Hoàng hôn, gió nhè
nhẹ thổi trên đường, bỗng có chiếc xe buýt đi lướt qua, một chàng trai
ngồi trên xe nhô đầu ra ngoài cửa kính, gọi to tên cô. Anh khoa tay múa
chân, nói: “Thâm Thâm, đợi anh với!” Nhưng cô không đợi anh mà cứ thế
bước men theo con đường quen thuộc về nhà, cho đến khi anh từ phía sau
chạy đến.
Đường Minh Hồng thở hổn hển. “Anh bảo em đợi anh, sao em cứ đi lung tung thế?”
Anh cao hơn cô nửa cái đầu nên cô phải ngẩng lên để nhìn anh. Lúc đó trời
đã sẩm tối, cô cảm thấy như vậy rất tốt, trời tối thì cô có thể nói
nhanh hơn và không cần lo lắng người khác đoán ra khuôn mặt của mình
đang biểu lộ điều gì. Cô nói: “Đường Minh Hồng, bọn mình chia tay nhé!
Chúng ta không hợp nhau, không nên ở bên nhau.”
“Em nói cái gì?” Anh bước đến gần cô hơn, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Chúng ta chia tay thôi.” Lâm Thâm Thâm cố gắng dứt khoát nói hết câu. Cô biết mặt mình đang nóng bừng. Trước mặt Đường Minh Hồng mà cô lại nóng bừng, đó là chuyện chưa từng xảy ra.
“Em thích anh, anh cũng thích em, tại sao lại không thể ở bên nhau? Tại sao lại phải chia tay?” Nói xong, anh hầm hầm bỏ đi, để lại một cái bóng dài cao gầy in trên mặt đường.
Lâm Thâm Thâm về nhà, lăn lộn trên giường mà chẳng thể nào chợp mắt. Cô
biết cô làm như vậy không sai, bản thân cô chọn Cố Trạch Nặc rồi, thế
nên không thể tiếp tục tham lam như vậy. Cô vốn định “chuyển nhượng”
Đường Minh Hồng cho Quách Thiển Thiển, dù sao Quách Thiển Thiển đóng giả là cô, đi hẹn hò với Đường Minh Hồng cũng không phải chỉ một lần. Có
điều, sau khi nhìn thấy cảnh hai người họ hôn nhau, cô không còn ý định
đó nữa. Cô cảm thấy hành động của em gái cô giống như phản bội, bị chính em gái lừa dối khiến cô không thể chấp nhận.
Cứ miên man suy
nghĩ, trời sáng lúc nào không hay, Lâm Thâm Thâm dậy mở cửa sổ, nhìn
thấy cạnh vườn hoa dưới nhà có một bóng dáng quen thuộc.
Cô xỏ dép lê, vẫn mặc áo ngủ chạy xuống, quả nhiên là anh, Đường Minh Hồng.
“Anh tới đây lúc nào? Sao tới sớm thế? Không phải anh đã đứng đây cả đêm qua đấy chứ?” Cô hỏi anh, nhưng anh vẫn lặng thinh và cô còn ngửi thấy mùi
rượu trên người anh, rồi anh đột nhiên ôm chầm lấy cô.
Anh để cô
dựa sát vào người mình, giọng nói ngập tràn đau khổ: “Sao bỗng dưng em
lại nói chia tay? Có phải anh đã làm gì sai không? Em nói cho anh biết
đi, anh sẽ sửa mà.”
Hơi thở của anh phả vào mặt cô ấm áp, cái ôm của anh cũng thật ấm áp.
Lâm Thâm Thâm nhắm mắt lại, để mặc anh ôm mình, một lúc lâu sau, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Cố Trạch Nặc đang ngồi trên chiếc xe đạp đến đón cô đi học và cả đôi mắt vằn đỏ của anh.
Lâm Thâm Thâm chưa từng thấy
Cố Trạch Nặc tức giận như thế bao giờ. Anh vứt chiếc xe đạp đổ sõng soài rồi lao đến, tung một cú đấm mạnh khiến Đường Minh Hồng ngã vật xuống
đất. Đường Minh Hồng vốn không phải là đối thủ của Cố Trạch Nặc, cộng
thêm cả đêm hôm qua không ngủ nên bị Cố Trạch Nặc đánh cho thảm hại,
không bò dậy nổi. Cho dù đánh như vậy, Cố Trạch Nặc vẫn chưa thoả cơn
giận, tiếp tục tay đấm chân đạp. Cuối cùng, Lâm Thâm Thâm phải ngăn anh
lại và bảo Đường Minh Hồng mau chạy đi, cô nói như van xin với Cố Trạch
Nặc: “Em xin anh đấy, đừng đánh nữa!”
Mấy ngày sau đó, Lâm Thâm
Thâm chẳng gặp lại ai trong hai người họ. Cô cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào để nhìn hai người bọn họ. Cuối cùng, Cố Trạch Nặc chủ động chặn cô ở trước cổng trường, nói với cô như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Anh sẽ đi học đại học bên Mỹ, vì còn phải học khoá học dự bị nữa nên anh
không muốn lãng phí thời gian, vài hôm nữa anh bay rồi.”
Lâm Thâm Thâm liền bật khóc nức nở. Cố Trạch Nặc nắm tay cô, an ủi: “Có phải anh không trở về nữa đâu.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi!” Đây là lần nói chuyện nhiều nhất của Lâm Thâm
Thâm sau vài ngày không gặp anh. Cô ôm chặt lấy anh và hứa: “Sau này em
sẽ không như vậy nữa, em thật sự chỉ thích mỗi mình anh thôi, em không
thể không có anh.”
Thời gian không vì lời xin lỗi của cô mà ngừng lại, ngược lại còn trôi nhanh như bay.
Lâm Thâm Thâm trốn học tiễn anh ra sân bay. Vì an ủi cô, trước khi máy bay
cất cánh mười lăm phút, Cố Trạch Nặc mới bước qua cửa an ninh. Trước khi đi, anh dịu dàng nói với cô: “Đợi anh trở về, đợi anh trở về hãy nói
nhé! Được không?” Lâm Thâm Thâm cảm thấy bất an, cô thực sự không tin
lời hứa của anh, nhất là sau khi xảy ra chuyện đó. Nhưng cô biết cô sẽ
đợi anh, vì cô thật sự yêu anh. Cô cảm thấy qua một đêm, mình đã trưởng
thành hơn nhiều, gọi là trưởng thành hơn nhưng thực ra, đó là coi nhẹ
thứ vốn đang coi trọng và coi trọng thứ vốn đang coi nhẹ.
Cuối
cùng, họ cũng về nhà. Cố Trạch Nặc vừa bước vào nhà, Lâm Thâm Thâm chỉ
cần nhìn qua cũng phát hiện ra, hôm nay anh mặc bộ com lê màu xanh lam,
là bộ cô đã chọn cho anh từ tuần trước, chiếc cà vạt là món quà sinh
nhật cô đã tặng anh, ngay cả móc chìa khoá bằng thuỷ tinh có xâu chìa
khoá phòng cũng giống hệt cô, thứ mà cô phải vừa nhõng nhẽo vừa làm mặt
lạnh để bắt anh mang theo. Anh đang mang theo những thứ cô tặng để hẹn
hò với một cô gái khác, Lâm Thâm Thâm nghĩ thế và cảm thấy nực cười.
Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, Cố Trạch Nặc cảm thấy rất vui, nhưng trước
khi ăn cơm, anh phải vào nhà vệ sinh đã. Lâm Thâm Thâm đã quá quen với
thói quen này của anh, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn có thói quen “ngủ”
trong nhà vệ sinh trước giờ ăn.
Anh vừa rời đi, Lâm Thâm Thâm liền chủ động hỏi Joanna: “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”
Cô ta nhìn cô, bộ dạng rất kinh ngạc. “Em? Chúng em…”
“Không cần phải giải thích, tôi hiểu cả!” Lâm Thâm Thâm không đợi cô ta nói
hết đã cắt ngang. “Nam nữ với nhau, lửa gần rơm mà, đó là chuyện thường
tình, cho dù ở đất nước nào cũng vậy. Huống hồ, tôi ở cùng Cố Trạch Nặc
bao năm, nhìn nhau đã thấy chán rồi, cho dù có cô hay không có cô thì
tôi nghĩ chúng tôi cũng sẽ kết thúc thôi.”
“Chị Cố, chị thật sự muốn ly hôn với Tổng giám đốc Cố sao?” Joanna hỏi.
Bản thân cô thực sự muốn ly hôn với Cố Trạch Nặc sao?
Lâm Thâm Thâm đang tự hỏi mình. Cô nhớ lần đầu tiên đối diện với vấn đề ly
hôn cũng là lúc cô mười lăm tuổi. Năm đó, Cố Trạch Nặc đi chưa được hai
tháng, dì cô yêu một lão già người nước ngoài và muốn sang Mỹ với ông
ta. Do vậy, dì bắt buộc phải làm thủ tục ly hôn với ông chồng hiện tại.
Hai vợ chồng đã từng gắn bó với nhau, vậy mà vì vấn đề tài sản sau ly
hôn mà cãi nhau kịch liệt. Người chồng cũ của dì trách móc dì quá tham
lam, cổ phiếu, nhà, xe, không chịu từ bỏ thứ gì. Còn dì thì khăng khăng
nói rằng, dì đã phải hy sinh rất nhiều, ít nhất là mấy năm thanh xuân
của mình, mà người con gái có bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ để mà lãng
phí chứ? Thế nên một đồng một cắc dì cũng phải đòi.
Lúc Cố Trạch Nặc trở lại bàn ăn, Lâm Thâm Thâm và Joanna đang nói đến vấn đề phân chia tài sản.
Anh ngồi xuống, tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lâm Thâm Thâm vừa gắp thức ăn vào bát anh vừa bình thản nói: “Nói về chuyện anh có bao nhiêu tiền, chiếm bao nhiêu cổ phần trong công ty, anh có
bao nhiêu cổ phiếu, số vốn cha anh để lại mỗi năm đem lại cho anh bao
nhiêu lãi, mỗi năm vào dịp tết, mẹ anh tặng anh đồ trang sức vàng bạc
châu báu giá trị bao nhiêu…”
“Lâm Thâm Thâm, em bị bệnh thần kinh à?”
Joanna thấy Cố Trạch Nặc nổi cáu, vẻ mặt ánh lên sự đắc ý, vội nói chen vào:
“Tổng giám đốc Cố, chị nhà đã muốn ly hôn như vậy thì anh hãy đồng ý đi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được đâu…”
“Shut up!” Những lời nói như đổ thêm dầu vào lửa của cô ta bị Lâm Thâm Thâm và Cố Trạch
Nặc đồng thanh cắt ngang. Sau đó, họ nhìn nhau cười nhạt. Thực ra, khi
tình cảm của hai người có vẻ như đã cạn, cho dù trong lòng họ có hiểu
nhau thế nào thì cũng chỉ là vô ích.
Ở New York bây giờ đã là mười một giờ đêm, còn quê hương Trung Quốc xa xôi đã đón bình minh rạng rỡ của ngày mới.
Lâm Thâm Thâm không phải loại đàn bà đanh đá, cô biết mình có lỗi với Cố
Trạch Nặc trước nên bây giờ anh muốn trả thù thế nào cũng được. Có điều, cô cũng không phải là người đại lượng, có thể bỏ qua chuyện cũ như anh, nên trước khi Cố Trạch Nặc và Joanna về nhà, cô đã vạch sẵn những điều
cần nói trong đầu, cô muốn đề nghị ly hôn với anh trước khi anh nói ra
từ đó, cô không muốn bị anh bỏ rơi, mà phải chính là cô đá anh.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng, Cố Trạch Nặc đã dịu dàng nói với cô: “Thâm Thâm, chúng ta sinh em bé nhé!”
Em bé… Hai từ này khiến Lâm Thâm Thâm bỗng đưa tay sờ bụng mình và nghĩ
đến tờ giấy kiểm tra sức khoẻ, trong đó nói xác suất sinh con của cô rất thấp, khiến cô kinh ngạc không thốt được lời nào.
Nhìn dáng vẻ
của cô, Joanna nước mắt lưng tròng, tủi thân nói: “Chị Cố, Tổng giám đốc thật sự rất yêu chị. Hôm nay, tôi cùng anh ấy đặt phòng ở khách sạn,
cũng chỉ vì tôi quá yêu anh ấy, tôi không biết mình có điểm nào không
bằng chị, nhưng cả buổi chiều anh ấy đã kể với tôi về chuyện của hai
người hồi nhỏ, về những năm tháng hai người ở bên nhau. Anh ấy còn nói
rằng chuyện tình cảm của hai người, tôi không thể hiểu được. Anh ấy
khuyên tôi không nên lãng phí thời gian của mình cho anh ấy. Lúc đó, tôi đã hiểu rằng, dù tôi có tìm cách chia rẽ thế nào, hai người cũng không
xa nhau. Thực ra, lần trước, lúc anh ấy bị ốm, chị gọi điện về nhà nhưng tôi đã không nói cho anh ấy biết. Cũng vừa nãy thôi, chị nói chị muốn
ly hôn, tôi khuyên hai người ly hôn chỉ vì tôi ích kỷ. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, cho dù tôi làm thế nào, người mà anh ấy yêu cũng chỉ có mình
chị, thê nên việc gì tôi phải để mình sống thảm hại như thế này chứ!”
Lời vừa dứt, Joanna liền đứng dậy xin phép về. Trước khi đi, cô ta còn nói
thêm: “Chị nấu các món Trung Quốc rất ngon, cảm ơn chị rất nhiều. Ngoài
ra, tôi cũng muốn nói thêm với chị, nếu tôi là chị, là một người đàn bà, cho dù Cố Trạch Nặc có phản bội tôi, tôi cũng sẽ tìm cách cướp lại anh
ấy từ những người đàn bà khác. Không vì điều gì khác, chỉ vì hai người
đã ở bên nhau mười mấy năm rồi, cuộc đời này có bao nhiêu cái mười mấy
năm để hai người có thể gặp được một nửa của mình?”
Đúng vậy, cuộc đời này có bao nhiêu cái mười mấy năm để bản thân có thể tìm được một nửa của mình?
Lâm Thâm Thâm nhìn Cố Trạch Nặc rồi bật khóc nức nở. Cô vốn nghĩ rằng mình
đã đánh mất tất cả, nhưng không ngờ, Cố Trạch Nặc vẫn luôn ở bên cô,
nhặt nhạnh mang về tất cả những thứ cô đánh mất, sau đó lần lượt trả lại cho cô những thứ mà cô tưởng đã chẳng còn.
Nhưng cho dù cô có
khóc to như thế nào, Cố Trạch Nặc vẫn không bận tâm, chỉ mải miết ăn
những món cô nấu. Ăn xong, anh lau miệng, thong thả nói: “Khóc mệt chưa? Mệt thì lên tầng ngủ đi.”
Lâm Thâm Thâm gật đầu, cô thực sự đã
khóc nhiều đến nỗi mệt lử, thế nên cố để mặc cho Cố Trạch Nặc cõng lên
tầng. Cô vùi đầu vào gáy anh, ngửi mùi sữa tắm hương chanh bao nhiêu năm không thay đổi của anh, rồi thủ thỉ: “Em nghĩ là chúng ta vẫn nên ly
hôn thì hơn, em không muốn sinh con cho anh.”
Anh đặt cô xuống giường, sắc mặt tái xanh, bực bội hỏi: “Rốt cuộc là vì sao? Hôm nay em vẫn chưa phát điên đủ hay sao?”
Cô nhìn anh cười khẽ. “Em rất tỉnh táo và cũng biết mình đang nói gì, mặc
dù anh không phản bội em nhưng em đã thay đổi rồi, lý do đơn giản như
vậy thôi.”
“Được rồi.”Cố Trạch Nặc đang giận điên người cũng bật
cười. “Anh đồng ý với em, nhưng em cũng phải hứa với anh, cuộc hôn nhân
của chúng ta sẽ tiếp tục hơn nửa năm nữa, vì theo di chúc bố anh để lại, sau hai năm kết hôn anh mới có thể hoàn toàn nắm giữ cổ phần của công
ty. Hơn nữa, tháng sau chúng ta sẽ phải về nước một chuyến.”
“Được, em đồng ý.” Lâm Thâm Thâm gật đầu. “Có điều, em muốn biết em làm như vậy thì có lợi gì?”
Cố Trạch Nặc thở dài, kiên nhẫn nói: “Em muốn bao nhiêu, có thể ra giá.”