Vân Phương cảm thấy chính mình vừa thoát khỏi trạng thái hỗn loạn.
"Dịch Trần Lương!" Có người gọi anh.
Anh mở bừng mắt, bật dậy khỏi giường, theo bản năng rút khẩu súng dưới gối ra.
Anh nửa quỳ trên giường, họng súng nhắm thẳng ngay cửa, kinh ngạc thở dốc.
Sao mình lại ở đây? Trực giác mách bảo nơi này có gì đó không thích hợp.
Bên ngoài không vang lên tiếng gõ cửa, có ai đó dùng tiếng Miến Điện gọi tên anh. Ngoài ba từ Dịch Trần Lương thì chẳng nghe hiểu gì khác.
Anh cất súng ra sau thắt lưng, cầm áo khoác trên giường mặc vào ra mở cửa.
Bên ngoài là một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, mặc trang phục dân bản xứ, đôi mắt to sáng, cười lên lộ hàm răng trắng bóc, cậu dùng tiếng địa phương nói chuyện với anh, "Cơm trưa của anh, mẹ tôi bảo tôi đưa đến."
"Cảm ơn." Dịch Trần Lương nhận lấy chiếc mâm trong tay cậu bé, sau đó lập tức đóng cửa.
Hai tay thiếu niên chặn cánh cửa đang muốn đóng, chen người vào trong nhòm ngó, giọng điệu mang theo ý khẩn cầu, "Dịch, tôi có thể vào chơi một chốc được không? Tôi mà về mẹ chắc chắn sẽ bắt tôi làm việc."
Dịch Trần Lương không hề bị đả động, vẫn như cũ muốn đóng cửa lại.
"Dịch! Xin anh đấy!" Thiếu niên vẫn cười hì hì nhìn anh, "Tôi chỉ chơi một lúc thôi mà, anh ăn xong tôi cầm mâm đi luôn, anh khỏi cần đem trả lại."
Dịch Trần Lương không tiếp tục đóng cửa nữa.
Anh nhớ ra rồi, thiếu niên này tên A Mạo là dân trong cái làng anh đặt chân đến, phụ trách đưa cơm cho anh.
A Mạo tò mò dạo một vòng quanh phòng anh, rất hiểu chuyện ngồi trên băng ghế nhìn anh ăn cơm.
Dịch Trần Lương cũng không chú ý như thế, ngồi xếp bằng trên giường, cầm muỗng ăn cơm. Đồ ăn nơi đây anh ăn không quen, cho dù ngây người ở nước ngoài rất nhiều năm nhưng anh vẫn thích ăn màn thầu, bánh rán phương Bắc hơn.
"Dịch, anh thật sự quá lợi hại!" A Mạo dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, "Đêm qua tôi thấy anh giết người!"
Tay đang cầm muỗng của Dịch Trần Lương khựng lại, từ từ nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía cậu.
A Mạo sợ đến mức rụt cổ, vội vàng che miệng lại, "Nhưng tôi chưa có nói ai biết đâu! Tôi thề!"
Dịch Trần Lương đặt mân lên giường, một tay sờ ra sau eo, giọng điệu không gợn sống hỏi: "Cậu thấy ở đâu?"
"Ở ngọn núi sau thôn á! Ngày đó vừa đúng lúc tôi lên núi bắt thỏ, tôi quỳ trên đất không ai thấy." A Mạo hưng phấn nói tiếp, "Sáu người bao vây anh, anh không thèm nổ súng cũng giết chết hết bọn họ! Đẹp trai quá trời quá đất!"
"Cậu biết bọn họ là ai không?" Dịch Trần Lương nắm chặt đuôi súng.
"Xa quá, mọi người nói gì tôi không nghe rõ." A Mạo có chút tiếc nuối bĩu môi nhưng sau đó chợt hưng phấn nhìn anh, "Dịch, anh dạy tôi kung fu được không? Võ công Trung Quốc á! Hây da! Một chiêu là có thể đánh bại được kẻ địch!"
Dịch Trần Lương buông súng, bưng mâm lên tiếp tục ăn.
"Dịch, sao anh không nói gì hết vậy?" A Mạo khó hiểu, "Anh không muốn dạy tôi sao?"
"Đó không phải võ công Trung Quốc." Dịch Trần Lương còn không thèm động mí mắt, ba miếng lua xong mâm cơm sau đó đưa cho cậu, "Cậu đi đi."
A Mạo ôm mâm đứng yên không nhúc nhích, "Dịch, các nàng trong thôn đều thích anh, các nàng nói anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời, A Ngân còn thầm nói với ta là muốn gả cho anh."
Cậu cho rằng chỉ cần trao đổi "Bí mật" với Dịch Trần Lương thì anh sẽ dạy cậu võ công ai ngờ Dịch Trần Lương không hề dao động một chút nào, mặt như cũ lạnh như băng sương.
A Mạo không vui bẹp miệng, "Vậy được thôi, giữa trưa ngày mai tôi lại đến đưa cơm cho anh."
Cậu chậm rì đẩy cửa ra ngoài, cũng không chờ được Dịch Trần Lương giữ cậu lại. Thấy thế, đứng ngoài cửa cậu ta dường như giận quá đá bay một hòn đá nhỏ.
Dịch Trần Lương đứng bên trong sườn cửa sổ nhìn thấy cậu rời đi mới thả tay ra khỏi súng.
Để an toàn, việc giết A Mạo là lựa chọn có lợi nhất với anh.
Nhưng không biết vì điều gì, anh lại để cậu ta đi với một suy nghĩ khác.
Thời tiết nơi đây thiên nóng, mặc áo khoác lâu cả người một thân dính nhớp mồ hôi. Anh cởi bỏ áo khoác, trên người chỉ mặc một cái áo đen, có một vết sẹo sâu kéo dài từ khuỷu tay đến vai, vết thương vừa bóc vảy chưa lâu, vẫn còn ngứa ngáy.
Anh rót nước uống một ngụm, ngồi xếp bằng trên giường, cầm súng tháo ra lắp vào, lần lượt đếm số đạn bên trong.
Cái thôn này quá xa xôi hẻo lánh, điện thoại không có tín hiệu, anh đã ở chỗ này suốt cả một tuần nay.
Anh đang đợi Cát Tam thiếu kiên nhẫn tìm đến mình.
Đây không phải lần đầu tiên anh tiếp xúc với cảnh sát nhưng là lần đầu hợp tác giữa hai bên, điều này làm cho anh theo bản năng cảm thấy bất an.
Con người tên Cát Tam này độc ác gian xảo, luôn có thói quen chừa cho mình vài đường lui, anh cần phải nghĩ được cách ép Cát Tam về nước.
Chỉ khi gã bị cảnh sát trong nước bắt, bị cắn chết, gã ra mới không thể hồi sinh nữa.
Nhưng lúc này Cát Tam đã bắt đầu nghi ngờ anh, bảy ngày nay không hề liên lạc với anh.
Dịch Trần Lương vân vê hai viên đạn qua lại, máy truyền tin trên áo khoác chợt loé lên.
Anh đợi một lúc, đợi đến lúc liên tục nhấp nháy ba cái liên tiếp mới lấy máy truyền tin ra.
'Đã xác định được vị trí, 12 giờ đêm đến.'
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ một lúc sau đó mới ấn phím trả lời.
Thành công hay thất bại chỉ vì hành động lần này. Anh tuyệt đối sẽ không để Cát Tam nghi ngờ mình vào lúc này.
Dịch Trần Lương ấn hai viên đạn vào băng súng, khẩu súng trong tay xoay hai vòng.
Anh nheo mắt đo lường tính toán vị trí khoảng cách, tay trái cầm súng, duỗi tay phải ra
"Pằng!" Một tiếng vang dội, viên đạn xuyên qua máu thịt, vỏ đạn rơi xuống đất.
Khẩu súng tiện tay ném lên giường, Dịch Trần Lương nắm chặt cổ tay phải cắn chặt răng, trên trán gằn lên gân xanh, mồ hôi như mưa rơi xuống thấm ướt quần đen.
"A—" cơn đau đớn làm anh không thể nhịn được mà phát ra tiếng, anh cúi đầu cắn lấy cổ tay trái của mình, vị máu tanh mặn theo hàm răng chảy ra, anh cố ép âm thanh rên rỉ vào trong cổ họng.
Sau một lúc lâu, anh từ từ há miệng, vết máu khô còn dính trên khoé miệng. Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng hít khí rất nhỏ. Anh bất ngờ quay đầu, hai mắt đỏ tươi như quỷ la sát đối diện với một đôi mắt to đầy sợ hãi.
Anh cầm súng đá văng cửa nhưng người ngoài cửa sổ đã sớm không thấy tung tích.
Máu trên tay phải theo đầu ngón chảy tí tách trên ngạch cửa gỗ, chảy tụ lại một góc khe hở chưa được sửa chữa.
Anh không biết mình ngủ lúc nào, tiếng la khóc bên ngoài chợt đánh thức anh. Anh ngồi dậy nhìn về khung cửa sổ một màu khói cháy bừng lên.
Cửa phòng bị người đá từ ngoài đá mở toang, Vạn Huệ theo sau Cát Tam tiến vào.
Cát Tam liếc mắt một cái chú ý ngay tới cánh tay phải bị thương kia, hơi kinh ngạc hỏi: "A Lương, bị thương?"
"Ừ." Dịch Trần Lương chỉ đáp một tiếng, im lặng mặc áo khoác vào, súng vắc sau người, "Bên ngoài có chuyện gì?"
"Haizz, trên đường A Tứ không cẩn thận bị một oắt con bắt gặp, thằng oắt kia gọi dậy cả nửa cái thôn, phiền chết." Cát Tam không hề đem sự việc ngoài ý muốn nhỏ nhoi này để trong lòng, hếch cằm về phía Vạn Huệ, "Giúp A Lương xem vết thương."
Vạn Huệ liếc nhìn Dịch Trần Lương, bước qua nắm lấy tay phải anh nhìn chằm chằm, sắc mặt trầm xuống, "Sao lại bị thương nặng như vậy?"
"Bọn cớm làm." Giọng điệu Dịch Trần Lương như thường, rút tay về.
Cát Tam nhìn về phía Vạn Huệ, Vạn Huệ cắn chặt răng, “Đánh đến địa phương quá mẹ nó tấc, này tay xem như phế đi, về sau căn bản vô pháp nổ súng.”
Cát Tam cuối cùng cũng cau mày, "Vào thành phố kiếm bác sĩ, đi thôi."
Dịch Trần Lương ở bên người gã đã lâu, một thân thiện xạ cừ khôi đều một tay gã dạy ra. Dịch Trần Lương có bao nhiêu yêu quý tay mình gaz là người rõ ràng nhất. Cho dù là vì liên hệ với bên ngoài thì cũng không đáng hy sinh như vậy
Hủy đi tay phải không khác gì phế nửa cái mạng của anh, Cát Tam cho rằng Dịch Trần Lương không thể tàn nhẫn đến mức độ này được.
Dịch Trần Lương theo phía sau Cát Tam, tiếng súng tiếng la hét vang không dứt bên tai. Khi đi ngang qua A Tứ, thấy hắn đang ném một thi thể vào đống lửa.
Hai mắt mở to vô hồn của A Mạo đối diện với tầm mắt anh.
"A Lương nhanh lên!" Cát Tam thấy anh nghiêng đầu nhìn thi thể kia, cười nói: "Sao đấy, có cảm tình với bọn dân đen Miến Điện này rồi à?"
"Không có." Dịch Trần Lương thu hồi tầm mắt, vô cảm theo gã lên xe.
Ngôi làng cùng khói súng bị bỏ lại phía sau, anh ngồi trên ghế phụ nhìn con đường mênh mông vô bờ phía trước.
"A Lương, tôi vẫn luôn rất xem trọng cậu." Cát Tam ngồi ghế sau ung dung nói: "Đựng làm tôi thất vọng đấy."
"Được." Dịch Trần Lương cụp mắt, nhìn cánh tay phải bị thương.
"Cậu và Vạn Huệ đều là phụ tá đắc lực của tôi, cho dù mất đi ai cũng làm tôi cực kỳ đau lòng. Không cần quá mức lo lắng thương thế trên tay, nếu thật sự không được thì sau này tập dùng tay trái." Cát Tam híp mắt, "Sớm hay muộn gì tao cũng cho bọn chết bầm kia lòi mặt về."
"Ừ." Dịch Trần Lương giấu đi sát ý trong đáy mắt, "Sớm muốn gì cũng sẽ trở về."
Xe chạy vững vàng, anh khép mắt bắt đầu nghỉ ngơi, đột nhiên thân xe xóc nảy, một tiếng ầm vang nổ mạnh truyền vào màng nhĩ.
Anh nắm lấy tay vịn, mở mắt trong một trận hỗn độn.
Anh không biết vì sao mình lại xuất hiện trong hang động nhưng giống như vốn dĩ anh phải ở bên trong đây, tình huống trước mắt không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều, tay trái đang cầm súng, họng súng đặt ngay huyệt Thái Dương của Cát Tam.
Trên mặt Cát Tam dính đầy máu, gã cười điên loạn, "A Lương! Tao thật sự không nghĩ tới mày còn dám ra tay tàn nhẫn như vậy, Cát Tam tao đây thật khâm phục mày!"
Dịch Trần Lương dí sát súng chống lại gã, lạnh lùng nói: "Không cần."
Cát Tam vẫn còn cười, "Mày bắt tay với lũ cảnh sát từ khi nào? Một năm trước? Hay ba năm trước? Tao thế mà gần đây mới nghi ngờ mày, ai mà ngờ kỹ thuật diễn của mày lại tốt như vậy cơ chứ!"
Dịch Trần Lương chưa bao giờ thích nói lời vô nghĩa, một súng bắn xuyên qua cánh tay phải của Cát Tam, không màng cho gã kêu rên thống thiết, siết chặt cổ kéo gã về phía trước.
"Dịch Trần Lương?" Cát Tam bắt đầu thấy hoảng sợ, "Cát Tam tao tự nhận đối xử với mày không tệ? Thời điểm mày cơm không đủ no là tao cứu mày thoát khỏi! Là tao cứu mày! Cho mày ăn cho mày uống, dạy mày cách tự vệ bảo mạng! Mày không thể lấy oán trả ơn như vậy được! Là tao cứu mày!!"
"Tôi không cần." Dịch Trần Lương trấn tĩnh, thậm chí còn có chút không có sức sống, "Không ai có thể cứu tôi."
Cát Tam la hét nói: "A Lương! A Lương! Mày muốn cải gì? Tiền! Quyền! Đàn bà! Mày muốn cái gì tao đều có thể cho hết! Chỉ cần mày đừng giết tao!"
Dịch Trần Lương chĩa họng súng lên cằm Cát Tam, biểu cảm lạnh như băng nhìn chằm chằm vào gã, "Tôi muốn ông xuống địa ngục."
Ngón trỏ dừng trên cò súng, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể chấm dứt sinh mạng của Cát Tam.
"Vạn Huệ quả nhiên nói không sai, mày đến nhân tính cũng không có!" Cát Tam không màng tất cả bắt đầu chửi rủa, "Mày chính là thằng ăn cháo đá bát! Đến chính mày mày còn không quan tâm thì làm sao để ý đến ai khác! Mày chính là con quỷ đội lốp người!!"
Sương lạnh trên đuôi mắt Dịch Trần Lương khẽ động, theo bản năng mà phản bác, "Không."
Nhưng anh muốn phản bác cái gì?
Dịch Trần Lương nghĩ kỹ, anh muốn phản bác Cát Tam, gã nói một câu không đúng.
Chỉ cần bây giờ anh bóp cò là có thể đưa Cát Tam xuống địa ngục.
Nhưng không được, anh không thể làm như vậy được, bởi vì… vì điều gì?
Đầu của anh bắt đầu đau đớn kịch liệt, mỗi chỗ xương cốt trên người cứ như đảo lộn vị trí, hơi thở nghẹn ứ, trông như giây tiếp theo có thể ho ra một đống máu thịt.
Đau quá.
Rốt cuộc là bị thương ở đâu? Tại sao lại đau như vậy?
Không khí trong lồng ngực mỗi lúc càng cạn dần, anh há to miệng muốn hút vào một chút không khí, cả người như bị chìm trong đầm lầy, vùng vẫy cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từ từ rơi vào vùng đất tử thần.
Mình không thể chết được.
Có người vẫn đang đợi mình trở về.
Những hình ảnh trước mặt toàn bộ đều nứt vỡ hoá thành từng vụn ánh sáng biến mất trong hư không. Bóng đêm bao trùm lấy tất cả, anh lảo đảo ôm ngực đi về phía trước, dưới chân là lớp máu đặc sệt dính nhớp, màn máu đó hóa thành vô số móng vuốt xương khô vồ lấy muốn cướp đi sinh mạng của anh. Chúng túm lấy cổ chân, chúng muốn kéo người này cùng chúng trầm luân trong biển địa ngục tăm tối.
Anh cắn răng cố tiếp bước về phía trước, mỗi bước mỗi bước càng ngày càng khó khăn, càng về sau sức nặng dưới chân dường như nặng thêm ngàn cân. Những móng vuốt sắc bén đó quấn quanh lấy đùi anh, men từ lưng khoá chặt lấy đôi vai, bóp chặt hầu kết, cảm giác nghẹt thở bắt đầu truyền đến, làm cho ý thức của anh dần trở nên mơ hồ.
Anh thật sự không đi nỗi nữa
Không còn sức nữa, thật sự quá đau đớn.
Nếu không hay là cứ như vậy đi.
Cứ như vậy đi.
Anh dần khép mắt, trong khoảnh khắc sắp chìm vào bóng tối anh chợt thấy được một đoá hoa nhung hồng nhạt.
Khó khăn hé mở đôi mắt sắp đóng chặt, nhìn đóa hoa hồng nhạt phiêu du dưới hư không đen tối, mỗi chuyển động đều mang theo bụi sao lấp lánh. Nó xoay quanh anh hai vòng rồi lại tiếp tục bay về phía trước.
Thấy anh bất động, đoá hoa lơ lửng, uốn lượn về phía trước vài lần như đang chỉ đường cho anh.
Không biết sức lực từ nơi đâu giúp anh thoát khỏi vô vạn móng vuốt của lũ xương khô, bước chân nâng lên khỏi huyết hà lầy lội, từng bước từng bước đuổi theo.
Cánh hoa hồng nhạt càng lúc càng nhiều thêm, chúng trôi nổi trong không khí, bụi sao lấp lánh như biến thành kim chỉ nam dẫn anh trở về nơi cần đến.
Anh bước càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, rồi chuyển trực tiếp chạy vun vút. Anh xuyên qua những cánh hoa hồng nhạt trải dài trên núi, ở nơi cuối biển hoa lấp lánh ánh sao rốt cuộc cũng thấy được một bóng người nhỏ bé.
Dịch Trần Lương năm 6 tuổi lẻ loi đứng ở cửa sau cô nhi viện, đối diện với rừng hoa nhung rộng lớn, nhìn anh lộ ra một nụ cười tươi xán lạn, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo biết bao, "Đại Dịch, anh đến rồi!"
Dịch Trần Lương dừng bước chân, ngơ ngẩn mà nhìn cậu.
Tiểu Dịch Trần Lương đưa tay nắm chặt lấy tay anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Đại Dịch, anh đến đón em đúng không?"
Những màu rực rỡ lấp lánh tan đi, em bé Dịch Trần Lương chợt lớn nhanh như thổi, biến thành y như đúc anh thời thiếu niên.
Hai người nhìn nhau, giống nhau đến mức như đang nhìn vào gương. Bọn họ tuy là một nhưng lại khác nhau.
Thiếu niên giang hai tay ôm anh vào lòng, trầm giọng nói với anh:
"Dịch Trần Lương, em đang đợi anh trở về."
Dịch Trần Lương nghĩ ra rồi.
Cát Tam nói không đúng, không phải anh không quan tâm đến chính mình.
Anh không giết Cát Tam bởi vì anh muốn dùng một thân sạch sẽ ôm lấy một người.
Dịch Trần Lương đang đợi anh trở về.
Cơ thể nằm trên giường phẫu thuật bỗng co rút, dòng máu bầm nghẹn trong cổ họng bị ho ra ngoài, anh mở miệng thở hổn hển, sau đó ngã trở về giường giải phẫu.
Chiếc máy im lặng với một đường thẳng tắp lại lên xuống theo quy luật.
Trái tim lạnh băng kia lại đập lên thêm một lần nữa.