Đừng Tìm Em Darling

Chương 6-10



Edit: Lạc Lạc

Beta: Quảng Hằng

Dọc theo đường đi, Nếp Hề Viễn ở trong lòng yên lặng dự tính trước một chút trong lời nói, chuẩn bị khi nhìn thấy Ôn Tuệ Liên, có thể hướng cô giải thích rõ ràng, chỉ có thuyết phục Ôn Tuệ Liên đồng ý từ bỏ lễ đính hôn của bọn họ, anh mới có thể hết lo lắng sau này khi ở cùng Đào Tử An.

Rất nhanh, Nếp Hề Viễn trở lại khách sạn, dừng xe lại ở bãi đỗ xe, dùng thang máy chuyên dụng chạy thẳng lên tầng cao nhất khách sạn.

Vào tới trước cửa, Nếp Hề Viễn lấy điện thoại cầm tay ra bấm số gọi điện thoại cho Lí Kì, Lí Kì rất nhanh liền nhấc máy, "Đào Tử An đã trở lại chưa?"

Lí Kì thanh âm gợn sóng không chút sợ hãi, trả lời: "Tôi cũng chưa nhìn thấy cô ấy."

"Ừm, không có việc gì, anh phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối đưa lên đây."

"Được, tổng giám đốc."

Nếp Hề Viễn ngắt điện thoại, giơ tay lễ độ gõ gõ cửa.

Từ đằng sau cửa truyền đến giọng nữ kiều mỵ: "Ai vậy?"

"Là anh." Nếp Hề Viễn trả lời.

"Là Hề Viễn sao? Chờ em một chút, em lập tức mở cửa."

Nếp Hề Viễn yên lặng chờ đợi một chút, Ôn Tuệ Liên mới thong dong chậm rãi tiến đến, không thấy không có ai mở cửa, chợt nghe tiếng cô cười dài nói: "Hề Viễn, anh tại sao bây giờ mới đến a! Người ta đợi đã lâu." Vừa dứt lời, cửa mở rộng ra, Nếp Hề Viễn lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Ôn Tuệ Liên đứng ở cửa, hai tay đang kéo mái tóc ướt sũng, trên người chỉ quấn khăn tắm tuyết trắng, hai bắp đùi thon dài, chói lọi lỏa lồ trước mặt anh.

"Tiến vào nha! Anh còn thất thần làm cái gì?" Ôn Tuệ Liên cười kéo cánh tay anh, đem Nếp Hề Viễn kéo vào phòng.

Nếp Hề Viễn phía sau lưng cứng ngắc, không dấu vết từ trên thân thể của Ôn Tuệ Liên chuyển đi, ánh mắt xấu hổ không biết nên dừng ở nơi nào, anh làm bộ ho nhẹ một tiếng, "Anh về phòng trước! Chờ em mặc quần áo xong anh sẽ quay lại."

"Như thế nào?" Ôn Tuệ Liên cười đến run rẩy cả người, "Anh thấy xấu hổ?" (LL)

Cô dường như đùa bỡn sờ sờ mặt Nếp Hề Viễn, quả nhiên có chút nóng!"Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng là vợ chồng, anh sợ cái gì!"

Đối mặt với Ôn Tuệ Liên làm nũng, Nếp Hề Viễn sợ hãi, liên tục lắc đầu, "Tuệ Liên, anh có việc phải nói với em."

"Chuyện gì?" Ôn Tuệ Liên không chút để ý liếc nhìn anh một cái, trước mặt anh tháo ra khăn tắm, cầm lấy áo ngủ đặt trên ghế sô pha mặc vào.

Nếp Hề Viễn hô hấp cứng lại, vội vàng dời ánh mắt nhìn về nơi khác, trong phòng lúc này im lặng cực kỳ, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma xát, một lát sau, Ôn Tuệ Liên đổi xong quần áo, lập tức đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, Nếp Hề Viễn vừa quay đầu lại, liền thấy nàng nửa phần áo ngủ trong suốt lộ ra một đôi rất tròn đầy đặn nửa ẩn nửa hiện.

Tuy rằng Nếp Hề Viễn cùng Ôn Tuệ Liên năm trước đã đính hôn, nhưng là bọn họ vẫn vẫn duy trì quan hệ nam nữ bình thường, không hề có tình cảm, cũng không có vượt quá giới hạn, mặc dù có thời điểm Ôn Tuệ Liên chủ động hôn môi anh, anh cũng chưa bao giờ cùng Ôn Tuệ Liên lên giường.

Anh không phải không có dục vọng, chính là không biết vì sao, anh cảm thấy được chính mình không nên cùng nữ nhân khác phát sinh quan hệ, hiện tại nghĩ đến, có lẽ trong tiềm thức của anh, đã trung thành đối với Đào Tử An! Cho dù là mất trí nhớ, trái tim đã ngủ say của anh cũng chỉ nhảy lên vi Đào Tử An.

Ôn Tuệ Liên nghiêng người sát lại, thân thể mềm mại cọ sát ở cánh tay Nếp Hề Viễn, vô cùng thân thiết ôm anh, "Hề Viễn, có chuyện gì, ngày mai nói sau được không? Hiện tại đã khuya, không bằng chúng ta...... Ai u!"

Nếp Hề Viễn đột nhiên đứng lên, Ôn Tuệ Liên liền mất trọng tâm, trực tiếp ngã sấp xuống trên ghế ở sô pha. (]])

"Thực xin lỗi, Tuệ Liên, anh không thể làm vậy." Nếp Hề Viễn đứng ở trước mặt, rốt cục đem ý niệm ở trong lòng toàn bộ nói ra: "Mong em hãy thật sự nghe anh nói, anh đã từng kết hôn, tuy rằng anh hiện tại đã không còn nhớ rõ chuyện trong quá khứ, nhưng là gần đây anh lại gặp lại vợ trước của mình, anh phát hiện chính mình còn thiếu nợ cô ấy nhiều lắm, mặc kệ là chuyện gì anh cũng không thể vứt bỏ cô ấy! Cho nên sau khi suy nghĩ kĩ, anh nghĩ, anh không thể kết hôn với em, hy vọng em sau này gặp được người đàn ông khác tốt hơn."

Nếp Hề Viễn nói xong ngẩng đầu, Ôn Tuệ Liên đã sửa sang chỉnh tề lại áo ngủ, dù bận sửa sang vẫn ung dung nhìn anh, "Anh đã nói xong?"

Nếp Hề Viễn gật đầu, Ôn Tuệ Liên cười hỏi lại: "Chính là chỉ có như vậy mà thôi? Vì bù đắp cho vợ trước, cho nên mới quyết định phải chấm dứt quan hệ của chúng ta?"

"Không, không phải như thế." Nếp Hề Viễn vội vàng phủ nhận, "Không chỉ là vì bù đắp cho cô ấy......"

"Vậy còn có cái gì?" Ôn Tuệ Liên cắt ngang lời nói của anh, "Hề Viễn, anh là người đàn ông tốt, em đã sớm phát hiện ra, cảm giác áy náy của anh so với người bình thường nhiều hơn một chút, tựa như ngày trước, anh từng bởi vì cắt giảm biên chế mà hao tổn tinh thần một thời gian, giống như đạo lý ấy; Anh cảm thấy được thực có lỗi với người vợ trước, cho nên mới nghĩ muốn bù đắp cho cô ấy, anh nghĩ muốn bù đắp cho vợ trước của anh, em hoàn toàn không có ý kiến, chính là tại sao phải bỏ qua em chứ? Cho dù anh không để ý cảm xúc của em, cũng phải cân nhắc, nghĩ đến cha anh cùng tập đoàn."

"Cha......" Nếp Hề Viễn cười lạnh, "Nếu em không đề cập tới, anh thiếu chút nữa đã quên nói cho em, chính là cha của anh cũng thật là tốt, anh cùng vợ trước phải đi đến tình cảnh ly hôn, ý anh đã quyết, em nhiều lời cũng vô ích."

Dừng một chút, thanh âm của anh cũng dần nhu hòa: "Tuệ Liên, em là vô tội, anh cũng không muốn thương tổn đến em, nếu không có Đào Nhi xuất hiện, có lẽ anh cũng sẽ làm theo sự an bài của cha anh cùng em kết hôn, sinh con, bởi vì mất trí nhớ, anh cũng không biết, trên thế giới này, còn có một cô gái đang chờ đợi mình, anh cũng chưa bao giờ biết, anh sẽ vì một cô gái mà yêu điên cuồng; Nhưng, khi Đào Nhi xuất hiện, anh phát hiện trái tim của của mình, thì ra cũng có thể rung động, thì ra đây là tình yêu."

Ôn Tuệ Liên sắc mặt dần dần khó coi.

Việc đã đến nước này, Nếp Hề Viễn đem ý niệm cùng giận dữ kìm nén tất cả đều phát tiết ra ngoài, "Tuệ Liên, anh chịu đựng đủ sự an bài của cha! Từ nhỏ đến lớn, ông đã nói anh làm cái gì, anh cũng đều nghe lời, ngay cả ông yêu cầu anh kết hôn với em, anh cũng không có nửa câu phản đối; chính là hiện tại tất cả đều đã thay đổi, ở thời khắc gặp được Đào Tử An, anh cũng đã quyết định cuộc sống cần phải có hạnh phúc, vì cô ấy, cũng vì chính mình!"

Ôn Tuệ Liên giận dữ cười lạnh, "Như vậy, vợ trước của anh là nghĩ như thế nào? Nhiều năm như vậy, cô ấy có phải còn yêu anh hay không?"

"Anh......" Nếp Hề Viễn nghẹn lời, không biết làm sao lắc đầu, "Anh không biết, anh thậm chí không biết cô ấy hiện tại trốn ở đâu."

"Nếu vậy để em nói cho anh, cô ấy hiện tại đang ở đây!" Ôn Tuệ Liên vỗ vỗ tay, một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp từ phía sau cửa phòng ngủ đi tới.

"Đào Nhi!" Nếp Hề Viễn khiếp sợ đứng tại chỗ, anh nhìn nhìn Đào Tử An, trên mặt cô sớm đã đầy nước mắt; lại quay đầu nhìn nhìn Ôn Tuệ Liên, trên mặt của cô không phải không có đắc ý, "Cô ấy tại sao lại ở chỗ này?" Nếp Hề Viễn chỉ vào Đào Tử An, chất vấn Ôn Tuệ Liên.

Ôn Tuệ Liên nhún nhún vai, "Đương nhiên là em mời Đào tiểu thư tới, em thấy anh hôm nay vất vả như vậy tìm Đào tiểu thư, cho nên mời riêng cô ấy đến, để cho hai người mặt đối mặt ngồi xuống, đem mọi sự tình nói ra rõ ràng; Nếp Hề Viễn, vị hôn thê như em chỉ có thể làm vậy vì anh, cũng chỉ được như vậy."

Nghe trong lời nói của Ôn Tuệ Liên, Nếp Hề Viễn không biết là nên tức giận, hay cần phải vui mừng, anh nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, xoay người đi đến trước mặt Đào Tử An, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, đưa tay lau đi nước mắt của cô, ngữ khí không phải không có vui mừng: "Khóc cái gì? Anh mới là người phải khóc! Buổi sáng thức dậy không còn thấy em, em có biết anh lo lắng đến thế nào không?"

Anh tròng lòng còn sợ hãi một phen ôm lấy Đào Tử An, giống như sợ chỉ trong nháy mắt cô lại đột nhiên biến mất, anh nghe thấy Đào Tử An ở trong ngực anh sụt sịt cái mũi, phát ra thanh âm rầu rĩ.

"Nếp Hề Viễn, buông."

Nếp Hề Viễn nắm lấy cằm Đào Tử An, nâng đầu của cô, nhìn không rõ khuôn mặt hiện lên thần sắc phức tạp của cô, Đào Tử An một bên ngẩng đầu, gạt tay anh ra, lùi lại về phía sau mấy bước, cố ý cùng anh bảo trì khoảng cách.

"Đào Nhi......"

"Nếp tổng giám đốc." Đào Tử An lại khách sáo gật đầu, "Tôi đối với anh lúc trước đã có những hành vi khiếm nhã, thực xin lỗi anh, tôi kỳ thật chính là nghĩ muốn trả thù anh, cho nên mới phát sinh chuyện tình tối hôm qua......"

"Trả thù? Giải thích?" Nếp Hề Viễn thanh âm cất cao, anh quả thực không thể tin vào chính tai mình vừa nghe được, "Đào Nhi, anh không hiểu em nói như vậy có ý tứ gì, có phải có người nói gì đó với em hay không?"

Nếp Hề Viễn một bên liền nói ngụ ý, một bên Ôn Tuệ Liên vô tội nói tiếp: "Hề Viễn, anh cũng không nên hiểu lầm em, em cái gì cũng không hề nói cùng Đào tiểu thư, chính là mời cô ấy đến cho đây gặp mặt anh, nếu có hiểu lầm gì, cũng một lần giải quyết hết; không bằng, hai người lại đây ngồi xuống, hảo hảo nói chuyện đi!"

"Đào Nhi, em không phải sợ, cho dù người khác nói cái gì, anh cũng không để cho em rời khỏi bên cạnh anh một lần nữa!" Nếp Hề Viễn bắt lấy cánh tay của cô, Đào Tử An không thể giãy ra, dưới tình thế cấp bách cắn cánh tay anh, nhưng Nếp Hề Viễn kêu cũng không kêu đến một tiếng. (HL: *mắt nong nanh*…^^)

Cuối cùng, Đào Tử An đành mở miệng, bất đắc dĩ nói: "Nếp Hề Viễn, anh chẳng lẽ còn không rõ? Tôi chẳng qua chỉ là muốn trả thù cha của anh, bởi vì ông ta, chúng ta mới bị bắt buộc phải tách ra, cho nên tôi chính là muốn cho cha anh biết, cho dù ông ta ở giữa làm khó dễ, tôi vẫn còn có thể có được con trai ông ta; hiện tại tôi đến đây, nhìn thấy anh vì tôi mà điên cuồng, tôi thật vui mừng, tất cả những chuyện này, không thể ngờ lại nằm trong một phần kế hoạch của tôi, tôi từ đầu cũng đã nói rõ ràng với anh, tôi phải làm cho anh yêu thương tôi, sau đó hung hăng đá anh, chẳng lẽ anh đã quên sao?"

Đào Tử An hung hăng đạp chân Nếp Hề Viễn, Nếp Hề Viễn dưới chân đau đớn, liền buông lỏng tay ra, Đào Tử An thừa cơ giãy ra hướng ra phía ngoài mà chạy.

"Em đứng lại đó cho anh, Đào Tử An!" Nếp Hề Viễn ở phía sau cô rít gào, sợ tới mức Đào Tử An sửng sốt, nhưng không quay đầu lại.

"Em là nghĩ muốn nói cho anh biết, hết thảy mọi chuyện này đều là âm mưu, em chỉ là vì trả thù, phải không?"

"Đúng vậy!" Đào Tử An kiên định trả lời.

"Tốt! Trả thù...... May nhờ em nói ra!"

Đào Tử An đưa lưng về phía Nếp Hề Viễn, nhìn không thấy dáng vẻ phẫn nộ của anh, chỉ nghe anh cuồng loạn gầm rú: “ Em làm thế nào để anh có thể tin tưởng em là đang trả thù anh? Ba năm này, là ai vì anh mà uể oải không phấn chấn? Là ai không thể tiếp nhận tình yêu của người khác, là ai trừ bỏ làm việc ở ngoài, liền ở lì trong nhà bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp xúc, cô độc mà bi thương tự ôm lấy vết thương của chính mình? Đào Tử An, em nói to cho anh biết, cô gái ấy rốt cuộc là ai?"

Đào Tử An đã muốn khóc không ra tiếng, cô cắn chặt môi dưới, dùng sức lắc đầu, "Tôi...... Không biết anh đang nói cái gì."

"Tốt, em không biết phải không? Anh sẽ nói cho em, cô gái kia có tên ‘ Đào Tử An ’, ba năm trước đây, cô ấy là vợ của anh, bởi vì anh mất trí nhớ, không có cơ hội cùng cô ấy ở cùng một chỗ ; Ba năm sau, hôm nay, nếu anh tiếp tục để cho cô ấy rời khỏi bên người anh, anh sẽ không là một nam nhân!" (HL: Oa…khăn giấy đâu ùi??? Hức..*mắt mơ màng*…cóa soái ca nào nói với mình những câu như thế nầy hơm????)

"Vậy thì sao?" Đào Tử An sụt sịt cái mũi, "Anh chỉ là vì bù đắp cho vợ trước của anh mà thôi phải không? Thực có lỗi, tôi nghĩ cô ấy không cần anh bù đắp!"

"Em rốt cuộc đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?" Nếp Hề Viễn rốt cục núi lửa cũng bạo phát.

Anh phẫn nộ đi đến trước mặt Đào Tử An, nắm chặt bả vai của cô, cúi người xuống cắn đôi môi đỏ mọng của cô, điên cuồng đến cực điểm mà mút, đầu lưỡi ở trong miệng của cô tùy ý chạy loạn, thẳng đến khi Đào Tử An ngay cả hô hấp đều khó khăn, anh mới buông cô ra.

Nếp Hề Viễn trong mắt sớm đỏ rực trừng mắt nhìn Đào Tử An, "Anh không biết ba năm trước đây bản thân mình, đã nói qua với em những lời này bao nhiêu lần, nhưng là anh hiện tại muốn nói cho em biết, Đào Tử An, anh yêu em, anh không thể không có em! Trừ em ra, anh sẽ không cùng bất kì người con gái nào ở cùng một chỗ!" (HL:em chít tập 2 mí câu nói của anh ý rùi ^^)

"Anh yêu tôi......" Đào Tử An không xác định mà lẩm bẩm.

Nếp Hề Viễn nắm lấy tay cô, đặt lên miệng khẽ hôn, một lần lại một lần, khẳng định trả lời: "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em......" (HL: Thôi, em chít tập 3 ời…hết mạng, game over ^^)

"Nhưng......" Đào Tử An thật sâu hít một hơi, cười lạnh, "Tôi không yêu anh."

Mỗi một chữ từ miệng cô, đều thực rõ ràng đập thẳng vào tai anh, trong lòng Nếp Hề Viễn nháy mắt lạnh như băng, không dám tin nhìn vào cô, lại vẫn như cũ không tin lắc đầu, "Không! Em nói dối."

"Tôi vì cái gì phải nói dối anh chứ? Nếp Hề Viễn, anh hình như hơi quá tự tin! tôi đã sớm nói qua, kết quả tôi muốn chính là như vậy, tôi muốn làm cho anh si mê tôi, phá hỏng kế hoạch của cha anh." Đào Tử An liếc liếc mắt một cái tới Ôn Tuệ Liên sắc mặt không thể nào tốt hơn nữa, "Tôi hiện tại đã làm được, không phải sao?

"Không......"

"Nếp Hề Viễn, cho dù anh tin hay không tin, tôi cũng sẽ không ở lại bên cạnh anh, kỳ thật...... Vị hôn thê của anh cũng rất được, chờ anh thương tâm một trận qua đi, sẽ dần dần quên một người như tôi, lại giống như tai nạn xe cộ ba năm trước đây, tôi ở trong trí nhớ của anh là bé nhỏ không đáng kể, đây là tôi trả thù cha của anh, chẳng qua anh cũng chỉ là khúc đệm mà thôi, chờ tôi rời khỏi, chuyện cũ cũng đều theo gió tan biến hết." Đào Tử An bên ngoài nói một cách bình thản, trong lòng tất cả lại đang rối rắm, cô thật sâu nhìn thoáng qua Nếp Hề Viễn, chậm rãi từ trong tay anh mà rút tay lại, không chút nào lưu luyến đi ra ngoài.

"Đào Nhi...... Em gạt được toàn bộ thế giới, gạt được chính mình, nhưng không lừa được ánh mắt của anh đâu." Nếp Hề Viễn nhẹ nhàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.