Đứng Trong Bóng Tối

Chương 22



"Tôi không thể cho cô biết tôi cảm kích ra sao", Barbara nói trong điện thoại. "Tôi sẽ đặt nó lên hàng đầu trong thứ Hai. Đó chính là thứ tôi cần."

"Tôi rất xin lỗi vì đó chỉ là vị trí tạm thời, bà Riggs, trong khi trưởng phởng nghỉ sinh", Ann Marie đáp. "Nhưng bà biết rõ quy định của tổ chức sau chừng đó năm làm tình nguyện. Chúng tôi sẽ bàn bạc và đưa ra giải pháp nào đó khi cô ấy quay lại. Mọi người đều rất vui mừng được gặp lại bà. Chúng tôi rất nhớ bà."

"Tôi cũng rất nhớ mọi người. Hẹn gặp cô tuần tới nhé. Tạm biệt!"

Bà gác máy, thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đang dần trở về quỹ đạo. Các con bà đều an toàn, gã Novak kinh khủng đã bị cháy thành tro, cả Billy Vega cũng đã chết, tạ ơn Chúa. Bà sẽ không nhỏ một giọt nước mắt nào cho hắn. Bà không bị lời nguyền khủng khiếp nào ám ảnh, cuộc sống của Erin đang dần tốt đẹp. Mọi thứ trông có vẻ trật tự và khả quan.

Chuông reo vang, bà nhòm qua lỗ nhỏ trên cửa. Cô bạn nhỏ xinh đẹp của Erin, Tonia. Vào giờ này, một ngày trong tuần. Lạ thật. Bà mở cửa. "Xin chào, Tonia."

"Chào bà Riggs. Hy vọng là tôi không làm phiền bà."

"Không hề", Barbara đáp. "Mời vào. Chúng ta nhâm nhi chút trà nhé. Cô đến vừa kịp lúc để ăn mừng với tôi. Tôi đã tìm được việc. Mừng quá!"

"Thật tuyệt vời", Tonia nói. "Ở đâu thế?"

"Trung tâm văn hóa nơi tôi thường làm tình nguyện. Chỉ là công việc tạm thời, nhưng hoàn hảo để bắt đầu. Trưởng phòng của họ sắp sinh em bé. Sẽ khó khăn một chút vì tôi phải đánh máy nhiều, nhưng tôi có thể thực hành trên máy sau giờ đóng cửa. Tôi sẽ bắt kịp công việc."

"Quá tuyệt." Tonia theo bà vào bếp. "Coi này, bà Riggs. Tôi không thể ở đây lâu, có vài chuyện tôi muốn nói với bà. Tôi sẽ gặp Erin vào chiều nay."

"Ồ, thật sao?" Bà đổ đầy nước vào ấm đun và đặt lên bếp.

"Vâng. Connor bắt cô ấy phải hứa sẽ không đi một mình tới nhà Mueller." Tonia trợn mắt. "Thật ngớ ngẩn nếu bà cũng nghĩ như thế. Không phải tôi ngại đi. Nhưng vì Chúa. Dù sao cô ấy cũng đã trưởng thành."

"Phải, Connor rất bảo vệ con bé", Barbara đáp. Và hợp với mong muốn của bà, bà thầm nghĩ. Sự bảo vệ có vẻ khả quan với bà lúc này. Đặc biệt là với các cô con gái quý giá của bà. Bà sẽ làm tất cả vì chuyện đó.

"Đó chính là điều tôi muốn nói với bà, bà Riggs. Tính bảo vệ của Connor. Nếu bà có thể gọi thế."

Giọng nói sắc bén của Tonia khiến Barbara cảm thấy khó chịu. Bà đã rửa xong ấm trà, đặt nó xuống. "Ừ, sao cưng? Có chuyện gì?"

Tonia ngập ngừng. "Connor làm tôi thấy lo lắng", cô ta buột miệng. "Anh ta rất ghen tuông và sở hữu. Anh ta thậm chí còn tỏ ra thù địch và nghi ngờ tôi."

"À, tôi hiểu'', Barbara thận trọng.

Móng tay sơn màu đỏ như máu của Tonia lóe lên lúc cô ta khoa tay. "Tôi từng chứng kiến phụ nữ dính vào kiểu đàn ông như thế. Đó luôn là dấu hiệu đầu tiên của trục trặc, khi anh ta cách ly cô ấy khỏi bạn gái. Một kỹ thuật cổ điển của kiểu đàn ông ngược đãi, độc đoán."

Barbara há miệng, nhưng chẳng nói được lời nào.

"Gia đình là bước tiếp theo", Tonia tiếp tục. "Xoẹt, xoẹt và thế là cô ấy hoàn toàn bị cô lập, biến thành nô lệ của anh ta. Sau đó anh ta bắt đầu xóa bỏ lòng tự trọng của cô ấy, làm cho cô ấy nghĩ rằng cô ấy chả là gì nếu không có anh ta. "

" Ôi, lạy Chúa tôi.Thật sao.Tonia, tôi không nghĩ Connor... "

"Vấn đề là, cô ấy quá say mê anh ta và tôi có thể hiểu lý do. Anh ta là một người đàn ông quyến rũ. Đẹp trai, lôi cuốn, hấp dẫn. Và tôi muốn nói theo nghĩa đen. Hấp dẫn, bà Riggs. Anh ta nghĩ cô ấy thuộc về mình."

Cột sống Barbara cứng ngắc. "À, tôi hiểu. Chà. Nếu cậu ta nghĩ thế thì vô cùng, vô cùng sai lầm."

"Và tôi rất lo lắng mỗi khi nghĩ về mối căm thù của anh ta đối với chồng bà", Tonia nói. "Xin lỗi vì khơi lại chủ đề đau lòng, nhưng tôi tin chắc bà không muốn Erin phải trả giá vì chuyện đó.”

"Ôi, nhưng Connor sẽ không bao giờ làm thế với Erin", Barbara yếu ớt nói. "Cậu ta có vẻ thực sự quan tâm đến con bé. Điều đó gây ấn tượng với tôi."

Ấm nước rít lên. Tonia nhẹ nhàng đẩy bà ra, chộp lấy nó. "Để tôi. Chắc chắn anh ta quan tâm đến cô ấy." Cô ta rót nước sôi vào ấm trà. "Anh ta bị ám ảnh bởi cô ấy. Bà có biết thực ra anh ta đã bắt cóc cô ấy ở sân bây cuối tuần trước không?"

Barbara ngồi phịch xuống ghế, cau mày bối rối. "Erin nói với tôi là cậu ta đi cùng con bé, nhưng không nói gì về chuyện..."

"Cô ấy không nói gì với bà hết, tôi không bất ngờ", Tonia nói. "Anh ta xuất hiện ở sân bay Portland, nơi cô ấy có hẹn với lái xe limo của Mueller. Cô ấy không có cơ hội. Connor đã kéo cô ấy vào xe anh ta, lôi tới một nhà nghỉ và... chà, bà đã biết kết quả thế nào. Anh ta làm chính xác những gì mình muốn, đúng không?"

Barbara nhìn cô ta chằm chằm, kinh hoàng. "Erin là một người có trái tim nhân hậu", bà thì thào. "Con bé không nỡ làm ai thất vọng. Tôi ghét phải hình dung con bé chỉ có một mình, chịu áp lực của một người mạnh mẽ và..."

"Đầy thuyết phục”, Tonia đế thêm.

"Thuyết phục", Barbara rùng mình. "Ôi Chúa ơi. Tôi ghét phải nghĩ thế."

"Chính xác", Tonia nói. “Tôi thấy chúng ta đang cùng trên một con thuyền, bà Riggs. Có lẽ bà nên gọi cho ai đó trong gia đình hoặc bạn bè và đồng nghiệp cũ của Connor. Nói cho họ rõ tình huống. Một cách kín đáo. Bà có biết gia đình Connor có tiểu sử về bệnh thần kinh không? Bố anh ta. Một câu chuyện buồn, khủng khiếp. Hoang tưởng, ảo giác, xa lánh xã hội. Ông ta nuôi dạy con cái trên đồi, hoàn toàn cô lập. Không ai dám chắc chuyện gì đã xảy ra với người mẹ. "

"Chúa ơi."

“Chỉ có Chúa mới biết người đàn ông điên loạn đó đã làm gì với các cậu bé tội nghiệp", Tonia tiếp tục. "Hoặc có lẽ tốt hơn hết không nên nghĩ tới. "

"Tôi luôn lo lắng về tiểu sử của cậu ta, nhưng tôi không hề hay biết... Ôi Chúa ơi. Tôi phải nói chuyện với Erin. Tôi phải gọi cho con bé. Ngay lập tức."

"Hãy cẩn thận." Tonia rót cho Barbara một tách trà. "Cô ấy đang bị anh ta bỏ bùa mê thuốc lú. Đừng làm ầm lên, nếu không bà sẽ chỉ làm tăng sức phản kháng thôi. Chúng ta cần hành động một cách lặng lẽ. Khởi động một mạng lưới hỗ trợ Erin. Nhanh chóng. Ngay từ lúc này. "

"Phải, cô nói đúng", Barbara nói. "Tôi sẽ làm chuyện đó. Ngay lập tức. Rất cảm ơn cô đã báo cho tôi. Tôi không hề hay biết gì."

Tonia cười tươi tắn và cầm tách trà lên, chạm vào tách trà của Barbara đang run rấy trong tay bà. Tách của Barbara chao nghiêng, nước trà đổ đầy ra khăn trải bàn. "Tiến lên, bà mẹ vĩ đại", Tonia nói. "Erin thật may mắn khi có người mẹ như bà."

Barbara nhớ lại vài tháng trước. Miệng bà mím chặt. "Không hẳn thế. Nhưng tôi sẽ làm hết sức mình vì con bé từ bây giờ."

Chuông cửa lại reo vang. Tách của bà rơi loảng xoảng vào đĩa, làm bắn tiếp một lớp trà màu nâu lên khăn trải bàn. "Ai thế nhỉ?"

"Tôi sẽ mở cửa", Tonia đề nghị. "Bà cứ thoải mái."

"Không, tôi ổn."

Tonia theo sát gót Barbara lúc bà ra mở cửa. Tò mò như một con mèo. Barbara đã để ý ngay từ lần đầu tiên gặp cô ta. Bà nhòm qua lỗ cửa. Là em trai Connor - Sean và Miles - người bạn trông rất lạ lùng của Cindy, xách theo một đống túi hàng hóa.

Bà mở cửa. Nụ cười của Sean đã dụ dỗ bà nở nụ cười ngay lập tức. "Chào bà Riggs. Tôi làm tài xế taxi cho Miles tới dây", Sean nói. "Cậu ta rất mong được tới thăm Cindy. Cô ấy ổn chứ?"

"Ồ vâng, con bé tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu", Barbara đáp. "Nó đang trên gác, tôi sẽ đi gọi nó. Mời vào."

Khuôn mặt Miles bầm tím và dán một dải băng trắng dọc sống mũi. Cậu ta mang theo một bịch túi mua hàng chất các đĩa video, một hộp kèn saxophone và một bó lớn hoa dại mới hái vẫn đang nhỏ nước, bùn còn bám quanh rễ. "Cháu, ừm, mang tới cho Cindy một số đồ đạc ạ", cậu ta nói. "Các đĩa phim hành động và hoa. Cùng kèn của cô ấy. Nếu cô ấy muốn, bác biết đấy, kiểu như luyện tập ấy." Cậu ta đưa bó hoa cho bà.

Barbara mỉm cười. "Đáng yêu quá, Miles. Bác sẽ gọi Cindy.'' Bà hướng lên gác. "Cindy? Cưng à? Xuống đây đi. Con có khách đấy."

Bà quay sang Tonia. “Tonia đây là Sean McCloud, em trai của Connor và Miles, bạn của Cindy. Sean, cô gái trẻ này là bạn của Erin, Tonia... Tôi không nhớ họ của cô, cô gái. "

"Vasquez", Tonia đáp, đưa tay cho Miles rồi đến Sean. "Tôi rất vui được gặp các anh."

Sean nắm tay cô ta một lát, vẻ mặt băn khoăn. "Chờ chút. Tôi biết cô."

Tonia cười khoe má lúm. "Ồ không. Tôi tin chắc mình sẽ nhớ."

"Không, chắc chắn. Tôi chưa bao giờ quên bất kỳ khuôn mặt nào. Nhất là một khuôn mặt đáng yêu thế này. Không chàng trai nào của nhà McCloud có thể quên. Đó là một đặc điểm di truyền của gia đình. Một trong rất nhiều đặc điểm. Chờ chút... tôi sắp nhớ ra rồi." Anh cau mày ngước lên trần nhà, búng ngón tay tanh tách. "Phải rồi!" Anh kêu lên. "Cô là một y tá! Ở bệnh viện tư. Đúng không?"

Tonia chớp chóp mắt, miệng mấp máy. Đây là lần đầu tiên Barbara thấy cô ta hoàn toàn mất bình tĩnh.

"Bệnh viện nào?", bà hỏi

Sean bắn cho bà cái nhìn nhăn nhó. "Cái bệnh viện mà anh tôi đã nằm ở đó suốt hai tháng hôn mê, nhớ không? Chính bệnh viện đó."

Cindy đã cứu cô ta khỏi sự lúng túng bằng cách xuất hiện ở đầu cầu thang, trong bộ đồ thể thao thùng thình, dụi dụi mu bàn tay vào mắt như một bé gái. Cô trượt chân ở bậc thang, xấu hổ, ngập ngừng.

"Miles mang hoa tới cho con", Barbara nói. "Đáng yêu quá phải không?"

Cindy mỉm cười uể oải với Miles. "Cảm ơn. Chúng rất đẹp."

Miles nhìn cô trìu mến. "Anh, ờ, mang tới cho em, ờ, vài thứ nữa", cậu ta lắp bắp. "Vài đĩa video. Kèn saxophone. Em biết đấy. Đồ dùng."

"Tuyệt quá", Cindy đáp. "Anh có muốn mang chúng tới phòng em không?"

"Ừ, có, chắc chắn." Cậu ta nhìn một lượt. "Xin thứ lỗi", cậu ta lẩm bẩm rồi nhảy bổ lên cầu thang, đi theo Cindy.

Sean quay sang Tonia. "Tôi biết đã nhìn thấy cô ở bệnh viện một, hai lần. Bộ đồng phục đó thực sự rất hợp với cô. "

Tiếng cười của Tonia có vẻ gượng gạo. "Cảm ơn. Xin anh thứ lỗi vì tôi không nhớ ra anh. Đó là một khoảng thời gian dài. "

"Một năm và hai tháng", Sean nói. "Một cách chính xác."

"Tôi nghĩ Erin nói cô làm việc ở Highpoint", Barbara lên tiếng.

"Tôi đang làm ở đó", Tonia đáp. "Tôi thuộc loại hay bay nhảy. Tôi nhảy từ việc này sang việc khác. Chà... tốt nhất tôi nên rời khỏi đây. Và nhớ chuyện chúng ta đã trao đổi, bà Riggs. Thực sự, rất gấp gáp. Làm ơn bắt tay ngay nhé."

"Ồ, tôi sẽ làm ngay", Barbara nồng nhiệt đáp. "Cảm ơn vì đã bỏ thời gian tới đây."

"Rất vui được gặp anh", cô ta nói qua vai. "Tạm biệt."

Một khoảng thời gian im lặng dài sau khi Tonia rời đi. Đôi mắt xanh lá cây của Sean rất giống các anh trai. Thông mình, thẳng thắn... hấp dẫn. Nỗi sợ hãi tối tăm, chập chờn đe dọa xé nát bà. Bà tựa vào tường để đứng vững.

"Kìa, bà Riggs. Bà ổn chứ? "

Mỉa mai làm sao, lời đề nghị giúp đỡ lại đến từ mội trong số ít những người trên trái đất mà bà không thể chia sẻ vấn đề của mình cùng họ. "Tôi ổn, cảm ơn.”

"Bà chắc chứ? Tôi có thể giúp bà bất cứ điều gì. Bất cứ thứ gì."

Nét mặt quan tâm của anh khiến bà cảm thấy xấu hổ vì đã nói dối. Bà ép mình mỉm cười. "Rất chắc, cảm ơn vì đã quan tâm."

"Nếu vậy thì tốt. Tôi cũng nên ra về. Có nhiều chuyện phải làm. Rất mừng vì Cindy đã khỏe lên nhiều. Bà hãy bảo trọng."

"Cảm ơn, tôi sẽ làm thế", bà đáp.

Sean bước xuống lối đi, hướng về con Jeep lấm lem bùn đất. Barbara cài đặt lại chuông báo động, rồi lảo đảo quay vào bếp. Bà với lấy cái điện thoại không dây, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào nó.

Hai con gái của bà đều bị đe dọa bởi những gã đàn ông bạo lực. Sáu tháng trước là Erin bởi Novak và Luksch. Cindy bởi Billy Vega. Và bây giờ, Erin, cô con gái luôn khao khát làm hài lòng người khác, lại đang phải lòng một người đàn ông độc đoán, không bình thường với tiểu sử ba đời bị thần kinh.

Cô gái ngọt ngào của bà đã cực kỳ cố gắng, con bé phải xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.

Thật không công bằng. Bà chỉ ngồi đây và chẳng làm gì hết. Bà phải bảo vệ con mình, bằng bất cứ cách nào có thể. Và đề nghị của Tonia là một gợi ý tốt để bắt đầu.

Bà bấm một số máy mà bà đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gọi lại.

"Cô có thể vui lòng chuyển máy cho Nick Ward được không?", bà nói với nhân viên trực tổng đài. "Rất khẩn cấp."

Tiếng cửa xe đóng sầm lôi Connor ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ. Anh kéo rèm cửa để chắc chắn đó là một trong hai người anh em ruột. Không nhiều người biết cách tìm ra ngôi nhà đổ nát, xây bằng tay trên một trong những ngọn đồi Eamon để lại cho các con và anh em McCloud thích giữ nguyên nó như này. Đó là nơi trú ẩn chắc chắn khỏi thế giới kỳ quái. Chỉ bạn bè thân thiết nhất của họ mới biết chỗ này.

Là Sean. Sẽ mệt mỏi lắm cho xem. Anh nhìn xuống chai Scotch trên mặt bàn. Nỗ lực nhấn chìm nỗi buồn phiền trong rượu cũng nhiều như phần thất bại trong cuộc đời anh lúc này. Thay vì xóa đi những cảm xúc sắc bén như kỳ vọng, nó chỉ làm anh mất khả năng suy nghĩ rõ ràng. Cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.

Anh không cần Sean trách mắng anh. Anh đã tự mắng mỏ bản thân, nhưng vẫn không đủ sức xóa bỏ tình trạng tê liệt của mình. Cánh cửa nhà bếp cọt kẹt mở ra. Anh cũng không thèm ngoái lại.

Mùi cơ thể đặc trưng của Sean thoang thoang khắp phòng. Kem cạo râu hương cam quýt đắt tiền và có chức năng bảo vệ da. Chúa ơi, em trai anh thật tự phụ. Nhưng anh yêu em mình, ngay cả khi Sean làm anh phát điên. Rượu whiskey đã khiến anh trở nên ủy mị. Anh vùi mặt vào tay, chuẩn bị tinh thần.

"Em đã tìm anh cả buổi sáng", Sean nói vẻ buộc tội.

"Em tìm anh?”, anh lặp lại.

Sean bất ngờ im lặng hồi lâu. "Em tới nhà anh. Anh có biết cửa nhà không khóa không? Không phải vì hàng xóm xấu tính, nhưng anh đã bị mất trộm sáu tháng trước, nhớ chứ?"

Anh vung bàn tay đầy sẹo lên vẻ bất cần. "Nếu có ai muốn lấy đồ đạc của anh thì cứ tự nhiên.”

Sean ré lên. "Ôi Chúa ơi, lại thế rồi. Chuyện cỏn con nào lại khiến anh phát khùng lên thế?"

"Để anh yên, Sean."

"Em cũng thử đến chỗ Erin, nhưng chẳng ai ở đó cả. Và em cố gọi cho anh, điện thoại tắt máy, tất nhiên. Sao hôm nay lại bất thường thế?”

"Anh đưa điện thoại cho Erin."

Sean thở dài thất vọng. "Em không hiểu tại sao anh cứ liên tục vứt đám điện thoại. Anh biết bọn em sẽ lại tìm cái mới cho anh mà."

Connor nhún vai. "Người đồng hành trung thành của em đâu?"

"Miles hả? Em thả cậu ta trong thành phố. Cậu ta muốn thờ phụng ở đền thờ Cindy. Cậu ta rất cố gắng. Em thấy đau lòng khi chứng kiến chuyện đó." Sean đi vòng qua bàn, săm soi anh trai. "Miles là một chàng trai tốt", anh tiếp tục. "Em đang tính sẽ thuê cậu ta. Cậu ta có thể xử lý mảng máy tính trong công việc của em, và để em thoải mái thời gian cho những trò thú vị.”

"Ý tưởng hay", Connor cố tỏ ra hào hứng.

"Em cũng nghĩ thế. Chỉ có điều em sẽ phải dạy cậu ta cách chiến đấu."

Connor lầm bầm một tiếng không rõ ràng.

"Em biết", Sean nói. "Đó là một công việc khó khăn. Cơ bắp cậu ta nhão nhoét chẳng khác gì quái vật Puffy Marshmallow Man(1).'' Em trai anh kéo một cái ghế ra, ngồi xuống và đợi. ''Sao, có chuyện gì?"

(1) Một nhân vật hư cấu từ nhượng quyền thương mại của hãng Ghostbuster, là một quái vật khổng lồ, huyền bí, ngồn ngộn mỡ thừa.

Connor dụi cặp mắt cay xè. "Novak đã chết, họ nói thế. Cháy đen hôm qua. Ở đâu đó gần Marseilles."

Sean gõ gõ ngón tay, chờ đợi. "Em bỏ lỡ chuyện gì à? Đó chẳng phải là điều chúng ta cầu nguyện sao? Còn lý do nào khác lý giải việc ngồi một mình trong bóng tối với chai whiskey không?"

"Đó là tin tức tuyệt vời cho Erin và phần còn lại của thế giới", anh yếu ớt nói. "Nhưng hết sức tồi tệ với anh.”

"Tại sao?"

Connor nhăn mặt với giọng điệu gay gắt của em trai. Cơn đau đầu vần vò kéo đến như những đám mây trước bão trong hộp sọ anh. "Vì có nghĩa anh đã nhìn và nghe thấy những thứ thối tha không có thật", anh nói. "Anh đã thấy Georg trên đường cao tốc. Anh đã nghe thấy tiếng Novak trên điện thoại. Bây giờ Billy Vega thì bị đánh đến chết, cái nạng của anh biến mất khỏi cốp xe và em biết không? Anh có cảm giác rất tệ là cái nạng sẽ xuất hiện đâu đó, dính đầy máu của Billy Vega. Anh đang vùng vẫy giữa một dòng sông cuồn cuộn mà không có lấy một con thuyền chết tiệt, hay một mái chèo. Rồi họ nói với anh là Novak đã chết. Em sẽ nói gì, Sean? Có gì không đúng trong bức tranh này hả."

Nét mặt Sean đanh lại. "Họ không thể buộc tội anh giết Billy Vega. Không đời nào."

"Chắc chắn là có thể đấy. Nếu Novak đã chết, người ta sẽ xem xét vài khả năng đáng ghét ở anh. Tổn thương não do vết thương nào đó trên đầu mà trước đây họ không phát hiện, khi cho anh xuất viện, đó là khả năng dễ chịu nhất. Còn kịch bản tồi tệ nhất ấy hả? Anh bị hoang tưởng. Anh thực sự đang bị điên. Giống bố."

"Đừng nói thế", giọng Sean run run. "Đừng bao giờ nói những lời đó. Anh chẳng có gì giống bố cả. Chẳng gì hết."

"Ai biết? Có lẽ anh đã giết Billy và không nhớ tí nào", Connor mệt mỏi. "Bất cứ chuyện gì cũng có thể."

"Anh thậm chí còn không biết địa chỉ của hắn, đồ ngu!", Sean hét lên. "Bọn em không bao giờ cho anh biết! Anh quá bận rộn xử lý gia đình bạn gái anh."

Connor lắc đầu. "Có lẽ nếu may mắn, anh sẽ viện cớ mình bị điên và được nhốt vào phòng dành cho bệnh nhân tâm thần thay vì… Ối! "

Sean nắm lấy cổ áo sơ mi, kéo anh khỏi ghế và đẩy mạnh vào tường bếp. Bức tranh vẽ thác nước được lồng trong khung của Kevin rơi xuống sàn. Kính vỡ tan.

"Không xảy ra được đâu", Sean nói.

Connor hấp háy mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt của người em trai, quên hẳn nỗi tuyệt vọng của mình bởi sự sợ hãi anh cảm nhận rõ rệt đằng sau cơn thịnh nộ của Sean. Anh cố đặt tay lên vai em trai. "Này. Sean. Bình tĩnh. Không phải..."

"Sao anh dám nói thế với em? Khi không phải trải qua hai tháng khốn kiếp nhìn anh chìm trong hôn mê. Em gần như đã mất anh, Con. Em không thể chịu đựng lần nữa. Sau khi đã mất Kevin."

“Được, được, Sean", anh dỗ dành. "Buông anh ra. Thoải mái nào."

"Anh không điên!” Nắm tay của Sean đè mạnh lên khí quản làm Connor đau nhói. "Anh chỉ là một thằng ngốc khoa trương, chán nản thôi!"

"Được rồi!", Connor gào lên. "Sao cũng được. Anh là một thằng ngốc. Em đang làm anh nghẹt thở. Anh không muốn phải đánh em. "

"Phải, anh làm như có thể đấm em trong bộ dạng này hả? Nghe đây, Con. Nhớ kỹ nhé. Sẽ không ai tống giam anh. Bởi vì bất cứ kẻ nào dám động vào anh, em sẽ giết chúng."

Lời nói chân thành đến tận xương tủy của Sean làm anh ớn lạnh. Connor xục tay vào mái tóc vàng hoe, vuốt keo dựng đứng của em trai và xoa đầu.

"Không, Sean. Em sẽ không giết ai hết, đừng nói thế. Bình tĩnh.” Anh cũng sử dụng giọng nói trấn an, đầy thôi miên mà anh và Davy thường dùng để ngăn chặn Sean khỏi những trò lập dị kể từ khi Sean còn là một cậu bé siêu quậy phá. "Em đang mất kiểm soát, chàng trai. Em không thể làm thế này nữa. Bây giờ em đã là một người trưởng thành."

Sean thả tay để Connor đứng vững trên sàn. Hai vai chùng xuống. "Em không định sẽ nói xin lỗi đâu", em trai anh cảnh báo.

Connor xoa xoa cái cổ vẫn còn đau. "Quá tệ. Dù sao anh cũng không trách em. Đồ ranh con."

"Anh chọc tức em. Nói là anh không thèm quan tâm nếu họ tống giam anh. Mẹ kiếp, Con. Có thể anh không bận tâm, nhưng em thì có."

"Anh sẽ không bao giờ nói thế nữa", Connor lặng lẽ đáp. Anh nhặt bức tranh thác nước lên, gỡ những mảnh kính vỡ ra khỏi khung. "Anh hứa."

"Em cũng không nói thế chỉ để thu hút sự chú ý, như ngày xưa. Em vô cùng nghiêm túc. Anh bị nhốt trong lồng à? Không phải là lựa chọn hay ho. Không đời nào. Anh hiểu chưa? "

"Sean, em không thể nói thế. Đây không phải miền Tây hoang dã…"

"Davy cũng sẽ cảm thấy như thế”, Sean cắt ngang. "Davy tỏ ra như ngài Lạnh lùng, nhưng anh ấy sẽ cắt cổ bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương anh. Hiểu chưa?"

Connor ngoan ngoãn gật đầu, ngồi phịch xuống ghế. Chân anh run run. "Ừm, em có muốn chút whiskey không? Sẽ giúp em dịu đi đấy."

Sean cau mày. "Lúc này mọi thứ đều rất kỳ lạ", anh nói. "Chúng ta cần tỉnh táo, không phải thư giãn. Em muốn cà phê. Anh cũng có thể uống, từ cái nhìn trong mắt anh. Và tắm rửa, thay quần áo mới. Bây giờ anh đã có bạn gái. Anh đã phải nỗ lực rất nhiều."

Nét mặt Connor làm Sean cứng người lúc với ấm pha cà phê. Mặt em anh đanh lại. "Ôi không. Có chuyện gì với Erin à?"

“Không có gì", Connor lầm bầm.

"Không có gì kiểu nào?", Sean khăng khăng.

Kỷ ức đêm qua lướt trong đầu anh như một cơn gió lạnh lẽo, đau buốt, bệnh hoạn, như cú đấm thẳng vào bụng.

"Kiểu tồi tệ", anh thừa nhận. "Tệ nhất."

Sean chộp lấy ấm pha cà phê. "Chà", em trai anh dứt khoát nói. "Chúng ta sẽ sớm biết thôi. Chuyện gì đã xảy ra?"

Connor nén lại một câu đáp trả sắc nhọn. Sean đã nổi điên hôm nay và anh không còn sức lực để đối phó một trận bùng nổ khác. "Nick bảo cô ấy là anh bị điên. Cậu ta cũng bảo anh là nghi phạm giết người. Và cô ấy không muốn bị lôi kéo vào thứ cô ấy cho là một sự hoang tưởng điên rồ. Chúa ơi, ai có thể trách móc cô ấy đây. Cô ấy đã có đủ rắc rối rồi."

Sean đong cà phê vào máy pha. Em anh bật bếp rồi hướng ánh mắt sắc lém vào anh trai. "Sao? Thế thôi à? Kết thúc chuyện? "

Nhắc lại nó khiến miệng anh đắng ngắt, có vị kim loại. "Cô ấy bảo anh đã lầm lạc, Sean. Cô ấy nghĩ anh bị thần kinh."

"Và đó là lý do anh từ bỏ? Như thế này á?"

Connor ngước lên nhìn và giơ hai tay đầu hàng.

Sean đi đi lại lại quanh bếp. "Anh biết không, Con? Em nhớ đêm đầu tiên anh gặp cô gái đó."

Connor quá hiểu em trai nên không nghi ngờ đó là lời nói vu vơ. "Thật hả?", anh mệt mỏi.

“Chắc chắn. Không lâu sau khi anh được tuyển dụng vào đơn vị bí mật. Quay lại thời điểm anh vẫn mơ mộng và nặng nề với tính huyền bí trong công việc mới. Một năm hoặc lâu hơn sau khi Kevin bị giết. Davy chỉ mới chuẩn bị lên tàu tới Desert Storm."

"Trí nhớ của em thật quái đản", Connor nhận xét.

"Phải, giống anh, chỉ ngoài chuyện anh nhớ có chọn lọc. Để em kết thúc nốt câu chuyện. Một đêm anh trở về từ bữa tối ở nhà Ed, mắt trợn lên, hoàn toàn im lặng. Và khi em quậy phá để xem chuyện gì xảy ra, anh bảo, này, để anh yên. Hôm nay là ngày trọng đại. Anh vừa mới gặp cô dâu tương lai của mình."

Connor lạnh nhạt. "Anh nói thế à?"

"Phải, anh đã nói thế", Sean nói. "Em vô cùng choáng váng. Anh nói, con gái Ed Riggs rất dễ thương, thậm chí anh không thể tin mình lại ăn nói ngu đần như vậy. Có lẽ vợ Riggs nghĩ anh là một thằng thiểu năng. Chỉ có một vấn đề, cô ấy mới mười bảy tuổi."

"Em đang phóng đại đấy", Connor nói.

"Thề là em đang nói rất thật", Sean đáp. "Cảnh tượng đó khắc sâu trong bộ nhớ của em. Và em đã bảo anh là đồ hư hỏng bẩn thỉu. Hãy cố gắng làm thật tốt công việc mới đi, đừng có tán tỉnh cô con gái tuổi vị thành niên của đồng nghiệp. Và anh biết anh nói gì với em không? "

Connor chuẩn bị tinh thần. "Anh đã nói gì?"

"Anh nói, không vấn đề gì chàng trai. Anh sẽ đợi cô ấy", Sean nhìn anh trừng trừng.

"Anh đã nói thế à?", Connor điếng người.

"Phải! Anh đã nói thế! Và em nghĩ anh chỉ đang bốc phét. Nhưng không! Chết tiệt, anh không đùa tí tẹo nào. "

Máy pha cà phê bắt đầu kêu ùng ục và rít lên, nhưng Sean vẫn phẫn nộ ngồi im. Connor với tay qua người Sean, tắt bếp. "Đừng quan trọng hóa nó thế", anh lẩm bẩm. "Anh đã không giữ mình trong sạch suốt mười năm, vì Chúa."

"Ồ phải, nhưng có đấy.” Sean hằn học nhấn mạnh từng từ. “Chắc chắn, thỉnh thoảng anh có ngủ với vài phụ nữ, nhưng đã lâu lắm rồi. Em nói đúng chứ? Trả lời em đi, mẹ kiếp!"

Connor nhớ lại tất cả những lần anh nhẹ nhàng cắt đứt mỗi khi có cô nàng nào bắt đầu nói đến tương lai.

Chà. Không có nhiều lý lẽ để phản đối. "Bình tĩnh, Sean", anh nói. "Anh không còn sức lực cho một trận cãi lộn ngay lúc này đâu."

"Đừng có bảo em phải bình tĩnh! Đừng có bảo em sau một thập kỷ tơ tưởng về cô gái đó, cứu rỗi cô ấy khỏi một số phận còn tệ hại hơn cái chết, sống sót sau thủ đoạn thâm hiểm của người cha bỉ ổi của cô ấy, giải thoát em gái cô ấy khỏi một thằng con hoang, chiến thắng bà mẹ vợ chết người, rồi tìm mọi cách để lên giường cô ấy và bây giờ anh sẽ từ bỏ nhé?"

"Cô ấy nghĩ anh bị điên, Sean!", Connor gào lên.

"Thế thì thuyết phục cô ấy anh không điên đi!" Sean cũng gào to không kém. "Anh sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu cứ để trôi tuột đi và em ghét như thế! Em không thể đứng im nhìn anh lãng phí lần nữa!"

Ánh mắt giận dữ của họ nhìn trừng trừng vào nhau. Connor là người đầu tiên quay đi. "Anh không chắc mình có bị điên thật hay không trước khi lại tiếp cận cô ấy", anh nặng nề lên tiếng. "Anh đã tạo ra đủ thứ hỗn loạn trong cuộc đời cô ấy. Anh cũng không muốn chất thêm rắc rối lên vai cô ấy. Thật tàn nhẫn. "

Miệng Sean mím chặt. Em trai anh rót cà phê, đưa cho Connor một tách. "Anh không ở cùng Erin lúc Vega bị đánh à?"

"Không. Anh ở cùng cô ấy đến năm giờ sáng. Rồi lén ra ngoài."

"Anh làm thế làm quái gì? ", Sean gặng hỏi.

"Anh sợ mẹ cô ấy", Connor thú nhận. "Em đã thấy con Jag. Em có thể chỉ trích anh sao? Dù sao anh cũng quay lại đó lúc tám giờ vào bữa sáng."

Sean nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cau có. "Cô ấy không thể bảo anh ở cùng cô ấy à? Dù sao cũng đâu thành vấn đề, anh vô tội mà."

"Anh chắc chắn cô ấy sẽ nói thế nếu anh yêu cầu", Connor nhẹ nhàng nói. "Nhưng như thế là không đúng. Anh không muốn có gì đó giữa hai bọn anh phải dựng lên từ dối trá."

Sean dằn mạnh cốc xuống quầy. Cà phê nóng văng đầy tay. Em trai anh lao tới bồn rửa, xả ào ào nuớc lạnh. “Dựng lên từ dối trá, mẹ kiếp! Đồ ngu ngốc tự cao tự đại, không có đầu óc!"

Connor nhăn mặt, bịt tai. "Làm ơn đừng đập phá gì nữa'', anh cầu xin. "Tim anh vỡ nát rồi. Anh không chịu đụng được tiếng ồn."

"Anh phải rũ bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, chết tiệt! Và anh cũng phải làm thế với cô gái đó. Anh biết tại sao không?"

Connor ngã người ra ghế, cam chịu. Rõ ràng vở kịch hôm nay vẫn chưa kết thúc. "Được. Nói cho anh biết tại sao, Sean. "

"Bởi vì anh xứng đáng. Anh là một người ngay thẳng. Anh đại loại... cao quý hay gì đó. Với lòng tự tôn của anh. Thôi thúc hành động của anh. Đó chính là lý do tại sao Davy và em luôn trêu chọc anh về tinh thần cao thượng. Đó là một điểm yếu không thể che giấu. Khiến anh dễ bị tấn công."

Connor thở dài. "Đó chỉ là một..."

"Anh là một chàng trai tốt, Con", Sean chà đạp lên sự phản đối của anh. "Hơn cả Davy hay em. Hơn bất cứ người nào em biết, có lẽ là trừ Jesse và xem chuyện gì xảy ra với anh ấy đấy. Anh không thể quỵ lụy, anh không thể giả vờ cắn câu và bỏ chạy. Anh không thể thỏa hiệp. Giống như, thậm chí cả anh cũng không biết làm thế nào."

Connor nhìn chằm chằm vào cốc cà phê của mình và cố không nhớ tới Jesse. Anh cảm thấy quá tệ rồi. "Bố cũng như thế", anh chỉ ra. "Ông ấy cũng không biết làm thế nào để khom lưng uốn gối. Nên ông bị bẻ gãy."

Cả hai rơi vào im lặng. Bóng ma khổ sở của những ký ức về Eamon đè nặng lên họ. Eamon là một người đàn ông đáng kính và tốt bụng, nhưng ông đã bị những sỉ nhục mạnh mẽ mà cuộc đời trút lên ông làm vỡ mộng. Đau buồn và tức giận đã ăn mòn lý trí của ông đến khi nó hoàn toàn biến mất.

"Anh không giống bố, Con", giọng của Sean rưng rưng vì xúc động. "Anh mạnh mẽ hơn bố. Và anh cũng tử tế hơn. "

Connor nhấp một ngụm cà phê, tìm kiếm xung quanh để thay đổi chủ đề. Bản thân cà phê luôn luôn là một kẻ đồng lõa có ích. "Chúa ơi, làm thế nào em có thể pha thứ đồ uống này mạnh thế? Nó ăn mòn ruột anh mất."

"Đó là do whiskey, đồ ngốc, không phải tại cà phê của em. Để em xoa dịu nó bằng ít đồ ăn", Sean nói. "Đi tắm đi trong khi em làm bữa trưa cho anh."

"Đừng làm hư anh", Connor gắt nhẹ. "Anh có thể tự lo bữa…"

"Đi tắm đi và mặc một trong những cái áo của em. Không phải đám rẻ rách xỉn màu, bạc phếch của anh. Anh muốn thế giới tin rằng anh có đầu óc bình thường, khỏe mạnh hả? Bắt đầu bằng cách cạo râu và chải đầu đi."

Khi Connor quay lại bếp, anh đã cạo râu sạch sẽ, gọn gàng trong chiếc áo sơ mi vải jean anh tìm thấy trong tủ quần áo của Sear. Em trai anh nhìn anh bằng ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân và gật đầu. "Anh sẽ ổn thôi.”

Connor lầm bầm, ngồi xuống. Họ tôn trọng thỏa thuận ngầm là không khoét sâu thêm các chủ đề chân thực, khó nói. Và vì không có gì để nói ngoài chứng điên loạn, giết người, yêu đương, thất tình, và chỉ có Chúa mới biết còn gì nữa nên họ tập trung nhai, nuốt món giăm bông nướng và bánh sandwich kẹp pho mát của Sean trong im lặng.

Sau đó Sean khoác áo da. "Em nấu ăn thì anh phải rửa chén đĩa", em anh thông báo. "Em sẽ đi tìm Davy. Chúng ta sẽ bắt đầu gạt bỏ các chướng ngại trong cáo buộc giết người này."

"Đừng có dính vào chuyện này", Connor gắt gỏng lúc đi theo ra xe.

Sean cắm chìa khóa. "Em biết rồi. Anh nên tìm Erin, sau khi đã cạo râu thế này. Nói chuyện với cô ấy. Sử dụng vẻ quyến rũ của nhà McCloud."

"Quyến rũ, chết tiệt. Anh như thằng đần mỗi khi ở cạnh cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn đang bận rộn với một tên triệu phú đam mê nghệ thuật, muốn quăng đống trang sức lên người cô ấy và đưa cô ấy đi Paris."

Quai hàm Sean chùng xuống thất vọng. "Cái gì? Vậy mà anh để cô ấy đi hả? Đầu óc anh để đâu thế, Con? Trong một cái hộp giấu dưới gầm giường à?"

"Cô ấy sẽ không cho anh đi cùng", Connor hầm hừ. "Cho cái sọ dày cộp của em thông suốt đi! Cô ấy không muốn anh, nên anh không thể lẽo đẽo bám theo cô ấy được. Thế là phạm pháp. Nó được gọi là rình rập. Một gã điên cuồng săn đuổi phụ nữ. Anh đã phải nỗ lực rất lớn để không hành động điên rồ như thế. Em có hiểu không?"

Sean trông có vẻ đau đớn. "Phải, nhưng để cô ấy tới gặp kẻ đang vung vẩy những tấm vé tới Paris sao? Chúa ơi, Con. Đám biện pháp ấy triệt mọi hy vọng rồi đấy.”

"Đừng làm anh lại phải bắt đầu", anh gầm gừ. “Anh đã vật lộn cả đêm qua. Ít nhất cô ấy cũng không đi một mình. Tonia có lẽ sẽ khích lệ Mueller. Chết tiệt, cô ta cũng có thể đề nghị một cuộc tình tay ba."

"Ý anh làTonia Vanquez à? Cô bạn gái y tá trơ tráo của Erin?"

Connor giật mình nhìn em trai. "Làm sao em biết về cô y tá trơ tráo Tonia? Anh chưa bao giờ kể về cô ta với em."

"Em gặp cô ta sáng nay khi đưa Miles tới. Cô ta đang nói chuyện với mẹ Erin. Ngực rất đẹp. Em nhận ra cô ta, anh biết mà."

"Ở đâu?"

"Ở bệnh viện." Sean nhìn anh buồn cuời, như thể chuyện này hết sức rõ ràng. "Cô ta là y tá ở đó trong lúc anh bị hôn mê. Anh biết em không bao giờ quên một khuôn mặt hay bộ ngực nào mà."

“Bệnh viện đó? Tonia làm việc ở bệnh viện đó?" Mạng lưới bắt đầu mở rộng trong đầu Connor, chộp lấy những suy nghĩ luôn thay đổi, lao như tên bắn. Chọn lọc và phân loại, tìm kiếm mô hình.

Sean nheo mắt khi nhận ra vẻ mặt anh trai. "Chờ chút. Chuyện gì đang diễn ra thế? Cái nhìn này là sao hả, anh trai? "

"Erin gặp cô ta hơn một năm trước", Connor chậm rãi nói. "Thật trùng hợp, phải không?"

"Ừm... chờ một giây. Chúng ta vẫn đang băn khoăn về Novak phải không? Chẳng phải anh đã bảo em là Luksch đang ở Châu Âu và Novak đã hóa thành tro hôm qua rồi sao? Chúng ta quay lại trang đó à, hay thế nào?"

"Đừng bắt đầu với anh, Sean."

"Không phải!", Sean phản đối. "Chỉ cần giúp em làm rõ. Em muốn biết chúng ta đang ở đâu trước khi suy nghĩ phải làm gì tiếp theo."

"Anh biết thế, chết tiệt!", Connor bộc phát. "Ngay từ đầu đó là vấn đề của anh. Anh không biết mình đang ở đâu. Anh không biết đâu mới là thật nữa. Anh không thể tin vào mắt, vào tai, vào bản năng của mình, không gì hết."

"Thôi được. Em đã nổi giận, anh cũng có quyền làm thế”, Sean xoa dịu. "Em sẽ nói chuyện với Davy và Seth. Anh chỉ cần ngồi im. Đừng nghĩ gì hết. Anh luôn làm hỏng việc mỗi khi suy nghĩ quá nhiều. Nếu anh thấy ma quỷ thình lình hiện ra từ thế giới bên kia, hãy gọi cho em. Và đừng gây bất kỳ rắc rối nào hết."

Connor cố bật cười. "Đó cũng là suy nghĩ của anh. Về em."

Sean chui vào con Jeep, kéo cửa kính xuống. "Phải. Thật kỳ lạ khi trở thành người nói với anh như thế. Gặp lại sau, anh trai."

Anh nhìn theo con Jeep lăn xuống đường mòn. Mẫu thông tin mà Sean vừa thông báo tình cờ vang vọng trong đầu anh.

Sự trùng hợp chết tiệt, một y tá làm việc ở bệnh viện anh đã điều trị suốt thời gian hôn mê lại trở thành tri kỷ với Erin. Chẳng mối liên hệ nào có ý nghĩa. Chẳng ai có lý do gì để biết một năm trước anh đã quan tâm đến Erin thế nào. Mẹ cô có thể đoán ra, anh em anh biết. Không ai khác.

Da anh gai gai. Anh cảm nhận điều đó đang đến. Lệnh hành động hiện ra trong đầu anh với một quyền lực không thể chối bỏ. Anh sẽ quay lại bệnh viện đó, tìm kiếm thêm thông tin về Tonia. Ngay bây giờ.

Anh là con trai của Eamon Điên, là xác thịt, là xương máu của ông. Nếu thế nghĩa là anh bị điên, vậy thì anh sẽ điên. Anh thậm chí còn điên rồ hơn nếu cứ chống lại sức mạnh bên trong. Anh không thể đi ngược lại bản tính tự nhiên của mình.

Anh chạy vào nhà, cả người sôi sục với nguồn năng lượng hoang dã. Anh giắt bao da đựng khẩu hai mươi hai li vào mắt cá chân, nhét khẩu SIG-Sauer vào quần. Khoác áo choàng và lao ra xe.

Anh sẽ bị đầy xuống địa ngục vì không rửa bát đĩa cho bữa trưa. Đó là một nguyên tắc cốt yếu để giữ bếp luôn sạch sẽ, nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Chiếc Cadillac lún bánh, nghiến xào xạo trên sỏi. Cuối cùng chiếc xe cũng đi được, nặng nề lăn bánh trên đường mòn.

Anh đang quay lại sự tưởng tượng hoang đường của mình, và ai không thích thì có thể tùy ý chỉ trích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.