Xuyên qua rừng núi, lại từng bước đến gần vùng ngoại ô nhà có người.
Hắn nghiêng đầu nhắn nhủ một câu với nàng: “Nắm chặt, nhớ kỹ không được phép kêu, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống.”
Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên nhảy lên, tốc độ bay nhanh mà xẹt qua nóc nhà của một gian phòng.
Gió mát của sáng sớm bổ nhào qua gò má, nàng ôm chặt cổ của hắn, vùi mặt ở sau lưng hắn ngăn trở gió lạnh.
Hơi thở ấm áp từ lưng hắn rắn chắc có lực truyền về phía nàng, có loại cảm động an toàn.
Hấp thụ thật sâu ấm áp trên người hắn, nàng nhẹ nhàng dán chặt sau lưng hắn.
“Ngân diện ca ca, nếu về sau chúng ta có cơ hội gặp lại, huynh cứ kêu Lạc Lạc ta, nếu có một ngày huynh cần Lạc Lạc giúp đỡ, Lạc Lạc nhất định sẽ giúp huynh đến cùng!”
Không biết hình dung thế nào cảm giác lúc này, nàng chỉ biết chính mình giờ phút này là cảm tạ hắn.
Dựa vào hắn, giống như thế giới này không còn cô đơn lạnh lẽo như vậy nữa.
Hồi lâu, lúc nàng cho là hắn sẽ không cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nhưng hắn đột nhiên là nghiêng đầu nói chuyện: “Rất tốt, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói.”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, có chút đương nhiên.
Lạc Lạc trợn tròn ánh mắt như nước long lanh, dõi theo cái ót của hắn mà nhìn.
Thật là, lúc mà nàng đang cảm động như vậy, hắn nói chuyện thật đúng là phá hư không khí!
Không bao lâu, hắn tung người rơi vào một cái hẻm nhỏ không có ai.
Thả nàng xuống, để cho nàng dựa vào vách tường để đứng vững, sau đó hắn nhìn đầu hẻm trước mặt nói: “Phía trước quẹo trái chính là nhà ngươi, ngươi chỉ cần đứng trước đầu hẻm kêu cứu mạng, sẽ có người gác cửa ra đón ngươi về.”
Nói xong, hắn không đợi nàng nói chuyện liền xoay người bay vọt đi.
“Này này………” Lạc Lạc nhìn về phía bóng dáng biến mất của hắn, chỉ kịp kêu lên hai tiếng, sau đó liền mất đi tung tích của hắn.
Có chút phiền muộn mà nhìn bầu trời vắng vẻ kia, nàng nhục chí rủ xuống bã vai.
Lắc lắc cái đầu hạt dưa, nàng làm bộ mặt ngáo ộp với chính mình: “Vẫn là sớm một chút trở về Thượng Quan gia lưu lại rồi nói tiếp.”
Hướng về phía đầu hẻm gọi?
Nàng mới không thèm đâu, trực tiếp trở về nhà đem người cha mới của nàng dọa một cái không phải tốt hơn sao. [BTL: Ác quá =]] ]
Nghe nói, nàng có một phụ thân tư tưởng ngoan cố cổ xưa trọng nam khinh nữ.
‘Ha ha………..“Thượng Quan Lạc Lạc” Cơ hội trở mình của ngươi tới rồi.
Sửa sang lại quần áo cũ nát trên người, nàng thong thả ung dung chạy về phía đầu hẻm kia, sau đó, quẹo trái………
Vừa đi ra khỏi hẻm, nàng liền nhìn thấy gian nhà đồ sộ trước cửa treo biển “Thượng Quan phủ”.
“Là nơi này không sai, áo cơm cha mẹ sau này của ta.”
Lạc Lạc đi đến gõ cửa rất mạnh: “Thùng thùng thùng……..”
“Ai vậy?” Bên trong cửa lập tức truyền đến giọng nữ trẻ tuổi.
Ngay sau đó, cửa lớn bị đánh mở ra một đường, một ánh mắt của đôi nai con Bambi đang trong khe cửa nhìn.
Lúc người bên trong cửa thấy Lạc Lạc, đầu tiên là trợn to hai mắt, sau đó vèo một cái mở cửa.
“Tiểu thư, thật….....Thật là người sao?” Nàng hình như vô cùng kích động, ngay cả hốc mắt đều đỏ.
Lạc Lạc không để lại dấu vết quan sát một chút tiểu cô nương trước mắt, gầy teo bẹt, giống như bộ dạng tuổi tác cũng không lớn hơn nàng.
“Ngươi……….là ai?”
Lạc Lạc quyết định trước biết rõ ràng thân phận của cô gái ăn mặc kiểu nha đầu trước mắt này, nhìn nàng ta toát ra vẻ mặt thành thật đối với mình, là một nha hoàn có thể tín nhiệm.