╰(^3^)╯╰(^3^)╯╰(^3^)╯❤️❤️
Tuần thứ hai sau khai giảng, việc đổi chỗ vẫn tiếp tục được thực hiện. Có vẻ thầy Phương có lòng yêu sâu sắc với việc đổi chỗ ngồi này, dù thế nào đây cũng là cơ hội ngăn cản bọn nhóc tuổi dậy thì bồi dưỡng tình cảm lâu dài!
Nhưng không biết vì sao chỗ ngồi của Dịch Trần Lương vẫn cứ kiên định như núi, còn Vân Phương lần này được thầy Phương chuyển về chốn cũ, một lần nữa trở thành bạn cùng bàn của Dịch Trần Lương.
Nguyên văn lời nói của thầy là như thế này: "Hai đứa bọn em giúp đỡ lẫn nhau, xem xem ai tiến bộ nhanh hơn."
Đại khái do mấy lần thi trước cả hai đều có thành tích tiến bộ nhanh chóng, thầy Phương đối với hai người bọn họ tràn đầy tin tưởng.
Thứ hai, nghi thức kéo cờ diễn ra, Tề Hoạch lại thêm lại thêm thêm một lần tiến hành kiểm điểm trước toàn trường, âm thanh diễn thuyết vang vọng mạnh mẽ khắp cả khuôn viên trường.
"... Mình không nên đến trễ về sớm, trốn học trèo tường, càng không nên đánh nhau gây hấn trong trường học… nhân đây mình xin trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến những bông hoa ngọn cỏ trân quý đã bị mình dẫm đạp mà chết… Em rất xin lỗi quý thầy cô cùng với các bạn học thân yêu…"
Tề Hoạch đứng dưới quốc kỳ mặt mày, giọng điệu kiêu ngạo, cuồng vọng. Giữa từng từ thốt ra hiện rõ tám chữ không biết hối cải, tự thấy tự hào.
Các thành viên hội học sinh đứng chung một chỗ với các giáo viên không đành lòng nhìn thẳng. Thường Tử Kỳ mặt không biểu cảm nhìn Tề Hoạch, Tề Hoạch nhân cơ hội đó quay đầu nháy mắt với y.
Thường Tử Kỳ: "………"
Theo lệ thường, sau khi kết thúc kiểm điểm Thường Tử Kỳ sẽ lên phát biểu trước cờ. Từ ngữ diễn thuyết được chọn y như con người của y, nghiêm túc, cổ điển, không chút sai lầm.
Dịch Trần Lương đứng cuối lớp, phía trước là Vân Phương. Cậu nghe phát biểu đến mơ màng sắp ngủ, trán tựa lên lưng Vân Phương.
Vân Phương tùy ý để cậu dựa vào, cúi đầu xem sách thơ cổ trong tay.
‘ Cùng quân sơ quen biết, tựa như cố nhân về. ’
‘ Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?’
‘ Nguyên có chỉ hề lễ có lan, tư công tử hề chưa dám nói. ’
‘…………’ ( xin phép giữ nguyên đoạn này vì không tìm được phần dịch thơ)
Hơi thở ấm áp xuyên thấu qua lớp áo khoác đồng phục hơi mỏng, nhè nhẹ từng đợt, từng đợt quấn quanh làn da, xâm nhập vào xương máu. Ánh mắt Vân Phương từ dòng chữ màu đen dời đi dừng ở nơi xa.
Nghi thức kéo cờ kết thúc, tất cả học sinh tốp ba tốp năm trở về lớp. Vân Phương đưa ra vấn đề về thơ từ cho Dịch Trần Lương, hai người một hai câu qua lại cứ thế về lớp.
"Chào." Tô Thanh Bách từ phía sau đuổi kịp cả hai, cười hỏi, "Đi nhà ăn chung nhé?"
Dịch Trần Lương cứ như theo bản năng chán ghét người này, ánh mắt không tốt nhìn về phía Tô Thanh Bách, "Không."
Tô Thanh Bách bị từ chối cũng không tức giận, cười nói với cậu: "Đều là bạn học mà, mình mới đến chưa quen được ai."
Vân Phương mỉm cười nói: "Cậu tự nhận thức là được, các bạn học đều rất thân thiện."
Tô Thanh Bách nhìn hắn một cái cười tự giễu, "Ài, mọi người không quá để ý đến mình mà. Mình nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng có một buổi ngồi chung bàn."
"Đáng tiếc thật." Vân Phương cảm khái một câu, "Bọn tôi không có thói quen ăn cơm cùng người khác."
Nói xong cũng không để ý đến hắn, cùng Dịch Trần Lương rời đi.
"Tô Thanh Bách, đi ăn chung đi!" Các bạn lớp mười rất nhiệt tình chào đón hắn.
"Được thôi." Tô Thanh Bách nhìn bóng dáng của Dịch Trần Lương và Vân Phương, mỉm cười, "Tới ngay đây."
——
"Cái tên Tô Thanh Bách kia đáng ghét quá." Dịch Trần Lương cau mày gặm bánh bao.
"Cứ làm tao thấy không thoải mái." Vân Phương mở nắp sữa đậu này ra để nguội bớt, "Ăn trứng gà."
"Ừm." Dịch Trần Lương nhìn Vân Phương thủ pháp nhanh nhẹn lột trứng này đến trứng kia.
Hai người đều ăn lòng trắng trước mới ăn lòng đỏ. Một miếng bánh bao, một miếng trứng gà, động tác y như paste.
"Tôi cứ có cảm giác hình như mình đã gặp cậu ta ở đâu rồi." Vân Phương rũ mắt hồi ức, vô số hình ảnh vụt qua nhưng vẫn bắt không được điểm mấu chốt.
Dịch Trần Lương cau mày, "Không phải người xấu chứ?"
Vân Phương nghe cậu nói vậy cười cười, Dịch Trần Lương khó hiểu: "Mày cười cái gì?"
Vân Phương đẩy sửa đậu nành qua, "Nóng, nhớ thổi."
Lực chú ý của Dịch Trần Lương chuyển dời xuống ly sửa đậu nành, uống một ngụm nóng đến mức nhe răng trợn mắt, biểu cảm thống khổ nuốt xuống.
"Đã nói phải thổi trước rồi mà." Vân Phương nắm cằm cậu, "Lè lưỡi ra tôi xem."
Dịch Trần Lương bị phỏng, đầu lưỡi tê tê vươn ra cho anh xem, ú ớ nói, "Ó ị ao ong?" ( Có bị sao không?)
Raw: 唔木唔跑?chém bừa ༎ຶ‿༎ຶ
"Không có." Vân Phương nở nụ cười, "Ai bảo gấp gáp làm gì, đáng lắm."
Dịch Trần Lương rất là buồn bực mà ăn miếng trứng gà cuối cùng, "Đều do cái thằng Tô Bách Thanh kia."
"Tô Thanh Bách." Vân Phương sửa lại.
Dịch Trần Lương lườm anh, "Mày còn nhớ về nó?"
"Ừ ừ, Tô Bách Thanh." Vân Phương đầu hàng.
Dịch Trần Lương vừa lòng. Cho dù mạnh mẽ tước đoạt tên họ người khác cũng không có chút áy náy.
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi quen thuộc, Vân Phương cảm thấy cực kỳ sung sướng, cứ thế nghiên cứu đề thi cũng không thấy khổ sở như bình thường.
Dịch Trần Lương tiến đến trước mặt anh nhìn xem, bộ dáng mười phần tò mò.
"Thử không?" Vân Phương đẩy tờ đề sang.
Dịch Trần Lương cúi đầu cân nhắc trong chốc lát sau đó im lặng đẩy tờ đề trở về. Ánh mắt nhìn về phía Vân Phương tràn ngập thương hại, đồng cảm, "Mày đúng là không dễ dàng gì."
Vân Phương: "... cảm tạ thấu hiểu."
"Mày tính tham gia cuộc thi vật lý thật hả?" Dịch Trần Lương hỏi.
"Thử xem sao, nếu không không biết giải thích sao với thầy Hà." Vân Phương thở dài, "Nhưng tôi thật sự không phải một con gà chọi chính hiệu."
Dịch Trần Lương gật đầu, đối với những gì Vân Phương nói rất tán đồng.
Đầu óc của mình cũng thuộc dạng không tồi nhưng không thể so với kiểu IQ thiên tài như Vân Phương, hay giống Thường Tử Kỳ từ nhỏ đã được bồi dưỡng tỉ mỉ. Chỉ như những người bình thường nổ lực chăm chỉ và mong được gặt quả ngọt xứng đáng.
Biết rõ chính mình đôi khi giảm bớt được rất nhiều đau khổ.
Dịch Trần Lương mở hộp bánh nấm Coulee(*), bóc một cây nấm nhỏ đưa đến miệng anh, "Há miệng nào."
(*)Bánh quy socola hình cây nấm. Hương vị béo ngậy của socola thơm lừng, cùng lớp bánh quy giòn hình cây nấm độc đáo sẽ cho bạn cảm giác thưởng thức đơn giản chỉ với một miếng cắn.
Vân Phương vừa làm bài vừa được đút bảy tám cây nấm nhỏ. Vị ngọt của chocolate cùng bánh quy hoà trộn lại với nhau ngọt đến mức đề luyện thi cũng không còn quá khó khăn.
"Dịch Trần Lương, có người tìm!" Ngoài cửa có người kêu.
Dịch Trần Lương bị bắt dừng lại hành vi đút ăn, không vui bước ra ngoài. Ngoài cửa có một bạn nữ cầm theo một cái túi giấy nhìn cậu cười.
Bối Tinh Tinh có chút căng thẳng nhưng nhớ đến sự cổ vũ của bọn bạn cô vẫn dũng cảm đưa túi cho Dịch Trần Lương, "Dịch Trần Lương, đây là bánh quy với bánh cupcake mình làm, tặng cho cậu!"
Bạn học xung quanh ồn ào xem náo nhiệt, còn huýt sáo reo hò. Tô Thanh Bách trong đám người đứng xem một cách thú vị.
Dịch Trần Lương không nhận. Tay Bối Tinh Tinh cứng ngắt giữa không trung.
"Tôi có người mình thích rồi." Dịch Trần Lương không có biểu cảm gì, giọng điệu lúc nói cũng lạnh băng, còn có chút không kiên nhẫn.
Hốc mắt Bối Tinh Tinh chợt đỏ, cố nén không rơi nước mắt, cắn môi nói, "Không, không sao, mình sẽ chờ!"
Nói xong rưng rưng nước mắt bỏ chạy.
Dịch Trần Lương ngó lơ những ánh mắt xung quanh, bình tĩnh về lại chỗ ngồi.
Vân Phương vẫn ngồi như cũ không nhúc nhích, đưa tay xoá đi những bước làm lung tung trên giấy, nói: "Cậu từ chối con gái nhà người ta lạnh lùng quá đấy."
Ánh nhìn Dịch Trần Lương dừng trên sườn mặt anh, "Lúc mày từ chối tao còn lạnh lùng hơn."
"...." Vân Phương nắm chặt bút, không nói gì.
——
Tô Thanh Bách xem xong náo nhiệt thì trở lại chỗ ngồi, phát hiện bạn cùng bàn mới của mình đang cầm điện thoại gõ chữ một cách nghiêm túc, liền nói đùa, "Viết gì mà nghiêm túc thế?"
Thẩm Chu Chu một ánh nhìn cũng không chừa cho hắn, "Bí mật."
Tô Thanh Bách không hỏi thêm nữa, đổi chủ đề nói, "Cậu đã gặp qua phụ huynh của Dịch Trần Lương chưa?"
"Đã gặp." Thẩm Chu Chu gõ chữ không ngừng, cảm thấy hắn hơi phiền.
"Hửm? Trông có giống cậu ấy không?" Tô Thanh Bách hỏi.
Cuối cùng Thẩm Chu Chu cũng ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn hắn, "Ông hỏi cái này làm gì?"
Tô Thanh Bách cười, "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."
"Tùy tiện hỏi cha mẹ người ta, ông cũng lễ phép ghê đấy." Thẩm Chu Chu nói lời sắc bén, "Ông hỏi thăm Dịch Trần Lương làm gì?"
Tô Thanh Bách vô tội nói, "Tôi hơi tò mò về cậu ấy."
"Tò mò hại chết mèo." Thẩm Chu Chu không khách khí nói.
Ánh mắt Tô Thanh Bách trầm xuống. Rất ít nữ sinh nói chuyện không khách khí như vậy với hắn, điều này làm hắn không quá vui vẻ.
Thẩm Chu Chu vào Tieba bắt đầu gõ chữ: Tình báo mới nhất, có nữ sinh tỏ tình với Dịch Trần Lương nhưng bị từ chối vô tình.
‘ trời ơi bà năng suất quá. ’
hàm tốt lắm người đẹp!
học thần học thần, gọi học thần!
Thẩm Chu Chu phản hồi, "học thần ngồi tại chỗ bất động, trước lúc đó thì đang được Dịch Trần Lương đút đồ ăn é."
vỡi cả chưởng?!
ra đi thanh thản, cảm ơn.
Chính cung trầm ổn.jpg
"..."
Thẩm Chu Chu mặt vô biểu cảm ném xuống câu cuối cùng: ai dám hủy CP của bà, bà sẽ hủy chết nó【 mỉm cười 】
Điện thoại bị cô nhanh tay ném vào hộc bàn, giây tiếp theo tiếng chuông vang lên, giáo viên bước vào lớp. Tô Thanh Bách hồi thần, phát hiện người vừa rồi còn cầm điện thoại lạch cạch gõ chữ bây giờ lại cầm bút làm bài. Hơn nữa còn với bộ dạng nhíu mày trầm tư.
Tô Thanh Bách xem như thế là đủ rồi.
◎ Tác giả có chuyện muốn nói:
Trả lời nghi vấn của nhóm tiểu khả ái nha:
CP chính phụ đều là hỗ công hết á. Bởi vì ngay từ đầu tôi nghĩ rằng Vân Phương và Dịch Trần Lương là một nên quyết định không phân rõ ràng. Nhưng sau này nghe các tiểu khả ái kiến nghị cần phải có góc nhìn rõ ràng. Thật ra thì ngay từ đầu tôi đã tính toán viết hỗ công rồi.
CP phụ sẽ không chiếm sóng quá nhiều đâu, nếu các bạn muốn thì tôi sẽ viết ở phần ngoại truyện thêm một chút.
Chính văn chỉ có Đại Dịch trùng sinh.
Câu chuyện này chỉ phân chia CP, không có nam thứ, Tô Thanh Bách là vai phụ quan trọng.
Còn nữa, bé con tên là Dịch, Trần, Lương! ( Chột dạ che mặt, tôi cũng thường xuyên đọc sai)
=========∆======∆====
Đoạn sau tác giả muốn cảm ơn độc giả, tác giả rất đáng yêu đọc hết cả bình luận của mọi người! Đoạn này có vài từ khó quá nên t bỏ qua nhé