Thực ra, cuộc sống
của cô vốn không hề thuần khiết, đó là từ sau vụ hoả hoạn, khi cô bỏ lại Quách Thiển Thiển để ra đi. Cô cứ nghĩ rằng, nếu cao chạy xa bay thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn bề ngoài, cô đến Mỹ là để
đi tìm tình yêu, nhưng thực tế là cô đang chạy trốn, chạy trốn khỏi quá
khứ ảm đạm và đau buồn.
“Lâm Thâm Thâm, sau này cô có quỳ xuống
trước mặt cầu xin tôi thì tôi cũng mặc kệ, đó là do cô tự chuốc lấy.” Dì cô buông một câu phũ phàng rồi bỏ đi. Hôm đó dì bỏ đi trong nước mắt,
để lại Lâm Thâm Thâm cô đơn ngồi trong xe. Nhìn vào cửa khách sạn qua
cửa kính xe, cô đợi hình bóng của Cố Trạch Nặc xuất hiện. Khi anh sánh
bước cùng Joanna đi ra thì đã là hơn tám giờ tối. Thành phố đã lên đèn
từ lâu và toả ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Thấy họ bước ra, Lâm Thâm
Thâm cầm di động bấm số gọi Cố Trạch Nặc. Từ xa, cô nhìn thấy anh nhanh
chóng bắt máy, nói với giọng dửng dưng quen thuộc: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Thâm Thâm nói nhỏ: “Hôm nay dì và chú ly hôn, thế mà chúng ta vẫn còn ở bên nhau, anh nói xem, có nên chúc mừng một chút không?”
Cố Trạch Nặc hít một hơi thật sâu. “Em có bị bệnh không đấy?”
Cô bật cười. “Phải, tôi đang bị bệnh đây, ở chỗ anh có thuốc không? Tôi
đến gặp anh lấy thuốc nhé! Về nhà đi, tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ,
không được sớm quá, cũng không được muộn quá. Thế nhé!” Không đợi anh
đáp lại, cô vội vàng ngắt điện thoại. Sau đó, cả người co rúm lại, cô
khóc nấc lên thành tiếng, bỗng dưng thấy sợ hãi khi phải một mình đối
diện với tất cả. Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô muốn được trở về
ngày xưa, lúc đó dì cô là cô gái xinh đẹp nhất khu tập thể, gia đình Cố
Trạch Nặc cũng rất sung túc, anh lại học rất giỏi. Anh là chàng trai vừa đẹp trai vừa học giỏi mà nhiều cô gái mơ ước. Đường Minh Hồng là chàng
trai chơi bóng rổ giỏi nhất. Tôn Diễm là cô gái có cái miệng “loa phóng
thanh” trong số các bạn nữ nhưng lại là người bạn tốt nhất của cô, còn
em gái cô là Quách Thiển Thiển luôn thích chạy vào phòng cô lúc đêm
khuya, nằng nặc đòi ngủ chung với chị…
Khi đã khóc đến sưng mắt,
Lâm Thâm Thâm mới lái xe rời khỏi khách sạn Sofitel, sau đó rẽ vào siêu
thị gần nhà, mua một ít rau, trứng gà, thịt bò, còn tiện tay chọn hai
quả cà chua. Cô nhớ đến những quả cà chua bi cô hay ăn hồi nhỏ, chắc mùi vị cũng tương tự như quả cà chua này, em gái cô là Quách Thiển Thiển
cũng rất thích ăn. Rồi như một bộ phim quay chậm, cô nhớ lại đến mùa hè
năm đó, mùa hè năm cô tròn mười lăm tuổi.
Cố Trạch Nặc hơn cô ba
tuổi nhưng chỉ học sớm hơn cô hai năm. Bọn họ học cùng trường từ cấp hai tới cấp ba, anh học lớp tám thì cô học lớp sáu, anh học lớp mười hai
thì cô học lớp mười. Sáng nào anh cũng đứng dưới tầng đợi cô, gọi to tên cô, rồi sau đó cô nhanh chóng nhô cái đầu bé xíu ra cửa sổ đáp lại anh: “Đợi em chút, xong ngay đây, chỉ ba phút thôi!” Nhưng lúc nào anh cũng
phải đợi năm phút trở lên, vì anh không biết rằng Lâm Thâm Thâm và Quách Thiển Thiển, hai chị em song sinh cùng trứng đó không phân biệt đâu là
quần áo, giày dép của mình nên cứ đứng tần ngần để chọn ra chọn vào, chỉ vì lý do đỡ rắc rối và để hai chị em cảm thấy được yêu thương, đối xử
công bằng nên bố mẹ đã mua sắm cho hai chị em mọi thứ giống hệt nhau.
“Lâm Thâm Thâm, em mà không ra là anh không đợi nữa đâu, ngày nào cũng chậm
như con rùa thế!” Mặc dù Cố Trạch Nặc nói thế nhưng chưa lần nào anh
không đợi cô.
“Anh đừng càu nhàu nữa, người muốn chở em nhiều lắm đấy nhé!” Cô nói không sai, vì ngoài Cố Trạch Nặc, cô còn có Đường Minh Hồng, một người bạn trai khác của cô, đương nhiên ngoài cô ra, chỉ có
em gái Quách Thiển Thiển biết chuyện này mà thôi.
“Em á?” Cố
Trạch Nặc vừa càu nhàu vừa chống chân xuống đất, đợi cô nhảy lên xe đạp
mới nói tiếp: “Em nghĩ em giống bà dì xinh đẹp của em đấy à? Hành động
của em làm hỏng không biết bao nhiêu nan hoa của anh rồi, biết không
hả?”
Lâm Thâm Thâm chỉ nhảy một cái đã tót lên ngồi chễm chệ trên xe đạp của anh, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy “công phu” này của cô không
thể luyện trong mấy ngày. Chiếc xe đạp của anh vốn là chiếc xe đua
chuyên nghiệp, phía sau không có yên nhưng anh lại lắp một cái yên dành
riêng cho cô ngồi, làm mất hẳn dáng thể thao uốn lượn của chiếc xe.
Chiếc xe bon bon chạy, cô ngoan ngoãn ngồi sau lưng anh, lấy ra bức thư tình
Đường Minh Hồng gửi cho mình, yên lặng đọc hết rồi ngay lập tức xé vụn
và tung lên theo gió. Những mẩu giấy như hoa tuyết bay lả tả trong không trung, trông rất đẹp mắt. Còn Cố Trạch Nặc chỉ nhìn về phía trước, đạp
xe, nhăn mày, cất giọng ồn ào: “Đừng vứt giấy vụn lung tung nữa!”
Cô bật cười, đắc ý cãi lại: “Không phải giấy vụn đâu, đó là những mảnh trái tim tan vỡ đấy.”
Được bao nhiêu chàng trai thương thầm nhớ trộm, yêu mến nâng niu là cảm giác tự hào, thích thú của mọi đứa con gái, kể cả cô. Bọn con trai bình
thường thì không nói làm gì, nhưng một chàng trai vô cùng đẹp trai như
Đường Minh Hồng, lại là niềm tự hào của đội thể thao trong trường thì
cho dù đã có một Cố Trạch Nặc xuất sắc tuyệt đỉnh, cô vẫn không thể kiềm chế được sự tham lam của mình. Như lời người dì hơn cô mười tuổi đã
nói: “Con có thể từ chối hay khăng khăng không yêu người nào khác, nhưng không thể từ chối người khác yêu con vô điều kiện.”
Thực ra, Lâm Thâm Thâm vô cùng yêu quý dì của cô, đơn giản vì họ đều rất xinh đẹp.
Tình cảm giữa họ cực kỳ thân thiết, không giống quan hệ giữa dì và cháu
gái mà giống như hai chị em ruột. Cũng có thể là bởi vì dì có mái tóc
dài đen mượt và đôi môi hồng xinh xắn, người dì lại luôn toả ra mùi thơm thoang thoảng, thêm nữa, dì luôn mặc những chiếc váy và đi đôi giày cao gót rất xinh, thế nên cứ có thời gian là cô lại chạy đi gặp dì, vừa để
ngắm vừa để trò chuyện.
Từ nhỏ, Lâm Thâm Thâm đã thấy dì hẹn họ
với vô số các chàng trai ưu tú, cũng chứng kiến dì thay đổi nhiều kiểu
tóc và cách trang điểm khác nhau khi gặp những người khác nhau. Dì
thường nói với Lâm Thâm Thâm: “Đừng vì một cái cây mà cả khu rừng, người con gái phải đợi giá hời mới bán được.” Cho dù như vậy, cũng có lúc dì
thấy rằng, dì không có thuật phân thân, trong lúc không thể không chọn
lựa, dì đã chọn kết hôn. Hôm ấy dì nói với cô: “Đã chọn rồi thì không
hối hận, cho dù đúng hay sai, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chọn một
con đường, đó là số phận. Điều đáng tiếc là chúng ta không thể phóng hoả đốt trụi cây, để những người con gái khác không được đi vào con đường
đó nữa.” Rồi dì thở dài nói tiếp: “Nếu dì cũng như con, có một cô em gái giống hệt mình thì tốt biết mấy!”
Đúng vậy, dì nói không sai, dì không làm được, nhưng Lâm Thâm Thâm làm được, vì cô có thể ở bên cả
cạnh hai chàng trai tuấn tú là Cố Trạch Nặc và Đường Minh Hồng, vì cô
còn có Quách Thiển Thiển thế thân lúc cần thiết, mà cách hối lộ em gái
thì quá đơn giản, chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, nói những lời đường
mật, hay là mua cho em cô một con búp bê, vài cuốn truyện tranh hoặc một ít kẹo là được.
Cũng đúng vào mùa hè năm cô mười lăm tuổi ấy, Cố Trạch Nặc mua được hai chiếc vé xem phim nhưng lúc chuẩn bị đi thì anh
lại có việc đột xuất, thế nên cô muốn về nhà rủ Quách Thiển Thiển đi
cùng. Nhưng vừa bước vào cổng khu tập thể, cô nhìn thấy bóng em gái và
Đường Minh Hồng vụt qua. Cô đi theo họ và nhìn thấy hai người ngồi trên
chiếc ghế đá trong vườn hoa, anh ấy say đắm hôn lên má của Quách Thiển
Thiển.
Đã xem không ít bộ phim điện ảnh, đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, lần đầu tiên trong đời, Lâm Thâm Thâm có cảm giác,
hoá ra trong cuộc sống, nơi đâu cũng có phân chó, mà chính cô đang giẫm
lên đống phân ấy.
Cô vò nhàu tấm vé xem phim, lặng lẽ quay người
bỏ đi, một mình lang thang trên đường rất lâu, cho đến khi thời gian
chiếu phim kết thúc. Cô trở về nhà, chẳng nói chẳng rằng, nằm vật ra
giường, kéo chăn che kín mặt. Cảnh tượng vừa xảy ra khiến cô vô cùng
kích động, cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, cho dù có điên cuồng dùng
tất cả các từ vựng cũng không diễn tả được tâm trạng của cô lúc này. Thế nên, sau khi lăn lộn trên giường đến tận nửa đêm, cô bật dậy gọi điện
cho Cố Trạch Nặc. Cô nói dối anh: “Em có đứa bạn thân vừa bị thất tình.”
Cố Trạch Nặc chân thành an ủi: “Thâm Thâm, chuyện tình yêu là như vậy đấy, có hợp có tan, nếu cứ miễn cưỡng làm tổn thương nhau sẽ làm cả hai cùng đau khổ.”
“Thế anh có vì thích người con gái khác mà chia tay với em không?” Bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại để bàn.
“Không thể nào.” Cố Trạch Nặc trả lời rất nhanh.
“Nhưng nếu như người đó xinh đẹp hơn em thì sao?” Cô lại hỏi.
Anh thở dài. “Cho dù người ta có là tiên nữ thì anh cũng không cần, anh chỉ thích em như thế này thôi.”
Trong lòng Lâm Thâm Thâm càng bất an. “Vậy nếu người đó giống hệt em thì sao?”
Cố Trạch Nặc dịu dàng nói: “Sao có thể thế được, em là người con gái đặc biệt duy nhất của anh.”
Cô vội vàng nói: “Em nói là nếu như.”
Anh cười, có điều giọng điệu vẫn rất nghiêm túc: “Có một nhà triết học từng nói, trên đời này không có phiến lá nào giống nhau, vì thế không thể có hai người hoàn toàn giống nhau được. Em đừng nghĩ nhiều nữa, anh hứa
với em, cả đời này anh sẽ không nói với em hai từ chia tay, bây giờ em
yên tâm ngủ đi, hơn một giờ đêm rồi đấy!”
Bây giờ nghĩ lại, Lâm
Thâm Thâm mới thấy đúng là Cố Trạch Nặc không bao giờ chủ động nói ra
hai từ chia tay, cho dù có cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, cho dù cô khoá
cửa nhốt anh ở bên ngoài cả đêm, cho dù trước khi đi Mỹ anh đã từng nói
với cô hãy đợi anh quay về, ai ngờ cô lại làm trái ý anh và theo anh qua đây. Cho dù trong những năm tháng tuổi trẻ của cô, anh phát hiện ra sự
tồn tại của Đường Minh Hồng, anh cũng không hề nói câu gì, chỉ là lời
hứa và lời thề có sâu sắc thế nào cũng không thể sánh với thời gian vô
tình như nước chảy mây trôi.
Về nhà, cô nấu mấy món ăn đơn giản,
món trứng cà chua cũng đã nấu xong mà Cố Trạch Nặc vẫn chưa về. Lúc cô
gọi điện thoại cho anh thì người nghe máy không phải là anh, mà là
Joanna.
Cô liền hỏi: “Hai người bao lâu nữa mới về?”
Trong giọng nói của Joanna toát ra ý ngại ngùng: “Em không đến đâu ạ. Tổng giám đốc Cố nói, anh ấy sẽ đưa em về nhà trước.”
“Sao lại không đến? Đến đây đi, tôi mời cô mà, tôi làm nhiều món ăn Trung Quốc lắm, tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ thích!”
Ngắt điện thoại, Lâm Thâm Thâm đi rửa mặt. Lúc cầm chiếc khăn mặt trắng muốt trên tay, cô lại nhớ đến trận đấu bóng rổ ở trường. Hồi đó, cô cũng cầm chiếc khăn thế này và đưa cho Đường Minh Hồng vừa chơi xong hiệp một
trận đấu bóng rổ. Cô còn đưa cho anh một chai nước, rồi khen: “Anh chơi
bóng giỏi quá, đặc biệt là cú ném bóng vừa nãy, đẹp tuyệt vời!”
Đường Minh Hồng nghe thấy thế thì tỏ ra vô cùng sung sướng, uống ừng ực hết
chai nước cô đưa, kiêu hãnh nói: “Vì có em đến xem mà!”
Sau đó,
anh phải nhanh chóng chạy vào sân. Người dì bị Lâm Thâm Thâm kéo đến,
đứng bên cạnh từ nãy thì nhếch miệng cười rồi nhận xét: “Đẹp trai thì
cũng đẹp trai đấy, nếu so sánh về ngoại hình thì Cố Trạch Nặc kém chút
xíu, nhưng so về gia thế, địa vị thì rõ ràng không bằng được.”
Lâm Thâm Thâm không nói gì, cô đang mải nhìn ngắm chiếc áo thể thao màu
trắng Đường Minh Hồng đang mặc, nhìn anh chạy đi chạy lại dưới ánh nắng
trông vừa rực rỡ chói sáng vừa khoẻ mạnh.
Thấy cô ngây người, dì
cô giơ tay đập đập vào vai cô. “Đang nghĩ gì thế? Mặc dù con còn ít tuổi nhưng cũng đừng để một bước sa chân muôn kiếp hận đấy nhé!” Nói xong,
dì xách chiếc túi mới mua, giẫm lên đôi giày cao gót mười mấy phân, bước lộp cộp rời đi trước.
Chỉ còn Lâm Thâm Thâm kiên trì ngồi xem
hết trận bóng. Trong ánh nắng vàng rực rỡ, trên thảm cỏ xanh mướt là
những chàng trai cao to đang chơi bóng. Khi trận đấu kết thúc, đội của
Đường Minh Hồng giành chiến thắng. Cô trông thấy đám con gái chạy theo
anh, và anh không từ chối bất cứ cái ôm hôn nào của bất cứ ai, niềm vui
được viết đầy trên khuôn mặt của anh.
Một mình dạo bước trên
đường trở về nhà, cô biết mình và Đường Minh Hồng không thể đi đến đâu.
Cô đã có bạn trai, thế nên không thể có bất cứ mối quan hệ gì với anh,
từ lúc bắt đầu quen nhau, cô đã hiểu rõ điều đó. Nhưng cô không hiểu tại sao lúc này mình lại cảm thấy khó chịu như vậy?