Hai tay Sở Mông chống trên đường nhân ngư rõ ràng ở eo Tưởng Lập Hàn, ở trong nước có chút cho vào không chính xác, đầu tròn quá lớn, cô có chút lo lắng ăn không vào, rất là khẩn trương, khóc thút thít, “Nhét vào, không nhét vào được!”
“Mông Mông vô dụng.” Tưởng Lập Hàn chỉ có thể tự mình tới, nắm eo nhỏ vặn vẹo của Sở Mông, không để cho cô lộn xộn, đồng thời chính hắn thẳng lưng, một chuỗi bọt nước tòm tỏm bắn lên.
Cắm vào tiểu huyệt trong nước cũng có một phen tư vị khác, Tưởng Lập Hàn nhìn lên thấy Sở Mông vịn vào mép bồn tắm bên cạnh vặn vẹo eo nhỏ, một đôi tuyết nhũ trên dưới nhảy lên, ra sức mà lấy lòng Tưởng Lập Hàn.
Sau một trận tình cảm mãnh liệt bạch bạch bạch, Sở Mông nằm ở trên ngực Tưởng Lập Hàn, dưới nước, dưới thân tiểu huyệt còn bị côn th*t của hắn chiếm cứ chặt chẽ, cô có chút không thoải mái, còn phải nói lời ngọt ngào mà hắn thích nghe, “Thích thiếu gia, sẽ không tách ra. Tiểu huyệt của Mông Mông chỉ cho thiếu gia thao, thao bao nhiêu lần cũng được.”
(*/ω\*) Sở Mông tỏ vẻ những lời này đều là thiếu gia ép cô nói, đều không phải lời nói thật lòng ô ô ô.
Đúng là cô thật sự rất thích thiếu gia a!
**
Phụ nữ tới M đã rất cực khổ, đặc biệt là mùa hè tới M lại càng cực khổ, cảm giác dính dính, không gạt đi được.
“Ngô. Thiếu gia, em không vui.” Sở Mông quấn ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe, giọng nói rất là ai oán.
“Nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Tưởng Lập Hàn đặt ly nước đường đỏ trong tay xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ, “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Ai.
Trời đã tối.
Sở Mông mới vừa rồi còn uể oải liền từ trên giường ngồi dậy, “Trời đã tối rồi, em phải về ký túc xá.”
Còn chưa xuống giường đã bị Tưởng Lập Hàn vươn tay đè lại ở trên đệm giường mềm mại, “Ở lại đây nghỉ ngơi, nơi nào cũng đừng đi.”
“Không được. Nam chưa cưới nữ chưa gả, em phải đi về.”
“Ân? Không phải đã đáp ứng gả cho anh sao?”
“Ai nha, vẫn là không được a. Tiết tháo sinh viên ngày nay dù sao cũng phải có chứ?”
Nhìn vẻ mặt Sở Mông mệt mỏi, Tưởng Lập Hàn chuyển trọng tâm câu chuyện, “Muốn uống cháo hay là muốn ăn chút mì nước?” Hắn đứng lên đi đến phòng bếp, “Anh đi nấu.”
Ăn xong cơm tối, dưới ánh đèn màu cam ở bàn ăn, khuôn mặt Sở Mông nhỏ nhắn hồng nhuận, sau khi khôi phục sức sống vẫn khăng khăng muốn cầm lấy cặp sách trở về ký túc xá.
Ngồi ở trên ghế ở bàn ăn Tưởng Lập Hàn nhướng mày, ấn tay cô xuống, “Ngủ ở chỗ này và trở về ký túc xá ngủ có gì khác nhau sao? Nếu em để ý việc phải ngủ chung với anh, vậy anh sẽ ngủ ở phòng khách, em có chuyện gì kêu anh cũng tiện.”
Sở Mông ngơ ngác đứng yên, lúng ta lúng túng mở miệng, “Thiếu gia, không phải như thế.”
Tưởng Lập Hàn đứng dậy ôm chặt Sở Mông, thân hình hắn cao lớn ở ngay trước mắt Sở Mông, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên, đối mặt với cô, thanh âm thành khẩn, “Anh không phải cái loại khốn kiếp em tới tháng mà anh còn nghĩ muốn làm em.” Hắn dừng một chút, “Tuy rằng anh vẫn rất muốn làm em, nhưng mà anh có năng lực tự chủ không phải sao?”
Vẻ mặt Sở Mông âm thầm đau khổ, thiếu gia, anh có năng lực tự chủ nhưng không có nghĩa em cũng có a…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.