Đúng Thời Điểm

Chương 34: 34: Bài Kiểm Tra




"Bác sĩ, rốt cuộc chân ổng bị làm sao?" Mặt mũi Tống Lệ Lệ nôn nóng.
"Gãy xương bánh chè." Bác sĩ đeo khẩu trang thấy cả hai mặt đầy mờ mịt, thay đổi cách nói, "Chính là xương bánh chè bị gãy."
Mặt Tống Lệ Lệ trắng bệch, "Cái này, này sửa làm sao?"
"Nằm viện trị liệu." Bác sĩ cúi đầu lật danh sách, "Nhưng tốt hơn là nên chuyển lên bệnh viện thành phố, trình độ ở huyện không đủ tiên tiến bằng."
"Thôi, chọn ở huyện đi…" Dịch Minh Trí run lên vì đau đớn, "Tháng này Thần Thần còn phải uống thuốc, đâu có dư tiền mà lãng phí."
Tống Lệ Lệ hoảng đến mức khóc lên, "Ông là cái đồ vô dụng! Ông làm gì? Sao đang yên đang lành mà gãy xương bánh chè thế hả?!"
"Tôi cũng đâu có biết!" Khuôn mặt Dịch Minh Trí đầy u sầu, "Đêm qua lúc tôi đang lái xe cái tự nhiên xe bị lật, chờ lúc tỉnh dậy thì đã vậy, nếu không có anh ba đi ngang qua thấy, chắc có lẽ… Haizz."
"Tất cả do thằng nhãi ranh kia hại!" Tống Lệ Lệ oán hận nói: "Nếu không phải vì đi kiếm nó, ông đâu cần tối khuya rồi còn đi ra ngoài!"
"Cái khoá kia bị người ta cạy mở." Dịch Minh Trí nói: "Tôi có đến tiểu viện nó ở tìm, nhưng không thấy người."
"Sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nó thôi, chắc chắn nó sẽ trở về đi học đến lúc đó tôi kêu chị dâu gọi thêm mấy người, ôm Thần Thần chạy vô trường nó quậy!" Tống Lệ Lệ Lệ cười lạnh, "Tôi không tin sách của nó có thể đọc tiếp! Đến lúc đó sống chết gì cũng phải ném nó ra mỏ!"
Cả hai bọn họ nói chuyện, bác sĩ nghe được liền nhíu mày, "Được rồi, đi đóng tiền đi."
Tống Lệ Lệ nhận lấy hoá đơn thì ai da một tiếng: "Sao nhiều quá vậy?"
"Để tàn phế luôn thì không cần tốn tiền." Giọng điệu của bác sĩ không hề tốt, "Nhanh lên, người kế tiếp."
Tống Lệ Lệ không dám chống đối bác sĩ, chỉ lén trợn mắt, thầm nói: "Cái thái độ gì không biết…"
"A, chị dâu?" Tống Lệ Lệ vừa đỡ Dịch Minh Trí ra liền thấy người quen, mấy tên cao lớn mặt mũi bầm dập còn bó thạch cao, "Sao thế này?"
"Bọn tao đến tìm mày đấy!" Một người phụ nữ tóc ngắn đanh đá nói, "Mày xem mày đã làm gì, anh ba của mày bị gãy mất một tay! Đều do thằng con nhà mày giở trò quỷ, mau bồi thường tiền thuốc men!"
"Này liên quan gì đến bọn tôi!" Tống Lệ Lệ vừa nghe đến tiền thuốc men liền tức giận.
"Còn không phải do theo Minh Trí vào thành phố bắt người, mới qua một đêm không biết sao cả bọn đều bị ăn đòn!" Một gã cao to ồn ào, "Xương sườn xương cột bị người ta đá cho gãy cho nứt hết!"

Tống Lệ Lệ trắng mặt, "Không có khả năng, nếu Dịch Trần Lương nó lợi hại như vậy sao có thể bị mấy người bắt về chứ?"
"Tao mặc kệ, dù gì tụi bây cũng phải nói cho ra lẽ!" Có người kêu lên: "Vốn dĩ bọn này hảo tâm hỗ trợ, ai ngờ bây giờ biến thành thế này! Tụi bây nhất định phải bồi thường!"
"Anh, anh đừng nóng." Dịch Minh Trí mở miệng nói: "Các anh thấy rõ người đánh là ai không?"
Vài người không hẹn mà cùng im lặng.
"Lúc đó trời tối quá, tao từ ngõ nhỏ đi về, thằng kia không biết từ đâu ra vụt đến, đánh một cái lên huyệt Thái Dương của tao…"
"Tối đó tao ra ngoài đi WC thì đột nhiên bị ai vặn tay ấn lên trường, sau đó một cục gạch đập lên tay tao, mả cha nó!"
"...!Thằng đó còn đeo bao tay, cả người bọc một thân đen…"
Tống Lệ Lệ và Dịch Minh Trí trông có vẻ ngạc nhiên, Tống Lệ Lệ nắm lấy cánh tay Dịch Minh Trí, "Có khi có người động tay động chân vào xe của ông không!?"
——
Dịch Trần Lương ăn xong bữa chiều, xoa bụng ợ một cái.
"Ghi chép của mấy hôm nay." Vân Phương lấy cặp sách đưa cho cậu, "Dù gì ở bệnh viện cũng nhàn rỗi, làm bài tập đi."
Dịch Trần Lương xanh mặt nhìn chằm chằm xấp bài kiểm tra trong cặp sách, thực sự không muốn nhận lấy.
"Còn hơn một tuần mới xuất viện, rất mau sẽ đến thi cuối kỳ, buổi tối tôi sẽ đến học bù cho cậu." Vân Phương lơ đi sự kháng cự của cậu, nhét cặp vào trong ngực Dịch Trần Lương, "Học tập như đi thuyền ngược dòng nước, không tiến ắt lùi."
Dịch Trần Lương: "...!Tao cảm ơn mày."
"Không cần khách sáo." Vân Phương vỗ đầu cậu, bất ngờ bị chộp lấy cổ tay.
Vân Phương cảnh giác nhìn chằm chằm cậu, "Tôi cảnh cáo nếu dám phát bệnh tôi thật sự sẽ dạy dỗ cậu đấy."
Ai ngờ Dịch Trần Lương chỉ xắn tay áo của anh lên một chút, trỏ vào vệt xanh tím ứ ở trên, "Mày đi đánh nhau?"
"À, cái này à." Vân Phương nhẹ nhàng bâng quơ kéo tay áo xuống, biểu cảm tự nhiên nói: "Sáng này tôi trèo tường không cẩn thận đụng trúng."
Dịch Trần Lương nghi ngờ nhìn anh, "Trèo tường bị đụng?"

"Người thất thủ mã thất đề(*), bạn học Dịch Trần Lương cậu phải cho phép tôi phạm sai lầm chứ." Vân Phương nhìn cậu cười hài hước.
*con người cũng giống như con ngựa, có khả năng vô tình bị ngã, cho thấy rằng con người không thể tránh khỏi sai lầm.
Dịch Trần Lương nhéo lòng bàn tay anh, "Thế nói y tá sẵn tiện thoa thuốc cho mày luôn."
Vân Phương bị cậu bóp đến mức da đầu tê dại, bèn đánh tay cậu, nghiêm mặt nói: "Đừng có dính như vậy."
Dịch Trần Lương rũ mắt nhìn bàn tay bị đánh, "Ừm."
"Cái kia–" Vân Phương đánh có chút mạnh nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng hắng giọng nói: "Tôi đi trước, buổi tối nhớ nghĩ ngơi cho tốt."
"Được." Dịch Trần Lương gật đầu một cái.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra đóng lại, tiếng bước chân dần dần xa.
Dịch Trần Lương lấy cặp sách ném xuống đuôi giường, nằm xuống nhẹ nhàng thở ra.
Đến tận bây giờ vẫn cứ ngỡ như đang mơ, cậu cho rằng lần này chính mình có khả năng cứ như vậy chết đi, hoặc nửa sống nửa chết bị ném đến quặng mỏ làm việc không kể ngày đêm, nhưng Vân Phương lại bước đến kéo cậu ra khỏi cơn ác mộng ấy.
Trên thế giới sao lại có người tốt như thế.
Mình quá xấu xa, Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ.

Mình thế mà dám đối với người tốt như vậy sinh ra tâm tình bất chính, ỷ vào sự tốt bụng, mềm lòng của nó mà hết lần này đến lần khác được một tấc lại muốn thêm một thước, nếu lỡ nó tức giận thì làm sao giờ?
Nhưng cậu không thể khống chế được chính mình.
Vân Phương đối với cậu có một loại hấp dẫn trí mạng, hương vị ngọt lành mát lạnh mang theo sự dụ hoặc không thể kháng cự.

Cho dù biết phía trước là mũi đao cũng cam tâm tình nguyện, muốn hôn lên mật đường trên đầu mũi dao ấy.

Dịch Trần Lương giơ tay che đi đôi mắt có chút đau đớn, nhớ đến lúc mình đè nặng Vân Phương cắn lên cổ y, nhẹ nhàng l!ếm lên yết hầu, khi môi chạm vào nơi ấm áp mềm mại.

Vân Phương nghiêng đầu với biểu cảm nhẫn nhịn, trong màn đêm ám muội thở dốc, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vừa sững sờ vừa bất đắc dĩ phải thỏa hiệp… hết lần này đến lần khác, hồi tưởng lại dư vị tinh tế ấy.
Khi chưa nhận ra suy nghĩ của chính mình hết thảy những gì xảy ra chỉ cảm thấy cơn hưng phấn run rẩy, nhưng một khi biết được chính mình ôm mục đích cùng tâm thái gì, mới phát hiện còn xa lắm mới đủ.
Thế nên luôn nhịn không được muốn đến gần, muốn chạm vào, song phải dùng hết sức khắc chế bản thân không được quá mức, sợ đối phương phát hiện d*c vọng nóng bỏng giấu dưới từng câu từng lời nói.
Suy cho cùng vẫn chỉ là uống rượu độc giải khát, không có thuốc chữa.
Dịch Trần Lương cảm thấy chính mình giống con sói trong chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói gian ác, lấy oán trả ơn, tham lam ngoan độc.

Muốn ăn tươi nuốt sống một Vân Phương ngoan ngoãn sạch sẽ vào bụng để thoả mãn d*c vọng ích kỷ của bản thân.
Người nằm ngửa mặt lên trời lấy tay che đôi mắt, mày cau chặt, đồng phục bệnh nhân rộng rãi lỏng lẻo khoác lên người, hình dáng xương quai xanh xinh đẹp cùng với đường cong lưu sướng nơi cẳng chân lộ ra ngoài, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Vân Phương vừa đẩy cửa không kịp phòng bị mà nhìn trọn toàn cảnh ấy vào mắt, lời định nói kẹt trong cổ họng.
Dịch Trần Lương dời bàn tay đi, người trong đầu mặc cậu muốn làm gì thì làm đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mắt.

Rất giống cảnh kẻ xấu đang làm chuyện đuối lý sai trái thì bị chính chủ bắt tại trận.
Tầm mắt chạm nhau trong giây lát, cả hai không hẹn mà cùng dời mắt, mang theo chột dạ, bối rối cùng nỗi lòng khó giải bày.
"Tôi…" Trên tay Vân Phương còn cầm hai tờ bài kiểm tra, anh vô thức dùng đầu ngón tay nhéo tờ giấy mỏng manh, bất động thanh sắc lia mắt trở về, lấy bài kiểm tra đưa cho cậu, "Còn sót hai tờ, đến đưa cho cậu."
"À." Dịch Trần Lương ngồi dậy, nhận lấy hai tờ kiểm tra, thất thần làm bộ xem đề bài, "Lát nữa tao làm liền."
"Được." Vân Phương thu tay, dừng một chút, "Bộ đồ bệnh nhân này của cậu rộng quá, đợi gặp y tá đến đổi cho cậu size nhỏ hơn."
Dịch Trần Lương chỉ cảm thấy mỗi từ anh nói đều giống như chiếc lông vũ vuốt lên tim, nhưng cố tình hết lần này đến lần khác lại không thực tế,
hình ảnh vừa rồi tựa như từng thước phim sắc nét.

Cậu hoàn toàn không có năng lực lý giải ý nghĩa của những lời Vân Phương nói, chỉ có thể lung tung gật đầu vài cái, "À."

Vân Phương ho nhẹ một tiếng, "Tôi đi đây."
"Ừ." Dịch Trần Lương cúi đầu nhìn bài kiểm tra rất "nghiêm túc", đầu cũng không ngước.
Vân Phương xoay người ra khỏi phòng bệnh, tựa vào khung cửa nhẹ nhàng thở ra.
Dịch Trần Lương lấy bài thi tùy tiện ném đi, bả vai cư0ng cứng sụp xuống
Mình nhất định điên rồi.
Hai người trong cửa ngoài cửa không hẹn cùng thầm nghĩ.
—--------------
Edit: Con đũy tình iu quá mạnh ???? ai dính vào là não chảy điên hết…
May mà t chưa bị nó quật ????????????
*nở một nụ cười đầy nước mắt
*****
Góc chú thích:
"Dịch Trần Lương cảm thấy chính mình giống con sói trong chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói gian ác, lấy oán trả ơn, tham lam ngoan độc, muốn ăn tươi nuốt sống một Vân Phương ngoan ngoãn sạch sẽ vào bụng, thoả mãn d*c vọng ích kỷ của chính mình."
*Chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói
Tóm tắt:
Con sói bị tướng Triệu Giản Tử đuổi giết bắt gặp Đông Quách tiên sinh nên đã cầu cứu y, sau khi được Đông Quách cứu thì lấy oán báo ân muốn ăn thịt ân nhân.

May mắn thay có người qua đường cứu giúp nên Đông Quách thoát chết còn con sói ngủm.

????????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.