Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 18: "Không cần như vậy, sẽ bị nhìn đó......"



Đại tiểu thư Giang gia, Đào Hựu Tình.

Đào Hựu Tình bình tĩnh đứng giữa Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt, tùy ý nhóm người giúp việc trong phòng khách ngạc nhiên đánh giá nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Lần đầu gặp mặt, mọi người khỏe."

Như này cũng đủ làm Giang Nhã Lăng nổi trận lôi đình.

Giang Thu Dương "Đăng đăng" từ lầu hai vội vã chạy xuống, kinh ngạc hỏi: "Sao lại thế này?"

Hắn không thể hiểu được vì cái gì lại có thêm một người chị?!

Đào Hựu Tình nâng lên mí mắt nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười lễ phép, đôi mắt cong cong, thoạt nhìn thập phần vô hại.

Người em trai này lớn lên thật là anh tuấn sao.

Giang Thu Dương sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu đáp lễ.

Lận Uyển Thanh giữ chặt tay hắn, đem khoảng cách của hắn cùng Đào Hựu Tình càng gần một ít, ôn thanh nói: "Thu Dương, đây là chị của con, con sau này phải cùng chị mình ở chung thật tốt biết không?" Lại quay đầu đối Đào Hựu Tình nói, "Hựu Tình, đây là em trai của con Thu Dương."

Đào Hựu Tình gật gật đầu. Nàng đối với gia đình này còn chưa đủ quen thuộc, cho nên lời nói tự nhiên cũng không nhiều lắm.

Giang Thu Dương còn chưa hiểu biết hết toàn bộ sự việc đang xảy ra, cũng không vội mà cho phản ứng, cứ khó hiểu gãi gãi đầu, giơ tay chỉ hướng Giang Nhã Lăng đang đứng ở cửa: "Vậy Giang Nhã Lăng thì sao?"

Cô ấy là chị, vậy Giang Nhã Lăng là cái gì?

Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh không có trực tiếp trả lời hắn, Lận Uyển Thanh nắm tay hắn cùng tay Đào Hựu Tình đi hướng lên lầu, thanh âm ôn nhu như lúc ban đầu: "Tới với mẹ."

"Nhã Lăng cũng lại đây." Lận Uyển Thanh nói.

Đào Hựu Tình trầm mặc dịu ngoan đi theo bà, trên mặt cơ hồ không có biểu tình gì, mà lúc nàng cùng như Giang Nhã Lăng đang bị sét đánh gặp thoáng qua, bỗng nhiên câu động khóe môi, ý cười chứa chút tà tính.

Giang Nhã Lăng cảm thấy một trận hoảng sợ, xem ánh mắt Đào Hựu Tình đều không tự giác mang theo vài phần kinh sợ, giống như gặp ma quỷ từ địa ngục tới lấy mạng. Phần kinh sợ này nhanh chóng đã bị tức giận tách ra, cứ phẫn nộ mà trừng mắt với Đào Hựu Tình, hận không thể đem nàng xé nát —— nàng ta hiện tại là muốn cướp đi cha mẹ mình sao?!

Nào có chuyện đơn giản như vậy!

Đào Hựu Tình nhất định là dùng hoa chiêu nào đó lừa tâm địa thiện lương của ba mẹ để vào nhà, nhất định là vậy!

Giang Nhã Lăng căm giận đuổi kịp bước chân bọn họ, quyết tâm một lát nhất định phải xé nát quỷ kế của Đào Hựu Tình, để nàng không thể che giấu nơi nào, lưu loát lăn ra khỏi Giang gia!

Giang Hải Minh nhìn chăm chú vào mọi người, tuy rằng tính cách của ông cũng đủ thân hòa, nhưng lúc tuyên bố chuyện quan trọng, ông lại nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai. Ông nghiêm nghị nói: "Về sau Hựu Tình chính là đại tiểu thư của Giang gia chúng ta, Nhã Lăng là tam tiểu thư, mọi người đã nhớ kỹ sao?"

Nhóm người giúp việc không hiểu ra sao, nhưng vẫn cùng đáp: "Đã biết."

Giang Hải Minh lúc này mới đi vào thư phòng, để lại nhóm người giúp việc vẫn còn mơ mộng.

Ô, đại tiểu thư như thế nào đã trở thành tam tiểu thư?

............

Lận Uyển Thanh đem ba người đi vào thư phòng, Giang Hải Minh cũng rất nhanh đã đi lại đây.

Thư phòng Giang gia là mở rộng từ hai phòng, diện tích rộng mở vô cùng, tường bốn phía đều chỉnh tề bày các loại sách quý, là tài sản Giang Hải Minh lấy làm tự nhất. Trong phòng còn trưng sách gỗ đỏ khắc hoa, phía sau là ánh sáng sung túc từ cửa sổ, còn ngoài cửa sổ là viên cảnh thúy ý dạt dào, gió từ từ thổi đến thập phần thích ý. Một nơi khác trong phòng còn có một cái bàn tròn nhỏ, chung quanh còn có mấy cái sô pha nhỏ, là Giang Hải Minh vì hai đứa nhỏ chuẩn bị.

Hiện tại Lận Uyển Thanh đang ngồi ở phía trên Giang Nhã Lăng cùng Giang Thu Dương giải thích ngọn nguồn của sự việc, bọn họ đều có tư cách biết chân tướng.

Giang Hải Minh lo Đào Hựu Tình khẩn trương không được tự nhiên, liền lôi nàng ở trước kệ sách đọc sách, vì không quấy rầy Lận Uyển Thanh, còn đè thấp thanh âm giới thiệu sách của bản thân cho nàng: "Con xem cuốn này, này là ba đi Châu Âu mới mua được."

"Còn có quyển này, có được chúng nó không dễ dàng đâu."

"Hựu Tình thích đọc sách không? Nếu con thích quyển nào ở nơi này cũng có thể lấy đi."

Đào Hựu Tình tỉ mỉ tiếp nhận sách Giang Hải Minh đưa qua, mặt bìa không dính bụi trần, có thể cảm nhận được tâm ý trân trọng của chủ nhân nó. Bỗng nhiên nàng cảm thấy ba của mình có chút đáng yêu, đặc biệt là thời điểm ông phóng thấp thanh âm tích cực lại rất nỗ lực mà muốn giúp nàng hòa nhập với gia đình.

Nàng đột nhiên nhớ tới Đào mẹ đã nói qua, Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh năm đó đã lên kế hoạch vô ưu vô lự cho tương lai con mình. Hiện tại lại xem nhất cử nhất động của Giang Hải Minh, nàng tin họ đúng là ba mẹ ôn nhu như vậy.

"Không có khả năng!" Giang Nhã Lăng đột nhiên the thé giọng nói.

Đào Hựu Tình cùng Giang Hải Minh đồng thời quay đầu lại, Giang Nhã Lăng khó có thể tin nói: "Cô gái đó nói cô ấy là con gái của Giang gia, chẳng lẽ hai người liền tin sao?! Nào có chuyện hoang đường như vậy!"

Lận Uyển Thanh thong dong mà nhìn lại: "Nhã Lăng, xét nghiệm ADN chúng ta cũng đã đã làm, mặc kệ là với con, hay là cùng Hựu Tình."

Giang Nhã Lăng nghe vậy, trong đầu hiện lên ký ức kiểm tra sức khỏe mấy ngày hôm trước, kinh ngạc nói: "Nguyên lai hai người là vì cái này......"

Chẳng lẽ nàng thật sự không phải con Giang gia? Sao có thể chứ......

Giang Nhã Lăng hoảng hốt không thôi, ngã ngồi ở trên sô pha.

Lận Uyển Thanh trấn an nói: "Mẹ biết chuyện này đối với con mà nói là đả kích khá lớn, nhưng con yên tâm, chúng ta sẽ tiếp tục dưỡng con, về sau con chính là tam tiểu thư Giang gia của chúng ta."

Lận Uyển Thanh cùng Giang Hải Minh luôn luôn thiện tâm, đối mặt với người con hai người nuôi hơn hai mươi năm cũng đủ khoan dung. Hơn nữa bọn họ cho rằng, này hết thảy là do Đào mẹ sai, không phải tội lỗi của hai đứa nhỏ, Giang Nhã Lăng lại không có làm sai cái gì, không cần thiết tàn nhẫn mà đem con bé trục xuất khỏi Giang gia như vậy.

Trên vấn đề xưng hô, bọn họ vốn dĩ muốn cho Nhã Lăng lui làm nhị tiểu thư, nhưng khi suy xét đến Giang Thu Dương đã gọi nhị thiếu gia nhiều năm như vậy khẳng định không quen khi đổi xưng hô, mà Đào Hựu Tình lại mới là đại tiểu thư hàng thật giá thật, không thể ở cách xưng hô vì Giang Nhã Lăng mà thoái vị, cho nên bọn họ quyết định bỏ qua vấn đề tuổi tác, trực tiếp để Giang Nhã Lăng làm tam tiểu thư.

Đào Hựu Tình mặt không biểu tình nhìn bóng dáng Giang Nhã Lăng.

Nàng tuyệt đối ủng hộ việc đem Giang Nhã Lăng đuổi ra khỏi nhà, bởi vì Giang Nhã Lăng đã từng không từ thủ đoạn với nàng. Nhưng này hiển nhiên không có khả năng, ba mẹ ruột của nàng tâm địa thiện lương, làm người nhân hậu, hơn nữa nàng hiện tại cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Giang Nhã Lăng lúc trước hại nàng, cho nên nàng sẽ không làm họ khó xử.

Đào Hựu Tình quay đầu nhìn về phía Giang Hải Minh, ý vị thâm trường hỏi một câu: "Nếu có người khi dễ con, hai người sẽ giúp con lấy lại công đạo sao?"

Giang Hải Minh chắc chắn nói: "Đương nhiên sẽ."

Đào Hựu Tình truy vấn: "Bất luận là ai sao?"

Giang Hải Minh vỗ vỗ chính mình ngực, đáng tin cậy nói: "Đừng lo lắng, tin tưởng ba."

Đào Hựu Tình lúc này mới yên tâm cong đôi mắt lên: "Dạ."

Vậy sau này nàng đã có thể không cần lo lắng.

Lận Uyển Thanh bỗng nhiên hướng nàng vẫy tay: "Hựu Tình, lại bên cạnh mẹ, có chuyện muốn cùng con thương lượng một chút."

Đào Hựu Tình nhìn thoáng qua bên người Giang Hải Minh, Giang Hải Minh nhẹ nhàng mà đẩy nàng một chút, dẫn nàng đi lên phía trước, thân hòa mà nói: "Cha và mẹ con là có chuyện đại sự muốn cùng con thương lượng."

Đào Hựu Tình trên đầu chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi, thành thành thật thật đi qua.

Lận Uyển Thanh ôn nhu nhìn mắt nàng nói: "Con hiện tại đã là đại tiểu thư Giang gia rồi, ba mẹ dự định tổ chức yến hội công bố thân phận của con cho mọi người, con cảm thấy khi nào tổ chức thì tốt đây?"

Giang Nhã Lăng nghe vậy, nắm chặt nắm tay. Nàng không tin, nàng nhất định phải tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN mới được!

Đào Hựu Tình chưa từng tham mấy cái này, cũng không có chủ ý gì, dứt khoát đem vấn đề đưa cho Lận Uyển Thanh: "Ngài cảm thấy khi nào tổ chức thì tốt?"

Lận Uyển Thanh cười nói: "Cái này chủ yếu xem con nha, mẹ và ba con tự nhiên là muốn mau chóng rồi, nhưng hai ta sợ quá nhanh sẽ làm con không có thời gian thích ứng, cũng có vẻ không tôn trọng con."

Ba mẹ ưu tú đủ tư cách hẳn là học được cách tôn trọng ý muốn của con, thiện ý cùng nghe ý kiến con cái, vợ chồng Giang Hải Minh nhiều năm như vậy học tập trở thành ba mẹ như vậy, hiển nhiên bọn họ làm được mà làm cũng đủ tốt.

Đào Hựu Tình đã từ trên người họ cảm nhận được phần tâm ý đó, trong lòng không khỏi ấm áp, trực tiếp bỏ qua Giang Nhã Lăng, nói: "Con đây trở về sẽ chậm rãi suy nghĩ, chờ con chuẩn bị sẵn sàng liền nói cho hai người, được không ạ?"

Gần đây nàng đã bắt đầu vội sáng tác ca khúc ra mắt, lúc sau khi hoàn thành, còn phải biên đạo cùng luyện tập vũ đạo, sớm hoàn thành một chút nàng mới có thể một lần nữa chạm đến ước mơ sân khấu mà nàng tha thiết, cho nên không nhất định có thời gian tới công việc ứng phó tiệc thượng lưu phức tạp như thế.

Hơn nữa vợ chồng Giang Hải Minh nghiêm túc với chuyện này như vậy, thì nàng cũng phải nghiêm túc với nó mới được.

Vợ chồng Giang Hải Minh đương nhiên nói tốt, sau đó mang theo nàng đi chọn phòng. Mà Giang Thu Dương mới từ tiết mục "Li miêu đổi Thái Tử" phục hồi tinh thần cũng theo đi lên, định quan sát tốt người chị này một chút.

......

Sau khi chọn phòng, Giang Hải Minh đem xét nghiệm ADN đưa cho Giang Nhã Lăng cùng Giang Thu Dương xem, để cho bọn họ không còn dị nghị mà tiếp thu hiện thực này, lúc sau liền quay về công ty đi xử lý công việc. Lận Uyển Thanh ở lại giúp Đào Hựu Tình bố trí gian phòng mới, toàn bộ quá trình cùng với ý thích của nàng, thuận tiện ghi nhớ nàng yêu thích gì.

Lận Uyển Thanh là người mẹ phi thường thân hòa, bà sẽ ôn nhu mà dò hỏi quá khứ Đào Hựu Tình, sau khi biết nàng thích cậu Đào Thanh liền cong đôi mắt lên cười nói: "Vậy ba mẹ sẽ nỗ lực, làm Hựu Tình thích hai ta như thích cậu."

Đào Hựu Tình còn chưa có kêu bọn họ một tiếng ba mẹ, họ còn cần nỗ lực làm nàng tiếp nhận họ. Tương lai còn dài, từ từ mà tới.

Sau khi phòng sửa sang lại tốt, Đào Hựu Tình rảnh rỗi tự mình ngây người một hồi, ở biệt thự Giang gia xoay chuyển bốn phía.

Giang Nhã Lăng gian nan từ những việc này phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một mình đang ngốc, không cần suy nghĩ mà đi lên theo , không có quên diễn chính mình đáng thương vô tội kêu một tiếng: "Hựu Tình."

Đào Hựu Tình chậm rãi xoay người, thấy người này làm bộ làm tịch liền cảm thấy trong lòng không khoẻ —— cái dạng này của cô ta, thật sự khó coi.

"Như thế nào?" Đào Hựu Tình từ từ cười nói, "Đào, Nhã, Lăng."

Giang Nhã Lăng nghe ba chữ mẫn cảm thế liền tức giận, diễn như không diễn, thẹn quá thành giận mà nhìn nàng.

Đào Hựu Tình suиɠ sướиɠ nói: "Tôi phát hiện bộ dáng cô tức giận càng thuận mắt hơn một ít."

Nàng còn phát hiện chọc giận Giang Nhã Lăng là hoạt động làm tâm bản thân suиɠ sướиɠ nhất, vậy về sau nàng đến chọc nhiều hơn một chút để kéo dài tuổi thọ.

Giang Nhã Lăng vừa nghe lời này, chính mình vốn dĩ muốn nói chuyện gì đều đã quên, càng thêm tức giận bụm mặt đi mất, chỉ nghĩ quay về đem kết quả xét nghiệm ADN phá tan thành từng mảnh, hận không thể đem hết tất cả chuyện xảy ra biến mất!

Đào Hựu Tình đứng ở phía sau cao giọng kêu: "Chị Sơ Nhụy cô kêu tôi nhắc nhở cô, đừng quên chuyện giải ước nga!"

......

Đào Hựu Tình buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì, dứt khoát trở lại Nguyệt Vịnh tiếp tục làm việc sáng tác, còn cùng Viên Sơ Nhụy đơn độc trò chuyện linh cảm sáng tác của mình, lý niệm chờ. Nàng nói nghiêm túc, Viên Sơ Nhụy cũng nghe đến nghiêm túc, không khí hòa thuận.

Tiếp theo Hoắc Minh Ân liền đi vào nói: "Tiểu Viên Đổng, Giang Nhã Lăng tiểu thư tới, cô ấy nói muốn gặp ngài."

Viên Sơ Nhụy nhàn nhạt gật đầu: "Vậy thì gặp."

Hoắc Minh Ân: "Tôi sẽ dẫn cô ấy lại đây ngay."

Hoắc Minh Ân đi rồi, Đào Hựu Tình liền nói: "Hôm nay tôi phát hiện một việc."

Viên Sơ Nhụy: "Cái gì?"

Đào Hựu Tình: "Chọc Giang Nhã Lăng có thể làm tâm tình tôi vui sướng."

"Cho nên tôi quyết định nắm chắc cơ hội."

Sau đó nâng lên tay ở trên cánh tay hung hăng hút một ngụm, lưu lại một vệt đỏ dễ thấy, tiếp theo đứng dậy đi tới cửa đi nghe động tĩnh.

Viên Sơ Nhụy: "?"

Nàng đang làm gì?

Vài phút sau, Đào Hựu Tình vội vội vàng vàng ngồi vào vị trí bên cạnh cô, nâng tay có vệt đỏ lên, thấp giọng nói: "Mau! Bắt lấy tay này của tôi này!"

Viên Sơ Nhụy không rõ nguyên do làm theo.

Giây tiếp theo cửa lớn mở ra, Giang Nhã Lăng đi đến, Đào Hựu Tình lập tức rút về tay, cố ý vô tình lộ ra dấu vết trên tay, thẹn thùng mà nói: "Không cần như vậy, sẽ bị nhìn đó......"

Giang Nhã Lăng bản năng nhìn thoáng qua tay nàng, tức giận đến trở tay liền đóng cửa lại.

Viên Sơ Nhụy: "......"

Đào Hựu Tình thật sự là có nhiều chiêu nha......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.