Connor đậu xe, tắt máy, ngồi đó chịu đựng cơn thèm thuốc đau đớn. Chẳng có lý do chính đáng nào để không đi mua cho mình ít sợi thuốc và giấy cuộn. Anh đã từ bỏ chúng để làm hài lòng Erin, nhưng anh không phải là bạn trai hay chồng, thậm chí cũng không phải là vệ sĩ của cô ấy, vậy thì tại sao chứ? Anh chẳng là gì của cô ấy. Chết tiệt. Đó là lý do anh cần khói thuốc.
Nhưng anh không thể, như thể lời hứa đó là ràng buộc mong manh cuối cùng của anh với cô. Chỉ cần đốt một điếu thuốc là thừa nhận anh chưa bao giờ có cô. Anh không thể đối mặt với ý nghĩ đó. Không thể nào.
Erin đã không liên lạc với anh sau vụ tắm máu từ hơn tuần trước. Cô đã hạ gục hắn cực kỳ dứt khoát, nên anh đoán có lẽ cô phải chuẩn bị cho phiên tòa. Nhưng anh không thể chờ đợi lâu hơn. Mang nhẫn đính hôn đi loanh quanh đã làm hao mòn thần kinh của anh. Anh cảm giác như đang có một quả bom sắp nổ tung trong túi quần.
Anh bước ra khỏi xe, chà xát các cơ ở đùi luôn bị chuột rút mỗi khi anh căng thẳng, mà dạo gần đây xảy ra khá thường xuyên. Anh nhìn chằm chằm vào kích thước đồ sộ, dữ tợn của nhà tù liên bang. Nơi này luôn khiến anh bồn chồn, giống như bệnh viện. Anh đoán có lẽ đó là toàn bộ vấn đề.
Anh phải chờ đợi rất lâu và mệt mỏi. Anh lôi mấy mẩu giấy kẹt trong túi ra gấp vài con vật, một nỗ lực vô nghĩa nhằm giữ cho tâm trí luôn bận rộn để không tập trung vào điều ngu ngốc anh đang làm. Bao nhiêu hy vọng sai lầm, vô ích của anh đang trông chờ ở nó.
Cuối cùng tên anh cũng được gọi. Anh có cảm giác lo lắng, phát bệnh trong dạ dày, gần giống lúc anh đi gặp bác sĩ hay nha sĩ.
Anh chạm phải ánh mắt tăm tối của Ed Riggs qua lớp kính ngăn dày uỵch. Anh có vẻ khập khiễng hơn bình thường. Anh buộc mình phải bước đi nhịp nhàng hơn.
Erin được thừa hưởng đôi mắt to màu nâu từ ông. Kỳ lạ khi bắt gặp đôi mắt đó, rất giống, nhưng cũng rất khác trên gương mặt cứng như đá của Ed Riggs, áp điện thoại vào tai và chờ đợi.
Connor cũng nhấc ống nghe ở phía anh. “Chào Riggs.”
Ánh mắt của Riggs rất dữ tợn. “McCloud.”
Có rất nhiều cách để tiếp cận. Nhưng tất cả đều có vẻ ngu ngốc.
Riggs gầm gừ thiếu kiên nhẫn. “Không có nhiều thời gian đâu, nên nếu cậu cần nói gì thì phun ra đi.”
Anh hít một hơi thật sâu. “Tôi đang định cầu hôn Erin.”
Ánh mắt Riggs trở nên trống rỗng. Ông nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi qua lớp kính ngăn. “Tại sao cậu lại nói chuyện này với tôi?”, ông chậm rãi hỏi.
Đây rồi. Câu hỏi đáng giá triệu đô. Anh đã chuẩn bị câu trả lời vài ngày nay, ngay từ lúc nảy ra ý tưởng tới nói chuyện với Riggs. “Tôi không biết”, anh thừa nhận. “Để xóa đi cảm giác ngờ vực, tôi đoán thế. Ông là bố cô ấy. Tôi muốn ông được nghe tin đó từ chính tôi.”
Riggs bật ra tiếng cười cay đắng. “Giữa đàn ông với đàn ông hả? Cậu tới đây để yêu cầu sự chấp thuận của tôi à?”
Cơn giận dữ vặn vẹo, bùng cháy, cảm giác chua xót quen thuộc vì bị phản bội ăn mòn ruột anh. Anh thở dài và để nó đi. “Tôi không cần sự chấp thuận khốn kiếp của ông”, anh đáp. “Cô ấy cũng thế.”
Riggs lắc đầu. “Cậu là thằng con hoang tự mãn. Cậu luôn chọc tức tôi.”
Connor nhún vai. “Có rất ít khả năng tôi có thể chọc tức ông qua một cái điện thoại và lớp kính chống đạn. Hãy nhìn vào mặt tốt của vấn đề. Ông sẽ không bao giờ phải uống bia và nói chuyện về bóng đá với tôi trong tiệc nướng ngoài trời.”
Miệng Riggs giật giật. “Mẹ kiếp, McCloud.”
“Mẹ kiếp cả ông nữa, Riggs”, anh đốp lại.
Cả hai im lặng, gầm gừ nhìn nhau. Từng giây trôi qua. Ánh mắt Riggs quay đi, vai sụp xuống. “Barbara đã đến đây tuần trước. Bà ấy kể cho tôi những chuyện đã xảy ra. Chuyện anh làm cho Erin và Cindy.”
Connor chờ đợi. Riggs vùi mặt trong lòng bàn tay. Khi ngẩng lên, nỗi thất vọng của một con vật bị mắc bẫy bừng lên trong mắt ông ta. “Chết tiệt, McCloud, cậu muốn gì? Cậu muốn tôi cảm ơn cậu? Cậu muốn một lời xin lỗi à? Quên đi. Nơi này đã là sự trừng phạt quá đủ rồi.”
“Không, tôi không muốn những thứ đó”, Connor nói.
“Tôi không thể bảo vệ họ, nhưng cậu thì có, đó có phải là điều cậu muốn nói với tôi không? Cậu muốn ưỡn ngực ra, hả hê phải không? Cứ tiếp tục đi. Cứ việc hét toáng lên, đồ con hoang. Cậu đã làm rất tốt. Cậu đã thắng. Cậu đã giành được phần thưởng lớn.”
“Đó chính là điều tôi đang mong đợi”, anh nói.
Riggs nheo mắt. “Ồ phải? Cậu cho rằng mình xứng đáng với con bé à? Cậu nghĩ mình đã giành được nó hả? Cậu nghĩ…”
“Không”, anh cắt ngang. “Erin có quyền quyết định. Chuyện tôi xứng đáng hay không xứng đáng chẳng có tí nghĩa lý quái quỷ nào cả.”
“Vậy cậu đang làm cái quái gì ở đây?”, Riggs rít lên.
Connor quay mặt đi. “Tôi muốn ông chúc tôi may mắn”, anh lặng lẽ.
Anh chuẩn bị tinh thần cho câu trả miếng hằn học. Nhưng chỉ có im lặng.
Khi anh ngước lên, khuôn mặt Riggs không còn đỏ bừng vì giận dữ nữa. Nó chuyển sang màu ảm đạm và xám xịt dưới ánh đèn huỳnh quang. “Cậu là kẻ vô cùng kỳ lạ”, ông nặng nề lên tiếng. “Tôi luôn nghĩ thế.”
Connor nhún vai. “Tôi biết. Nhưng đó là việc ông có thể làm.”
“Cậu đòi hỏi quá nhiều.”
“Ông nợ tôi quá nhiều”, Connor độp lại. “Và tôi chỉ muốn thế thôi.”
Miệng Riggs dẹt xuống, giống như vừa nếm phải thứ gì rất đắng. “Ôi, chuyện quái quỷ gì thế”, ông ta lầm bầm. “Vậy chúc may mắn. Dù có đáng hay không.”
Connor thở ra một hơi dài, run rẩy. “Ừm… Cảm ơn.”
“Đừng có cảm ơn tôi”, Riggs cảnh cáo. “Hãy xem xét mọi khía cạnh. Lời chúc của tôi có thể là một lời nguyền rủa đấy.”
“Tôi sẽ mạo hiểm”, Connor đáp.
“Hết giờ”, một giọng nói quái gở phát ra từ cái loa gắn trên trần nhà.
Anh gật đầu chào Riggs, đặt ống nghe xuống. Riggs ra hiệu cho anh nhấc lên. Connor đặt ống nghe vào tai. “Sao?”
“Cậu sẽ tiếp tục bảo vệ con bé chứ, McCloud”, Riggs nói. “Cậu sẽ quan tâm đến nó chứ?”
“Chết tiệt, phải. Nếu cô ấy cho phép tôi”, anh hứa hẹn. “Tôi sống vì điều đó.”
Riggs thả ống nghe rơi xuống. Ông đứng lên, quay lưng và bước đi.
Căn hộ lúc này trông còn thê thảm hơn vì những bức tranh và rèm cô dùng để che đi vết loang lổ trên tường đã bị gỡ đi. Miles cúi đầu tránh va vào cửa, đi về phía cái gương đứng.
“Cẩn thận, làm ơn”, cô cầu xin. “Nó rất cổ đấy.”
“Em luôn cẩn thận mà”, cậu ta trấn an, gạt mồ hôi trên trán, đỡ cái gương và đắc thắng đi ra cửa.
Mẹ cô lăng xăng đi vào. “Tất cả đều đã được xếp kín trong xe tải rồi cưng. Một vài bọc quần áo nữa và con sẽ rời khỏi nơi này.”
Erin gượng cười. “Cindy vẫn đang trông chừng xe chứ?”
“Ừ. Sau khi xếp nốt đống đồ này vào xe, chúng ta sẽ đi ăn gì đó.”
“Mẹ, con không đói. Con sẽ lau dọn nốt.”
“Lau dọn? Chỗ này còn sạch sẽ hơn nó đáng được thế, cưng à. Nếu con còn lau dọn nữa, nó sẽ vỡ vụn thành cát đấy!”
“Con chỉ cần chút thời gian yên tĩnh”, Erin khăng khăng. “Mẹ đừng lo.”
Mẹ cô nhận thấy cái nhìn cứng rắn trên khuôn mặt Erin, bà mím chặt môi. “Gì cũng được.” Bà kéo mạnh bọc quần áo ra khỏi tủ, đi về phía cửa, lưng thẳng đứng.
Erin đứng giữa căn phòng. Hai chân cô mỏi rã rời vì phải đi lên đi xuống sáu tầng cầu thang. Thang máy, tất nhiên vẫn đang hỏng. Nó sớm không còn là vấn đề của cô nữa.
Vấn đề thực sự của cô là thứ đổ vỡ bên trong cô.
Cô sụp xuống nền nhà, ôm lấy mình, run rẩy. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, dù đang toát mồ hôi nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh khi nhớ lại chuyện đã xảy ra. Mặc dù Connor đã cứu cô. Thảm họa đã bị ngăn chặn. Cô không bị thương, hay bị chảy máu trong.
Nhưng Connor không gọi điện.
Chúa ơi. Cô mong muốn gì chứ? Cô còn muốn gì từ người đàn ông đó chứ? Anh ấy rất nỗ lực để bảo vệ cô. Nhưng cô đã chống lại anh, hủy hoại anh và cuối cùng quay lưng lại với anh, cùng với phần còn lại của thế giới. Cô không thể đổ lỗi cho anh nếu anh không còn muốn gặp lại cô. Chắc hẳn anh rất ghê tởm cô. Chính cô cũng ghê tởm bản thân mình.
Tuy nhiên, anh đã liều mạng vì cô. Anh đã bế cô rời khỏi căn nhà chết chóc đó trong vòng tay. Rồi sau đó anh tan biến như làn khói.
Vài ngày đầu khi mẹ đưa cô từ bệnh viện về nhà, cô chẳng bận tâm mình sống hay chết. Cô đã bị đóng băng. Không chút cảm xúc. Cô chỉ nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào giấy dán tường đến khi Cindy và mẹ phát điên. Cô chẳng quan tâm. Đến lượt họ phải cắn móng tay, vò đầu bứt tai, để trở thành người lớn. Mặc kệ họ đổ mồ hôi.
Rồi một ngày, cô đang nằm sấp trên giường, hai tay lủng lẳng chạm xuống sàn nhà, các ngón tay quơ phải một con vật bằng giấy.
Con kỳ lân Connor đã gấp.
Cảm xúc gầm thét trên vùng đất tan hoang trong trái tim cô, rồi cô nhớ lại. Cô nhận ra mình đã mất mát thế nào. Đó là đêm kỳ diệu của tình yêu và niềm tin tuyệt đối. Chàng hiệp sĩ lang thang hào hiệp của cô, dịu dàng, đầy nhiệt huyết và dũng cảm. Nó làm cô vỡ vụn.
Cô ấn tay lên bụng, nhìn chằm chằm vào miếng vải son lót sàn sứt sẹo. Ký ức về đêm hôm đó cùng anh vẫn sắc như lưỡi dao.
Chẳng có dấu hiệu nào tốt đẹp hơn trong suốt một tuần của ngày dài đằng đẵng và những đêm không ngủ, nhưng cứ mỗi lần nhấc điện lên gọi cho anh, cô lại ngập ngừng. Cô hầu như chẳng còn gì để mang lại cho anh. Chỉ có bản thân cô và lúc này cô cảm thấy thật nhỏ nhoi. Như một phần thưởng tồi tàn. Và nếu anh từ chối cô, mà chắc chắn là thế. Cô sẽ tàn úa như một bông hoa khô héo, tan thành cát bụi.
Có lẽ như thế sẽ dễ chịu hơn một điều chắc chắn đáng sợ. Từng ngày cô lại gác điện thoại lên giá và tự nhủ, ngày mai. Ngày mai mình sẽ dũng cảm hơn.
Chà, sẽ không còn ngày mai nào để chần chừ nữa. Cô phải gọi cho anh hôm nay. Cô đã có sẵn kế hoạch dự phòng. Nếu anh trả lời không, ngày mai cô sẽ lập tức rời đi. Sasha, bạn cô, đang thuê một căn nhà riêng ở Portland và còn một phòng trống. Giống những ngày đại học. Có lẽ đó là một bước lùi nhưng là tất cả những gì cô có thể cố gắng, một ngôi nhà đầy các cô gái trẻ bận rộn có lẽ sẽ tốt cho cô. Cô có thể ở tại Portland một thời gian trong khi gửi hồ sơ xin việc. Chẳng còn gì khiến cô phải bận tâm ở Northwest nữa, nếu… nếu câu trả lời cho câu hỏi quan trọng nhất là không. Mẹ đã đi làm và yêu thích công việc. Miles đang dạy kèm Cindy trong kỳ nghỉ hè. Họ không cần cô bận tâm nữa và thế thật tốt, bởi vì cô đã quá kiệt sức. Cô sẽ rất may mắn nếu có thể xoay xở để quan tâm đến chính bản thân mình.
“Con yêu? Mẹ quyết định lên lấy đồ lần cuối. Chúng ta sẽ cùng đi xuống.”
Erin mỉm cười khi thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ, đấu tranh để đứng lên. Cô ôm bọc quần áo cuối cùng từ trong tủ rồi theo Barbara xuống dưới. Cô đá cánh cửa mở ra.
Cô cứng đờ như thể đã hóa thành đá.
Connor đang thơ thẩn cạnh xe của anh. Thân hình cao gầy của anh được bọc trong cái quần kaki tả tơi cùng cái áo phồng cộc tay màu ôliu xám xịt. Mái tóc lòa xòa, bay phơ phất quanh vai. Khuôn mặt khắc nghiệt. Cảnh giác.
“Chà!”, mẹ mỉa mai. “Cậu lựa chọn thời gian xuất hiện tùy tiện nhỉ.”
Cindy nhìn mẹ cô kinh hãi, cúi xuống nhặt quần áo vương vãi của Erin. “Mẹ! Đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa!”
“Tồi tệ? Còn có thể tồi tệ hơn được nữa sao? Đâm những tên đểu cáng đến chết à? Vẩy đầy máu à? Bị đe dọa hãm hiếp, tra tấn và giết người hả? Con bé không ăn, không ngủ. Đừng nói với mẹ về chuyện tồi tệ hơn.”
Nét mặt Connor dịu đi. Anh gần như đã mỉm cười. “Rất vui được gặp lại bà, Barbara.”
“Cậu dám sàm sỡ với tôi hả Connor McCloud? Tôi vô cùng tức tối với cậu và đã có một tuần tồi tệ.”
“Tôi cũng thế”, anh thừa nhận. Ánh mắt anh hướng vào Erin.
Mẹ cô ném bọc quần áo vào xe tải. Erin vẫn đứng như trời trồng. Im lặng kéo dài. Đến mức không chịu đựng nổi.
“Chào Erin”, anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Lời nói đơn giản, vô thưởng vô phạt đó dâng lên một luồng sóng cảm xúc. Quét qua cô, khiến cả người cô chấn động, run rẩy, “Chào”, cô thì thầm.
Connor liếc về phía Barbara, Miles và Cindy. “Tôi mong được đi cùng Erin một chuyến”, anh nói. “Mọi người không phiền chứ?”
“Hãy hỏi con bé, không phải chúng tôi”, Barbara hất cằm về Erin. “Con bé là người đã nín thở, chờ đợi suốt một tuần.”
“Mẹ!”, Cindy rên rỉ. “Thôi đi! Mẹ sẽ làm hỏng mọi chuyện đấy.”
Connor nhìn thẳng vào Erin. “Erin? Em đi cùng anh chứ?”
Bằng cách nào đó, cô đã xoay xở để gật đầu được.
“Vậy chúng ta sẽ không làm phiền con nữa”, mẹ nói. “Mẹ chắc con có rất nhiều chuyện cần nói. Connor, con bé chưa ăn uống gì. Kiếm thứ gì cho nó nhé.”
Cindy giơ ngón tay cái lên chúc may mắn lúc cô đóng cửa xe. Miles nhồi nhét cơ thể dài ngoằng khó tin của cậu ta vào ghế hành khách. Barbara mở cửa xe bên ghế lái, do dự.
Bà bước về phía Connor, vòng tay qua eo và ôm chặt lấy anh. Rồi lùi lại một bước, đấm vào ngực anh, mạnh đến nỗi làm anh nhăn nhó, bật ra sau.
“Ối!”, anh xoa xoa chỗ bị đấm, phẫn nộ. “Cái quái gì thế?”
Bà phát ra một âm thanh thất vọng.
Connor nhảy bổ vào, chắn giữa bà và xe của anh, dang tay ra ngăn chặn. “Sao bà dám đụng vào xe của tôi, Barbara. Tôi rất yêu con xe này.”
“Ngớ ngẩn”, bà lẩm bẩm. Bà liếc nhanh Erin rồi vội vàng đi về phía xe tải. “Gọi cho mẹ nhé”, bà dặn dò. “Đừng làm mẹ lo lắng, cho dù con có làm gì. Mẹ sẽ không thể chịu nổi đâu.”
“Được ạ”, Erin yếu ớt đáp.
Họ đợi đến khi chiếc xe tải rẽ vào góc đường và biến mất.
Connor bóp ngực. “Anh bị bầm tím mất. Chúa ơi! Bà ấy thật nguy hiểm.”
“Mẹ đang phải trải qua rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn.”
“Ha. Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao”, anh càu nhàu. “Chừng nào bà ấy còn chưa cầm cời móc lốp đến thương lượng thì chúng ta vẫn còn yên ổn.”
Đã đến lúc phải nhấc chân lên, nhưng chỉ cần hơi nhích chân thôi là tất cả nghị lực của cô sẽ tan biến hết và cô sẽ ngã đập mặt xuống đường.
Đó chính là, bây giờ cô nghĩ về nó, cảm giác cô đã có trong suốt tuần vừa qua. Cô nhấc chân lên, từng tí một. Cô bước một bước, rồi lại bước nữa. Cô cứ tiếp tục đến khi sát gần chiếc xe mà không bị ngã.
Anh giữ cửa xe cho cô như một quý ông hoàn hảo. Không cuốn cô vào trong vòng tay hay bao phủ cô bằng những nụ hôn, hoặc bất cứ thứ gì tuyệt vời và làm an lòng như thế. Không, anh chỉ lịch sự mở cửa xe ô tô như thể cô là bà cô chưa chồng tám mươi tuổi của anh.
Cô chui vào trong xe, lí nhí cảm ơn.
Connor khởi động xe, còn cô lục lọi dữ liệu lưu trữ trong đầu để tìm ra một trong hàng tỉ chủ đề cô đã chuẩn bị. Chúng trốn đâu đó và không thể tìm được nữa. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào quai hàm như chạm khắc cùng cái cằm tuyệt đẹp của anh. Vết bầm tím, trầy xước vẫn còn mờ mờ trên mặt anh. Cô muốn hôn lên từng vết một.
“Trông em như đang dọn nhà”, anh lên tiếng.
Giọng nói của anh rất bình thản. Cô không thể suy ra điều gì từ đó. “Vâng”, cô đáp. “Em định để hết đồ đạc ở căn phòng gác mái của mẹ. Chỉ mang theo hai va li nhỏ thôi.”
“Em định đi đâu?”
Cô cũng sử dụng giọng điệu hờ hững như của anh. “Portland, điểm đầu tiên. Một người bạn của em đang thuê nhà riêng ở đó. Em định ở đó một thời gian ngắn trong khi gửi hồ sơ xin việc, tìm kiếm cơ hội. Chỉ để thay đổi không khí. Sẽ rất vui nếu được ở cùng bạn học lần nữa.”
“Thay đổi không khí”, anh lặp lại.
“Phải, đã đến lúc”, cô ấp úng. “Em phải tiếp tục công việc của mình. Cindy và mẹ đã ổn rồi, nên em rảnh rỗi để… để…”
“Để đi”, anh nói nốt. “May là anh đến kịp. Anh có thể hoàn toàn không gặp được em.”
“Ồ không”, cô vội vàng. “Em định gọi cho anh trước khi đi.”
“Chỉ để tạm biệt à?”, anh gay gắt.
Anh dừng xe trước một căn nhà hai tầng màu trắng với hàng hiên rộng được bao quanh bởi các khóm hoa hồng và hoa cẩm tú cầu.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”, cô hỏi.
Anh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu. “Nhà anh.”
Ánh mắt cô trượt khỏi anh. “Ồ. Nó, ờ, rất đẹp.”
“Vào nhà đi”, anh nói.
Cô theo anh ngang qua bãi cỏ tươi tốt, xanh mướt, lén nhìn xung quanh khi bước vào trong.
Căn nhà rất giản dị và gọn gàng. Nội thất tương phản nhau nhưng với gam màu ấm áp. Sàn lát gỗ, một tấm thảm nâu đỏ trải trước chiếc sô pha dài màu xanh hải quân. Một lò sưởi. Hệ thống loa và âm thanh đời mới nhất. Vài bức tranh được treo cẩn thận trên tường, đa số là tranh phong cảnh được vẽ bằng chì.
“Vào bếp đi”, anh mời mọc. “Mẹ em bảo em chưa ăn uống gì. Anh làm bữa trưa cho em nhé.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh”, cô đáp.
“Vậy uống chút gì nhé? Anh có ít bia trong tủ. Hay trà lạnh?”
“Em thích bia hơn.”
Connor lấy ra hai chai bia từ tủ lạnh. Anh bật nắp bằng cái móc khóa, lấy cốc cho cô từ trên giá. Kéo ghế cho cô. Lần đầu tiên cô bỏ qua nỗi lo lắng của riêng minh và chú ý thấy nét mặt anh rất căng thẳng.
Anh ngồi đối diện với cô. “Sao em không gọi điên cho anh, Erin?”
Câu hỏi lơ lửng giữa hai người, nặng nề và quan trọng. Cô rót đầy cốc bia, nhìn chằm chằm vào nó và nói với anh một sự thật đơn giản. “Em cảm thấy rất tồi tệ”, cô nói. “Vì đã không tin tưởng anh.”
“Đừng tự trách mình vì chuyện đó”, anh nói. “Anh cũng có lúc không tin bản thân mình. Không ai tin. Kỳ lạ mà, anh chỉ có thể tin vào bản thân.”
Cô lắc đầu. “Tất cả những bạo lực, hận thù và căm ghét đó. Chúng khiến em cảm thấy mình… nhỏ bé. Bị nghiền nát.”
“Mẹ em nói em đã không ngủ. Gặp ác mộng à?”
Cô gật đầu.
“Rồi sẽ qua thôi”, anh nói. “Em rất mạnh mẽ.”
Sự thấu hiểu thầm lặng của anh làm mắt cô cay xè. Cô cố gắng đáp lại, nhưng lời nói rối rắm thành nút thắt nóng rực trong cổ họng.
“Thực tế em có biết vì sao anh đoán ra không?”, anh hỏi.
Cô lấy hộp khăn ướt, ra hiệu cho anh tiếp tục.
“Anh đã đến bệnh viện”, anh nói. “Sean đã gặp Tonia ở đó lúc anh còn hôn mê. Anh kiểm tra thông tin. Chỉ có duy nhất một y tá tên là Tonia Vasquez từng làm việc ở đó lúc bà ấy sáu mươi tuổi và nghỉ hưu nhiều năm trước.”
“Ồ”, cô hơi bất ngờ. “Em hiểu.”
“Nhưng chưa hết. Họ cho anh xem quyển sổ đăng ký thăm bệnh nhân.”
Erin che mặt, chuẩn bị tinh thần.
“Anh tìm thấy tên em, Erin. Từng ngày một trong suốt thời gian anh mê man, em đã đến thăm anh.”
Erin hé mắt nhìn anh qua kẽ tay, cô mỉm cười. “Ôi”, cô lẩm bẩm. “Lộ rồi.”
Anh không cười. Chỉ chờ đợi.
Erin bỏ tay xuống. “Em đã nghe đâu đó là có thể giúp một người bị hôn mê tỉnh lại nếu hát hay trò chuyện hoặc đọc sách cho họ”, cô nói. “Em không thể hát và chưa bao giờ dám nghĩ đến chủ đề trò chuyện với anh ngay cả khi anh tỉnh táo, chứ đừng nói đến lúc anh bị hôn mê. Nhưng em có thể đọc. Em nhớ có lần anh từng nói anh thích truyện trinh thám giật gân. Em đã mua một cuốn tiểu thuyết của Dean Koontz(1). Không sợ hãi(2). Em chọn nó vì cái tên. Rồi em mua cuốn Hiểu thấu bóng đêm(3), vì nó là tập tiếp theo.”
(1) Dean Koontzsinh 9/7/1954, là tiểu thuyết gia nổi tiếng người Mỹ, chuyên viết truyện phiêu lưu mạo hiểm, du hành vượt thời gian, đồng hành cùng kẻ giết người.
(2) Nguyên tác: Fear Nothing.
(3) Nguyên tác: Seize the Night.
Cô ngừng lại. Anh chỉ im lặng chờ đợi, ánh mắt hướng đi nơi khác. Khuôn mặt anh cứng rắn như thể thực sự được chạm từ đá.
“Cuối truyện Hiểu thấu bóng đêm, nam chính Christ cầu hôn với bạn gái”, cô tiếp tục. “Khiến em bật khóc. Em gập sách lại và bắt đầu nói chuyện với anh. Lần đầu tiên, em nắm tay anh và trò chuyện.”
Anh bật ra tiếng thở dài ngớ ngẩn, chà xát mặt mình. “Em đã nói gì?”
Nước mắt lăn dài trên má, cô lấy khăn ướt từ trong túi, lau đi. “Em nói với anh cảm nghĩ của em về anh. Em muốn anh tỉnh dậy nhiều thế nào. Em hy vọng vô cùng ngày nào đó chúng ta có thể ở cùng nhau. Đó là lần cuối cùng em đến đấy.”
Anh quay ngoắt đầu lại, gặng hỏi. “Tại sao?”
“Bởi vì đêm đó anh tỉnh lại”, cô nói.
Trông anh rất khó hiểu. “Tại sao? Tại sao em dừng lại sau tất cả chuyện đó? Tại sao em không đến thăm anh nữa?”
Cô hỉ mũi. “Ôi làm ơn. Vì anh hầu như không tỉnh táo, trong cơn đau đớn khủng khiếp, chỉ chăm chăm tìm ra nguyên do vì sao đồng nghiệp bị sát hại. Em nghĩ một cô gái ngớ ngẩn, mê muội đòi hỏi sự quan tâm của anh là điều cùng cùng anh cần. Em rất hoang mang. Em không muốn làm phiền anh.”
Anh bật dậy, quá đột ngột khiến cái ghế bật ra sau, đập mạnh vào tường. “Làm phiền anh? Chúa ơi, Erin. Đó có phải là lý do vì sao em không gọi điện cho anh tuần này? Em hoang mang à? Em không muốn làm phiền anh hả?”
“Connor, em…”
“Em nghĩ vì cái quái gì mà anh tỉnh lại chứ?”, anh giận dữ hỏi. “Có bao giờ em tự hỏi mình câu hỏi đó không?”
Cô bụm miệng, lắc đầu.
Anh giơ tay lên trời. Khuôn mặt anh dúm dó vì đau đớn. “Anh trở về từ cõi chết là vì anh nghe thấy em nói em muốn anh.”
Anh lao ra khỏi bếp.
Cô đuổi theo, chộp lấy tay anh. “Connor?”
Anh quay phắt lại. Rồi không thể nói ai ôm ai. Họ lao vào nhau, bằng sức hút dữ dội, không thể tránh khỏi của lực hấp dẫn. Họ đến với nhau trong nụ hôn dai dẳng, tuyệt vọng và hoang dã.
Bằng cách nào đó họ quấn lấy nhau, run rẩy trên tấm thảm ở phòng khách. Cô vật lộn leo lên trên, quấn chặt quanh người anh, kéo áo phông của anh lên. Anh là thực, anh muốn cô và cô khao khát từng phần thơm tho, mằn mặn, phàm tục của anh.
“Không.” Cô cọ xát luồng nhiệt nóng rừng rực giữa hai đùi cô vào anh. “Không.”
“Không quanh co nữa”, anh thẳng thắn. “Anh muốn tất cả. Anh sẽ không bị lấn át đến khi nhẫn của anh được lồng vào tay em. Vì thế đừng bắt đầu với mánh khóe của nữ thần tình dục với anh.” Mắt anh sáng lên thách thức cô.
Một nụ cười bắt đầu, từ sâu bên trong cô, ở nơi bí mật mà nỗi xấu hổ và nước mắt cũng được sinh ra. Một niềm vui sâu sắc bùng nổ, cơ thể cô tỏa sáng với nó, mở rộng vào không gian bao la. “Anh nghiêm túc chứ?”
“Không đeo nhẫn, không làm tình”, anh nghiêm khắc nói.
“Anh đang đùa hả? Anh không thể từ chối em. Em sẽ không cho phép. Em sẽ sử dụng tất cả sức mạnh để quyến rũ anh. Đó là lòng tự trọng.”
Anh tựa người trên khuỷu tay. “Quên chuyện đó đi. Anh không ngốc đâu. Anh biết thừa chuyện sẽ xảy ra thế nào. Tại sao anh phải kết hôn nếu được quan hệ tình dục thoải mái chứ?”
Cô bật cười nhưng nước mắt tràn ngập. “Thật thô bỉ?”
Connor nhấc người lên, móc vào một cái túi tơi tả ở quần anh. Anh trao cho cô một cái hộp nhỏ bọc nhung đen, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. “Anh đã mang nó đi khắp nơi cùng anh trong hơn một tuần qua”, anh nói. “Nếu em không thích, chúng ta sẽ tìm cái khác.”
Cô ấn miếng khăn giấy sũng nước vào mũi và mở nắp hộp.
Một chiếc nhẫn theo phong cách cổ điển. Mặt nhẫn là một viên đá hình bầu dục màu xanh nước biển, phong phú với các gam màu chuyển từ xanh xám, xanh trắng và xanh lá cây, được đặt trong vòng tròn bạch kim tinh xảo. Nó rất thanh tú, độc nhất vô nhị. Tinh tế.
Màu sắc từ viên đá phản chiếu, pha trộn trong mắt cô thành một vòng xoáy của xanh lá cây, xanh da trời và trắng. Cổ họng cô thít chặt, không thốt lên lời.
“Anh không chọn kiểu gắn kim cương truyền thống”, anh thận trọng. “Cái này, à… phù hợp với tưởng tượng của anh về kiểu em có thể thích.”
“Tưởng tượng của anh rất hợp ý em”, cô thì thầm. “Đẹp quá.”
Anh lấy cái hộp từ tay cô, lôi nhẫn ra. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Em sẽ đeo nó chứ?”
Cô chìa bàn tay trái ra không chút do dự. “Vâng.”
Anh đeo cho cô, rồi đưa bàn tay cô lên miệng, áp vào má. “Ôi Chúa ơi”, anh run rẩy. “Cảm giác thật sự rất đáng sợ. Và anh đã làm được. Nhìn anh xem. Anh vẫn còn sống.”
Chiếc nhẫn sáng rực trên tay cô như thể ánh sáng tỏa ra từ bên dưới. “Vừa khít tay em”, cô mềm mại nói. “Chúng ta thậm chí không cần phải đo thử nữa.”
“Anh đã đo rồi. Anh thử một trong số nhẫn của em. Nó vừa đến đây, trên ngón út của anh. Anh chỉ cần nói thế với thợ kim hoàn.”
Cô choáng váng. “Anh chắc chắn thế sao? Trong thời gian vừa rồi à?”
“Chết tiệt, phải. Chúa luôn ủng hộ những người có chuẩn bị. Đó là điều mà ông bố điên khùng của anh vẫn nói, khi ông dạy bọn anh cách chế tạo bom hay tiến hành phẫu thuật mở khí quản khẩn cấp.”
Cô bật cười, vòng tay quanh cổ anh. “Em yêu anh, Connor. Em xin lỗi vì tất cả những lần hèn nhát không đủ can đảm nói với anh điều này.”
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô. “Em có tin anh không, Erin?”
Niềm khao khát trong giọng nói của anh làm tim cô đau nhói. Cô tựa trán vào trán anh. “Bằng cuộc sống, bằng trái tim em. Bằng tất cả mọi thứ. Mãi mãi.”
Một cơn chấn động chạy khắp cơ thể anh, giống như anh đang giũ bỏ bóng đen của vài nỗi sợ hãi còn rơi rớt lại. “Em sẽ lên gác với anh chứ?”
“Em có thể đi bất kỳ đâu với anh”, cô đáp.
Họ lảo đảo đứng lên, anh nắm tay cô. Cô theo anh lên gác, vào một phòng ngủ to rộng, nội thất sơ sài. Ánh nắng vàng ấm áp của buổi chiều xiên qua rặng tre. Tường màu trắng đơn giản, một tủ quần áo kiểu cổ, một chiếc giường cỡ lớn với khăn phủ giường bằng vải thô màu xám bạc. Một tủ ngăn kéo dài làm thủ công đặt dưới cửa sổ. Căn phòng rất rộng, gần như thuộc về thời trung cổ trong sự giản dị của nó.
Anh quan sát cô đang xem xét khắp căn phòng. Mỗi bước đi họ lại cảm giác giống như đang ở một buổi lễ linh thiêng. Hàng loại các ô cửa dẫn họ vào sâu hơn trong phần bí mật và dịu dàng nhất của nhau.
“Em yêu căn phòng của anh”, cô dịu dàng nói. “Rất hợp với anh.”
“Anh đã mơ được quyến rũ em ở đây từ rất lâu rồi”, anh nói. “Thậm chí anh còn thay ga giường sáng nay. Để lấy may.”
Erin kéo áo thun của cô qua đầu, tháo móc áo lót, đá văng đôi giày đế mềm. “Chúa luôn ủng hộ những người có chuẩn bị.”
“Phải.” Hai má anh đỏ bừng lúc nhìn chằm chằm vào cô. Anh bật cười và xoa mặt. “Chúa ơi. Sao em lại có thể làm thế này với anh nhỉ?”, anh tự hỏi. “Anh cảm thấy mình như lại trở lại về tuổi mười ba.”
“Sao?”, cô trêu chọc. “Em đang đeo nhẫn của anh, Connor. Chẳng còn gì nữa. Em đã dùng bản thân mình để thỏa thuận. Anh định làm gì với em bây giờ?”
Anh vòng tay quanh eo, áp khuôn mặt nóng rực vào bụng cô. “Mọi thứ”, anh nói. “Mọi thứ em muốn. Bất kỳ cái gì em từng mơ. Trong phần đời còn lại của chúng ta.”
Cô vùi mặt vào mái tóc thơm ngát của anh. Đôi môi anh di chuyển trên làn da cô, tay anh vuốt ve khắp người cô. Anh biết cô quá rõ, biết cách để làm cô run rẩy, mềm mại, ẩm ướt và khao khát.
“Trêu chọc đủ rồi”, cô kéo áo phông qua đầu anh. “Đã mười ngày rồi, em thèm muốn anh. Vì thế sẵn sàng cởi đồ ra đi, Connor McCloud.”
“Nhưng chúng ta chỉ vừa mới đính hôn”, anh phản đối. “Anh nghĩ sự rung cảm lãng mạn, dịu dàng sẽ hơn…”
“Nghĩ lại đi.” Cô kéo cái quần kaki khỏi người anh, nhìn chằm chằm xuống cơ thể mạnh mẽ, tuyệt đẹp của anh bằng con mắt đói khát. “Anh có thể dịu dàng, lãng mạn sau. Khi em đã mệt.”
“Được”, anh hớn hở. Cô yêu các cơ bắp căng tròn, gợn sóng ở tay, lưng và bụng anh. Rất dễ chịu, chính xác là điều cô khao khát, được cuộn tròn quanh cơ thể rắn chắc, nóng bỏng và uyển chuyển của anh. Mọi thứ cô muốn làm với anh, mọi niềm vui cô muốn dành cho anh chen lấn trong đầu cô cùng lúc. Cô bực bội vì giới hạn của thời gian và không gian buộc cô phải làm từng thứ một. “Ngay bây giờ”, cô cầu xin. “Làm ơn.”
Anh lấp kín cô bằng cơ thể mình, làn sóng khoái cảm đầu tiên vỡ òa trong cô ngay lập tức, trước khi anh bắt đầu di chuyển.
Cô sụp đổ trong vòng tay anh, trong những giọt nước mắt rửa sạch tội lỗi, chữa lành vết thương.
“Ôi, Erin”, anh thì thầm. Anh nâng niu khuôn mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt. Chính tình yêu đã gạt đi cái bóng ghê tởm và thối nát của Novak. Nhưng tình yêu cũng là sự hỗn loạn. Cô không thể kiểm soát và không muốn thử. Mọi thứ xinh đẹp, hoang dã, tự do là một phần của sự hỗn loạn. Cuối cùng cô nắm bắt được khái niệm mờ ảo của ý tưởng đẹp đẽ và phong phú ẩn bên dưới. Cô sẽ không bao giờ chống lại nó lần nữa: Những bất ngờ và tự hỏi, hơi nóng, ánh sáng và tiếng cười, màu sắc sáng chói và giọng nói khàn khàn. Lộn xộn và sai lầm, thay đổi, lớn mạnh và rủi ro. Ma thuật và tình yêu.
Mọi thứ làm cuộc sống trở nên ngọt ngào, có ý nghĩa.
Connor ngẩng đầu lên. “Đến Vegas cùng anh nhé”, anh nói. “Chúng ta sẽ kết hôn vào ngày mai.”
“Nhưng em… nhưng chúng ta…”
“Anh muốn nó được xác nhận. Anh muốn đêm tân hôn cùng cô dâu xinh đẹp của anh và anh muốn nó ngay bây giờ.”
Cô bật cười. “Nhưng chuyện đó là chắc chắn. Chúng ta chỉ phải đợi đến khi…”
“Anh đã phải đợi quá lâu rồi.”
“Đó là một trò lừa đảo bẩn thỉu”, cô nghiêm khắc nói với anh. “Và đây không phải lần đầu tiên anh áp dụng với em.”
Cô có thể cảm nhận được nụ cười của anh trên môi lúc anh hôn cô. “Nó đến từ cả hai phía, em biết đấy”, anh nói. “Em cũng có lợi thế tương tự như vậy với anh. Chỉ là em chưa sử dụng thôi. Thôi nào, em yêu. Đi bằng xe hơi với anh nhé. Lúc này là thời điểm hoàn hảo. Cả hai chúng ta vẫn chưa đi làm, nhưng có lẽ không còn lâu nữa. Anh có ít tiền tiết kiệm. Chúng ta sẽ thuê một căn phòng trăng mật ở một khách sạn có sòng bạc hạng bét với bồn tắm Jacuzzi và cái giường rung bần bật. Chúng ta sẽ đặt đồ ăn mang lên phòng. Anh sẽ mua cho em một bộ váy dạ hội. Trên đường về chúng ta sẽ cùng khám phá sa mạc với nhau. Em đã bao giờ chiêm ngưỡng hoàng hôn trên sa mạc chưa?”
“Mẹ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh gạt bà ra khỏi kế hoạch đám cưới của chúng ta.”
“Ai bảo bà ấy cần phải biết? Chúng ta sẽ tổ chức lại lần nữa để làm hài lòng bà. Một đêm tân hôn nữa, một tuần trăng mật nữa.”
Anh cười toe toét, tỏa sáng với niềm hạnh phúc. Quá rực rỡ, trái tim cô sắp nổ tung. Cô kéo khuôn mặt anh lại gần và hôn anh. “Hãy thuyết phục em”, cô yêu cầu. “Tiếp tục đi. Làm điều xấu xa nhất của anh.”
“Hả?” Anh tỏ ra bối rối nhưng có mưu đồ.
“Tiếp tục nào. Khuất phục em bằng ý chí của anh đi. Áp đảo em bằng tính hách dịch của anh. Làm em choáng váng vì anh. Anh biết em thích thế mà.”
“Em đã ngã ngửa rồi còn gì”, anh nhận xét.
“Chà, vậy thì. Anh đã có một sự khởi đầu tốt”, cô nói. “May mắn cho anh.”
Những nếp nhăn khi anh cười dường như sâu hơn trên khuôn mặt gầy gò của anh và cô thở phào với niềm vui sướng. Cô đã có được nụ cười lóa mắt đó sau bao nhiêu năm may mắn rời bỏ cô.
“Được, tốt thôi”, anh nói. “Nó sẽ xảy ra thế này. Anh sẽ làm tình say đắm với em đến khi nhấn chìm em trong niềm hạnh phúc thỏa thuê. Rồi anh sẽ đưa em ra xe. Khi em tỉnh dậy, chúng ta đã đang ở một nơi xinh đẹp nào đó. Vùng núi, sa mạc, ai biết được. Bình minh sắp ló dạng, nhuộm hồng mọi thứ. Nếu em gây ra bất kì rắc rối nào, anh sẽ tấp xe vào lề đường, kéo em ra mui xe, dùng miệng âu yếm em trong khi em nhìn lên những ngôi sao buổi sớm, lấp lánh trên bầu trời bao la, rộng mở. Chỉ có anh và em cùng một con đại bàng cô đơn lượn lờ xung quanh, dòm ngó chúng ta. Em sẽ nói gì? Nghe như một kế hoạch nhỉ?”
Cô kéo sát anh hơn. “Ôi Chúa ơi, em yêu anh. Em yêu điều đó.”
Anh ôm cô chặt hơn, trái tim họ hòa nhịp với nhau. “Anh cũng yêu em. Nhưng kế hoạch của anh thì sao? Nó có đủ hách dịch không? Em sẽ bị choáng ngợp và lấn át chứ? Hay anh cần phải điều chỉnh lại?”
“Nó rất tuyệt vời”, cô trấn an anh. “Nhưng còn phần em sẽ đè ngửa anh ra trên mui xe dưới bầu trời bao la thì sao? Công bằng mà, đúng không?”
Họ đắm đuối nhìn vào mắt nhau. Connor lắc đầu. “Chà, em yêu”, anh dịu dàng nói. “Chuyến đi sẽ khủng khiếp lắm đấy.”