Lập tức, hắn tự tay ôm nàng lên, dùng lồng ngực rộng rãi vây lấy nàng.
Tiếp xúc được ngực của hắn, Lạc Lạc đầu tiên là có chút phản kháng càng thêm cau chặt mi tâm, đồng thời hít mũi một cái, ngửi được hơi thở của hắn.
Như xác nhận được cái gì, nét mặt của nàng từ từ thư giãn.
Cọ xát lồng ngực của hắn, nàng càng thêm rúc sâu, trong miệng lẩm bẩm nói mê: "Ngân Diện ca ca..."
Nghe được nàng mê sảng, Thương Nguyệt Vô Triệt nhíu mày, ánh mắt toát ra chút bất đắc dĩ, còn có chút ấm ức.
"Ta càng ngày càng không thích cái thân phận mà nàng nhớ thương, tại sao là hắn mà không phải ta."
Ôm nàng ngồi xuống, hắn vì nàng điều chỉnh tư thế thoải mái, sau đó mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không lâu lắm, hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt bén nhọn quét về phía bên ngoài cửa động.
Hắn nghiêng tai lắng nghe một chút, sau khi xác định được cái gì, con ngươi liền hạ xuống.
"Sư phụ?" Hắn nhẹ nhàng phát ra âm thanh, mi tâm hơi vặn.
Thấp con mắt nhìn một chút Lạc Lạc đang ngủ say, ánh mắt hắn có chút phức tạp.
An tĩnh một lát, hắn đặt nàng xuống hơn nữa cởi xuống áo khoác đắp lên trên người nàng, còn điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó mới đi ra bên ngoài cửa động.
Mới đi ra khỏi cửa động, Tả Thừa Tướng toàn thân áo choàng đen, đi theo sau lưng là Dạ Tiếu Thiên cùng một người hầu áo đen.
Ánh mắt Thương Nguyệt Vô Triệt lạnh lùng quét về phía Dạ Tiếu Thiên, hắn không dám nhìn thẳng mà cúi mặt.
"Vô Triệt."
Tả Thừa Tướng vén lên áo choàng, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc, cùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt.
"Sư phụ."
Thương Nguyệt Vô Triệt tôn kính tiến lên.
Thế nhưng, Tả Thừa Tướng lại nhanh chân bước vào trong động.
Đuôi lông mày Thương Nguyệt Vô Triệt nhăn một cái, sau đó cũng đi theo vào.
Tả Thừa Tướng đứng ở trong động, đưa lưng về phía Thương Nguyệt Vô Triệt.
Không khí trầm mặc có vẻ có chút căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Tả Thừa Tướng lên tiếng.
"Vô Triệt, ngươi biết tối nay ngươi không nên hành động không?" Câu hỏi của hắn mơ hồ xen lẫn nghiêm nghị.
Ngước mắt nhìn một chút bóng lưng Tả Thừa Tướng, Thương Nguyệt Vô Triệt mấp máy môi, cũng không nói lời nào, cúi đầu.
Đợi không được đáp lại, Tả Thừa Tướng bỗng chốc phất tay áo xoay người nhìn hắn.
"Vô Triệt, ngươi không nên một mình tự ý rời khỏi vương phủ, càng không nên vì cứu tiểu oa nhi này mà để bản thân lâm vào nguy hiểm."
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của hắn lạnh lùng chuyển sang Lạc Lạc vẫn đang ngủ say, mắt khẽ nheo lại, ngược lại tiếp tục nghiêm nghị nhìn về phía Thương Nguyệt Vô Triệt.
"Vô Triệt, ngươi không nhớ ban đầu ta phân phó ngươi như thế nào sao?"
Chống lại ánh mắt đầy sát khí lãnh khốc của Tả Thừa Tướng, thân thể Thương Nguyệt Vô Triệt có chút căng thẳng.
Hắn âm thầm nắm chặt tay, trấn định trả lời: "Đồ nhi nhớ, nếu như Lạc Lạc gây bất lợi cho ta, liền... giết nàng."
"Vậy sao ngươi còn chưa động thủ giết nàng? Chỉ bằng việc nàng tối nay làm ngươi lâm vào nguy hiểm, nàng cũng đã đáng chết rồi."
Giết nàng?
Không!
Thương Nguyệt Vô Triệt âm thầm chấn động, trong đầu cơ hồ là ngay lập tức hiện ra đáp án phản đối.
Hắn hao hết sức lực mới có thể thốt ra phản kháng.
Âm thầm hít một hơi trấn định lại, hắn kéo nhẹ ra chiêu bài mỉm cười, tất cả nắm chắc phần thắng tự tin.
Đi vài bước đi tới trước mặt của Lạc Lạc, hắn như đang dò xét mà nhìn nàng.
"Sư phụ, ta cứu nàng đương nhiên sẽ có đạo lý."
"Đạo lý của ngươi? Không cần lại nói với ta nàng biết làm bom, lâu như vậy, cũng không thấy ngươi để cho nàng chế tạo một ít thành quả ra ngoài."
Tả Thừa Tướng hung hăng nhíu lông mày, trên mặt đều là cự tuyệt nghe bất kỳ điều gì.
Thương Nguyệt Vô Triệt quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt không hài lòng của Tả Thừa Tướng, sắc mặt không thay đổi.
"Sư phụ, người còn nhớ chuyện lần trước phụ hoàng triệu tập các đại thần thương lượng chuyện Bắc Man Tộc không?"
Nhắc tới sự kiện kia, Tả Thừa Tướng sắc mặt thoáng trì hoãng.
"Sự kiện kia ngươi giải quyết rất tốt, hoàng thượng bây giờ đã bắt đầu từng bước coi trọng năng lực của ngươi rồi, tin tưởng không lâu sau, hoàng thượng sẽ liền phát hiện ngươi cho dù còn nhỏ, cũng sẽ không thua kém Cảnh vương gia."
"Nếu như ta nói cái phương pháp khiến phụ hoàng hài lòng ấy là do Lạc Lạc nghĩ ra, sư phụ có phải hay không cảm thấy có thể miễn tội chết của Lạc Lạc?"
"Cái gì? Tiểu oa nhi này nghĩ ra?!" Tả Thừa Tướng cả kinh.