Lạc Lạc cắn ngón tay đi tới đi lui, con ngươi xoay tròn nhìn ngân diện soái đang ngồi xếp bằng.
Trấn định như vậy à?
Nàng suy tư một chút, đáy mắt xẹt qua ánh sáng xảo quyệt.
Thân thể - ngồi xổm xuống, cánh tay nhỏ bé của nàng quơ qua quơ lại trước mặt hắn, như trông ngóng mí mắt bình thường của hắn ngay cả động đậy cũng thèm động đậy.
Vụng trộm mím môi cười, hai tay nàng mở ra nhào về phía trên người hắn.
Nhưng mà, lúc mà nàng nghĩ nàng có thể như mong muốn mà ôm lấy hắn, trước mắt đột nhiên xẹt qua một đạo bóng trắng.
Định nhãn vừa thấy, hai tai nàng ôm lấy chỉ là không khí, hắn đã mất tung tích.
“Tiểu Oa Nhi, cách xa ta ra một chút, đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta.”
Tiếng nói trầm thấp của hắn từ phía sau vang lên, Lạc Lạc vèo cái xoay người.
Chỉ thấy hắn ôm kiếm dựa thạch bích mà đứng.
“Ai da, thật đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể ôm ân nhân soái ca một cái nhỉ.” Lạc Lạc gật đầu đắc ý mà lẩm bẩm.
Lạc Lạc chưa kịp thêm động tác khác, hắn lại mở miệng: “Thượng Quan Lạc Lạc?”
Ngữ điệu hắn mơ hồ trầm ngâm, ánh mắt không để lại dấu vết quan sát nàng.
Cái tên Thượng Quan Lạc Lạc này cơ hồ lập tức liền khiến Lạc Lạc hiểu ý.
Ánh mắt của nàng sáng lên, chẳng lẽ nói cái tên ngân diện soái ca này cùng nhà Thượng Quan này có quan hệ gì hay sao? Nếu không sao lại đơn độc mà giết đi những người của Nhật Nguyệt giáo ngược lại cứu nàng.
Đi tới hắn mấy bước, nàng cười hì hì không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi gọi ta à?”
“Nữ nhi của Thượng Quan Hành………” Thanh âm của hắn đột nhiên hạ thấp hơn nhiều, hình như đang suy tư cái gì đó.
“Ngươi không phải Thượng Quan gia phái tới cứu ta à?” Lạc Lạc thử hỏi, thì ra lão cha của nàng bây giờ gọi là Thượng Quan Hành.
Nghe vậy, hắn lạnh lùng liếc nàng một cái: “Ta chỉ giết người……….”
“Nga nga, ta biết biết, ngươi không cứu người mà, ha ha………..” Lạc Lạc cười ngọt ngào về phía hắn.
Nhưng mà hắn cứu nàng nha, ha ha……..Trở thành đối tượng ngoại lệ của soái ca cảm giác thật không tệ.
Nhìn thấy ánh sáng lập lòe chói lọi trong ánh mắt, hắn có chút không tự nhiên mà vứt tầm mắt sang một bên, quay đầu liền đi ra ngoài.
“Đợi đã, ngân diện soái ca, ngươi muốn đi đâu á? Ta cũng muốn đi nữa.”
Lạc Lạc lập tức hấp ta hấp tấp theo sau.
“Đưa ngươi về nhà.” Thanh âm của hắn ngắn gọn lưu loát, cước bộ không chậm lại tiếp tục đi về phía trước.
Đưa nàng về nhà? Thật tốt quá, nàng còn lo không biết làm sao tìm được Thượng Quan gia nữa, đắc lai toàn bất phí công phu a. (BTL: Ý là đắc ý quá hoàn toàn lãng phí thời gian)
“Ngươi thật sự muốn đưa ta về nhà sao? Ngươi với nhà ta có quan hệ gì? Ngươi quen biết người nhà của ta sao? Ngươi………chà chà!”
Câu hỏi hứng thú dào dạt của nàng cái này tiếp cái khác, hoàn toàn không nhìn thấy hắn dừng lại khi nào, cái mũi của nàng cứ như thế mà thẳng tắp đụng vào lưng hắn, đau đến mức nước mắt nàng rớt xuống.
“Ngươi làm gì đột nhiên dừng lại hại người a?!” Lạc Lạc vuốt lỗ mũi mắng hắn.
Hắn xoay người, “Vèo” một cái kiếm bạc lập tức ép sát về phía cổ của nàng.
Lạc Lạc nuốt nước miếng liên tiếp lùi vài bước, nghi ngờ lại hoảng sợ mà nhìn hắn: “Ngươi ngươi ngươi………..Ngươi làm cái gì?”
Cổ tay hắn xiết lại, kiếm bạc để ngay cổ họng của nàng, khiến nàng không dám làm bừa.
“Đây là cảnh cáo, thứ nhất, đừng có bô bô mà ầm ĩ; thứ hai, sau khi về đến nhà không cho phép nhắc tới chuyện gặp qua ta với bất kỳ kẻ nào, nếu không…………Muốn ám sát một người đối với ta mà nói vô cùng đơn giản, hiểu chưa?”
Tiếng nói mềm nhẹ của hắn xen lẫn âm lãnh vô hạn, lạnh đến khiến cho lá gan rất lớn của nàng cũng cảm thấy chút chùn bước.
“Được được được, ta cái gì cũng không nói là được, ta bảo đảm, ta thề, nếu ta tiết lộ nửa câu về chuyện của ngân diện soái ca ca thì cả đời sẽ không gả được ra ngoài!”
Nghe được lời thề của nàng, con ngươi đen của hắn chợt hiện lên một chút, có chút cảm giác buồn bực.
Thu hồi kiếm, hắn quay đầu tiếp tục đi về phía trước.