"Cậu làm gì đó?!" Thiệu Tê chạy tới, một tay đem Hạ Nhứ kéo ra, ngữ khí đông cứng, trên mặt cực kì tức giận.
Hạ Nhứ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt vô tội: "Tớ cùng cô giáo nhỏ đùa giỡn, không nghĩ tới cô ấy không tránh đi."
"Có bệnh đi?" Thiệu Tê chạy nhanh lấy tờ giấy, muốn đi giúp Vinh Tuyết lau khô bớt, bất quá bị cô thuận thế tránh né đi qua, chính mình tự lau lung tung.
Bởi vì bị xối nửa chai bia, lúc này cô thoạt nhìn rất có chút chật vật.
Đương nhiên, Vinh Tuyết không thèm để ý hình tượng gì của bản thân, chỉ là cảm thấy thực lạnh.
Cô biết Hạ Nhứ là cố ý, nhưng cô còn không đến mức cùng một cái cô gái hơn mười mấy tuổi đi so đo.
Miễn cưỡng đem vệt nước lau khô, Vinh Tuyết ngẩng đầu hỏi Thiệu Tê: "Có máy sấy không? Tôi muốn đi xử lý một chút."
Thiệu Tê chạy nhanh gật đầu: "Có, tôi đưa cô đi."
Hắn hung hăng quát mắt liếc Hạ Nhứ một cái, mang Vinh Tuyết vào phòng.
Hạ Nhứ chột dạ mà le lưỡi, cô ta vừa nãy kỳ thật cũng là nhất thời xúc động, đến nỗi vì cái gì xúc động, kỳ thật chính cô ta đều có điểm nói không rõ.
Cô ta chỉ biết là, Thiệu Tê giống như càng ngày càng tránh xa cô ta ra. Đã từng là bạn chơi cùng thân mật khăng khít, tựa hồ theo tuổi tác tiệm trường, có chút đồ vật đang ở bỗng chậm rãi trốn mất, làm sao đều tìm kiếm không được.
Cô ta đối với loại cảm giác này thập phần sợ hãi, muốn thay đổi, nhưng đối mặt Thiệu Tê từ từ lãnh đạm, lại hữu tâm vô lực.
Cho nên cô ta nhìn thấy Thiệu Tê đối xử tốt với một người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện ở cuộc sống của bọn họ, hơn nữa cô gái ấy cùng bọn họ hoàn toàn không giống nhau, như thể cố sức lấy lòng, cô ta cực kỳ sợ hãi.
Đó là Thiệu Tê trước nay cô ta chưa thấy qua.
Đỗ Viễn đi tới: "Cậu cũng quá độc ác đi? Ngày mùa đông cậu xối lên đầu người ta nửa chai bia?!"
Hạ Nhứ lẩm bẩm nói: "Tớ lại không phải cố ý, nào biết đâu rằng cô ấy né trốn đều không."
"Được được được, chúng ta lại vui chơi, cũng không phải cái chuyện lớn gì."
-
Xác thật cũng không tính chuyện lớn, Vinh Tuyết ngoại trừ tóc, quần áo ướt nhẹp không nghiêm trọng, ở toilet dùng máy sấy thổi vài phút, cũng không khác lắm.
Thiệu Tê vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ, hắn cảm thấy chính mình hôm nay thật sự là thất sách(*), làm cô phải tham gia buổi tụ hội này của chính mình? Nhìn thấy cô cũng biết loại không khí này cùng cô không hợp nhau, vừa nãy đùa giỡn, còn ở cô thì xem ra phỏng chừng như là một đống ấu trĩ đi, lại còn có bị Hạ Nhứ ngu ngốc kia xối cho một đầu toàn bia.
(*)sai lầm trong việc sắp đặt mưu kế.
Ngẫm lại liền cảm thấy ảo não, vốn nên tìm một cơ hội lấy cớ mời cô cùng hắn đi riêng.
"Không có việc gì đi?" Nhìn thấy Vinh Tuyết ra tới, hắn chạy nhanh tiến lên hỏi.
Vinh Tuyết cười cười, lắc đầu: "Hạ Nhứ cũng chỉ đùa giỡn, là bản thân tôi không phản ứng kịp, làm khô liền tốt." Cô giơ tay nhìn đồng hồ, "Đã 9 giờ, nếu là nói thuận tiện, đưa tôi trở về đi!"
Thiệu Tê cũng không có hứng thú, gật đầu nói: "Được, tôi đi nói một tiếng cho bọn họ."
Sau khi lên xe, Thiệu Tê lặng lẽ đánh giá cô, thấy cô thần sắc bình tĩnh, xác thật không giống như là bộ dáng tức giận, lúc này mới mở miệng nói: "Có phải hay không cảm thấy đêm nay thực nhàm chán a?"
Thiệu Tê nhấp môi: "Tôi hẳn phải là một mình mời cô ăn cơm cảm ơn cô, những cái bạn học đó của tôi đều cùng ngu ngốc giống nhau."
Vinh Tuyết bật cười: "Tôi cảm thấy còn rất đáng yêu."
"Phải không?" Thiệu Tê, "Cô không cảm thấy ấu trĩ?"
Vinh Tuyết cười khẽ: "Còn được, các cậu cũng mới mười bảy mười tám tuổi, tổng không đến mức ghé vào cùng nhau nói nhân sinh triết học đi?"
Thiệu Tê có điểm không thích loại cảm giác cô tựa hồ hướng bọn họ rất nhiều ngữ khí, nghĩ nghĩ nói: "Không sao cả, dù sao lại quá mấy tháng tôi liền vào đại học, cùng cô giống nhau là sinh viên."
Vinh Tuyết cười: "Tôi đây phải trước tiên chúc cậu thi đại học thuận lợi."
Thiệu Tê hắc hắc mà cười: "Tôi lúc trước đều là bị tiếng anh kéo chân sau, hiện tại thành tích đã đề cao lên, thi đại học khẳng định không thành vấn đề."
Vẻ mặt của hắn thực tự tin, không có nửa điểm đối mặt với thi đại học mà sợ hãi.
Cũng là, thi đại học với hắn mà nói đều không phải là cầu độc mộc, hắn có gì sợ hãi.
Vinh Tuyết nghĩ nghĩ: "Mặc kệ nói như thế nào, liền mấy tháng, vẫn là không thể chậm trễ."
Thiệu Tê gật đầu: "Tôi biết."
Hai người ở xe sau câu được câu không trò chuyện, ánh mắt Thiệu Tê thường thường sẽ quét cái túi đeo vai đặt ở bên cạnh Vinh Tuyết một chút.
Hắn có điểm hoài nghi cô đã quên, muốn nhắc nhở, cũng không biết như thế nào lại có điểm ngượng ngùng.
Bạn học Thiệu luôn luôn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cũng có thời điểm ngượng ngùng.
Cũng may không ai biết.
*
Mãi cho đến cô đã xuống xe, hắn đưa cô đi đến cửa ký túc xá, vẫn là không mở miệng ra hỏi.
"Cái kia...... Cậu chạy nhanh trở về đi, bạn học cậu chắc còn đang chờ cậu đấy!"
Thiệu Tê lại nhìn về phía cái túi cô đeo trên vai, trong lòng cùng con kiến đang trên chảo nóng giống nhau, nghẹn nửa ngày, mới quanh co lòng vòng mở miệng: "Cô hôm nay có phải hay không còn đã quên cái gì đó?"
Vinh Tuyết nhíu nhíu mày: "Cái gì đã quên?"
"Cô nghĩ lại?"
Vinh Tuyết lắc đầu: "Không có a!" Nói xong bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, từ trong túi đeo vai móc ra một cái bao giấy đựng đồ vật: "Đúng rồi, lúc trước đáp ứng cậu kiểm tra qua một trăm điểm liền cho cậu quà tặng để khen thưởng, thiếu chút nữa đã quên."
Thiệu Tê trong lòng căng ra như dây cung rốt cuộc cũng rơi xuống, vui rạo rực tiếp nhận giấy túi, yêu thích tới nỗi buông tay sờ sờ, lại không lập tức mở ra, chỉ nói: "Cô giáo nhỏ, chừng nào thì cô về quê?"
Vinh Tuyết nói: "Tôi còn phải kiêm chức, cũng hai ba năm trước chưa trở về rồi! Có lẽ sẽ về nhưng chưa biết ngày nào."
Thiệu Tê nói: "Tôi đây không có việc gì liền tới tìm cô đi ăn cơm! Tôi còn rất thích nhà ăn Giang Đại."
Vinh Tuyết do dự một lát, nói: "Nghỉ đông nhà ăn thức ăn rất ít, không có gì ăn, tôi đa số vào thời điểm đó đều mua đồ ăn đóng gói đem về ký túc xá ứng phó."
"Như vậy a!" Thiệu Tê mặt lộ vẻ thất vọng, lại nghe không ra đây là đối phương uyển chuyển cự tuyệt lý do thoái thác với hắn, sau đó lại không cam lòng nói, "Vậy nếu cô không ở ký túc xá ăn, trước tiên nói cho tôi!"
Vinh Tuyết lòng nao nao, kỳ thật lần trước Giang Ngưng nhắc nhở cô về sau, cô có cố tình tưởng tượng qua cô cùng Thiệu Tê ở chung, xác thật là có thân cận, gần gũi một chút như vậy thì không được bình thường.
Cô chưa từng có cùng những nam sinh ban phụ đạo đi chung quá thân cận, nhưng cũng không đến mức đối với nam sinh hơn mười mấy tuổi mà phòng bị, cho nên mới làm Thiệu Tê bất tri bất giác trung được một tấc lại muốn tiến một thước, lướt qua tuyến phòng thủ tốt của cô.
Cô đã từng không quá để ý, hiện tại đối với hắn, mới phát giác người con trai hơn mười mấy tuổi trong ánh mắt lại cực nóng rõ ràng như vậy, rõ ràng đến làm cô kinh hồn táng đảm.
Cũng may cô từ trước đến nay không phải người có một chút vui mừng lộ rõ hết trên nét mặt, suy nghĩ một lát, dù bận vẫn ung dung nói: "Cậu lại quá mấy tháng liền thi đại học, thu hồi tâm tư, đừng nghĩ chút có không. Chờ thi đại học lúc sau, muốn làm việc gì cũng không muộn."
Thiệu Tê ánh mắt sáng lên: "Thi đại học lúc sau, tôi liền có thể suy nghĩ sao?"
Vinh Tuyết nói: "Đó là chuyện của cậu muốn làm."
Thiệu Tê gật đầu: "Tôi đã biết."
Vinh Tuyết cười khẽ: "Mau trở về đi thôi! Tôi lên lầu."
Thi đại học lúc sau?
Chẳng lẽ không phải là ám chỉ hắn cái gì sao?
Nhìn theo bóng dáng cô đi vào ký túc xá, Thiệu Tê mới kìm nén không được vui sướng xoay người, đi về hướng chiếc xe đang đậu, rồi mở ra túi giấy trong tay. Đầy cõi lòng chờ mong mà đem đồ vật bên trong rút ra.
Là một quyển sách.
Mặt trên thình lình mấy cái chữ to:《5 năm thi đại học, 3 năm làm bài thi》.