Nhìn hắn nhanh chóng mặc y phục, Lạc Lạc ngơ ngác đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên làm sao.
Hắn khiến nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉnh trang xong, hắn cầm lấy y phục của nàng mặc cho nàng, hai ba lần liền xong.
Cuối cùng, hắn duỗi tay về phía nàng, nhìn sững sờ của nàng nhướng nhẹ đuôi lông mày: "Không muốn đi tìm Thượng Quan Lăng Phi nữa sao?"
Lạc Lạc lập tức hồi tỉnh, trở tay kéo hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.
......
Đi tới Tử Trúc Lâm, màu xanh của lá trúc đung đưa trong gió, chung quanh hoang tàn vắng vẻ.
"Ca ca, ca ca... Ca đang ở đâu? Ta là Lạc Lạc, ca mau ra đây gặp ta a."
Lạc Lạc ở trong Tử Trúc Lâm không ngừng tìm kiếm, không ngừng kêu lên.
Mặc dù nàng biết giờ tý đã qua không biết bao lâu, mặc dù nàng biết ca ca đã sớm theo thần y rời đi.
Nhưng là, nàng vẫn còn ôm một chút hi vọng, hi vọng có thể gặp lại được ca ấy.
"Ca ca..."
Tìm thật lâu, không có được bất kỳ đáp lại nào.
Lạc Lạc vô lực ngã quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào: "Ca ca, ca nói sẽ bảo vệ Lạc Lạc, sao bây giờ lại mặc kệ Lạc Lạc, Lạc Lạc muốn cùng đi với ca, không cần bỏ lại một mình Lạc Lạc..."
Thương Nguyệt Vô Triệt vẫn đứng ở bên cạnh nàng, nhưng không có động tác khác, mặc cho nàng phát tiết.
Nghe rõ những lời khóc lóc kể lể của nàng, hắn thấp con mắt nhìn nàng quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mở miệng: "Về sau ta sẽ bảo vệ nàng."