Đốm lửa đồm độp đồm độp mà bùng cháy, bóng dáng ánh lửa lóe lên nhiều màu trên mõm núi đá.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lạc Lạc trong lúc hỗn loạn cảm giác trong cơ thể mình dường như đang không ngừng chảy qua thứ gì đó, loại cảm giác đó giống như sinh mệnh của nàng đang không ngừng chảy mất.
Là máu! Nàng cảm giác máu của mình đang không ngừng mà chảy đi.
Bản năng cầu sinh khiến cho nàng cùng sinh mệnh yếu ớt của nàng phấn đấu, mí mắt không ngừng nhảy lên, giãy dụa muốn tỉnh lại xem tình trạng của chính mình.
Trải qua một phen đau khổ giãy dụa, mí mắt nặng trĩu của nàng rốt cuộc mở ra.
Đập vào ánh mắt đầu tiên chính là một đống lửa lập lòe, sau đó, nàng cố hết sức muốn chống đỡ thân mình, nhưng lại phát hiện cổ tay mình đang không ngừng mà chảy máu.
Xem miệng vết thương, có dấu vết bị vũ khí cắt qua.
“Ưm…….” Bóng dáng nàng khổ sở.
Khó trách máu của nàng chảy nhanh như thế! Nàng cố gắng căng lớn mắt hung hăng trừng mắt về phía ngân diện mỹ nam đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi……….Ngươi cái tên xấu xa này, lại…….lấy máu……..của ta.” Nàng muốn hung hăng mắng hắn, nhưng ngay cả hơi sức nói chuyện xém chút cũng không còn.
Giống như không nghe được lời nói bình thường của nàng, hắn vẫn không nhúc nhích mà nhắm mắt lại, đôi tay vốc đặt trên đầu gối, tiếp tục vận công trừ độc trị thương cho chính mình.
Ánh mắt Lạc Lạc gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hận không thể đem khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh hờ hững của hắn đánh thành bánh đầu heo.
“Phốc!” Ngân diện mỹ nam đột nhiên nôn ra một ngụm máu đen, sau đó từ từ mở mắt.
Hắn tùy ý lau vết máu trên môi, sau đó chậm rãi hô hấp một chút, sắc mặt khôi phục lại bình thường.
Thuận theo, hắn đứng lên đi tới hướng Lạc Lạc.
Ngồi xổm người xuống thắt lưng, hắn đưa tay về phía tay của nàng.
“Ngươi………Tránh ra!” Lạc Lạc muốn rút tay lại, nhưng làm sao địch lại sức lực của hắn.
Hắn chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng suy yếu cũng không còn bất kỳ năng lực phản kháng.
Tròng mắt đen của hắn chuyên chú nhìn cổ tay chảy máu của nàng, trầm ngâm một chút nhàn nhạt mà nói: “Xem màu sắc của máu, muốn áu độc lưu quang còn cần một ít thời gian.”
Ngữ khí của hắn giống như là một dạng bình thường nói chuyện phiếm, giống như nàng chảy ra không phải là máu, mà là nước.
Cái tên thối rữa đáng giận này!
Lạc Lạc không còn hơi sức nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt giết hắn hàng ngàn vạn lần.
Kết quả hắn chẳng những đối với sự căm tức của nàng coi như không thấy, còn cầm tay nàng lật qua lật lại mà nhìn, chân mày càng nhăn lại sâu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của nàng một chút, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Xem ra vẫn phải đích thân động thủ cứu ngươi có vẻ sẽ nhanh hơn một chút.”
Nói xong, ngón tay của hắn liền nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên người nàng.
Lạc Lạc chỉ cảm thấy ngực một hồi khó chịu, một cổ khí đốt nhanh chóng từ tim vọt về phía cánh tay bị thương.
Nàng khó chịu rên rỉ một tiếng: “Đau…….”
Hắn liếc nàng một cái, sau đó cúi đầu ngậm miệng vết thương của nàng, dùng miệng hút máu độc của nàng ra.
Tay lạnh lẽo tiếp xúc lấy miệng ấm áp của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy hắn không hề đáng giận như thế nữa.
Đợi đến khi máu độc bị hút khô sạch, hắn kéo xuống một đoạn vạt áo băng bó ở miệng vết thương của nàng.
“Được rồi, ngủ một giấc đi.” Giọng nói của hắn chậm lại một chút, không hề lạnh lẽo như vậy nữa.
Nhìn cổ tay băng bó, lòng của Lạc Lạc được thêm vào một chút sự ấm áp.
Muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng lại chỉ có thể bị sự suy yếu chiếm lấy ý thức của nàng.