Editor: Sunie
************
Dọc theo đường đi trở về, Sở Mông mạnh mẽ và vững chắc bị Tưởng Lập Hàn dọa cho hoảng sợ.
Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt xanh mét, dọc theo đường đi đem xe lái nhanh như bay.
Vô luận Sở Mông giả vờ đáng thương giải thích và lấy lòng hắn như thế nào, hắn chính là không tiếp lời, ngược lại đem xe lái nhanh hơn một chút.
Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn túm cổ tay một khắc kia té nhào vào trên giường hắn, bị té đau còn không quên giãy giụa đứng dậy.
Buổi tối hắn còn chưa ăn cơm, Sở Mông muốn chạy trốn tới phòng bếp, “Cậu có đói bụng không? Tôi nấu cơm cho cậu ăn… Được không?”
Phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn trong suốt màu nâu, một quầng sáng trắng chiếu trên mặt tường, một góc của khăn trải giường màu xám đậm được chiếu sáng, mái tóc dài của Sở Mông rối tung tản mạn sáng bóng rõ ràng dưới ánh đèn.
Sở Mông rõ ràng hoảng loạn cực kỳ, hắn tại sao lại không nói lời nào? Cô nắm lấy quần dài thẳng của Tưởng Lập Hàn, “Có được hay không vậy!”
Tưởng Lập Hàn thở hổn hển, tiện tay cởi áo thun ra, tròng mắt đen sắc bén khóa chặc trên người Sở Mông, lập tức tách chân cô ra, mở ra quần lót của cô, ngón tay dài trực tiếp cắm vào bên trong tiểu huyệt của cô!
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cắm vào như vậy, làm cho Sở Mông a một tiếng, ngay sau đó trực tiếp khóc ra nước mắt, “A! Đau!… Cậu đừng như vậy!”
Sở Mông mở hai mắt đẫm lệ cặp mắt mông lung, có thể thấy bên môi Tưởng Lập Hàn treo một nụ cười tàn nhẫn, cười như không cười, “Cậu đã ướt. Cùng đi bộ về với người đàn ông lỗ mãng khác hoa huy*t cũng có thể chảy nước ròng ròng?”
Ngón tay dài của Tưởng Lập Hàn đưa đẩy trong tiểu huyệt của cô, còn không quên bỏ thêm hai ngón tay, ba ngón tay bành trướng ở trong tiểu huyệt, làm mưa làm gió, dính nhớp d*m thủy không ngừng chảy ra.
“Không cần như vậy… Tôi đau quá… A… Không cần… Tôi biết sai rồi…” Sở Mông chưa từng bị hắn dùng qua ba ngón tay cắm vào tiểu huyệt, bắp đùi bị mở ra, nàng bị tra tấn kêu ô ô, lúc này nước mắt trào ra càng nhiều.
Đai đeo và nịt ngực bị đẩy đến xương quai xanh, đầu v* trắng bóng nhẹ nhàng nảy lên, nhũ tiêm lay động thành hình gợn sóng.
Cơ thể của Sở Mông được bao phủ bởi màu hồng nhạt mê người, Tưởng Lập Hàn nhìn đỏ mắt, qua loa rút ngón tay ra, liền đem dương v*t nóng cháy dưới thân chống vào miệng huyệt bị chà đạp đến mở rộng trực tiếp húc vào.
Sở Mông ậm ừ một tiếng, đĩnh eo muốn dung nạp cự vật vào bên trong tiểu huyệt, trướng đến không chịu được, “Ân… Thật lớn… Tôi không được… Thiếu gia, cậu không cần như vậy có được không…”
“Không được.” Tưởng Lập Hàn lạnh mặt cự tuyệt cô, ngẫu nhiên tìm cái cà vạt màu đen ở cuối giường trói tay Sở Mông lại, một cái tay khác lung tung xoa nắn bộ ngực lớn trắng như tuyết của cô, thắt lưng cường tráng rung động, đem dương v*t nóng cháy nhiều lần đều húc vào hoa tâm của cô.
Thiếu đi tâm tư ôn tồn, lại bị hoa huy*t chặt chẽ của cô làm cho một bước khó đi, Tưởng Lập Hàn cưỡng chế ấn Sở Mông xuống, không cho cô giãy giụa, dưới háng động tác vừa nặng lại hung, giống như là cố ý muốn đâm hỏng cô vậy.
Sở Mông bị hắn đâm đến ô ô kêu lên, tiểu huyệt vui sướng không dứt, giống như là trướng đến muốn nứt ra vậy, ngay cả tiếng kêu lên đều bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, khóe mắt rưng rưng liên tục cầu xin tha thứ, cầu hắn buông tha cho mình.
“Không cần như vậy… Trướng quá… Muốn, muốn căng đến hỏng rồi…” đầu v* Sở Mông bị hắn chơi đến phát đau, lại thoải mái đến khó mà kháng cự, cả người ở dưới thân Tưởng Lập Hàn giống như là muốn bị thao hư vậy.
Chỉ chốc lát sau, Sở Mông biểu tình tan rã, ngay cả lời nói cũng không nói ra được, không tiếng động há to miệng, cả người run rẩy.
Một làn sóng ái dịch trong hoa huy*t tràn ra ở miệng huyệt, cả người vui sướng tràn trề tiết ra.
Tưởng Lập Hàn thấy cô khóc cái mũi đôi mắt đều hồng hồng, tuy nói cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nhưng trong lòng tốt xấu gì cũng sảng khoái một chút, rút ra côn th*t chống ở nhũ thịt mềm mại trơn bóng của cô, tùy ý loát động vài cái, bắn ở trên ngực của cô.
Sở Mông còn chưa khôi phục từ trong dư vị cao trào, còn chưa kịp suy nghĩ Tưởng Lập Hàn đã nguôi giận hay chưa, đã bị Tưởng Lập Hàn từ trong ngăn kéo tìm một cây dương v*t giả, hai ngón tay hắn tách ra hai mảnh hoa môi non mịn, mượn xuân thủy dồi dào, lập tức đem dương v*t giả nhét vào hoa huy*t của cô.
“Ân… Cậu… Không cần như vậy… Không muốn nhét đồ vật vào…” cổ tay Sở Mông bị trói lại với nhau, không thể động đậy.
Tưởng Lập Hàn kéo tay cô, mái tóc dài hỗn độn, vẫn còn khóc lóc, trong miệng cầu xin tha thứ, “Không cần. Cầu xin cậu… Không cần bộ dáng này.”
“Một giây không có dương v*t cắm vào hoa huy*t liền đi câu dẫn người đàn ông khác? Còn mặc áo có đai đeo?” Tưởng Lập Hàn ngày thường thanh âm đầy từ tính giờ phút này lại giống như bị đóng băng thành từng mảnh vụn, sát lại gần cô, “Ân? Mông Mông, cậu làm sao lại không nghe lời như vậy?”
Tưởng Lập Hàn tiện tay mở khóa di động, trên màn hình di động, tiểu huyệt cô thưa thớt lông tóc màu đen, miệng huyệt đỏ thẫm bị căng ra thành một cái lỗ nhỏ, chắn lấy màu da plastic của dương cụ, giọng hắn ác liệt trêu đùa, “Chụp hình đưa cho hắn nhìn một chút có được hay không?”
Một loại cảm giác xấu hổ mãnh liệt cho tới ủy khuất ầm ầm bùng nổ. Hắn chính là như vậy, chưa bao giờ đối đãi với cô như mọi người, cô không phải chưa nấu cơm cho hắn thôi sao?
Tính tình tức giận đến nỗi này sao?
Sở Mông rốt cuộc không nhịn được, oa một tiếng khóc lên, trực tiếp ngã vào trên giường, cong thân mình, nước mắt rơi không ngừng, biến mất trên khăn trải giường, “Ô… Tôi không cần như vậy… Cậu thật sự rất quá đáng!… Tưởng Lập Hàn! Cậu khi dễ tôi như vậy, sớm hay muộn sẽ gặp phải báo ứng! Ô…”
~
Sở Manh Manh: Tôi không có một thiếu gia cầm thú và biến thái như vậy ô ô ô.
Tác giả: (= ° ω °) Bạn học Tưởng, này…Này hoàn toàn chính là nhân tài tự học mà thành. Vốn là cùng tác giả không có quan hệ.
Tưởng Lập Hàn: (╯ ‘□ ‘) ╯ (┻━┻ Tôi rất tức giận.
Sở manh Manh: Không phải chưa làm cơm tối cho cậu ăn thôi sao? Đến nỗi sao đến nỗi sao?
Tưởng Lập Hàn: (╯ ‘□ ‘) ╯ (┻━┻ cậu cái đồ ngốc này, căn bản không phải bởi vì việc này mà?!
Sở Manh Manh (biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu): Vậy thì bởi vì cái gì?
Bạn học Tưởng than thở.jpg