Hai cô gái còn lại giờ đã biến thành “kỳ đà”. Nguyên nhân thì chưa rõ. Có khả năng là họ đã nhiễm độc.
Lee Ji-hye không thể đưa ra quyết định một cách dễ dàng.
Dù có lạnh lùng đến đâu, cô vẫn cảm thấy như mình đã phạm tội, kể cả khi 2 cô gái kia vẫn còn sống.
Thế nào cũng có cách giải quyết, nhưng giờ não cô đang bị ‘sa lầy’
"Đàn dơi. Tôi cần dụ chúng ra càng sớm càng tốt. Không thể chậm trễ thêm một phút nào nữa. Nếu không có nước, chắc chắn họ sẽ chết. Phải chăm sóc họ. Không. Kệ họ đi”
Cô vò đầu bứt tai đầy lo lắng. Có lẽ đây sẽ là thử thách mãi mãi cô không thể nào vượt qua. Tâm trạng vụn vỡ, cô bắt đầu có cảm giác sụp đổ.
Thật khó chịu.
“Tìm được rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy mọi người rồi!"
Mắt Lee Ji-hye trợn tròn.
Không xa chỗ chúng tôi đang đứng, có tiếng nói của một người đàn ông. Tôi quay lại và trông thấy một người.
Kim Su-hwan!
Thằng đàn bà đã bỏ rơi mọi người để giữ mạng. Sao anh ta lại ở đây được chứ? Lee Ji-hye không thể tin nổi và hỏi.
“Cái lề gì thốn”
“Nhẹ cả người. Mọi người vẫn còn sống cả chứ”
“Thế 2 người kia đâu”
“Đội trưởng Yoon Hyuk-soo và Kim In-pil đã chết. Tôi thì mém mất mạng”
Kim Su-hwan nói với vẻ nhẹ nhõm. Có vẻ như anh ta đã phải trải qua những giờ phút hiểm nguy. Anh ta tiếp tục bước đến gần hơn.
"Thế quái nào anh lại tìm được chúng tôi?"
“Cái này phải nói là thật tình cờ và thật bất ngờ. Tôi bị lạc nhưng may mắn lại tìm thấy các bạn. Ôi, Nam mô Amen Đà Lạt”.
Lee Ji-hye cau mày. Kim Su-hwan là loại người này sao? Rõ ràng anh ta rất tự cao tự đại và luôn tỏ ra dũng cảm. Mới lang thang có vài ngày mà lạy lung tung thế kia thì nghe vẻ lạ
Khả năng phán đoán sắc sảo của cô vẫn chưa biến mất. Lý do đó khiến cô có cảm giác bị báo động.
Kim Su-hwan tiến thêm 1 bước
“2 người đang uể oải nằm kia thì sao?"
“Họ chưa chết, chỉ đang bị sốt thôi”
“Ah. Thật may vì họ vẫn chưa chết. Tạ Đấng”
Dùng “chưa chết” ư? Nghe ngữ khí có vẻ nghiêm trọng..
“Hầm ngục này quá lớn. Không có nổi chỗ phòng thủ cho ra hồn”
Lại thêm một bước.
“Kobold, Goblin, Meat bat! Tôi đã phải một mình chống lại chúng. Giờ thì đông đủ rồi, hãy kết hợp lại rồi quét sạch chúng nó đi”
"Chờ đã. Su-hwan ssi. Dừng lại."
"Chuyện gì vậy?"
“Trước khi vào hầm ngục, tôi đã nói với anh một chuyện. Đó là sau khi thoát khỏi hầm ngục. Anh sẽ giới thiệu tôi với em gái anh, cô ấy đang phải nằm Viện.”
Kim Su-hwan gật đầu như gà mổ thóc.
"Đúng rồi. Tất nhiên là tôi nhớ rồi."
“Anh có giữ lời không thế”
“Haha. Đừng lo. Nam tử hán đại trượng phu. Nhất ngôn cửu đỉnh”.
“Thủy cầu”
Nước chảy quanh cơ thể Lee Ji-hye. Kim Su-hwan cảm thấy lúng túng.
"…Sao vậy?"
“Anh không nói em gái, em trai mới đúng”
"À à, tôi hơi bị thất thần chút. Tôi đã phải ở một mình trong hầm ngục quá lâu.”
Lee Ji-hye lùi lại trong thất vọng.
Cô đã nói chuyện chút chút với Kim Su-hwan trước khi vào hầm ngục. Lúc đó, Kim Su-hwan đã đề nghị chở Lee Ji-hye. Anh ta nói sẽ giới thiệu cô với em trai mình.
Ai mà quên giới tính người thân của mình cho được? Quá bất thường.
Lee Ji-hye đưa ra quyết định.
“Dừng tại đó là được rồi. Anh dám tiến thêm bước nữa là tôi tấn công liền đấy”
“Tsk. Mày nhận ra nhanh đấy”
Thái độ của Kim Su-hwan quay ngoắt 180 độ.
Anh ta dùng kiếm chém thẳng vào cổ Lee Ji-hye. Dù bị thủy cầu bắn trúng nhưng Kim Su-hwan vẫn không dừng lại, như thể chẳng biết đau đớn là gì.
Giọng điệu, bầu không khí thật khác lạ. Kim Su-hwan mà lại chẳng phải Kim Su-hwan. Cảm giác như anh ta sẽ bất chấp tất cả để tấn công.
Giờ đã quá muộn để hối hận rồi. Cô không thể né được đòn tấn công của Kim Su-hwan. Theo bản năng, cô cảm giác được cái chết sắp đến gần. Đầu của cô sẽ lăn lông lốc trên mặt đất.
Lee Ji-hye nhắm mắt lại.
Và...
"Cô, thông qua"
Tôi nở một nụ cười hài lòng. Khoảnh khắc này, tôi đã chờ lâu rồi.
Sự thông minh của Lee Ji-hye đã tỏa sáng rực rỡ.
Cuối cùng, điều kiện cuối cùng đã hoàn tất.
Chwack!
Chỉ trong chớp mắt, đầu của Kim Su-hwan rớt xuống đất.
Máu văng tung tóe khắp nơi. Khuôn mặt Lee Ji-hye thấm đẫm máu. Cơ thể cô cứng ngắc.
Nhìn thì Mộ Dung Phục, mà lại quá ư là Hư trúc. Một người mà cô nghĩ chỉ là 1 tân binh lại có ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào giữa cái cổ bị cắt đứt của Kim Su-hwan và tôi.
Tôi quay lưng lại với Lee Ji-hye và nhìn theo hướng Kim Su-hwan tiến đến.
“Làm người không muốn lại muốn làm lũ chuột trốn chui trốn nhủi hả? Cút ra đây cho bố”
Jjak jjak jjak!
Ngay lập tức, có tiếng vỗ tay trong bóng tối. Đội trưởng và ‘Câu hồn sư’ bị giết theo tin đồn đội mồ sống dậy
Tôi cười ruồi một cái.
Một nụ cười thực sự. Tình huống lúc này thật thú vị và thỏa mãn đến nỗi tôi không thể nhịn cười.
Đội trưởng và ‘Câu hồn sư’ Kim In-pil. Chúng mới là những kẻ chủ mưu thực sự.
Kế hoạch đã được đề ra và Kim In-pil là người điều khiển cơ thể của Kim Su-hwan.
Tôi đã nhìn ra sự điêu luyện của Kim In-pil khi gã điều khiển hai con Goblin. Dù chỉ làm công tác đứng ngoài cho đẹp đội hình, tôi vẫn thấy cái đám xác sống ấy di chuyển linh hoạt hơn hẳn bình thường và dường như còn được bổ sung pháp lực.
‘Hình như điều khiển Goblin quen tay rồi."
Kim In-pil điều khiển đám xác Goblin làm nhiệm vụ lùa quái. Dưới sự điều khiển của gã, đám xác sống này di chuyển cực kỳ linh hoạt, chứ chẳng thấy có tí mẹ cứng nhắc nào. Siêu thật.
Ngay từ đầu, gã đã tính toán làm sao để có thể lừa được mọi người.
Ha!
Vẫn có những tồn tại thế này trong đám nhân loại. Chúng còn giống Quỷ hơn cả tôi nữa.
Đó là lý do tại sao mấy tân binh gà mờ này dễ dàng bị đưa sâu vào trong Hầm ngục. Bắt họ đánh quái điên cuồng không nghỉ ngơi, và sau đó phân tán họ bằng một cuộc phản công bởi số lượng lớn quái vật.
Nhất quán từ đầu đến cuối.
Vậy nên, tôi biết chắc Kim In-pil đang di chuyển đến. Gã xây dựng kế hoạch này nhằm độc chiếm ‘Lõi’. Một thằng điên khát máu. Chắc chắn là tôi cũng bị gã cho vào danh sách “thịt luộc”
Thế là tôi ngoan ngoãn chờ đợi.
Dám có ý đồ gì xấu xa với tôi thì chỉ có 1 kết cục là cạp đất. Ban đầu tôi đã định chặt đầu gã ngay và luôn nhưng rồi lại quyết định chờ Lee Ji-hye thể hiện.
"Nhờ đó, tôi đã được xem phim hài."
Thế là đủ bồi thường cho những ngày phải chờ đợi.
“Mày biết chuyện này từ đầu phải không”
Kim In-pil bối rối trước nụ cười đen tối của tôi.
“Tao ngửi được khí tức tử vong từ xác chết”
Tôi nhún vai.
Không chỉ là mỗi mùi thôi đâu. Vẻ mặt cứng đờ và giọng nói lạ lùng. Ngoài ra, còn rất nhiều bằng chứng khác nữa.
Lee Ji-hye là người bình thường nhưng vẫn nhận ra Kim Su-hwan là một cái xác.
“Tâm tính khủng đấy. Khả năng phân tích tình huống của mày vượt xa giới hạn thông thường”
Kim In-pil biểu lộ sự ngạc nhiên tột bậc.
Ai rồi cũng sẽ phát điên sau khi bị cô lập trong một hang động chứa đầy quái vật trong nhiều ngày. Theo tiêu chuẩn của con người thì tôi là 1 kẻ bất thường.
Các tiêu chuẩn của con người.
“T.Tại sao lại...”
Lee Ji-hye mở miệng sau khi hồi lại. Giọng cô đầy thất vọng và bối rối.
Kim In-pil dang rộng hai tay.
“Hầm ngục thực sự là một nơi tốt đẹp. Người chết sẽ được mai táng tại đây. Ngay cả xác cũng đành phải bỏ lại. Đây là nơi cho phép ‘sát nhân’”.
Trên trang web tập hợp các ‘Dị năng giả’. Những kẻ giết người được nêu trong thông báo là Kim In-pil và Yoon Hyuk-soo.
Lee Ji-hye khịt mũi.
“Các người điên rồi. Thực hiện cả một kế hoạch thế này chỉ để giết bọn tôi?”
“Không chỉ giết người thôi đâu”
Gã rút ra 1 cuốn sổ cũ
“Tao sở hữu một cuốn nhật ký. Các ghi chép về việc thành thạo kỹ năng và ma pháp khác nhau. Trước khi thức tỉnh, tao đã có nó rồi”.
Mỗi ‘Dị năng giả’ có một vũ khí phù hợp với chức nghiệp của họ. Cuốn nhật ký chứa đầy sự điên rồ của Kim In-pil. Theo một nghĩa nào đó, nó là thứ vũ khí vừa tay với gã nhất.
Nội dung của cuốn nhật ký thì rõ như ban ngày rồi. Ngoài ra, nó còn chứa đầy ký ức của gã trước khi thức tỉnh.
“Đồ sát nhân”
“Haha! Chuẩn mẹ nó rồi. Thực tế tao không phải nhân viên tại nhà tang lễ. Chúng mày có tin rằng tao đã làm việc bán thời gian tại một cửa hàng tiện lợi khi thức tỉnh không? Chúng mày có biết vì sao tao nổi tiếng ở Incheon không. Tao có sở thích khoét mắt người sống và sưu tập chúng”
Ở giữa thành phố Incheon ồn ào, một vài thi thể đã được tìm thấy mà không có mắt. Một kẻ giết người hàng loạt đã được lên báo Mỹ.
Lee Ji-hye bịt tai lại.
Cô không muốn tin lời của Kim In-pil.
“Bạn tao đây cũng nổi tiếng vãi nồi. Nó hiếp dâm phụ nữ xong giết họ bằng cách bẻ cổ! Tất nhiên, bọn tao là những người cùng chí hướng. Bạn tao Yoon Hyuk-soo đã sử dụng kỹ năng ‘Truy tung’ để theo dõi mày. Nó lo mày sẽ bỏ mạng khi bị đám quái đuổi theo Phù! Mừng quá, mừng quá”.
Kỹ năng ‘truy tung’ (N) thường được sử dụng để theo chân đám quái, giờ mục tiêu của nó lại là con người.
Yoon Hyuk-soo nhe răng. Cuộc tấn công này đã được lên kế hoạch từ lâu.
“Tao chấp nhận tân binh cũng có lý do cả đấy”
"Đúng thế! Sao lại để đám tân binh nhãi nhép tham gia được chứ?
“ Vậy chuyện Yoon Hyuk-soo biến mất chỉ là một cú lừa”
“Ah, chuyện đó à? Bọn tao cần làm vậy để loại bỏ Kim Su-hwan. Hắn ta là một kẻ có kinh nghiệm, lại cực kỳ điên cuồng trong việc giữ mạng. Khi không thấy Yoon Hyuk-soo trở lại, hắn ta sẽ lo lắng vãi tè! Bọn mày sẽ tha thứ cho bọn tao vì cái kế hoạch điên rồ này chứ?
“Đến đây là hết hả”
“Huhu! Bọn mày nghĩ sẽ đánh bại được 2 bọn tao sao, xuống gặp diêm vương mà mơ đi nhé”.
Jjikeok. Jjikeok jjikeok.
Đầu của Kim Su-hwan bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ. Kim Su-hwan lại đứng dậy và vẫn mang trong mình cái mùi thi thể thối rữa.
"Giờ thì bọn tao có 3 người. Trong đó có 1 kẻ không biết mệt mỏi. Sức bền của 2 thằng bọn tao cũng tốt nữa. Cứ yên lặng tận hưởng cái chết không chút đau đớn này đi nhé”
“Đ m, lắm mồm thật”
Tôi không còn muốn nghe nữa. Cứ mông lung như một trò đùa. Và tôi thì không thích những kẻ vừa vô dụng lại vừa vô ích như thế này.
Tuy nhiên, tôi chả thèm động đậy.
Không giống như 2 thằng vô dụng kia, Lee Ji-hye đã vượt qua bài kiểm tra mà tôi đưa ra. Tất nhiên, nếu không có tôi ở đây, thì vượt qua bài kiểm tra cũng chả có nghĩa lý gì.
Tôi nhìn Lee Ji-hye. Cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cô chọn đi. 1 chết 1 sống. Ai chết tùy ý cô. Và cả những gì sẽ xảy ra sau đó với kẻ sống sót nữa.”
“Randalph-nim, thế là sao?”
"Chọn đi"
Lee Ji-hye nhận thấy bầu không khí trở nên thật khác thường.
Cô có thể cảm thấy sự thay đổi của tôi từ trước đó. Cô cũng đã thấy rõ cái đầu của Kim Su-hwan bị chém rụng như thế nào.
Giờ cô ấy đang nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Một nỗ lực điên cuồng cuối cùng.
Lee Ji-hye nói như thể cô ấy đang vắt kiệt cái gì đó.
“Giết một tên. Thật tàn bạo vào. Để lại một tên được sống. Chúng ta cần người dẫn đường để thoát khỏi hầm ngục này”
“Ai sống, ai chết?”
"Không biết nữa, cứ để một tên sống thôi.”
"Được rồi. Giết Kim In-pil. Yoon Hyuk-soo, hrmm. Tôi sẽ giữ mạng cho hắn.”
“Tôi đang hỏi cô đấy. Xin vui lòng trả lời đúng trọng tâm."
Tôi cười nhẹ. Câu hỏi của tôi quá ư là dễ trả lời mà.
Nghe Kim In-pil và Yoon Hyuk-soo nói chuyện mang lại tính giải trí khá cao.
“Hoan hô! Mày đúng là một tuyệt phẩm! Là số 1!"
Kim In-pil run nhẹ. Rồi gã chả thèm nói kính ngữ nữa và cười..
“Tôi sẽ lấy chiếc Bugatti Veyron. Cái xe đó ngon quá chừng, không thể bỏ qua được. Ah, nhưng mày phải cố hết sức lên nhé. Thế thì mọi chuyện mới trở nên thú vị được”.
Chwaruk!
Trong nháy mắt. Cơ thể của Kim Su-hwan đứng trước mặt gã bị cắt làm đôi.
Và tôi lao đến trước mặt Kim In-pil.
“Trước tiên tao sẽ tạm xin cái lưỡi của mày trước đã”
Chuhuk!
Một thanh kiếm đâm vào miệng Kim In-pil.
“Kkuum!”
“Con mẹ mày, móc mắt người sống có vui không”
Nhờ điểm cộng từ danh hiệu, tôi có 78 điểm ‘sức mạnh’. Nếu so với con người, thì đây là một con số không thể tưởng tượng nổi.
Tôi móc mắt Kim In-pil, lúc này gã vẫn còn đang sống.
“Keoook”
Nước bọt chảy ra từ miệng gã, và Kim In-pil bất tỉnh vì quá đau.
Một cảnh tượng gây nên sự điên rồ. Yoon Hyuk-soo, kẻ đã quá quen thuộc với các vụ giết người, đứng im như trời trồng.
Tôi thậm chí còn cố moi nốt những gì còn sót lại trong hốc mắt Kim In-pil trước khi chán nản nói
“Đéo vui gì cả. Dù tâm trạng mình đang không được tốt”
Kim In-pil quằn quại trong đau đớn.
Gã đã nói với Lee Ji-hye rằng sở thích của gã là tra tấn người khác trước khi giết họ một cách dã man. Giờ thì gã đã được nếm mùi gieo nhân nào, gặt quả nấy. Chết từ từ trong đau đớn, hoặc có khi lại bị đám quái xẻ thịt không biết chừng.
Tôi chặt đầu Kim Su-hwan thêm phát nữa nữa trong khi ‘Câu hồn sư’ Kim In-pil đã mất đi nhận thức.
Tôi lau máu trên quần áo của Kim In-pil và lấy cuốn nhật ký của gã. Tôi nhìn nó bằng Tâm nhãn và nhận ra rằng nhật ký của Kim In-pil là một món đồ khá ổn.
Tôi bỏ cuốn nhật ký ra và quay đầu lại. Bây giờ là lúc xử lý kẻ thủ ác còn lại.
Chaeeeng!
Thanh kiếm của Yoon Hyuk-soo rơi xuống ngay khi ánh mắt tôi rơi vào hắn ta. Hắn giơ cả 2 tay lên
“Th...Tha cho tôi”
“Mẹ nó, sao cái thằng này nó nhàm chán vầy”
So với Kim In-pil, độ nhàm chán của cái thằng này là tương đương. Tôi hoàn toàn mất đi hứng thú.
Tôi rút thanh kiếm ra khỏi miệng Kim In-pil và đâm Yoon Hyuk-soo, gây ra những vết thương cho nội tạng của hắn.
“K-Kuaaack!”
Yoon Hyuk-soo ôm chặt lấy chỗ bị đâm rồi rên rỉ.
“Ohoooh”
Yoon Hyuk-soo ngước nhìn tôi với đôi mắt bực bội đầy đáng yêu. Hắn hỏi tại sao mình đầu hàng rồi mà vẫn bị ăn chém.
Nhân loại thì không biết điều này, Quỷ là một đám vô cùng ích kỷ và sẽ liên tục thay đổi giao kèo. Dù có là kẻ sát nhân, thì vẫn coi tính mạng của mình là nhất.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của Yoon Hyuk-soo và hắn nhanh chóng cụp mi mắt xuống.
Tôi thấp giọng.
“Dẫn đường đi. Mặc dù thế nào mày cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều, nhưng nếu tao còn chưa rút kiếm, thì mày vẫn sẽ còn sống được thêm hẳn một giờ nữa”