Ánh đèn trong sở
cảnh sát sáng choang, vì không thể lập biên bản ngay nên nữ cảnh sát
đành dẫn Lâm Thâm Thâm vào phòng tạm giam, giới thiệu ngắn gọn cho cô
những điều cần chú ý, để cốc nước lạnh trên bàn rồi khoá cửa lại. Tuy
không khát nhưng cô vẫn cầm cốc nước uống từng ngụm một cho đến khi cạn
sạch.
Vì sự việc không có gì to tát, cộng thêm người bị hại không truy cứu trách nhiệm nên nữ cảnh sát chỉ yêu cầu cô trả lời một vài câu hỏi đơn giản.
“Chị đã kết hôn? Có thể cho chúng tôi biết cách
thức liên hệ với chồng chị không?” Nữ cảnh sát ngẩng đâu, tay vẫn cầm
chiếc bút chờ cô đọc ra những con số. Thực ra cô chỉ cần cung cấp số
điện thoại liên hệ khẩn cấp, sau đó thì có thể gọi người nhà đến đón,
nhưng cô lại lắc lắc điện thoại, hỏi nhỏ: “Người liên hệ khẩn cấp là
tôi, tôi là người thân của chính mình, có thể ghi lại số điện thoại của
tôi được không?”
“Người thân, bạn bè, đồng nghiệp, bạn học đều được.” Nữ cảnh sát gõ bút xuống mặt bàn nhắc nhở cô.
Lâm Thâm Thâm nhìn nữ cảnh sát, mỉm cười chua xót. “Bố mẹ tôi đã qua đời,
chồng đã có người khác, bạn bè thì xa lánh, người thân thì mỗi người một nơi, quả thực tôi không có ai để liên hệ khẩn cấp cả.”
Vẻ mặt
của Lâm Thâm Thâm vẫn bình tĩnh như thường, cô xua xua tay, tỏ ý rằng
mình không còn cách nào khác, giọng điệu cũng rất kiên quyết: “Tình
trạng thực tế của tôi như vậy, tôi cũng chỉ có thể phối hợp như vậy
thôi.” Sau đó, cô không nói bất cứ một lời nào nữa.
Đến lúc này,
Lâm Thâm Thâm đã ở phòng tạm giam mấy tiếng đồng hồ. Cô luôn cảm thấy
đầu óc trống rỗng, không hiểu mình đang nghĩ gì, không hiểu là vì sao,
chỉ cảm thấy phấp phỏng bất an. Lúc đầu cô còn nghe thấy ở hành lang bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói vọng lại, cô đoán là cảnh sát
đang giao ban, còn có cả cảnh sát đang tuần tra. Nhưng khi đêm đã khuya, ngoài tiếng muỗi vo ve thì thỉnh thoảng lắn mới nghe thấy tiếng còi xe
cảnh sát từ xa vọng đến.
Mồ hôi làm tóc mai dính bết vào má, Lâm
Thâm Thâm lắc cổ, vươn vai cho bớt mỏi, vì động tác khá mạnh nên tay cô
vô tình va vào bức tường lạnh lẽo làm lớp vôi vữa trên tường bung ra.
Thực ra, lúc đầu cô ngồi thẳng đơ cạnh mép giường, tay khua khoắng loạn
xạ để xua những con muỗi đang lao vào cô như thiêu thân lao vào lửa,
nhưng một vài tiếng trôi qua, cô không thể ngăn được cơn mệt moir xâm
chiếm toàn thân, cả người co rúm lại, cô nằm xuống và thiếp đi.
Trong giấc ngủ ngắn ngủi, cô lại mơ màng nghĩ đến thời gian tám năm trước,
khi cô rời đi. Cô từng băn khoăn tự hỏi, nếu mỗi tối không nghe thất
tiếng Quách Thiển Thiển thở nhè nhẹ bên cạnh, không biết cả đời này cô
có thể ngủ ngon hay không? Hai chị em luôn nằm tựa lưng vào nhau, thì
thầm nói chuyện, lúc thì nói đến ước mơ, kể chuyện cười, lúc thì nói đến tương lai và chuyện hàng ngày… Có phải chị em song sinh nào cũng lớn
lên trong vui buồn, sướng khổ như vậy không?
Mỗi lần nhớ lại cảm
thấy thật buồn, ký ức ngày xưa giữa Quách Thiển Thiển và cô giống như
những thước phim với vô số hình ảnh lần lượt tái hiện trong đầu. Cô vẫn
còn nhớ, ngày nào cô cũng đi qua phòng bảo vệ và hỏi ông lão bảo vệ xem
có thư của Quách Thiển Thiển không? Nhưng ông lão chẳng bao giờ trả lời
cô, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Chắc ông lão cảm thấy
phiền lắm vì làm gì có ai ngày nào cũng đến hỏi ông chuyện thư từ những
hai lần? Chắc hẳn mắt ông lão đã mờ nên không thể phân biệt được hai chị em song sinh họ.
Quách Thiển Thiển thậm chí còn biếu ông cả kẹo
và hoa quả, dặn ông nếu có thư của cô bé thì lập tức báo cho cô bé biết. Ông lão nhận được “quà hối lộ” của Quách Thiển Thiển nhưng lại không
giúp cô bé, chuyện này khiến Lâm Thâm Thâm cảm thấy xót xa, phiền muộn.
Thực ra, có một số lá thư không đưa qua phòng bảo vệ, chúng đã nằm trong
ngăn kéo của Lâm Thâm Thâm và chờ đợi may mắn. Em gái cô lúc đó có nghĩ
nát óc vẫn không hiểu tại sao những nam sinh kia luôn theo đuổi Lâm Thâm Thâm. Chẳng phải Thiển Thiển cũng giống hệt chị hay sao? Thế nên, Quách Thiển Thiển vô số lần quan sát kỹ khuôn mặt của chị và so sánh.
Cũng vì chuyện này, Quách Thiển Thiển có lần bực bội đến mức lén đưa mấy lá
thư tình đó cho mẹ, nhờ mẹ đánh giá với góc độ người lớn xem bản thân cô có điểm gì không bằng chị.
Nhưng chính việc này khiến cho mẹ
nghĩ Lâm Thâm Thâm đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo. Mẹ nổi giận và
đánh người luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện như cô một trận rất đau. Đó là
lần đầu tiên Lâm Thâm Thâm bị đánh nên cô nhớ rất lâu. Cô bị phạt quỳ
dưới nền nhà lạnh lẽo trong phòng khách – hình phạt mà Quách Thiển Thiển đã từng phải thực hiện nhiều lần- và chỉ nhẫn nhịn cúi đầu chứ không
giống như em gái cô, mỗi lần bị mẹ phạt như vậy thì khóc lóc kêu gào
hoặc tỏ vẻ đáng thương xin được tha thứ.
Quách Thiển Thiển muốn
ngăn mẹ lại thì chính cô bé cũng bị nhốt vào phòng ngủ. Cô ấy đã áp tai
vào cánh cửa một cách tuyệt vọng, tiếng đấm vào cửa của cô bé vang lên
cùng với tiếng của chiếc thước nhỏ trong tay mẹ giáng xuống lòng bàn tay của Lâm Thâm Thâm.
Sau đó, Thiển Thiển vừa khóc vừa ôm chầm lấy
cô và nói rằng, chiếc thước đó như đang đánh vào tim cô bé, không chỉ
làm đau cô, mà cô bé cũng cảm thấy đau đớn.
Tối hôm đó, hai chị
em, một đứa thì quỳ ở phòng khách, một đứa thì quỳ trong phòng ngủ. Họ
chưa bao giờ nhớ những cơn đau hay những trận đánh, nhưng lần này, Quách Thiển Thiển phạm hết lỗi này đến lỗi khác, đã hạ quyết tâm phải ghi nhớ sâu sắc bài học này, cô bé sẽ học cách bảo vệ những bí mật của bản thân và chị gái, sẽ học cách giữ im lặng trước bố mẹ.
Lâm Thâm Thâm
luôn cho rằng, cô và Quách Thiển Thiển sẽ mãi mãi yêu thương nhau, cho
dù cô không biết mãi mãi là bao lâu. Hơn nữa, thời gian không thể chứng
minh tất cả, trong nháy mắt cũng có thể trở thành vĩnh cửu. Giống như
Quách Thiển Thiển đã từng tỏ ý cam chịu khi nói rằng, dù là song sinh
nhưng vẫn có sinh ra trước sinh ra sau, cho dù chỉ sớm hơn một giây thì
cũng là do ông trời đã sắp đặt vị trí ai là chị, ai là em rồi.
Phá vỡ mạch suy nghĩ hỗn loạn của cô trong phòng tạm giam chính là tiếng
bước chân và tiếng nói chuyện bên ngoài hành lang. Khi tiếng nói dần dần rõ hơn, Lâm Thâm Thâm đang nghĩ ngợi vẩn vơ cũng miễn cưỡng ngồi thẳng
dậy, sau đó chậm rãi cởi dây buộc tóc, mái tóc dàu mượt như thác xoã
xuống, cô luồn ngón tay vào cào tóc vài lượt cho đến khi mái tóc đã mượt hơn mới buộc lại và búi sau đầu. Người đang đến thật sự khiến cô bất
ngờ và kinh ngạc.
Nếu không phải nhận lầm Lâm Thâm Thâm là Quách
Thiển Thiển, Tôn Diễm sẽ không kêu lên kinh ngạc như thế khi đi ngang
qua phòng tạm giam. Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Tôn Diễm, có
lẽ cô sẽ ở lại cả đêm trong cái phòng tạm giam bẩn thỉu, đầy muỗi này.
Gặp lại cô bạn sau bao năm xa cách khiên trái tim Lâm Thâm Thâm đập loạn
lên, suy nghĩ cũng rời rạc, cảm giác trống rỗng như vừa được lấp đầy.
Cho đến lúc ra khỏi sở cảnh sát về khách sạn, cô mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, và trời thì đã gần sáng. Lúc này, Lâm Thâm Thâm mới nhớ ra nên dành tặng cho người bạn thân lâu ngày không gặp một tiếng kêu kinh ngạc và cái ôm ấm áp, sau đó họ mới bắt đầu hàn huyên tâm sự.
“Tôn
Diễm, sao cậu biết tớ ở đây?” Lâm Thâm Thâm kìm nén tâm trạng bằng cách
cắn chặt môi, thực ra cô không thích thể hiện cảm xúc của mình, nhưng
lúc này từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc thảm trong phòng
khách sạn.
“May mà có tớ ở đó, cậu trở về sao không nói với tớ
một tiếng? Nếu không phải cơ duyên may mắn gặp nhau, có phải cậu định ở
trong phòng tạm giam đó cả đời?” Tôn Diễm chớp chớp mắt, oán trách bạn.
Lâm Thâm Thâm nghe thấy thế thì không nhịn được phì cười. “Cậu nói xem cơ
duyên may mắn thế nào mà cậu lại bị một đám bà thím dẫn vào sở cảnh sát
thế hả? Hơn nữa, hình như còn liên quan đến nhân cách. Tớ cực kỳ tò mò
đấy!”
“Không phải tớ bị oan sao? Cậu nhìn tớ thế này có giống
người làm việc bất lương không hả?” Tôn Diễm vừa thở dài vừa nghiêm túc
gật gật đầu, rồi cô bỗng sán lại gần Lâm Thâm Thâm, quan sát cô bạn một
cách nghiêm túc, sau đó thể hiện vẻ mặt đánh giá và khẳng định. “Có
điều, nói thật nhé, cậu và Quách Thiển Thiển đúng là giống nhau như hai
giọt nước.”
“Ừ…” Tôn Diễm nhắc đến Quách Thiển Thiển, Lâm Thâm
Thâm cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô không lườm lại hay chế giễu bạn rằng những lời nói của bạn thật thừa thãi, chị em song sinh sao lại không
giống nhau được chứ, mà cô chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Con bé thế nào?
Nó có biết tớ về không?”
“Cậu ấy sống rất tốt, cậu có nói gì đâu, làm sao chúng tớ biết cậu trở về?” Tôn Diễm cúi đầu, không dám nhìn
thẳng vào mắt bạn. “Cậu đi bao nhiêu năm như vậy nhưng mỗi lần tớ nhắc
đến cậu, cậu ấy luôn lảng sang chuyện khác.”
“Lúc đó tớ bỏ đi quá vô tình, cương quyết, làm con bé bị tổn thương.” Lâm Thâm Thâm nói khẽ, niềm vui tình cờ gặp lại giữa hai người bạn bỗng chốc chìm vào yên
lặng.
“Sao có thể? Thiển Thiển không trách cậu đâu!” Tôn Diễm vội vàng lên tiếng an ủi bạn.
“Sao lại không thể? Lúc đó, dì chỉ có thể đưa một trong hai chị em tớ đi Mỹ, mà con bé chưa nghĩ ngợi gì đã từ chối, tớ biết, nó nghĩ rằng cho dù
thế nào cũng sẽ ở bên cạnh tớ, còn tớ, sau khi nó từ chối thì nhận lời
dì ngay, một mình theo dì bỏ đi, lại còn mang họ của dì.” Sự áy náy
không ngừng gặm nhấm trái tim Lâm Thâm Thâm, nhưng cô vẫn cố gắng giữ
khuôn mặt bình thản với nụ cười nhàn nhạt. “Con bé hận tớ cũng đáng lắm! Thật sự, tớ nghĩ con bé nên hận tớ, ngày nào cũng nên nguyền rủa tớ!”
“Thâm Thâm, cậu đừng… đừng nói như vậy, mấy năm qua, cậu đều gửi tiền cho tớ
để tớ giúp đỡ Thiển Thiển, thực ra, cậu có thể nói với cô ấy chuyện này
mà.” Tôn Diễm thực sự không biết nên khuyên bạn thế nào.
“Đừng
nói với con bé!” Lâm Thâm Thâm nghiêm túc đề nghị, sau đó cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng buồn bã. “Tôn Diễm, cảm ơn cậu vì tớ mà làm tất cả cho Thiển Thiển, còn nữa, cảm ơn cậu đã gặp lại tớ trong hoàn cảnh này, gặp cậu, tớ thực sự rất vui, rất vui.” Lâm Thâm Thâm cuối cùng đã quyết định, trước khi gói ghém lại những hồi ức không mấy tốt đẹp, cần phải
chuyển sự tập trung của mọi người vào những chuyện vui vẻ mới được.
Trong khi cô đang nói thì điện thoại của Tôn Diễm đổ chuông mấy hồi, nhưng
Tôn Diễm chỉ nghe Lâm Thâm Thâm nói, để mặc chiếc điện thoại trong túi
áo rung mãi, điều này khiến Lâm Thâm Thâm thắc mắc. “Ai đấy? Sao muộn
thế này rồi mà còn điện thoại cho cậu?”
“Cũng chẳng phải người quan trọng hay chuyện gấp gì!” Tôn Diễm cười lấp liếm.
“Thế để tớ nghe hộ cho! Nếu không phải là đòi nợ, thúc nợ thì chắc hẳn là
một anh chàng đẹp trai nào đó đúng không?” Lâm Thâm Thâm trêu bạn.
“Cậu tha cho tớ đi mà!” Tôn Diễm buồn ngủ đến nỗi vừa ngáp vừa cười, bàn tay tóm chặt lấy túi áo để điện thoại.
“Cậu đấy, chẳng lẽ còn sợ tớ cướp người đàn ông của cậu?” Lâm Thâm Thâm gí
ngón tay vào trán bạn. “Cậu đừng quên, tớ là phụ nữ đã có chồng rồi đấy
nhé!”
“Tớ bảo này, Thâm Thâm, khách sạn này ở phía bắc thành phố, còn tớ và Thiển Thiển lại ở phía đông. Chúng ta đã lớn lên ở đó từ nhỏ, khách sạn ở phía đông thành phố đẹp hơn và lớn hơn ở đây rất nhiều, tại sao cậu cứ muốn ở đây thế?” Tôn Diễm “có tật giật mình”, vội vã chuyển
chủ đề nhưng cũng là muốn giải đáp thắc mắc trong lòng của cô. Dù Lâm
Thâm Thâm đã bao nhiêu năm không về nước, cho dù thành phố có thay đổi
nhiều như thế nào thì cô ấy cũng không đến nỗi quên mất khái niệm về vị
trí địa lý chứ? Chẳng hiểu tại sao cô ấy lại chọn một nơi vắng vẻ, heo
hút như thế này.
“Cậu buồn ngủ à, nhà cậu cách đây xa như vậy,
hãy ở lại với tớ đi, hay cậu định thế nào?” Lâm Thâm Thâm nhất thời cũng không biết trả lời bạn ra sao.
“Còn ngủ gì nữa, trời sắp sáng
rồi.” Tôn Diễm nhanh nhẹn bước xuống giường rồi đứng dậy, vươn vai đi ra ngoài và thở dài một cái.
Tiễn Tôn Diễm ra cửa rồi đóng cửa
phòng lại, Lâm Thâm Thâm vội ấn vào nút đèn hiển thị xin đừng làm phiền
của khách sạn, sau đó mở chiếc va li to ra, buông xoã mái tóc dài, ngẩn
ngơ quỳ trên chiếc giường mềm mại. Cô đột nhiên trở nên trầm mặc và mông lung nghĩ, từ San Francisco đến Bắc Kinh là 9436 kilômét.
Hoá
ra, từ trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn đang chạy trốn, cảm giác sợ hãi
với trận hoả hoạn đó khiến cô không muốn nhắc đến. Có lẽ giống với việc
bỏ đi Mỹ, cô thuê khách sạn này thực ra rất bất tiện về giao thông và
nhiều mặt khác, ưu điểm duy nhất của nó là ở phía bắc thành phố, cách xa ngôi nhà bị lửa thiêu rụi – ngôi nhà của bố mẹ và hai chị em cô.
Rời bỏ thành phố quen thuộc cũng cần phải có dũng khí, nếu ở đó không có
người mà ta yêu thương thì thành phố nào mà chẳng giống nhau?
Thực ra, Lâm Thâm Thâm không thích nhiệt độ quá chênh lệch giữa ngày và đêm ở San Francisco, ban ngày thì nóng bức đến khó chịu, ban đêm thì lạnh
thấu xương, cho nên trong giây phút máy bay hạ cánh, cô cảm thấy chỉ có
mảnh đất quê hương mới thực sự dung nạp được linh hồn cô.