62, đường trắng
".... Mọi chuyện đại khái là như thế này, ba với mẹ con gần đây mới biết Thanh Bách chuyển đến Nhất trung, vốn dĩ định mời Thanh Bách và dì út con một bữa cơm nhưng thật sự không thể phân thân được… hình như Thanh Bách học lớp 10 phải không?"
Người trong điện thoại hình như đang xác nhận với ai đó bên cạnh, "À à, lớp 10a10(*), Thanh Bách mới chuyển đến con ở trường nhớ chiếu cố thằng bé một chút. Mời bữa cơm, hai anh em gắn kết thêm tình cảm."
(*)Mạn phép để như vậy cho dễ nhìn, đỡ lẫn hơn.
Thường Tử Kỳ nghe ông nói trong trạng thái thất thần, cuối cùng nói: "Được, con biết rồi."
Chủ tịch Thường có vẻ vẫn nhớ rõ âm thanh chất vấn đầy phẫn nộ lúc nãy, bên trong phẫn nộ còn kèm theo một chút uất ức kia cuối cùng cũng khơi dậy được tấm lòng người cha ít đến đáng thương của ông: "Tử Kỳ à, chờ ba mẹ hoàn thành dự án bên châu Âu xong nhất định sẽ ở bên cạnh con một khoảng thời gian."
Thường Tử Kỳ đã nghe những lời hứa hẹn vĩnh viễn không thể thực hiện này vô số lần, thế nên không hề đặt nó trong lòng, lên tiếng đáp lại xong liền cúp máy.
Tô Thanh Bách chuyển đến Nhất trung, lớp 10a10… Anh nhớ không lầm thì Vân Phương và Dịch Trần Lương cũng ở lớp 10a10.
Ông ngoại anh sở hữu gia nghiệp lớn, tổng cộng có hai người con gái, mẹ anh – Sở Đông gả cho ba anh, còn dì út – Sở Hạ năm đó gả cho một nhân viên công chức nghèo khó.
Tô Thanh Bách sinh cùng năm với anh nhưng lớn hơn hai tháng, sau này cũng không biết vì điều gì mà cả nhà Sở Hạ dọn đến Bắc Kinh. Người dì út gả đi địa vị ngày càng một thăng tiến, những năm sau cũng chỉ gặp qua Tô Thanh Bách vài lần vào dịp lễ Tết tại nhà ông ngoại.
Trong ấn tượng của anh, dì út luôn một bộ mặt ủ mày ê, buồn rầu không vui. Mà Tô Thanh Bách thì lại mang bộ dáng ôn hoà lễ độ nhưng anh luôn có cảm giác người anh họ này trông khá giả tạo, anh thích không nổi thế nhưng tóm lại thì bên ngoài vẫn có thể giao lưu không trở ngại.
Nghĩ đến đây anh cầm điện thoại gọi cho Tô Thanh Bách.
"Alo?" Bên Tô Thanh Bách có chút ồn ào.
"Anh chuyển đến Nhất trung?" Thường Tử Kỳ hỏi.
"Vừa đến được mấy hôm, vốn định tìm em nhưng lại sợ em bận quá." Tô Thanh Bách luôn sử dụng nhuần nhuyễn thái độ lá mặt lá trái ngoan ngoãn trước mặt người lớn.
Thường Tử Kỳ thà nghe Tề Hoạch mắng câu "Quản bố mày làm gì" còn thấy thích hơn, khách sáo nói: "Không sao, không quá bận, tối nay rảnh không? Tôi mời anh bữa cơm."
Ồn ào bên phía Tô Thanh Bách dần im lặng bớt, "Được, em chọn chỗ đi?"
Thường Tử Kỳ nói tên một nơi.
"Được, lát nữa gặp." Tô Thanh Bách cúp điện thoại.
Thường Tử Kỳ nhìn chằm chằm điện thoại một lúc mà vẫn không đợi được cuộc gọi của Tề Hoạch.
Thôi vậy.
Ở trong mắt Tề Hoạch bạn trai xếp sau trò chơi điện tử.
——
Tề Hoạch vui vẻ tràn trề chơi xong vài ván game, hài lòng mở một chai nước có ga, cầm lấy điện thoại định gọi mấy tên bạn giang lake hư hỏng ra ngoài hóng gió. Nhưng hết một học kỳ hắn mới chuyển đến Vu Thành nên cùng mấy người này không tính là thân. Định nhắn tin thì chợt cảm thấy chán ngắt, động ngón tay xoá hết đi.
Chán vãi chưởng.
Hắn dừng trên khung trò chuyện của Thường Tử Kỳ một lúc lâu, hết ghi lại xoá.
Cũng đâu thể nói với cậu là hắn chơi game đủ rồi mới nhớ đến người ta, hay là hai đứa mình ra ngoài hẹn hò mướn phòng nha?
Tề Hoạch bực bội gãi gãi lỗ tai, yêu đương với nam phiền hơn với nữ nhiều. Mấy cô gái chỉ cần nói vài lời mềm mỏng, nếu không được thì kéo đi xem phim, mua sắm quần áo, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra, cứ thế mà tới là dỗ được ngay.
Nhưng Thường Tử Kỳ không giống mấy mối trước của hắn. Theo bản năng hắn không quá muốn dùng kịch bản mồm mép bịp người kia với Thường Tử Kỳ.
"Má, yêu đương gì đó phiền chết được!" Tề Hoạch nóng nảy đập bàn một cái, nhớ đến hôm nay trước cổng trường Dịch Trần Lương hỏi hắn có muốn kết hôn với Thường Tử Kỳ không mà rùng mình.
"Kết cái quần! Nếu thật sự sống cùng cậu ta ông đây sống nổi chết liền!" Tề Hoạch căm giận lẩm bẩm mãi, "Ông đây chỉ đơn thuần ham mê nhan sắc của cậu ta thôi…"
Tề Hoạch vừa niệm vừa ra đi ngoài gọi điện thoại cho Dịch Trần Lương: "Alo, em trai Lương Lương ơi, cửa hàng của hai đứa nằm chỗ nào á? Anh trai đến cổ vũ cho!"
Dịch Trần Lương nói địa chỉ, quay đầu hỏi Vân Phương: "Tề Hoạch muốn đến chơi."
"Đến đi." Vân Phương đang khom lưng dọn đồ, sau lưng lộ ra một đoạn eo thon, Dịch Trần Lương nhanh tay lẹ mắt kéo áo xuống che lại.
"Vân Phương nói anh có thể đến." Dịch Trần Lương thuận tay nhéo eo Vân Phương một cái, qua điện thoại trả lời Tề Hoạch.
"Thằng nhóc mi sau này chắc chắn bị vợ quản nghiêm!" Tề Hoạch làm bộ làm tịch thở ngắn than dài: "Chờ đó anh trai đến cứu mi!"
Dịch Trần Lương cúp máy, trở tay nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thường Tử Kỳ.
Dịch Trần Lương: Tề Hoạch muốn tới cửa hàng bọn tôi chơi.
Thường phản: Gửi địa chỉ? Đúng lúc tôi đang tiện đường.
Lần đầu Dịch Trần Lương thấy người không biết đường mà dám nói thuận tiện. Trong lòng tự hiểu không nói ra, gửi địa chỉ qua cho Thường Tử Kỳ.
Vân Phương thấy trong mắt Dịch Trần Lương loé lên nụ cười xấu xa, không khỏi thò tới nhìn thoáng qua: "Nói Thường Tử Kỳ đến bắt người à?"
Dịch Trần Lương nói với Vân Phương một cách nghiêm túc: "Tề Hoạch nói anh không đẹp trai bằng Thường Tử Kỳ.
Vân Phương: ".... Đúng là nên dạy dỗ hắn ta một chút."
"Cửa hàng hết đường rồi!" Hoàng Sơ lục lọi quầy hàng nửa ngày: "Tiểu Dịch em đi mua một ít về đi."
"Được." Dịch Trần Lương bỏ điện thoại vào túi rồi ra cửa.
Sau đường cái có một tiệm tạp hoá, Dịch Trần Lương đi đường tắt từ con hẻm nhỏ qua đó. Lúc này trong tiệm không có khách, chỉ có một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi ở đó.
"Người lớn nhà em đâu?" Dịch Trần Lương hỏi.
"Mẹ về nhà lấy đồ rồi ạ, một lát nữa mới về." Cậu nhóc đang cầm Ultraman chơi, bi bô hỏi cậu, "Anh trai muốn mua cái gì dạ?"
"Một bịch đường trắng." Dịch Trần Lương lấy từ trên kệ hàng một bịch đường, đặt tiền lên trên quầy thanh toán, "Ba đồng, loại số một."
"Một, hai, ba!" Bé trai rất ngoan ngoãn đếm tiền, tính xong hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, vui vẻ nói: "Đủ ba đồng nè."
"Ừ." Dịch Trần Lương nhịn không được véo mặt đứa nhỏ: "Mẹ về nhớ nói cho mẹ biết nha."
"Dạ~" Bé trai ngồi trên ghế lắc lư đôi chân, vui vẻ gật đầu.
Dịch Trần Lương cầm đường trắng rời đi, vừa mới về cửa hàng liền nhận được điện thoại của Tề Hoạch.
"Cửa hàng của hai đứa ở đâu vậy? Anh đi theo cái hướng dẫn nửa ngày mới đến nơi." Tề Hoạch ngẩng đầu nhìn một vòng: "Mà sao trước mặt là tiệm tạp hoá?"
"Đi từ con hẻm kế bên tiệm tạp hoá sau đó rẽ trái, cửa hàng thứ ba bên trái, lầu hai là văn phòng luật sư." Dịch Trần Lương nghiêng đầu kẹp điện thoại, vội vàng xé bịch đường.
".... Ok." Tề Hoạch cúp điện thoại, lấy một gói kẹo cao su trên kệ hàng, "Nhóc con, này bao tiền?"
Nhóc con ngây thơ nhìn hắn, "Để em nhớ lại nha, em nhớ kỹ là mẹ có nói rồi."
Tề Hoạch không kiên nhẫn chờ nhóc, ném năm đồng lên trên bàn: "Khỏi đi, không cần thối lại. Dư ra thì anh trai cho nhóc mua kẹo."
Tề Hoạch đẹp trai chân dài bước ra khỏi tiệm tạp hóa, suýt nữa đụng phải khuôn mặt âm trầm của Thường Tử Kỳ.
"Trời đựu!" Tề Hoạch không thể tin mà nhìn chằm chằm anh, "Sao cậu lại ở đây?"
Thường Tử Kỳ quơ quơ điện thoại, phía trên đang hiển thị hướng dẫn địa chỉ y như của hắn— chính là cái bản đồ thất đức dẫn đến tiệm tạp hóa.
Tề Hoạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Giỏi cho tên nhóc Dịch Trần Lương thế mà dám bán đứng ông đây!"
"Vì sao cúp điện thoại của tôi?" Thường Tử Kỳ không cho hắn cơ hội nói sang chuyện khác.
Tề Hoạch nháy mắt tắt lửa: "Lúc đó đang…. Bận."
"Bận chơi game?" Thường Tử Kỳ cười như không cười nhìn chằm chằm hắn.
Tề Hoạch bị anh nhìn chằm chằm đến xù lông, ngoài mạnh trong yếu nói: "Biết vậy thì cậu cũng nên cho ông đây chút không gian riêng tư đi chứ? Chơi, chơi game mà cũng không cho à?"
Thường Tử Kỳ thở dài: "Lần thi tháng trước thi được bao điểm tự cậu không rõ sao?"
Tề Hoạch vừa nghe anh nói đến thành tích liền quay đầu đi về hướng con hẻm, Thường Tử Kỳ theo sát phía sau.
Bóng đêm dày đặc, cả hai đều không chú ý đến hai người đàn ông bước xuống từ chiếc Minibus ngừng bên đường.
"Tôi có thích học hay không cậu quản làm gì!" Tề Hoạch tức giận đá lên tường.
"Tôi chỉ muốn lên đại học bọn mình có thể ở bên cạnh nhau." Thường Tử Kỳ nói: "Sang năm sau tôi học 12 rồi."
Tề Hoạch nghẹn họng, không nói được trong lòng đang nếm vị gì.
Thường Tử Kỳ ưu tú cỡ nào mọi người ai cũng biết, không có bất ngờ vì xảy ra thì việc được đón đến Thanh Bắc không có gì phải bàn.
Nhưng Tề Hoạch cũng rõ trình độ của bản thân, hắn không thích học, hơn nữa vô cùng phản nghịch. Có thể tốt nghiệp trung học phổ thông hay không còn là một ẩn số đối với hắn đây này.
Đây cũng là lý do gần đây hắn ngưng làm phiền Thường Tử Kỳ.
Chênh lệch giữa hắn và Thường Tử Kỳ quá lớn. Bây giờ còn học cấp ba, chờ đến khi đại học, tốt nghiệp đại học bọn họ chỉ càng cách càng xa. Bọn họ không phải người thuộc về cùng một thế giới.
Tề Hoạch dừng chân, cau mày không kiên nhẫn nhìn vào Thường Tử Kỳ: "Cậu đừng nghĩ xa vậy làm gì, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là chơi chơi mà thôi."
Thường Tử Kỳ sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"
"Ông đây nói hai ta chỉ là chơi qua đường!" Tề Hoạch nâng giọng: "Chơi đủ rồi thì chia tay đường ai nấy đi. Thế nên đừng có quản trời quản đất quản chuyện của bố nữa!"
"Tề Hoạch!" Trong mắt Thường Tử Kỳ lập loè lửa giận: "Cậu có ý gì hả?"
Hai người cãi nhau kịch liệt hơn nữa còn ở trong ngõ tối, không hề nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
"Đệt! Ông đây chơi chán mày rồi được chưa?!" Tề Hoạch tức giận xoay người bỏ đi nhưng sau lưng chợt truyền đến một tiếng trầm vang.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, một cái bóng đen đánh về phía Tề Hoạch, từ trán truyền đến một trận đau đớn kịch liệt làm hắn hoàn toàn mất ý thức.
"Còn thằng nhóc này tính sao giờ?" Có người đè thấp giọng nói.
"Trói luôn!" Một người khác không kiên nhẫn mà phỉ nhổ: "Để nó chỗ này kiểu gì tỉnh lại cũng báo cảnh sát. ** má, bây giờ hai thằng con trai còn có thể ở bên nhau, kẻ có tiền thật biết chơi!"
Hai người một người cõng một đứa chui ra khỏi ngõ, không ngờ bên ngoài ngõ một đứa bé tay cầm siêu nhân đang đứng nhìn chằm bọn gã: "....A, là anh trai cho nhiều tiền!"
"Đệt!" Có người thấp giọng mắng một tiếng.
Vài phút sau, đầu hẻm đã không còn bóng người, Ultraman bằng nhựa bị người ta dẫm nát, lẻ loi nằm trên mặt đất.
___________________________
Tình tiết bắt cóc tới rồi đây!