Chưa gì đã đi, nàng biết hắn sẽ không an ủi nàng mà.
"Chút nữa ta sẽ quay lại, nếu như nàng vẫn còn khóc, ta liền đi vào." Âm thanh của hắn lại truyền tiến tới.
Két?
Lạc Lạc lại sửng sốt một chút, ngay sau đó bĩu môi: "Muốn cút cũng nhanh cút đi."
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân rời đi.
Nghiêng tai lắng nghe, Lạc Lạc cắn môi, ánh mắt như nước long lanh có phức tạp tâm tình.
"Thật sự đi? Đồ quỷ sứ đáng ghét!"
Hắn săn sóc nàng một chút, dỗ ngọt nàng một chút sẽ chết sao?!
Trong đầu dấy lên một đốm lửa tức giận, nàng hướng về phía cửa phát tiết la: "Thương Nguyệt Vô Triệt, ta thật sự là gặp xui tám đời mới có thể làm vương phi của ngươi, ngươi là một khối băng vừa thối vừa cứng, không có tình cảm không có lương tâm không có ái tâm không dịu dàng không săn sóc không vui vẻ khiến người oán giận!"
Bên ngoài hành lang, Thương Nguyệt Vô Triệt đem lời của nàng thu vào trong tai, bước chân của hắn dừng một chút, tròng mắt đen dính vào một nụ cười, môi mỏng cũng vui vẻ nâng lên.
"Bé ngốc."
Hắn thật thấp thì thầm, trong giọng nói có dung túng bất đắc dĩ, ánh mắt khẽ dâng lên nhu quang.
Thuận thế, hắn lại tiếp tục bước chân đi về phía trước.
Trong phòng, Lạc Lạc la xong lại lắng tai nghe một chút, ngoài cửa một mảnh im ắng.
Mắng xong, nàng mím môi lẳng lặng lau nước mắt, rất ủy khuất.
Chợt, tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc cốc..."
Lạc Lạc khóc đỏ mắt có chút giận chó đánh mèo nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, ta đều không thấy."
Ngoài cửa trầm mặc một chút, không có ai lên tiếng, chỉ là tiếng gõ cửa lại vang lên: "Cốc cốc cốc."
Lần này Lạc Lạc hỏa khí bị dâng lên, nàng hai ba bước chạy tới vừa mở cửa ra liền mắng người: "Ta không phải nói ta ai cũng không..."
Lời còn chưa nói hết, nàng ngây người nhìn người trước mắt.
Người tới chính là Thương Nguyệt Vô Triệt, trong tay hắn bưng một chậu nước nóng đang cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Không phải bảo nàng đừng khóc sao? Thế nào mắt còn sưng hơn hồi nãy nữa, không nghe lời như vậy..."
Nói xong lời cuối cùng, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó bưng chậu nước lướt qua nàng đi vào bên trong.
Lạc Lạc có chút ngây ngốc đứng ngoài cửa, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phải phản ứng.
Hắn đem chậu nước đặt vào giá gỗ, quay đầu thấy nàng còn đứng ở đó, mắt mù mờ ngỡ ngàng nhìn hắn.
"Thế nào? Thật hân hạnh gặp ta sao, cho nên vui mừng mất thần?" Lời nói hắn mang theo trêu ghẹo, đôi tay bắt chéo trước ngực, nhìn như có chút đắc chí.
Lạc Lạc bĩu môi, đi qua một bên giả bộ rất không vui mừng ngồi xuống: "Ai cho ngươi vào."
Thật ra khi nhìn hắn quay lại, trong lòng nàng cảm thấy không quá buồn phiền.
Hắn ưu nhã cười khẽ, tròng mắt đen thâm thúy chăm chú mà nhìn lên ánh mắt sưng đỏ của nàng, giọng nói nhu hòa thở dài: "Thật không có trí nhớ, ta mới vừa nãy không phải nói nếu như ta trở lại nàng vẫn còn khóc ta liền đi vào."
"Lời ngươi nói... Ta còn chưa có đồng ý." Lạc Lạc mạnh miệng liếc nhìn hắn một cái.
Nhìn nàng không tự chủ mân mê miệng, hắn cưng chiều lắc đầu một cái: "Miệng đô cao như vậy, cũng có thể treo lên một cân thịt."
Nghe vậy, Lạc Lạc mới phát hiện ra mình thế nhưng giống như đang làm nũng với hắn mà chu môi.
Nàng lúng túng quay đầu không nhìn hắn: "Ta thích treo bao nhiêu thịt liền treo bao nhiêu, ai cần ngươi lo!"
Hắn nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày: "Nàng là thê tử tương lai của ta, ta làm sao có thể mặt kệ nàng."
"Hừ!" Lạc Lạc không thèm quay đầu nhìn hắn.
"Ngoan, đừng nóng giận, tức giận mau già a."
"Ta còn chưa dậy thì!" Lạc Lạc thở phì phò nghiêng đầu sang chỗ khác trừng hắn.