Trong nhà tắm, khuôn mặt Erin đỏ rực như quả anh đào. Miệng hé mở, ngực phập phồng, hai đùi kẹp chặt lấy người anh. Người phụ nữ này nóng bỏng không thể tin nổi. Như muốn thiêu đốt anh thành tro bụi. Anh không thể duy trì lâu hơn được nữa, nhất là với cường độ thế này. Từng đợt co giật càng trở nên mãnh liệt và anh bùng nổ.
Anh chỉ có thể xoay xở để thoát ra kịp thời và tuôn trào.
“Em không biết mình có thể nhúc nhích được không”, cô thú nhận. “Em bị khập khiễng.”
Anh kéo người lên đến khi ngồi trên thành bồn tắm. Cô kịp bắt gặp cái nhăn mặt của anh khi anh xoa bóp cái chân sứt sẹo.
“Nó lại đau à?”, cô ngập ngừng hỏi.
Anh nhún vai. “Đỡ hơn nhiều trước khi bị vỡ thành từng mảnh. Anh biết ơn là mình vẫn có thể đi được.”
Cô vuốt tay dọc theo chiều dài của hàng loạt vết sẹo phẫu thuật. Rướn người về phía trước và dịu dàng hôn lên từng vết một.
Anh lẩm bẩm rời rạc, giấu mặt vào mái tóc ướt đẫm của cô.
Họ giữ nguyên tư thế đó đến khi Erin bắt đầu run rẩy. Anh giúp cô đứng lên, họ lau khô người cho nhau trong sự im lặng ngại ngùng.
Căn phòng trông như vừa trải qua một cơn bão. Chăn bị cuốn sang một bên, khăn phủ giường nhàu nhĩ ở phía bên kia, gối dưới sàn nhà, ga giường bị kéo lên tới nửa đệm. Quần áo của Erin nằm rải rác khắp nơi. Cô bắt đầu thu xếp lại giường, Connor đặt tay lên cánh tay cô.
“Để mặc đấy.” Anh nhặt chăn, gối và ném bừa lên chiếc giường bị tàn phá. “Chúng ta sẽ chỉ ngủ ở cái giường còn lại.”
Thật khó chịu nếu cứ để cái giường trong tình trạng lộn xộn như thế, nhưng giọng nói dai dẳng, đòi hỏi sự gọn gàng, ngăn nắp thường xuyên ngự trị trong đầu cô đã trở nên im bặt và xa xôi. Có vấn đề lớn hơn thu hút tâm trí cô. Một chiếc giường bừa bộn là thứ cuối cùng cô bận tâm. Nhưng quần áo lại là mối quan tâm khác. Cô gập chúng gọn gàng và khi cô ngước nhìn lên, Connor đã nằm dài trong chăn và đang quan sát cô.
Cô liếc nhìn bản thân. Hoàn toàn trần truồng trước mặt anh, và cô không thèm để tâm. Cô đã thay đổi.
“Em rất đẹp, Erin”, anh dịu dàng nói. “Em thổi bay suy nghĩ của anh.”
Ý thức đột ngột trở lại như một cơn lốc xoáy.
Cô để mớ tóc rối bù lòa xòa trên khuôn mặt nóng bừng khi đẩy cái hộp vật dụng cá nhân vào chỗ để. Lời bình luận đó xứng đáng được công nhận một cách duyên dáng nếu cổ họng cô có thể ngừng run rẩy đủ lâu. “Cám ơn”, cô lí nhí.
Anh lật chăn ở mé giường phía cô và ra hiệu, phơi bày tất cả cơ bắp cuộn sóng trên thân hình tuyệt đẹp của anh. “Lên nằm cùng anh nào?”
“Một phút nữa. Em phải cố liên lạc với Cindy. Mặc dù có thể nó không muốn nói chuyện với em.”
“Có chuyện gì xảy ra với Cindy à? Con bé ổn chứ?”
“Em cũng không biết.” Erin lục lọi cuốn sổ tay trong túi xách và cuộn tròn ở phần giường Connor dành cho cô. Cô thử gọi số di động trước. Đổ chuông liên tục. Sau đó cô gọi tới căn nhà tập thể của Cindy. Caitlin, một trong số bạn cùng nhà với Cindy nhấc máy. “Alô?”
“Chào Caitlin, chị là Erin-chị gái Cindy. Nó có ở đó không?”
“À không. Em không gặp bạn ấy khá lâu rồi. Nhưng khi bạn ấy về, em sẽ báo là chị gọi điện, được không?”
“Cám ơn em”, Erin đáp. “À Caitlin, anh chàng mà con bé đang hẹn hò, Billy ấy. Em có biết nó gặp cậu ta ở đâu không? Hay bất cứ thông tin gì về cậu ta?”
Có một sự ngập ngừng khó xử. “À,… e là em không biết. Em chỉ gặp anh ấy một, hai lần”, Caitlin đáp. “Nhưng có vẻ anh ấy rất tốt bụng.”
“Được rồi. Cảm ơn em. Tạm biệt, Caitlin.” Cô cúp máy. Cảm giác lo âu lạnh lẽo lại cuộn lên trong bụng cô.
“Chuyện gì xảy ra với Cindy thế, Erin?” Giọng nói của Connor cứng rắn, đanh thép và chắc chắn cô có thể nhận ra.
Cô bắt đầu chải mái tóc rối bù và cố giữ yên những ngón tay đang run lẩy bẩy. “Nó bỏ học trong suốt tuần thi cuối kỳ. Bị mất học bổng. Và giờ nó đang ở trong thành phố, Chúa mới biết ở đâu, cùng với một người tên Billy. Anh ta lái một con Jaguar và tặng nó rất nhiều đồ đắt tiền. Em đã gọi vào số di động mới của nó ngày hôm qua. Nó bảo trường đại học là một thứ ngu ngốc, lãng phí thời gian và các rắc rối tài chính của nó đã qua rồi. Nó đã tìm ra cách khác để kiếm tiền.”
Anh ngồi dậy, cau có. “Chà.”
“Quan điểm của em cũng giống anh”, Erin nhiệt tình nói.
“Con bé có tỏ ra vui vẻ không?”
Cô nuốt nước bọt. “Khó nói lắm. Em không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Nó cười khúc khích và rất phấn khởi, nhưng Cindy luôn cười khúc khích. Và em nghĩ nó đang yêu. Điều đó có thể giải thích cho sự hưng phấn của nó.”
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về anh chàng Billy này.”
Anh ngẫu nhiên sử dụng từ “chúng ta” khiến ngực cô nhói lên đầy biết ơn, Không hẳn là ai cũng có thể giúp, nhưng ít nhất anh cũng quan tâm. Cô luồn ra sau và bắt đầu chải tóc cho anh. “Chúng ta chẳng thể làm gì được đến khi nó nghe điện thoại và cho em thêm thông tin”, cô nói.
Connor nhăn nhó khi cô chải mớ tóc bù xù. “Erin, chải tóc một lần mỗi đêm vẫn chưa đủ sao? Em sẽ chải tóc anh thành hói mất.”
“Anh không thể đi ngủ với mái tóc rối thế này”, cô om xòm. Cô chải ngược tóc từ mặt anh ra sau gáy đến khi mỗi lọn tóc đều bóng mượt. “Có lẽ bạn cùng nhà với nó cho rằng chúng đang bảo vệ cho Romeo và Juliet bằng cách không tiết lộ gì với em”, cô nói. “Một đám đầu đất ngu ngốc.”
Anh quay lại, cười toe toét. “Có nhiều hơn một cách để lấy được thông tin”, anh nói. “Anh có một ý tưởng.”
***
Connor mò mẫm trong túi áo khoác để tìm di động và nhấn số của Sean khi anh nằm xuống giường, sát vào cơ thể mảnh mai, hấp dẫn của Erin. Tin tốt là đồ chơi trên giường mới nhất của Sean đã biến thành một con đỉa hút máu khổng lồ. Nếu không khả năng Sean nhấc máy vào cái giờ này hầu như bằng không. Mọi buổi tối của Sean hầu hết đều kết thúc trên giường của một vài phụ nữ hoặc những cô nàng khác.
“Gì thế?”. Giọng Sean có vẻ như hết hơi và bực bội.
“Chúa ơi, Sean, em lại có bạn gái mới hả?”
“Chết tiệt, không phải việc của anh, nhưng nếu anh muốn biết thì em đang ở võ đường. Em vừa kết thúc lớp dạy kickboxing cho Davy. Sao hả? Anh đã gặp rắc rối chưa?”
“Chưa, nhưng anh có việc cho em đây. Rất cấp bách. Loại cần điều tra.”
Sean than vãn. “Ôi Chúa ơi. Anh không tống khứ một trong những vụ theo dõi những ả-mắt-xanh-mỏ-đỏ-ngu-đần-bần-thỉu của Davy cho em đấy chứ?”
“Không. Anh biết chính xác giới hạn khả năng tập trung của em.Vụ này hoàn toàn là sở trường của em. Liên quan tới việc đến thăm một ngôi nhà đầy nhóc các em sinh viên đại học tươi trẻ, ngọt ngào và tìm hiểu thông tin về bọn họ.”
Một sự im lặng suy tư. “Em đang nghe đây”, Sean đáp.
“Anh nghĩ là em có hứng thú.” Connor kể vắn tắt các sự kiện cho Sean. “Bọn anh cần biết cái thằng đần cưỡi con Jaguar là ai và hắn đang ở đâu. Và anh cần biết ngay bây giờ.”
“Hiểu rồi. Một điều nữa. Những em sinh viên ấy. Họ có thực sự dễ thương không? Hay anh đang lừa gạt em hả.”
Connor nhìn Erin. “Bạn cùng nhà với Cindy. Họ có dễ thương không? Sean đang muốn biết.”
Erin há miệng ra rồi ngậm lại, hoang mang. “À em… chà, em chưa bao giờ nghĩ tới… ừm…”
“Vô cùng lộng lẫy, từng người một”, Connor nói vào điện thoại. “Có một cô nàng tóc bạch kim, một tóc đỏ và một tóc đen, cùng một cô người châu Á…”
“Ôi, điên rồ”, Sean lẩm bẩm. “Địa chỉ là gì?”
“Địa chỉ?” Connor chỉ vào cuốn sổ tay và Erin đưa cho anh. Anh đọc địa chỉ cho em trai. “Hãy đến đó nhanh nhé Sean. Anh có cảm giác rất tệ về chuyện này.”
“Anh có cảm giác xấu về mọi thứ”, Sean càu nhàu. “Em biết rồi, đừng lo lắng. Việc ưu tiên hàng đầu vào sáng mai.”
Connor cúp máy. “Nếu ai có thể moi thông tin từ một ngôi nhà toàn phụ nữ thì đó chính là Sean”, anh nói với cô. “Đẹp trai như thần Adonis(1). Thật tàn nhẫn khi xúi giục nó làm phiền họ suốt những tuần cuối cùng, nhưng này, đây là một cuộc chiến mà.”
(1) Người yêu của thần Vệ Nữ.
“Em trai anh không có việc làm à? Làm sao anh ấy lại rảnh rỗi vào thứ Hai?”
“Sean làm việc tự do. Cả hai người anh em của anh đều thế. Sự giáo dục của bọn anh không dễ dàng phù hợp với hệ thống cấp bậc hiện tại.”
“Nhưng anh thì có phải không?”, cô hỏi.
“Anh nghĩ là phải.” Câu hỏi của cô khiến anh thấy ảm đạm. “Anh đoán là anh cũng không phù hợp với một công việc thực sự hơn các anh em của mình.”
“Một điều nữa,” cô cau mày nói. “Anh nói là em trai anh, Sean rất đẹp trai. Anh ấy có ưa nhìn như anh không?”
Anh cười phá lên. “Chà. Ngay cả khi anh phong độ nhất cũng vẫn thua xa Sean. Và cả Davy nữa, theo một cách khác. Davy nặng hơn anh mười tám cân và cơ bắp hơn anh. Nhưng Sean lại là người gợi tình nhất trong ba anh em.”
Cô lắc đầu. “Em không thể tin được,” cô nói. “Anh ấy không thể đẹp trai hơn anh được. Tuyệt đối không thể.”
Khỉ thật. Anh sắp đỏ mặt nữa rồi. Ánh mắt dịu dàng của cô làm anh muốn lăn qua lăn lại trên giường, khoái chí như một chú chó nhỏ được xoa bụng. “Trở lại giường đi”, anh nài nỉ.
Cô chui vào phần chăn anh nhấc lên và nằm sát vào anh. “Cám ơn vì anh đã gọi điện cho em trai anh”, cô nghiêm trang nói. “Em đã cảm thấy khá hơn rồi. Chỉ vì đã có người đang làm gì đó.”
Anh ôm cô chặt hơn nữa. “Không có gì.”
“Với em thì không.” Cô hôn lên ngực anh. “Người hùng của em.”
Anh cứng người. “Ôi Chúa ơi. Không phải em nữa chứ.”
Cô dịch xa ra anh. “Ý anh là, không phải em nữa là sao?”
“Anh em anh, ‘Hang động.’ Và giờ là em. Anh không thể thoát khỏi nó.”
Cô bật dậy, lắc đầu bối rối. “Thoát khỏi cái gì?”
“Những lời khen ngợi mỉa mai”, anh gắt gỏng.
Mắt cô mở to, đầy vẻ tổn thương. “Đó không phải mỉa mai. Em không có ý xúc phạm anh. Thực sự đó là một lời khen ngợi.”
“Anh lật người nằm ngửa và nhìn chằm chằm lên trần, tự cảm thấy xấu hổ. “Xin lỗi”, anh lí nhí. “Anh không khó chịu. Chỉ là không thoải mái thôi.”
Cô hôn lên ngực anh. Đôi môi mềm mại của cô chạm vào da anh, cơ thể ấm nóng, thơm tho của cô khiến anh bị kích động… và tim đập mạnh.
“Vâng, bất cứ điều gì”, cô mạnh mẽ. “Trong mọi trường hợp, cám ơn anh. Anh là một người tốt bụng và em rất cảm kích sự quan tâm của anh dành cho em gái em.”
“Anh cũng rất lo lắng cho Cindy”, anh đáp. “Con bé luôn là một người bạn tốt của anh.”
“Em biết. Em đã từng rất ghen tị vì anh có thể đùa giỡn thoải mái với nó mà không bao giờ làm thế với em.”
Anh há hốc miệng nhìn cô. “Không thể tin được. Lúc đó Cindy là một đứa bé gầy gò. Còn em thì sao. Một cô gái vị thành niên với những đường cong mê hoặc, gợi tình. Muốn anh cù hay vật tay với em hay thường xuyên đụng chạm vào em ngay trước mặt bố em ư? Anh không mong muốn một cái chết đau đớn như thế.”
“Ôi, làm ơn”, cô thì thầm. “Đừng phóng đại thế chứ.”
“Phóng đại, trời ơi”, anh lẩm bẩm. “Ngoài ra, ngay từ đầu mẹ em đã phát hiện ra.”
“Ý anh là sao? Phát hiện ra cái gì?”
“Rằng anh thích em”, anh đáp. “Bà ấy ghét cay ghét đắng anh và anh khá chắc chắn về lý do.”
“Mẹ không ghét anh”, Erin phản đối. “Thật buồn cười.”
“Chắc chắn. Anh là người duy nhất trong số những đồng nghiệp của bố em gọi bà ấy là bà Riggs. Tron suốt chín năm, bà ấy chưa từng đề nghị anh gọi là Barbara.”
“Ôi trời. Mẹ thuộc kiểu người… đôi khi thích hình thức”, Erin ấp úng.
Connor ném cho cô một cái nhìn nghi ngờ, “Jesse gọi bà ấy là Barb.”
“Jesse lại khác”, cô phản đối yếu ớt.
“Phải. Jesse không bao giờ nhìn chằm chằm vào ngực em.” Connor kéo cô vào gần. “Anh không hề đổ lỗi cho bà ấy. Anh cũng sẽ cư xử hệt như vậy nếu có gã nào nhìn cô con gái trẻ ngây thơ của anh theo cách anh nhìn em.”
“Anh… anh nhìn em thế nào?”, cô hỏi không kịp thở.
Anh nhoài người qua người cô và tắt đèn ngủ. “Giống như anh muốn em lên cái giường nào gần nhất và làm… thế này.”