Chia tay ba tháng, Dương Kỳ Phong vẫn nhớ rõ, hôm nay
ba tháng trước anh ngồi trên ghế sô pha, nói với Hà Tân Vũ anh sắp đính hôn, vì
thế cô đã trả lại chìa khóa, rồi đi không quay lại.
Mà nay cuộc sống mới của anh đã vào quỹ đạo, ông chủ
Chu Bằng Phi chỉ thích thiết kế, không biết quản lý, giao toàn quyền cho Dương
Kỳ Phong, anh thành chủ nhiệm tiêu thụ và nghiệp vụ, mỗi ngày loay hoay nhiều
việc, nhưng còn thoải mái hơn công ty của cha, anh không phải con ai, anh chính
là anh.
Anh sa thải nữ giúp việc, tự học làm việc nhà, anh
không phải Dương thiếu gia nữa, nên tự mình làm mọi việc. Bắt đầu là việc nhà,
về sau anh mới phát hiện cũng không phải dễ làm, tự hỏi trước kia Hà Tân Vũ sao
có thể kiên nhẫn làm nhiều việc vì anh như thế? Khi anh bị phỏng trong phòng
bếp, tự xả nước, tự chữa thương, lại không nhịn được mà nhớ đến cô...
Mà nay, anh coi như đã có thể đứng vững, nhưng đến khi
đi tìm cô, lòng lại bắt đầu không yên, không biết cô và đối tượng mới đã tiến
triển thế nào? Còn nhớ đến người tình cũ này sao? Trong quá khứ anh tràn đầy
niềm tin với tình yêu của cô, nhưng hiện tại anh lại phải cầu xin ông trời phù
hộ.
Gần tối hôm nay, Dương Kỳ Phong tan làm sớm, lái xe đi
đến đầu hẻm quen thuộc kia, đã nhiều năm không đến, cô có còn ở đó không? Nói
thật anh rất áy náy, cho đến bây giờ cũng chưa từng đưa cô về nhà, sau này anh
nhất định phải đền bù lỗi lầm này.
Sáu rưỡi, anh thấy Hà Tân Vũ đi vào đầu hẻm, cô đi một
mình, không thấy người đàn ông trước kia, có phải chứng minh hiện tại cô vẫn
độc thân không?
"Tân Vũ." Xuống xe, anh gọi cô, ngực vừa
ngọt ngào vừa chua xót, đã lâu không gặp.
Giọng nói kia, trong mơ cô cũng nghe thấy giọng nói
này, Hà Tân Vũ quay đầu, trong thoáng chốc giống như mơ, sao anh lại xuất hiện
ở đây? Vì sao lại tiếp tục ảnh hưởng đến nhịp đập trái tim cô? "Anh đến
làm gì?"
Anh muốn ôm cô, hôn cô thật sâu, nhưng nơi đây lại
không thích hợp. “Anh có lời muốn nói với em, chúng ta đến quán cà phê kia ngồi
một chút.”
"Chúng ta không có gì để nói."
(Vô.....Ảnh....63.Các....https://qttp.wordpress.com/)
Lo cô không chịu cho anh cơ hội, anh quyết định nói
luôn tại đây. "Đúng là anh đã đính hôn, nhưng đã hủy bỏ hôn ước rồi, hiện
tại anh đã rời xí nghiệp gia tộc, chỉ là một người làm công ăn lương bình
thường thôi."
Sau khi nói xong, anh nghĩ cô sẽ chạy đến nhào vào
lòng anh, nhưng đợi một hồi lâu, cô cũng không làm vậy.
"Cho nên?" Cô nguyện ý tin lời anh nói,
nhưng không nghĩ vì thế mà thay đổi cái gì.
"Cho nên, có lẽ chúng ta có thể...... Một lần
nữa...." Anh bắt đầu có dự cảm đau lòng, ánh mắt của cô bình tĩnh không có
một tia cảm tình, giống như anh đang nói về chuyện của người khác vậy.
Sự tình nào có đơn giản như vậy? Tình yêu ngoài đối
tượng, càng cần cơ hội thích hợp, cô thở dài. “Anh cũng biết, em đã quen với
người khác.”
“Bọn em gặp gỡ thuận lợi sao?”
“Tình cảm của chúng em tốt lắm, đã nói đến hôn sự
rồi.” Khả năng nói dối của cô hiện tại cũng không tệ, đã không còn là cô gái
tâm ý dễ hoảng loạn nữa rồi.
Không, anh không chấp nhận cự tuyệt, anh tin cô vẫn
yêu anh. “Chỉ cần em chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội.”
“Anh đừng nằm mơ nữa.” Lòng người một khi đã vỡ, không
thể dễ dàng vá lại như vậy đâu.
“Anh vẫn ở chỗ cũ, em có thể đến bất cứ lúc nào,
không, anh sẽ đến đón em...”
"Đủ rồi!" Cô không thể không ngắt lời anh.
"Ba tháng trước, anh quyết định chia tay, ba tháng sau, anh nói muốn nối
lại, anh coi em là gì? Em không phải thú cưng của anh, cho dù là thú cưng cũng
thay đổi tình cảm với chủ nhân vậy? Anh cho em là đầu gỗ không có cảm giác
sao?”
"Tân Vũ, anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh đã
từ bỏ mọi thứ rồi, anh chỉ muốn ở bên em thôi.”
“Hiện tại anh có thể từ bỏ tất cả, nhưng ngày sau anh
lại hối hận, ai chịu nổi tính thất thường của anh?” Cô không cần biết gì cả,
cho dù anh đột nhiên tỉnh ngộ cũng vậy, tốt lắm, cô không muốn làm con rối mặc
anh trêu đùa nữa.
"Anh sẽ không hối hận, anh đã suy nghĩ rất kỹ mới
làm vậy, bởi vì em đáng để anh làm vậy.”
“Em không cần anh vì em mà từ bỏ thứ gì, xin đừng đổ
trách nhiệm lên người em, anh làm thế nào là chuyện của anh, không liên quan gì
đến em cả.” Nói cho cùng đời người chỉ như chiếc kim chỉ nam, cô không có vĩ
đại như vậy, cũng không muốn chịu trách nhiệm thay anh.
“Sao lại không liên quan đến em? Anh làm vậy là vì
tương lai của chúng ta...”
“Chúng ta đã hết, không có tương lai.”
Im lặng một lát, rốt cục anh đã phát hiện vấn đề mấu
chốt. “Em không còn yêu anh?”
“Em có yêu, nhưng em không thể yêu, vì trái tim em...
trái tim em...” Hai tay cô ôm trước ngực, thật đau lòng, rốt cục cô chưa nói
xong anh đã hiểu, cõi lòng cô đã tan nát đến cực điểm?
Nhìn đau đớn trong mắt cô, anh thầm muốn ôm cô vào
lòng, hôn cô thật dài, nhưng anh biết, cô sẽ không đón nhận, chỉ sợ sẽ làm hỏng
cảm xúc lúc này.
Trong ngõ nhỏ có người đi đường, còn có hàng xóm ló
đầu ra, anh chỉ có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt: “Tân Vũ, anh yêu em.”
“Vì sao? Nếu như chẳng qua là cô đơn, nếu như sẽ không
thật lâu, nếu như không nắm chắc...”
Vẻ mặt của cô như ở trong mộng, anh sửng sốt, lập tức
nghĩ ra đáp án. “Đây là lời bài hát?”
“Đừng cho em cái cớ, đừng để em yếu đuối, dừng để em
ảo tưởng lần nữa...”
Sau khi nói xong, cô xoay người lên lầu, không cho anh
cơ hội trả lời, tấm lưng kia không nói gì, lại tản ra mệt mỏi thật lớn, thế này
anh mới hiểu, anh đã gây tổn thương cho cô cỡ nào....
(Vô.....Ảnh...64..Các....https://qttp.wordpress.com/)
Hà Thu Mỹ và Hà Thiến Văn, từ cửa sổ tầng ba nhòm
xuống, từ đầu tới đuôi xem xong màn diễn này, tuy không nghe rõ tiếng nói,
nhưng theo thái độ của nam nữ nhân vật chính xem ra, hiển nhiên là dù dứt bỏ
nhưng vẫn còn níu kéo.
"Mẹ, làm sao bây giờ?" Hà Thiến Văn lúc này
mới biết, chị hai không phải không có tình sử, chỉ là lúc trước giấu quá tốt
thôi.
"Đừng hỏi cũng đừng nói, để nó yên tĩnh một
chút." Hà Thu Mỹ đau lòng vì con gái, nhưng cũng hiểu thời gian mới là
thuốc chữa tốt nhất.
Vào nhà, Hà Tân Vũ bước nhanh đến phòng ngủ, đóng cửa
lại rồi không trở ra nữa, mẹ và em gái cô cũng không đến làm phiền, vì họ hiểu,
bóng đêm như vậy chỉ thích hợp tự mình chữa thương.
Thứ sáu, sau khi Hà Tân Vũ tan làm đến siêu thị trước,
cô muốn làm đồ ăn cho người nhà. Hiện tại cô không có người yêu, đối tượng để
nấu cơm chỉ có người nhà, bình thường vượt qua mỗi ngày, bình an bên cạnh người
thân.
Về phần tình yêu, đó là chuyện cổ tích của trẻ em, là
giấc mộng thiếu nữ, cô sẽ không tin lần nữa.
Trong siêu thị, có đôi tình nhân đến mua sắm, có ba mẹ
dẫn theo đứa con nhỏ đang chọn kẹo, nhưng sẽ không phải cô và Dương Kỳ Phong,
cô không tưởng tượng được hình ảnh kia. Lần trước anh đến tìm cô muốn nối lại,
cô từ chối, đến nay nửa tháng không tin tức, đại khái chắc đã từ bỏ rồi.
Cô sợ, yêu một người mệt cỡ nào, mình phải chịu uất ức
cỡ nào, mà cô lại không thể kháng cự được dù chỉ một lần.
Khi chuẩn bị thanh toán, Hà Tân Vũ phát hiện bóng hình
quen thuộc, cao lớn lại cường tráng, cảm giác giống như xuất thân từ đội bóng
rổ, nhìn kỹ lại, càng nhìn càng quen.
"Xin hỏi...... Anh là đội phó sao?" Cô đã
quên tên của anh, chỉ nhớ rõ danh hiệu này.
Người đàn ông kia quay đầu, hoang mang trước việc nhận
người quen của cô, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh. “Trước kia anh từng làm đội
phó đội bóng rổ, nhưng sau đó đã là đội trưởng, xin hãy chú ý.”
“Xin lỗi, đội trưởng.” Hà Tân Vũ nhắc nhở chính mình,
đội viên bóng rổ thật kiêu ngạo, chính cô cũng quen một người xuất sắc nhất.
“Em là ai? Chúng ta học chung trường sao?” Mỹ nữ thanh
lệ như thế, Chu Bằng Phi chắc hẳn phải có ấn tượng chứ, nhưng nhất thời nghĩ
không ra.
Cô biết mình không còn giống thời học sinh nữa, vì thế
tự giới thiệu: “Em là Hà Tân Vũ, từng học Truyền thanh trung học, làm quản lý
đội bóng rổ.”
“Em là.... cô bé mắt kính?!” Cuối cùng anh cũng nhớ
ra, vừa kinh hỉ lại vừa kinh ngạc. “Trời ạ, em khác quá, không phải đi phẫu
thuật chứ?”
Đội phó vẫn nói chuyện khôi hài như thế: “Mắt của em
đã đi phẫu thuật laser, hiện tại không cần phải đeo kính.”
“Woa. Đẹp gấp mười tám lần, đúng là mỹ nữ.” Anh chậc
chậc hai tiếng, nhìn cô từ đầu đến chân, ý thưởng thức tương đối rõ ràng.
"Cám ơn, anh cũng đẹp trai như trước." Đáp
lễ lại, cô không còn là cô bé im lặng lúc trước nữa.
(Vô.....Ảnh.....Các..65..https://qttp.wordpress.com/)
"Đi, kỷ niệm ngày chúng ta gặp lại, đi uống gì đó
đi, anh mời em."
"Không cần đâu." Sao cô lại đụng trúng đội
viên đội bóng vậy trời? Bị KO một lần rồi thì nên rút kinh nghiệm chứ?
"Đây là mệnh lệnh của đội trưởng!"
Mệnh lệnh của đội trưởng luôn không thể phản kháng,
kết quả là, hai người đi vào quán cafe cạnh siêu thị, gọi đồ uống, ngồi ngoài
trời, thong dong thoải mái.
"Anh mở công ty thiết kế, đang đến tìm khách gần
đây, những đồ ăn này là mang về tiếp tế cho nhân viên." Chu Bằng Phi mở
túi ra, bên trong có đồ uống, đồ ăn vặt và hoa quả, chỉ là không có những đồ ăn
cần nấu thôi.
"Ông chủ như anh thật tốt." Đối xử tử tế với
nhân viên, công ty nhất định sẽ rất phát triển.
"Có cơ hội thì chăm sóc một chút, anh còn độc
thân mà."
Anh cũng không trách mắng, cô cười tiếp nhận danh
thiếp, rốt cục cũng biết được tên của anh, thì ra là Chu Bằng Phi, thật sự thất
kính rồi.
"Em làm gần đây sao? Thuận tiện mua đồ ăn về
nhà?"
"Ừ, em làm ở cục thuế nhà nước."
"Không tệ, rất thích hợp với em, hi vọng có cơ
hội nếm thử tài nghệ nấu nướng của em." Chu Bằng Phi còn nhớ rõ năm đó cô
nấu ăn rất ngon, đồng thời cũng nhớ đến một việc. "Anh và bạn bè muốn lập
một đội bóng nghiệp dư, em có hứng thú làm quản lý không?"
"Thật sao?" Tốt nghiệp nhiều năm, nhiệt
huyết của đội bóng rổ vẫn sôi trào như cũ.
"Đúng vậy, công tác không quên vận động, vận động
không quên tán gái, đây mới là tinh thần của đội bóng rổ!"
Anh nói rất nghiêm túc, làm cô bật cười,
"Nhưng......" Vậy không phải sẽ gặp Dương Kỳ Phong sao? Có nên mạo
hiểm như thế không?
Nhìn cô do dự, anh đoán: "Em kết hôn rồi? Hay là
lo lắng vì bạn trai?"
"Không có chuyện này." Cô đã lâu không liên
lạc với người kia, có một số việc không thể miễn cưỡng được.
"Vậy đồng ý đi! Ít nhất cũng đến xem thử, lúc
trước em nhẫn tâm bỏ anh mà đi, giờ đến lúc quay đầu rồi, đã mười năm
rồi."
Nhiệt tình của anh làm người ta khó cự tuyệt, có lẽ cô
nên ra ngoài một chút, ngày nghỉ cứ ở nhà mãi sẽ sinh bệnh, Đài Loan rất nhỏ,
cô đến chỗ nào cũng đều có khả năng gặp Dương Kỳ Phong, nếu chạy trốn vì anh,
không phải là ủy khuất chính mình sao?
"Xin hỏi đội trưởng, em có thể đi cùng bạn
không?"
"Tất nhiên rồi!"
Sáng chủ nhật, công viên Hà Hán, thời tiết rất đẹp.
Trên sân bóng rổ đã có hai đội, mười người tranh nhau
một trái bóng, trò chơi phí sức này, bọn họ lại rất thích.
Hà Tân Vũ và Ngô Tuyết Yến xuất hiện cùng lúc. Các cô
vẫn liên lạc, có điều Ngô Tuyết Yến làm hướng dẫn du lịch, thường xuyên vòng
quanh thế giới, buổi hẹn hôm nay rất khó khăn, loại bỏ muôn vàn chướng ngại vật
mới có thể đến được. Giỡn thôi, đội bóng năm đó toàn trai đẹp, Ngô Tuyết Yến cô
dù bò cũng phải bò bằng được đến.
Vừa thấy mặt, hai người đã niềm nở chào hỏi, nói
chuyện phiếm mà quên xem trận đấu, Chu Bằng phi phất tay với các cô nói:
"Các mỹ nữ, xin chú ý đến bọn anh một chút, bọn anh cần đội cổ động."
(Vô.....Ảnh...66..Các....https://qttp.wordpress.com/)
Ngô Tuyết Yến cười đáp lại: "Tốt! Chúng em chỉ cổ
vũ cho đội thắng thôi."
"Không thành vấn đề." Chu Bằng Phi vỗ ngực,
quay đầu nhắc nhở mọi người.
Hai tay Ngô Tuyết Yến ôm má, như thiếu nữ cảm thán:
"Lại nhớ đến thời đi học, thật vui!"
"Đúng vậy." Hà Tân Vũ cũng đồng cảm, từ khi
ra ngoài xã hội về sau, khoái hoạt đơn thuần sớm biến thành phức tạp, ánh sáng
trước mắt, mồ hôi, tiếng bóng, tung bay trong gió nhẹ, giống như mùa xuân đã
trở lại.
Đúng lúc này, một tiếng nói trầm thấp truyền đến từ
sau lưng, "Thật có lỗi, mình đến muộn."
Nhìn thấy bóng dáng Hà Tân Vũ, Dương Kỳ Phong cũng
không kinh ngạc, anh sớm biết Chu Bằng Phi sẽ tìm cô đến đây, cũng bởi vậy anh
mới một tiếng đã đồng ý chơi bóng, anh cố kìm khát khao muốn đi tìm cô, thời
gian có thể xoa dịu đôi bên, để vết thương trong lòng cô từ từ bình phục.
Hiện tại phải chăng là thời cơ tốt? Hãy bắt đầu lại từ
đầu, để bọn họ quen nhau lần nữa, có lẽ đây là cách tốt nhất để quên.
Mắt hai người giao nhau, anh nóng lòng thăm dò, nhưng
cô không có tâm tình như anh, coi như là người xa lạ.
"Đội trưởng, mình sợ cậu không nhận ra người này,
đây là Hà Tân Vũ, đây là Ngô Tuyết Yến," Chu Bằng Phi giới thiệu cho mọi
người, có Dương Kỳ Phong ở đây, anh liền tự động thành đội phó. "Mọi người
đã mười năm không gặp? Đội trưởng, anh có thấy mắt kính muội đã thành đại mỹ nữ
không."
"Ừ, thật sự rất đẹp." Dương Kỳ Phong gật
đầu, không nhìn những người khác, chỉ lo nhìn Hà Tân Vũ, ánh mắt nhiệt tình,
như muốn thiêu đốt cả hai người.
Người bên ngoài đều nhận thấy được điểm ấy, trêu ghẹo
nói: "Đội trưởng hình như đang chảy nước miếng."
Người này đang làm gì? Hà Tân Vũ trừng mắt, sắc mặt
xấu hổ, Chu Bằng Phi cười hoà giải, "Được rồi, mau tới chơi bóng đi."
Dương Kỳ Phong vừa rồi chạy đến một mạch, đã nóng
người rồi, làm vài động tác kéo gân rồi lên sân khấu, thân thủ vẫn linh hoạt
như trước kia, động một chút là quả ba điểm, người bên ngoài nhìn vào đều trợn
mắt há hốc mồm, nhiều năm không gặp, đội trưởng vẫn còn ngon.
Ngô Tuyết Yến cầm hai chai rỗng. "Tân Vũ, lúc nãy
bạn và đội trưởng có vẻ hơi mờ ám thì phải?"
"Không có đâu." Hà Tân Vũ đương nhiên phủ
nhận, tình trong bóng tối sao có thể đưa ra ngoài sáng ? Cho dù Dương Kỳ
Phong thừa nhận, cô cũng sẽ phủ nhận.
"Nghe nói anh ấy đã hủy bỏ hôn ước, bạn cũng độc
thân, thử xem một chút cũng tốt mà." Dương Kỳ Phong cũng coi như nhân vật
của công chúng, đối với hôn nhân đại sự của anh, báo chí rất quan tâm.
(Vô.....Ảnh..67...Các....https://qttp.wordpress.com/)
"Mình không có hứng thú."
"Nhưng bộ dáng của đội trưởng rất hứng thú
đấy." Mấy năm nay Ngô Tuyết Yến gặp rất nhiều người, ánh mắt của Dương Kỳ
Phong đã quá rõ ràng rồi.
"Xin bạn đừng nói về anh ấy nữa, bạn và người yêu
dạo này thế nào rồi?" Hà Tân Vũ muốn đổi đề tài, cô không muốn nói dối bạn
thân.
"Cái gì cũng chuẩn bị rồi, chỉ chờ cơ hội nữa
thôi, chờ mình thu xếp ngày nghỉ, có thể đi tuần trăng mật rồi." Nói đến
bạn trai của chính mình, ngữ khí của Ngô Tuyết Yến mềm lại, hữu duyên thiên lý
niên tương hội, ai biết ở Thổ Nhĩ Kỳ lại gặp người Đài Loan? Lại độc thân và
đúng khẩu vị của cô, đương nhiên phải uy hiếp để thành đôi chứ?
Tự đáy lòng Hà Tân Vũ cao hứng thay cho bạn, tin tức
hạnh phúc làm cho người ta phấn chấn, cho dù chính mình lại không thể có được,
cũng có thể cảm thấy ấm áp vì người khác.
Sau hai giờ chơi bóng, "Đội tuyển nghiệp dư
" kêu khổ thấu trời, dù sao ra xã hội rồi thì không thể so với trước được
nữa, không hề tập bóng mỗi ngày, rất nhanh đã sức cùng lực kiệt. Có điều có thể
vui vẻ, sảng khoái đối chiến, người người như trẻ ra mười tuổi.
Hà Tân Vũ và Ngô Tuyết Yến đứng dậy, giúp lấy đồ uống,
đưa khăn mặt, đây là trách nhiệm của người quản lý.
"Cám ơn." Dương Kỳ Phong tiếp nhận bình thủy
tinh trong tay Tân Vũ, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, trước kia không cơ hội
được cô phục vụ, luôn là lúc có bạn gái hay fan ở bên cạnh, hôm nay quả thật
rất thích hợp để bắt đầu lại từ đầu.
"Đừng khách khí." Hà Tân Vũ cũng nhớ lại
chuyện đó, những hồi ức về thời thanh xuân này vì sao cứ đến chứ?
“Hôm nay chơi bóng xong rồi đi hát đi, hiếm khi nào
mọi người có mặt đông đủ thế này mà! Vận động xong thì phải ăn chơi nhảy múa
chứ!” Chu Bằng Phi đã lên kế hoạch từ trước, chủ nhật này đúng là quá vui.
Hà Tân Vũ không ngờ lại có sự sắp xếp này, ánh mắt
Dương Kỳ Phong làm cô không thể tự do, “Em... Em muốn về nhà trước.”
“Không được, chúng mình đã nói chuyện đâu.” Ngô Tuyết
Yến đương nhiên không cho cô đi, mà Hà Tân Vũ cũng giống năm đó không cự tuyệt
được yêu cầu của bạn thân.
Mười mấy người ngồi trên bốn cái xe, Hà Tân Vũ bị đẩy
lên xe của Dương Kỳ Phong, còn ngồi ngay cạnh người lái, mọi người dường như
cũng muốn tác hợp cho bọn họ.
Không còn cách nào, đàn ông chính là đàn ông, luôn hợp
tác ăn ý với nhau, biểu tình của đội trưởng rõ ràng như vậy, không giúp anh thì
giúp ai nữa đây?
Vừa lên xe, Dương Kỳ Phong liền hỏi Hà Tân Vũ: “Ghế
dựa có muốn điều chỉnh một chút hay không?”
"Không cần."
"Điều hòa có quá lạnh không?"
"Hoàn hảo."
Đối với việc anh hỏi han ân cần, cô dùng phương thức
đơn giản nhất đáp lại, nếu không phải trong xe còn có những người khác, có khả
năng cô sẽ hét ầm lên! Nói cũng buồn cười, mối tình của bọn họ dài đến mười
năm, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô lên xe anh.
Xe lăn bánh, lòng Dương Kỳ Phong ngập tràn vui sướng,
cuối cùng cũng có thể lái xe chở cô, mặc dù còn có thêm vài người ngồi sau,
nhưng vẫn tính là tiến thêm một bước, không phải sao?
"Đội trưởng tỉ mỉ kinh, sao lại tốt với quản lý
của chúng ta thế nhỉ." Đằng sau một đội viên trêu ghẹo nói.
"Quản lý đội bóng là rất quan trọng, để giữ quản
lý lại, cái gì cũng phải làm." Dương Kỳ Phong một lời hai ý nghĩa, hiện
tại cũng giống như vậy.
Hà Tân Vũ làm bộ không nghe thấy, nhìn chăm chú vào
phong cảnh ngoài cửa sổ, tự hỏi mình, thật có thể bình tâm khí đối mặt với anh
sao? Cô phải tập luyện rất nhiều, nhưng hiện tại, hãy để cho cô nghỉ ngơi một
lát tại nơi này, trên chiếc xe của người yêu cũ.
Địa điểm buổi ca múa đúng là chỗ ở của Dương Kỳ Phong,
anh còn độc thân, phòng lại rộng, đương nhiên sẽ chọn nhà anh rồi.
Không ngờ sẽ trở về nơi cũ trong loại tình huống này,
Hà Tân Vũ vào phòng với trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảnh vật xem ra không có
gì thay đổi, vài đồ trang trí ở phòng khách là do cô mang đến, gối ôm trên ghế
sô pha, đó là nơi bọn họ thường đợi nhau trong quá khứ, thậm chí còn triền miên
ở phía trên...
"Đúng là chỗ tốt!" Điều hòa vừa bật, mọi
người đều khoan khoái, muốn đi tắm, muốn thay quần áo cũng đều được.
(Vô.....Ảnh....68.Các....https://qttp.wordpress.com/)
"Có hai phòng tắm, các cậu tự tìm đi, đừng khách
khí." Dương Kỳ Phong thân là chủ nhân, phải giới thiệu nhà cho mọi người,
đương nhiên, anh đã cất những vật phẩm cá nhân của Hà Tân Vũ, đó là những gì
thuộc về ký ức của bọn họ, bây giờ không thích hợp để công khai.
Hà Tân Vũ đương nhiên không cần nghe Dương Kỳ Phong
giới thiệu, nơi này giống như ngôi nhà thứ hai của cô, vốn cô đã chuẩn bị một
ít đồ ăn, thật tự nhiên sải bước vào phòng bếp, lấy chiếc khay, rồi đun nước
sôi, pha trà và cafe.
Ngô Tuyết Yến nháy mắt mấy cái hỏi: "Sao mình
thấy bạn rất thuộc phòng bếp ở đây nhỉ?"
"Phòng bếp đều na ná nhau mà." Hà Tân Vũ
thản nhiên trả lời.
"Phải không? Sao mình vẫn chưa quen phòng bếp ở
đây á." Ngô Tuyết Yến nhún vai, giúp lấy đồ ăn vào phòng, mang đến từng
trận kinh hô, hôm nay quả thật là ngày vui khôn xiết, lại được tái ngộ với đồ
ngon năm đó.
Dương Kỳ Phong hướng dẫn mọi người ở nhà tắm xong, đi
vào phòng bếp nói: "Anh đến giúp."
"Không cần." Hà Tân Vũ đương nhiên từ chối,
mở nắp ấm bỏ lá trà vào, không cẩn thận lại bị nước nóng bắn vào tay, liền cười
nhẹ. Phao trà đã mấy trăm lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bị phỏng.
"Nóng không?" Anh cầm lấy tay cô, kéo để vòi
nước, mày mặt nhăn nhó giống như cô bị thương rất nặng.
"Không sao." Cô muốn rút tay về, nhưng sức
lực không bằng anh, anh lại sát cạnh cô như vậy, có biết cảm giác ấm áp thế nào
không?
Nhiệt độ cơ thể anh truyền đến, hô hấp cũng rất gần,
cô thử coi mình là đầu gỗ, đáng tiếc là luyện tập vẫn chưa thành tài.
"Không được." Từ trên tủ bếp anh lấy hộp cứu
thương ra, từ khi anh bắt đầu học làm việc nhà, thuốc men luôn để tạo nhà bếp.
Cô lẳng lặng nhìn anh bôi thuốc cho cô, động tác thập
phần quen thuộc, không hề giống đại thiếu gia kia chút nào.
Băng bó xong, anh vẫn nắm lấy tay cô. "Còn đau không?"
"Việc nhỏ thôi mà." Thường ở phòng bếp, ai
mà chẳng bị thương một chút? Cô thật sự ngạc nhiên.
Ánh mắt lại giao nhau, anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, cô
không cần hỏi cũng biết, đã nhìn thấy ánh mắt này của anh bao lần nhưng thời
gian địa điểm không phù hợp, bên ngoài còn có rất nhiều người, anh không nên
xúc động như vậy chứ? Nói đi phải nói lại, sao cô còn chưa đẩy anh ra xa?
"Hai anh chị làm gì vậy? Mình đến giúp!" Chu
Bằng Phi bỗng nhiên chạy vào phòng bếp, Hà Tân Vũ nhanh rút tay về, nhưng Chu
Bằng Phi đã nhìn thấy hết cảnh lén la lén lút của hai người, thì ra chuyện giữa
hai người này là như vậy a!
"Đừng chuẩn bị đồ ăn nữa, ra đây đi!" Thẳng
tanh mà nói, Chu Bằng Phi cũng có chút thích Hà Tân Vũ, nhưng là đội trưởng đã
có ý, đội phó nên giúp chứ nhỉ, đời người cũng tùy duyên thôi.
Bưng trà trở lại phòng khách, Dương Kỳ Phong phát hiện
mới chỉ vài phút đồng hồ, thức ăn trên bàn đã vơi đi phân nửa, đội viên đội
bóng luôn như bầy châu chấu đói, nhưng đây là Hà Tân Vũ tự tay làm, lòng anh
không khỏi chùng xuống.
Chu Bằng Phi cầm một đĩa nhỏ nói:" Đội trưởng,
đừng nói mình không tốt với cậu, đây là đặc biệt để lại cho cậu đấy."
"Cảm ơn!" Dương Kỳ Phong cầm cơm nắm cắn một
miếng lớn, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, có thể nhìn thấy Tân Vũ, có thể ăn món ăn
cô làm, thì ra là thứ hạnh phúc xa xỉ đến vậy.
"Ăn ngon không?" Chu Bằng Phi thấy biểu tình
của anh có điểm phức tạp.
"Ngon, rất ngon."
Hà Tân Vũ ngồi cách xa đó, nhìn một màn này, không
biết nên cảm tưởng gì, mười năm qua, cô đã làm bao nhiêu bữa cơm cho anh ăn,
nhưng vì công danh mà anh có thể quên hết toàn bộ, hiện tại lại là dáng vẻ lưu
luyến, con người có thể thay đổi thật nhanh.
"Trước kia đội trưởng có thích ăn đồ này đâu nhỉ,
hình như là thích đồ Pháp hơn mà?" Mọi người vẫn nhớ người bạn gái hoa hậu
giảng đường của anh, tuy sau đó bọn họ đã chia tay, nhưng mỹ nữ thường làm cho
người ta nhớ lâu.
Nghe đến vấn đề sắc nhọn này, Dương Kỳ Phong không
biết nên trả lời thế nào. "Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, hiện tại mới
biết thưởng thức."
Đội trưởng uy nghiêm không ngờ cũng nhận sai! Chu Bằng
Phi tò mò hỏi: "Nói như vậy, vì những đồ ăn gia đình này mà đội trưởng từ
bỏ cả đại tiệc của Pháp sao?"
"Có thể nói như vậy." Dương Kỳ Phong thừa
nhận đã quá muộn, lẽ ra nên sớm thành thật với mình, lúc trước còn muốn che dấu
mối tình đó, giờ muốn đưa ra ánh sáng cũng chẳng có cách nào.
Nếu người trong cuộc đã nguyện ý nói, Ngô Tuyết Yến
liền trực tiếp hỏi: "Đội trưởng, từ khi anh chia tay với hoa hậu giảng
đường, không làm quen với bạn gái nữa à? Lễ đính hôn cũng hủy bỏ, đã có chuyện
gì xảy ra vậy?"
Nếu vẫn còn ở trường học, đánh chết cũng chẳng ai dám
hỏi như vậy, nhưng khoảng cách sợ hãi này đã không còn tồn tại, mọi người đều
đã trưởng thành, Dương Kỳ Phong không còn là đội trưởng nghiêm khắc nữa, lột
lớp mặt nạ kiêu ngạo, chỉ còn lại bình dị gần gũi.
Dương Kỳ Phong cười đến thần bí. "Thật ra......
Anh đang theo đuổi một cô gái, nhưng cô ấy không còn tin anh, luôn duy trì
khoảng cách với anh."
"Thật sao? Nói một chút xem, bọn mình có thể
giúp." Tất cả mọi người vạn phần tò mò, đội trưởng lại không theo đuổi nổi
một cô gái? Có phải anh đang nhìn Hà Tân Vũ không?
"Nên giữ bí mật thì tốt hơn, cô ấy rất hay ngại
ngùng."
"Đến lúc đó đừng quên mời chúng mình uống rượu
mừng, mình muốn là phù rể." Chu Bằng Phi chờ đến ngày sử dụng bộ âu phục
kia.
"Nhất định rồi." Dương Kỳ Phong mong sẽ có
một ngày như vậy, cho dù phải dùng bao nhiêu thời gian đi nữa, anh đã quyết tâm
rồi.
Ngoài cuộc sống tình cảm, mọi người lại tán gẫu về
công việc, sau khi tốt nghiệp mọi người đều có con đường riêng của mình, hai,
ba mươi tuổi vẫn còn đang tìm kiếm, không biết quang cảng mười năm sau sẽ là
thế nào?
Dương Kỳ Phong nói nhưng không nghe nhiều, đôi mắt chỉ
chú ý Hà Tân Vũ, trong đám người cô có vẻ im lặng, có một loại tình cảm không
thể nào quên sự tồn tại của nó, trong quá khứ bọn họ luôn ở bên nhau, gần nhau
quá ngược lại làm người ta không coi trọng, hiện tại khoảng cách tuy thật ngắn,
nhưng anh lại cảm giác cô như một giấc mộng đẹp.
Ánh mắt càng ngày càng chăm chú, càng khiến Hà Tân Vũ
thấy khó khăn, dứt khoát đi vào nhà bếp thu dọn.
Ngô Tuyết Yến đi theo bước cô, trong nháy mắt nói:
"Tân Vũ, nếu lời đó là nói bạn, mình sẽ chấp nhận!"
(Vô.....Ảnh.....Các..70..https://qttp.wordpress.com/)
Cô lại nói tiếp. "Có nhớ trước kia khi còn đi học
không, mỗi lần mình nhìn thấy đội trưởng và bạn gái hoa hậu giảng đường của anh
ấy là lại thấy chói mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, còn tưởng tượng ai có thể làm
người thứ ba giữa bọn họ! Nếu bạn có thể giành được đội trưởng, mình hoàn toàn
ủng hộ bạn."
"Đừng trêu mình." Hà Tân Vũ không khỏi bật
cười, cuộc trò chuyện trẻ con năm đó, không ngờ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ
của đứa bạn thân.
"Mình nói thật đấy, bạn đừng để ý đến tình đơn
phương lúc trước của mình, đó là ước mơ của thiếu nữ, nếu như bạn có thể làm
được, mình rất vui."
Bạn tốt thành tâm chúc phúc như thế, Hà Tân Vũ nghe
xong lại cảm thấy đau đầu, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều tạo áp
lực cho cô, nếu là mười năm trước, nào ai tác hợp cho đội trưởng và mắt kính
muội?
"Mình sắp kết hôn rồi, bạn cùng đừng bị mình bỏ
xa nhiều quá, cố lên!"
Kết hôn? Hà Tân Vũ không còn mong đợi từ lâu rồi, chỉ
cần cuộc sống bình yên là đủ, cô không muốn yêu lần nữa rồi tổn thương lần nữa,
một lần thôi đã quá đau đớn rồi, thế giới rộng lớn, đời người rất ngắn, nhưng
cô tình nguyện đi một mình.
Quay đầu lại, đã thấy Dương Kỳ Phong mỉm cười đi đến
chỗ cô. "Anh đến giúp em, tay của em hiện tại không tiện."
"Việc nhỏ thôi."
"Làm phiền hai người." Ngô Tuyết Yến để
phòng bếp lại cho hai người, nụ cười còn tươi tắn hơn cả đương sự.
Nhạc hội vẫn tiếp tục tiến hành, không có người nào đi
vào phòng bếp, ánh mắt mọi người đều sáng như đèn pha, mong chờ ngày nào đó đi
uống rượu mừng.