Đừng Vội Nói Lời Yêu

Chương 17: Hãy từ bỏ ý định chung sống hòa bình



Nếu một bệnh nhân đi lại bất tiện, vào lúc này cần sự giúp đỡ cũng cần tránh xa một người đàn ông vô lại cô ấy nên làm thế nào?

Người nhà không ổn. Vừa đánh nhau sứt đầu mẻ trán, không biết bọn họ đã khôi phục trạng thái bình thường hay chưa?

Cơ quan không ổn. Tô Lạc đã tuyên bố nghỉ việc, nhờ thì ngại, hơn nữa, ông Thư ký mà nhúng tay vào, thường chữa lợn lành thành lợn què.

Bạn bè cũng không ổn. Bây giờ là nửa đêm, ai nấy đều đạng ở trong vòng tay ấm áp của gia đình, đâu rảnh để đến giúp cô.

Người yêu lại càng… không ổn.

Tô Lạc mở to mắt nhìn lên trần nhà. Từng cái tên chạy qua trong đầu nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy bản thân thất bại.

Cô y tá đi vào cầm bát cháo lên xem, mỉm cười hỏi: “Chị ăn no rồi à?”

Tô Lạc buột miệng nói: “Chỗ các cô làm thủ tục chuyển viện như thế nào?”

Cô y tá ngạc nhiên: “Điều kiện ở đây tốt như vậy, chị lại được hưởng đãi ngộ của lãnh đạo, sao còn có ý định chuyển viện?”

“Không tiện lắm.”

“Chị đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy tập trung dưỡng bệnh thật tốt. Chị có phúc mới được Tiêu Tổng đặc biệt quan tâm, chị nên cảm kích mới phải.”

Trước khi rời khỏi phòng, cô y tá cố ý liếc Tô Lạc một cái, thần sắc lộ vẻ khinh thường. Người khác có thể không phát hiện nhưng Tô Lạc từ nhỏ đến lớn đã quá quen với vẻ mặt này, như muốn nói, đã được hưởng lợi thì mau ngậm miệng đi!

Nhớ hồi bé bị viêm ruột thừa, nửa đêm đi cấp cứu, qua mấy bệnh viện đều nói hết chỗ. Cô đau đến mức lăn lộn ngoài hành lang, mẹ cô sốt ruột, giơ chân đá cô rồi nói: “Mau đứng dậy, muốn chết thì về nhà chết!” Cuối cùng, một cô y tá không đành lòng, bố trí một chiếc giường ở gần nhà vệ sinh cho cô.

Đúng vậy, so với lúc đó, bây giờ quả là thiên đường. Bị người đàn ông kia hôn thì sao chứ? Nếu cô chịu chiều anh ta một chút, có khi sẽ càng được nhiều hơn.

“Nếu cuộc sống bị đồn đến đường cùng, con nhớ đừng bao giờ tỏ ra cứng rắn hay máy móc quá.” Nhiều lúc uống say, bố cô thường nói những câu triết lý sâu xa. Nghĩ đến đây, Tô Lạc liền gọi điện cho bố.

“Bố không sao đấy chứ?”

“Ừ”, bố vẫn ổn.”

“Tiểu Kiệt…”

“Con đừng nói gì cả, là kiếp trước bố nợ nó.”

“Bố đừng buồnTiểu Kiệt không hiểu chuyện.”

“Vừa rồi, đồn cảnh sát lấy lời khai xong liền cho bố về trước. Hình như Tiểu Kiệt vẫn bị nhốt ở đó, không biết họ sẽ xử lý thế nào. Bố nói với họ là chuyện gia đình nhưng họ chẳng để ý đến bố.”

“Cảnh sát nhốt nó lại cũng tốt.”

“Bố sợ Tiểu Kiệt càng hận bố hơn.”

“Dù hận đến mấy cũng là con trai của bố, không sao đâu.”

“Con ổn đấy chứ? Hãy nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nữa bố sẽ đến thăm con.”

“Bố cũng nghỉ sớm đi ạ.”

“Bố phải đi làm đêm bây giờ.”

“Bố vẫn chưa nghỉ à?”

“Tất nhiên phải làm chứ, nhân lúc còn có sức khỏe phải tranh thủ dành dụm ít tiền, bằng không đến lúc già không thể động đậy thì biết làm thế nào?”

“Con sẽ nuôi bố.”

“Con là con gái, tự nuôi bản thân là tốt rồi, mau chóng tìm đối tượng để kết hôn đi.”

“Con sẽ không lấy chồng.”

“Con nói gì thế, chắc chắn phải lấy. Nhưng Tiểu Lạc à, con phải mở to mắt tìm người đàn ông tốt đấy nhé!”

Cả đêm Tô Lạc ngủ không yên giấc. Cô luôn cảm thấy có người ngồi cạnh giường, dường như có thể bổ xuống người cô bất cứ lúc nào.

Khi cô mở mắt, ngoài cửa sổ vẫn tối đen. Toàn thân cô đau nhức, đầu óc cũng mệt mỏi rã rời. Cô hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, đúng là vô cùng tệ hại. Sao cô có thể để mất công việc? Sao lại bị ngã ra nông nỗi này? Sao có thể để người nhà đánh nhau đến mức bị bắt vào đồn công an?…

Thật ra, Tô Lạc là người rất đơn giản, việc gì cũng làm theo cảm tính, không có dự định lâu dài, càng không có sự phòng bị. Trong buổi đêm yên tĩnh này, hiếm có dịp cô tự suy xét bản thân, sau đó rút ra kết luận: Nếu muốn trở lại cuộc sống đơn giản trước kia, đầu tiên phải giữ mối quan hệ đơn giản với những người xung quanh. Trước kia, cô không có kinh nghiệm đối phó với tên cáo già như Tiêu Kiến Thành nên có lúc nhân nhượng, thành ra thái độ mờ ám. Bây giờ, cô cần phải trò chuyện thẳng thắn với anh ta thì mới có thể giải quyết một loạt vấn đề của bản thân.

Đúng rồi, phải trò chuyện một cách thẳng thắn và có lý trí với Tiêu Kiến Thành để anh ta biết thái độ của cô, để anh ta đừng dùng cô làm công cụ mua vui. Như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

Sau khi có quyết định, Tô Lạc chỉ hận không thể gọi điện cho Tiêu Kiến Thành vào lúc bốn giờ sáng. Cô nhẩm đi nhẩm lại bản thảo đã soạn sẵn trong đầu. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc trời sáng, kim giờ trên chiếc đồng hồ vừa chỉ con số tám, cô liền bấm số điện thoại của Tiêu Kiến Thành.

Chuông đổ một lúc lâu mới có người bắt máy, ngữ khí của người đàn ông ở đầu đây bên kia có vẻ bực bội: “Chuyện gì thế”

“Tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Nói chuyện gì?”

“Anh có tiện đến chỗ tôi không?”

“Tôi đang rất bận.”

“Chỉ cần mười phút thôi.” Tô Lạc nói nhỏ.

“Có gì nói qua điện thoại đi.”

“Chuyện này phải trực tiếp gặp mặt mới được.”

“Tô Lạc, dựa vào cái gì mà cô bảo đến, tôi sẽ cun cút đi ngay?”

“Dựa vào chuyện anh thích tôi.” Tô Lạc cắn môi, đây cũng là một phần của cuộc trò chuyện thẳng thắn. So với việc anh ta luôn miệng nhắc tới, chi bằng cô chủ động thì hơn.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. “… Cô thật sự cho rằng tôi thích cô sao?”

“Đúng thế” Tô Lạc quyết chí mặt dày đến cùng. Tiêu Kiến Thành cười khẽ.

“Chiều nay tôi sẽ đến.”

“Không, tôi muốn nói ngay bây giờ.”

“Điều kiện trao đổi là gì?”

“Anh muốn gì?”

“Một khi cô nói tôi thích cô, chắc cô biết tôi muốn điều gì.”

“Nếu có bản lĩnh thì anh đến lấy đi!”

“Được, tôi sẽ đến ngay.”

Tô Lạc trải qua nửa tiếng đồng hồ dài dằng dặc. Cô nhìn chằm chằm cửa ra vào, chờ đón sẵn sàng. Cuối cùng, Tiêu Kiến Thành cũng xuất hiện. Hôm nay, anh ta mặc com lê chỉnh tề, cà vạt màu xám được thắt cẩn thận, hoàn toàn khác dáng vẻ thoải mái thường ngày, xem ra, không phải anh ta cố tình mượn cớ bận rộ n .

Nhưng ý cười xâu xa trên khóe miệng vẫn không thay đổi anh ta đi đến cuối giường, đứng yên nhìn cô. “Cô có biết lúc cô gọi điện cho tôi, bên cạnh tôi có bao nhiêu người không?”

Câu hỏi này khiến Tô Lạc hơi quẫn bách. “Đông người lắm sao?”

“Tôi đang bàn một vụ làm ăn lớn, chắc có tới ba, bốn mươi người.” Tiêu Kiến Thành đáp.

“Vậy anh… anh cứ ngồi ở đó điện thoại à?”

“Khi điện thoại đổ chuông, tôi đang ký tên lên bản hợp đồng, tôi còn tưởng cô gọi để chúc mừng tôi cơ đấy.”

Tô Lạc tròn mắt. Nghĩ đến cuộc đối thơại ban nãy, hai má cô liền ửng đỏ.

Tiêu Kiến Thành nhếch miệng. “Vốn phải bàn thêm một số chi tiết nữa nhưng mọi người thông cảm với tôi, vì vậy tôi phi đến đây ngay.” Anh ta xòe hai bàn tay. “Được rồi, có mười phút, cô định cho tôi thứ gì?”

Vào thời khắc này, Tô Lạc bỗng đưng quên hết những lời định nói, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tiêu Kiến Thành cởi cúc áo com lê. “Có cần tôi khóa trái cửa không?”

Tô Lạc bừng tỉnh. “Không cần. Tôi chỉ… chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi.”

“Chuyện gì?”

Tô Lạc cố gắng trấn tĩnh. “Đêm qua, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cho rằng, giữa chúng ta đã có sự hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm gì?”

“Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đã có chuyện lộn xộn xảy ra, vì vậy, có lẽ anh cho rằng tôi cố ý nhằm vào anh, hay chúng tôi cố ý lừa ông ngoại anh để lấy số đồ cổ, nhưng trên thực tế không phải như vậy, đây đúng là sự hiểu nhầm. Chúng tôi chỉ muốn làm từ thiện, không có ý gì khác”

“Cô nghĩ cả đêm, chỉ có mỗi chuyện này thôi à?”

“Sau đó, tôi đá anh… Ngoài ra, tôi còn mắng anh một lần ở vùng núi…”

“Cô mắng tôi đâu chỉ một lần.” Tiêu Kiên Thành nhắc nhở.

“Con người tôi là vậy, xuất thân không tốt, lại chẳng có giáo dục, thích mắng chửi người khác, mong anh đừng để bụng. Hôm nay, tôi muốn thật lòng xin lỗi anh.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, trở thành bạn bè.” Tô Lạc nghiêm túc kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiêu Kiến Thành nới lỏng cà vạt, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rút điếu thuốc châm lửa.

“Tô Lạc, mới sáng sớm, cô gọi một người mà cô cho là thích mình đến đây, đây để nói những lời này?”

“Ừ…”

Tiêu Kiến Thành im lặng, rít một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói. Làn khói trắng dày đặc tản ra trong giây lát, để lộ gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông.

“Cô coi Tôi là thằng ngốc đúng không?” Ngữ khí của Tiêu Kiến Thành lạnh đi mấy phần.

“Không phải… Tôi không có ý này…”

“Cô có biết, ở trước mặt tôi, nhân viên của tôi như thế nào không? Bọn họ thậm chí không dám thở mạnh, luôn cung kính báo cáo công việc, làm gì có ai dám chỉ tay năm ngón, kêu tôi đến rồi lên giọng hách dịch với tôi như cô?”

“Tôi thật sự nghiêm túc mà…”

“Nghiêm túc? Thế này mà gọi là nghiêm túc? Dây thần kinh của cô có bị đặt nhầm chỗ không hả? Hay là cô thấy bình thường, Tôi hi hi ha ha với cô, bị cô mắng cũng không trở mặt nên cô tưởng có thể cưỡi lên đầu lên cổ tôi? Mau nói đi cô bảo tôi đi đường xa đến đây, rốt cuộc là vì điều gì?”

“Tôi chỉ muốn… chung sống hòa bình với anh.” Tô Lạc cất giọng yếu ớt.

“Chung sống hòa bình? Thế nào gọi là chung sống hòa bình?”

“Là… anh đừng tìm tôi, tôi cũng không tìm anh, để tránh xảy ra chuyện không vui.”

“Tô Lạc, cô đừng nhầm lẫn, lần nào xảy ra chuyện không vui mà chẳng do cô tự chuốc lấy? Là cô luôn chủ động tìm tôi đòi cái này cái kia, cho tôi cơ hội, ngầm ra hiệu với tôi, tôi mới được nước lấn tới. Không phải cô thật sự cho rằng bản thân có sức hút lớn khiến tôi điên đảo thần hồn đấy chứ?”

“Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.” Tô Lạc phủ nhận ngay.

“Vậy hôm nay cô gọi điện lừa tôi đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng.

“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn giảng hòa với anh, muốn anh đừng đùa giỡn tôi, đừng tùy tiện hôn tôi. Anh hãy quyên tiền xây đựng trường học cho quỹ từ thiện như nguyện vọng của ông ngoại anh, hãy bồi thường máy kéo cho người ta, giải quyết những chuyện chẳng đâu vào đâu giữa chúng ta. Đợi vết thương lành lại, tôi sẽ trả tiền viện phí cho anh, như vậy, chúng ta sẽ không còn dính dáng gì nữa, anh cứ hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý của anh, tôi quay về vùng núi làm tình nguyện viên. Ý của tôi chỉ như vậy thôi” Tô Lạc nói ra mọi suy nghĩ trong lòng. Nói xong, cô liền thở hổn hển.

Tiêu Kiến Thành đứng dậy, trừng mắt với cô. “Chỉ như vậy thôi?”

“Đúng thế”

“Vậy cô hãy nói cho tôi biết, chuyện tôi thích cô thì tính thế nào đây?” Tiêu Kiên Thành hỏi.

“Tôi biết anh đùa giỡn nên sẽ không coi là thật.”

“Cô không coi là thật?”

“Ừ.” Tô Lạc đáp.

Tiêu Kiến Thành đột nhiên quay người, nhấc cái ghế đập mạnh xuống đất. Nghe thấy tiếng động, cô y tá liền chạy vào.

“Ra ngoài!” Tiêu Kiến Thành gầm lên.

Cô y tá vội chuồn mất. Tiêu Kiến Thành quay đầu nhìn Tô Lạc, gương mặt lộ vẻ hung dữ chưa từng thấy khiến cô bất giác sợ hãi. Anh ta nói rành rọt từng từ một: “Nhưng tôi coi là thật. Em hãy nói xem, nên làm thế nào bây giờ?”

Tô Lạc không thể trả lời câu hỏi của anh ta.

Tiêu Kiến Thành lại rít một hơi thuốc, sau đó ném mẩu thuốc lá xuống sàn nhà. “Người phụ nữ tôi đã nhìn trúng, tôi nhất định sẽ giành bằng được. Tô Lạc, là em bất hạnh gặp phải tôi, nhân lúc còn chưa muộn, hãy gạt bỏ ý nghĩ chung sống hòa bình đi. Món nợ giữa chúng ta, tôi sẽ từ từ tính từng khoản một.”

Có người lúc sợ hãi sẽ chạy trốn, sẽ khóc lóc hay mất đi ý thức, để mặc kẻ khác thao túng, nhưng cũng có người, càng sợ hãi sẽ càng trở nên cứng rắn. Tô Lạc là loại người thứ hai.

Bắt gặp bộ đạng tức giận của Tiêu Kiến Thành, trong lòng sợ đến run rẩy nhưng ngoài mặt, cô vẫn không tỏ ra yếu thế. Anh ta đứng bên cạnh giường, trừng mắt với cô. Hai người đối đầu căng thẳng, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là chịu thua. Nếu ánh mắt có thể phóng điện, chỉ e căn phòng này đã bốc cháy bừng bừng.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói phụ nữ mềm mại: “Chào cô, xin hỏi .Tô Lạc đang nằm ở phòng bệnh nào?… Vâng, cảm ơn cô!” Tiếp theo là tiếng giày cao gót nện cồm cộp dưới nền nhà. Tô Lạc đưa mắt về hướng đó, đúng lúc Thẩm Doanh xuất hiện ở cửa ra vào.

“Tô Lạc, chào cô… Kiến Thành, trùng hợp thật đấy, anh cũng ở đây à?”

Tiêu Kiến Thành không muốn kết thúc “cuộc chiến” bằng phương thức này nhưng anh ta hết cách, đành quay đầu, cất giọng có phần gắt gỏng: “Em đến đây làm gì? Định theo dõi hay bắt gian?”

Thẩm Doanh không bận tâm, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi. Anh toàn nói linh tinh. Em hẹn một bác sĩ đông y đến đây khám cho Tô Lạc.”

“Ngưòi đâu?”

“Sẽ đến ngay bây giờ.” Thẩm Doanh đáp, dường như phát hiện ra bầu không khí bất thường, cô ta tiếp tục lên tiếng: “Hai người đang nói chuyện à? Có cần em tránh mặt không?”

“Không có gì, bọn anh xong rồi.” Tiêu Kiến Thành để lại một câu rồi quay người đi ra ngoài. Thẩm Doanh gọi với theo: “Kiến Thành, giấy dán tường lần trước chúng ta đặt đã đến rồi, anh có muốn đi xem không?”

“Không cần.” Tiêu Kiến Thành chẳng thèm quay đầu. Thẩm Doanh dõi theo bóng lưng anh ta, cất cao giọng: “Nếu dán lên mà không đẹp, anh đừng trách em đấy nhé!”

Bên ngoài không có câu trả lời, người đàn ông đã đi xa.

Thẩm Doanh không hề tức giận, cô ta dựng cái ghế vừa bị Tiêu Kiến Thành ném rồi ngồi xuống. Tô Lạc nhìn đối phương bằng ánh mắt khó tin, không hiểu sức mạnh nào khiến cô ta có thể khoan dung như vậy? Lẽ nào là sức mạnh của tình yêu?

Thẩm Doanh điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn mới mỉm cười hỏi Tô Lạc: “Cô đỡ chút nào chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô!” Tô Lạc đáp.

“Thế thì tốt, nơi này tốt hơn bệnh viện, rất yên tĩnh, không ai quấy rầy, có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

“Ừm…”

“Tinh thần của cô có vẻ tốt hơn lúc ở miền Tây nhiều, Kiến Thành túc trực ở đây suốt sao?”

Câu hỏi này là một cái bẫy, Tô Lạc trả lời ngay: “Làm gì có chuyện đó, anh ta chỉ ở đây một lát rồi đi ngay.”

“Ừ, anh ấy cũng rất bận. Tôi biết anh ấy cảm thấy áy náy về chuyện cô bị thương, vì vậy, tôi cũng muốn thay mặt anh ấy quan tâm cô nhiều hơn.”

“Không cần đâu, từ nhỏ đến lớn, tôi bị ngã quen rồi, sẽ khỏi nhanh thôi, cô không cần bận tâm.”

Thẩm Doanh giơ tay che miệng cười. “Tô Lạc, cô nói chuyện thú vị quá đi!”

“Không phải thú vị, tôi rất thật lòng.”

“Không cần tôi quan tâm thật sao?”

“Không cần đâu, cô cũng không cần mời bác sĩ Đông y. Thuốc bắc rất đắng, tôi uống không quen.” Tô Lạc cất giọng thành khẩn.

Thẩm Doanh xua tay. “Cô yên tâm, làm gì có bác sĩ Đông y nào.”

Tô Lạc ngẩn người. “Sao vừa rồi cô nói…”

“Đấy là tôi viện cớ với Kiến Thành thôi, bằng không, Tôi có lý do gì đến đây vào lúc sáng sớm thế này?”

“Cô viện cớ với anh ta thôi sao?” Đầu óc Tô Lạc mù mờ.

“Đúng vậy.” Thẩm Doanh trở nên nghiêm túc. “Nói thật với cô, có người báo cho tôi biết, mới sáng sớm anh ấy đã đi gặp cô nên tôi mới vội đến đây ngay.”

Thì ra là vậy.

“Kỳ thực, tôi đã nghe đại khái cuộc trò chuyện của hai người. Tính tình của Kiến Thành tương đối kỳ quái, rất dễ sục sôi nhiệt huyết, hôm nay thích cô này, ngày mai thích cô khác. Lúc thích thì tỏ ra nghiêm túc giống như thật, nhưng chớp mắt đã quên sạch. Ở bên cạnh anh ấy bao nhiêu năm, tôi đã quen rồi. Nói thật, tôi không nên xuất hiện trước mặt cô, tốt nhất nên giả bộ chẳng biết gì, như vậy mọi người sẽ đỡ khó xử. Tuy nhiên, cô không giống những người phụ nữ khác, giữa chúng ta có tình nghĩa đặc biệt, do đó, tôi muốn nói thật với cô.”

“Cô và tôi có tình nghĩa đặc biệt ư?” Tô Lạc chau mày.

“Đúng vậy. Đầu tiên, chúng ta từng công tác ở Quỹ từ thiện Tâm Quang, những việc cô làm, năm xưa tôi cũng từng trải qua, vì thế, tôi rất hiểu nỗi vất vả của cô. Thật ra, Dương Nhuệ…” Nghe đến cái tên này, tim Tô Lạc đập nhanh một nhịp. Thẩm Doanh cụp mi, ngập ngừng hồi lâu “Chắc cô cũng nghe nói đến chuyện của tôi và Dương Nhuệ. Anh ấy là người tốt, hai chúng tôi từng có hồi ức vui vẻ nhưng tôi thật sự không thể ở lại vùng núi cùng anh ấy, không thể chấp nhận cuộc sống đó. Trong lòng tôi luôn hy vọng anh ấy có thế gặp được người cùng chí hướng, nên khi nghe cô nói khi nào vết thương lành hẳn, cô sẽ về miền Tây làm tình nguyện viên, tôi thật sự mừng cho cô, cũng mừng cho anh ấy. Nếu cô có thể ở bên cạnh anh ấy, ủng hộ và giúp đỡ anh ấy, vậy thì tốt quá.”

Tô Lạc gật đầu. “Khi nào vết thương khỏi hẳn, tôi sẽ quay về nơi đó.”

Thẩm Doanh để lộ nụ cười thanh thản. “Tốt quá! Thật ra, Dương Nhuệ và Tiêu Kiên Thành là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Dương Nhuệ đặc biệt hướng nội, không giỏi biểu đạt tình cảm, rất ít khi bộc lộ nội tâm, vì vậy, dù anh ấy có tỏ thái độ lạnh nhạt đi chăng nữa, cũng không có nghĩa anh ấy không hề có tình cảm với cô.”

“Có lẽ bây giờ… anh ấy vẫn chưa…” Tô Lạc nhớ rõ vẻ mặt cứng đờ trong giây lát của Dương Nhuệ khi nhìn thấy Thẩm Doanh ở bệnh viện.

Thẩm Doanh tinh ý, lập tức ngắt lời cô: “Không thể nào! Tôi đã rời khỏi quỹ từ thiện nhiều năm rồi, hơn nữa, chúng tôi đã suy nghĩ kĩ mới quyết định chia tay.”

“Tại sao cô không ở lại quỹ từ thiện?”

“Tôi không thể làm tốt công việc này.”

“Sao thế”

“Nói thật, tôi không thích công việc từ thiện.Tôi không thích từ sáng đến tối luôn phải quan tâm đến nỗi khổ của người khác, giải quyết khó khăn của người khác. Tôi muốn một cuộc sống thoải mái, dễ chịu. Tôi hy vọng cuộc đời tôi sẽ tốt đẹp, vui vẻ và nhẹ nhõm hơn.”

“Vậy ở cùng Tiêu Kiến Thành, liệu cô có vui vẻ, hạnh phúc không?” Không ngờ cũng có lúc trò chuyện chân thành với Thẩm Doanh, Tô Lạc nói ra nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.

Thẩm Doanh ngẩng đầu. “Tô Lạc, không người nào có thể hiểu Kiến Thành, bao dung những khuyết điểm của anh ấy hơn tôi. Những năm qua, Kiến Thành có không ít đàn bà nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn quay về bên tôi. Tôi luôn cho rằng, cô không phải loại phụ nữ ham muốn vật chất, vì vậy, cô nên tránh xa anh ấy, đừng cùng anh ấy chơi mấy trò vô bổ này.”

Thẩm Doanh đừng lại, kéo ghế vào gần giường bệnh, rướn người về phía Tô Lạc, cất giọng dịu dàng: “Cô nên quay về bên Dương Nhuệ. Dương Nhuệ mới là người có trái tim bằng vàng.”

Cô ta nói không sai, đúng là trái tim bằng vàng. Tô Lạc gật đầu. “Tôi biết…

Vì vậy, cô sẽ giúp tôi chuyển viện chứ?”

Thẩm Doanh tỏ ra kinh ngạc. “Chuyển viện ư? Tại sao? Điều kiện của nơi này tốt thế cơ mà?”

“Tôi muốn chuyển viện.” Tô Lạc cất giọng quả quyết.

“Kiên Thành sẽ tức giận đấy. Đây là anh ấy đặc biệt sắp xếp cho cô” Thẩm Doanh có chút do dự.

Tô Lạc lập tức ngắt lời cô ta: “Mặc kệ anh ta, bây giờ đâu phải xã hội phong kiến.”

Nghe câu này, Thẩm Doanh liền nở nụ cười tươi. “Cô nói đúng, kệ anh ấy đi!”

Thứ mà Tô Lạc muốn lại chính là thứ Thẩm Doanh từmg trốn tránh, người Tô Lạc thích lại là người Thẩm Doanh từng bỏ rơi, xem ra, bọn họ chính là đối tác chiến lược.

Thẩm Doanh rời khỏi phòng bệnh, đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình. Một lúc sau, cô ta quay về.

“Thế nào rồi?” Tô Lạc hỏi bằng ngữ khí mong chờ.

“E là hơi khó khăn.” Thẩm Doanh đáp.

“Khó khăn ư?”

“TÔi vừa hỏi dò, bọn họ nói Kiến Thành đã dặn, không có sự đồng ý của anh ấy thì họ không thể để cô xuất viện hay chuyển viện.”

Tô Lạc nhíu chặt lông mày. “Anh ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?”

Thẩm Doanh làm động tác suỵt “Cô nới nhỏ một chút, tôi đâu có bảo không giúp cô.”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

“Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ nghĩ cách.” Thẩm Doanh an ủi.

“Nhưng…” Tô Lạc lo Tiêu Kiến Thành lại đến gây sự với cô nhưng không tiện nói thẳng ra điều đó.

Thẩm Doanh như nhìn thấu suy nghĩ của cô. “Khi nào anh ấy đến đây, cô cứ lờ tịt đi, đừng cãi lộn làm gì. Con người anh ấy không bao giờ chịu thua, càng cãi càng hăng.

Cô cứ mặc kệ, anh ấy sẽ cảm thấy vô vị. Cô cố gắng nhẫn nhịn vài ngày, tôi sẽ tìm cách giúp cô chuyển viện.”

Xem ra đây là một cuộc “kháng chiến trường kỳ”, Tô Lạc có chút thất vọng.

“Hãy nhớ, đừng gây chuyện với Kiến Thành.” Trước khi ra về, Thẩm Doanh nhấn mạnh một câu.

Tô Lạc biết Thẩm Doanh là người phụ nữ tâm cơ, câu nói này vừa là cảnh cáo vừa là khuyên nhủ. Cô cũng không để bụng, ngược lại còn cảm thấy lời cô ta có lý. Tô Lạc trăn trở cả đêm, nghĩ mãi cũng không thông một điều: Dương Nhuệ yêu Thẩm Doanh ở điểm nào? Ngoài ra, cô chẳng có nét gì giống cô ta. Xuất phát từ góc độ này, cơ hội giành đưọc tình yêu của Dương Nhuệ ngày càng mong manh.

Được sự chỉ bảo của Thẩm Doanh, Tô Lạc chuẩn bị tinh thần “nghênh chiến” với Tiêu Kiến Thành. Cô tự đặt ra chiến thuật: nhất định phải bình tĩnh, kiềm chế, không để ý đến anh ta. Nhưng một điều kỳ lạ là, mấy ngày sau đó, Tiêu Kiên Thành không xuất hiện, cũng chẳng có tin tức.

Anh ta uống rượu lái xe nên xảy ra tai nạn? Hối lộ quan chức nên bị bắt? Sử dụng ma túy nên bị đi cải tạo? Hay là… bị hãm hại trong vụ án hình sự?… Tô Lạc nằm trên giường, nghĩ đến vô số khả năng xấu.

Dù cắn rứt lương tâm nhưng cô vẫn khó có thể khống chế sự mong chờ xảy ra những khả năng đó. Cho đến một buổi tối muộn, di động của Tô Lạc đổ chuông, sự trông chờ ác độc mới hoàn toàn sụp đổ.

Tiêu Kiến Thành cất giọng trầm trầm ở đầu kia điện thoại: “Tô Lạc, đến uống rượu với tôi đi!”

“Uống rượu ư?” Tô Lạc chau mày.

“Lần này, tôi nhất định sẽ thắng em.”.

“Anh không sao đấy chứ?”

“Tất nhiên không sao rồi. Tô Lạc, chúng ta một chọi một tôi không tin không thắng nổi em.”

“Tôi không uống.” Tô Lạc đáp.

“Tại sao lại không uống? Em không giữ thể diện cho tôi à ?”

“Ai bảo tôi không có thể diện? Thể diện của tôi lớn lắm đấy. Tôi cảnh cáo em, đừng đắc tội với tôi!”

Vừa định cãi lại, Tô Lạc chợt nhớ đến “chiến thuật”, liền đổi giọng: “Tôi buồn ngủ rồi, chào anh!”

“Chào gì chứ?” Tiêu Kiến Thành chưa kịp phản ứng, Tô Lạc đã cúp điện thoại.

Di động lại đổ chuông, lần này, Tô Lạc trực tiếp tắt máy. Phải bình tĩnh kiềm chế, mặc kệ anh ta, cô thầm nhắc nhở bản thân.

Hai phút sau, bác sĩ trực ban lao vào phòng, giơ cao di động “Tô Lạc, có điện thoại tìm cô.”

Tô Lạc không nghe. “Tôi sắp đi ngủ rồi.”

Bác sĩ mặc kệ, ấn di động vào tai cô.

“Tại sao lại cúp điện thoại của tôi?” Giọng Tiêu Kiến Thành ở đầu dây bên kia truyền tới.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“Tại sao không muốn nói chuyện với tôi?”

“Anh uống nhiều rồi.”

“Uống nhiều thì sao chứ? Tôi vẫn có thể uống, em đến đây uống cùng tôi đi!”

“Tôi phải nghỉ ngơi rồi.” Tô Lạc đáp.

“Tôi còn chưa nghỉ, sao em đi ngủ sớm vậy?”

Tô Lạc ngoảnh đầu sang một bên, ra hiệu cho bác sĩ tắt điện thoại. Tiêu Kiến Thành cất cao giọng: “Không Được! Không cho phép em cúp điện thoại.”

Bảc sĩ nam trẻ tuổi hơi lúng túng, gương mặt để lộ ý cười. Tô Lạc hết cách, đành giơ tay nhận điện thoại.

“Tiêu Kiến Thành, anh có ý gì vậy?”

“Đến đây uống rượu với tôi.”

“Anh điên rồi. Tôi đang nằm trên giường bệnh, vậy mà anh còn bảo tôi đi uống rượu cùng anh?”

“vậy em đến đây, tôi uống rượu cùng em là được chứ gì?”

‘Anh đừng vớ vẩn nữa, cảm thấy buồn chán thì đi tìm Thẩm Doanh ấy.”

“Tìm cô ta làm gì?”

“Tôi không có thời gian nói những chuyện vô bổ với anh. Tôi chỉ có hai yêu cầu: thứ nhất, anh hãy cúp điện thoại thứ hai, hãy để tôi chuyển viện.”

“Em hãy đề xuất yêu cầu khác đi!”

“ý anh là gì hả?”

“Hai yêu cầu này, tôi tạm thời không thể đáp ứng, em hãy đưa ra yêu cầu khác thì còn có khả năng.”

Tô Lạc tức giận, liền tắt điện thoại rồi trả lại cho bác sĩ. Điện thoại lập tức đổ chuông, bác sĩ không biết làm thế nào. Tô Lạc nói: “Một là anh tắt máy, hai là anh đừng nghe, dù sao tôi cũng không nói thêm một câu nào nữa.”

Bác sĩ hết cách, chỉ biết lắc đầu, điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi quay người đi ra ngoài.

Tô Lạc thở dài. Cứ “đóng đô” trên giường một thời gian dài, con người sẽ biến thành bùn nhão. Cô chỉ mong vết thương mau chóng lành lại để có thể rời khỏi nơi quái quỷ này.

Cô thử gọi cho Dương Nhuệ nhưng đầu kia vẫn không có tín hiệu. Cô bỗng rất nhớ người đàn ông cô độc ở vùng núi xa xôi đó, hy vọng đêm nay có thể nằm mơ, trên đường núi phía trước lại xuất hiện một người, nếu đi nhanh một chút, cô có thể nhìn rõ mặt người đó. Người đó nhất định là Dương Nhuệ.

Tô Lạc tù từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô quả nhiên mơ thấy mình đang ở trên con đường núi, hai bên là cây cối rậm rạp, dưới chân là bùn lầy. Cô nhìn thấy một bóng hình ở phía trước, muốn gọi anh nhưng không thể thốt ra lời, muốn đuổi theo nhưng luôn chậm chân.

Một tiếng động lớn vang lên, Tô Lạc bỗng rơi từ trên núi xuống. Cô sợ đến mức giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, Tô Lạc phát hiện Tiêu Kiến Thành đang đứng ở cửa, quần áo xộc xệch, đầu tóc lòa xòa, toàn thân đầy mùi rượu. Trong lòng có chút sợ hãi, cô đọc nhẩm khẩu quyết: bình tĩnh, kiềm chế, không để ý đến anh ta.

Tiêu Kiến Thành đóng cửa, đi đến bên giường bệnh.

“Hãy cùng Tôi uống rượu.” Anh ta vẫn nói câu đó.

Tô Lạc không trả lời.

“Tôi chưa ngủ, sao em có thể đi ngủ? Tôi chưa cúp điện thoại, sao em có thể tự động tắt máy? tôi chưa tức giận, sao em có thể tức giận?”

Tô Lạc lặng thinh.

“Em nói gì đi chứ? Mau – lên – tiếng – đi!”

Tô Lạc vẫn giả câm giả điếc.

Tiêu Kiến Thành chống hai tay xuống giường, cúi thấp người nhìn cô. Có lẽ do say rượu, cánh tay anh ta khuyu xuống khiến mặt anh ta càng ghé sát Tô Lạc. Bầu không khí trở nên mờ ám trong giây lát.

“Tô Lạc, em mau nói chuyện đi! Em có tin bây giờ tôi muốn làm gì cũng dược không?”

“Anh… tránh ra!” Tô Lạc đành mở miệng.

Tiêu Kiến Thành nhếch miệng cười. “Xem ra em vẫn còn sợ tôi?”

“Ai sợ anh chứ?”

“Không sợ à? Có bản lĩnh thì em tiếp tục giả câm đi!”

“Tiêu Kiến Thành, suốt ngày giở trò, anh thấy thú vị lắm sao?”

“Không giở trò, liệu em có để ý đến tôi?”

“Tôi để ý đến anh hay không thì có liên quan gì?”

“Liên quan quá ấy chứ! Trong cuộc sống của tôi chỉ có chút chuyện thú vị này thôi.”

Tô Lạc bất chấp, khiêu khích anh ta: Anh thích tôi như vậy sao? Được, thế thì kết hôn với tôi, tôi sẽ ngày ngày chơi cùng anh.”

Tiêu Kiến Thành cười, xem ra, anh ta chưa say đến nỗi không biết gì. “Muốn khích tôi hả? Được thôi, kết hôn thì kết hôn, kết hôn với ai mà chả như nhau!

Ngày mai, tôi đưa em đi đăng ký, xem em có dám không.”

“Dám, tôi có gì mà không dám chứ?” Tô Lạc vẫn cứng miệng.

Tiêu Kiến Thành đột nhiên kéo chăn. “Ok, tối nay chúng ta sống thử trước.”

Không ngờ anh ta làm vậy, Tô Lạc vô thức ngồi dậy khiến vết thương đau nhói. Cô không nhịn được, kêu một tiếng.

Tiêu Kiến Thành giật mình, vội ngồi thẳng người, hỏi: “Em không sao đấy chứ?”

Chỗ xương gãy đau như cắt da cắt thịt, Tô Lạc chau mày, cố gắng chịu đựng. Đúng lúc này, di động ở bên cạnh gối bỗng đổ chuông, màn hình hiện tên Dương Nhuệ.

Tô Lạc vội bắt máy, đưa lên tai. Tiêu Kiến Thành ngồi im bất động, dõi theo nhất cử nhất động của cô.

“Tô Lạc, em đã đỡ hơn chưa?” Dương Nhuệ hỏi.

“Đỡ rồi ạ:”

“Em gọi cho anh có chuyện gì không?”

“Không có gì.”

“Ừ, vài ngày nữa anh về thành phố, tới lúc đó sẽ đến thăm em.”

“Vâng.”

“Em sao thế? Có chuyện gì phải không?” Dương Nhuệ nhận ra điều bất thường, lập tức truy vấn.

Tô Lạc bỗng hạ quyết tâm, cô nắm chặt điện thoại, nhướng mắt nhìn Tiêu Kiến Thành nói rành rọt từng từ: “Em không sao. Dương Nhuệ, em chỉ muốn nói vói anh, em thích anh. Ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ thích người khác, vĩnh viễn không bao giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.