“Tiểu thư, em là Hoan Hỷ a, người không nhận ra em sao? Người có phải bị người xấu dọa choáng váng rồi hay không? Tiểu thư, người đừng có hù Hoan Hỷ nha, người mà xảy ra chuyện gì, Hoan Hỷ làm sao không làm phụ lòng phu nhân đã chết đi đây, ô ô ô…….”
Nàng vừa khóc vừa lo lắng vòng quanh Lạc Lạc, từ trên nhìn xuống, bộ dạng không có chút chủ ý nào.
Phu nhân chết đi? Mẹ bây giờ của nàng sao?
Lạc Lạc đang tự hỏi nên đối phó thế nào tình huống chút nữa vào Thượng Quan phủ, Hoan Hỷ đột nhiên kích động la lên: “Tiểu thư, tay của người bị thương, mau cho em nhìn xem.”
Nhưng, họ vẫn chưa có động tác, một nam nhân trung niên lớn tuổi đột nhiên đi ra từ bên trong, hắn hung hăng trợn mắt mà nhìn Hoan Hỷ một cái, sau đó dùng đuôi mắt liếc Lạc Lạc một chút.
“Các ngươi có biết các ngươi rất ồn ào hay không, ồn đến Tam phu nhân cho các ngươi đẹp mắt!”
Lạc Lạc hí mắt nhìn hắn, vẫn không nói gì, Hoan Hỷ liền vượt lên phía trước khom lưng cúi đầu: “Lưu quản gia, thực xin lỗi thực xin lỗi, nô tỳ lập tức mang tiểu thư về phòng, tuyệt đối sẽ không làm ồn đến mọi người.”
Nói xong, nàng kéo tay trái không bị thương của Lạc Lạc vội vàng chui vào khe cửa mở ra.
Lạc Lạc không biến sắc nhìn phong cảnh kiến trúc dọc bên đường.
Thượng Quan phủ thoạt nhìn rất lớn, đình viện nhiều hơn, nô bộc cũng rất nhiều.
Chỉ là dọc đường đi, nhìn thấy người của các nàng không có một người nào liếc mắt nhìn một chút, đối với việc nàng sống sót sau tai nạn trở về một chút phản ứng cũng không có.
Lúc bóng lưng các nàng biến mất ở phía sau cổng vòm hậu viện, ngân diện mỹ nam từ trong góc đi ra.
Nhìn hai chân Lạc Lạc yên lành, hắn nheo lại tròng mắt đen, đáy mắt xẹt qua vẻ tức giận.
Nàng lừa hắn!
Hắn mấp mấy môi, phất tay áo xoay người bay vút lên, lên xuống vài cái, bóng dáng của hắn đã biến mất khỏi Thượng Quan phủ.
Theo con đường càng ngày càng vắng vẻ, chân mày của Lạc Lạc càng nhíu lại thật chặt.
Không cần nghĩ thêm nữa, nàng đã biết Thượng Quan Lạc Lạc trước kia ở Thượng Quan phủ có địa vị như thế nào rồi.
Cho nên, lúc Hoan Hỷ mang nàng đến hậu viện nghèo túng mà trong căn phòng, nàng chỉ là kinh ngạc một chút thôi.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, chậc chậc, đơn sơ đến nỗi khiến người thấy chua xót.
Chỉ có một cái bàn hai cái băng ghế, ngay có thêm một bộ bàn trà cũng không có, trống rỗng đủ để dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung.
Đình đài lâu phía trước đường chim hót hoa thơm thật đúng là khác biệt một trời một vực!
“Tiểu thư, để em xem thử tay của người.” Hoan Hỷ rất cẩn thận mà đem nàng đặt trên ghế ngồi.
Nàng mới ngồi xuống, cái băng ghế lập tức truyền tới âm thanh “Kẽo kẹt”.
Sứt mẻ không chịu nổi được “Gánh nặng” thanh âm kháng nghị của nàng.
Mắt thấy bộ dáng Hoan Hỷ muốn xem tay của nàng lại không dám tùy tiện mà động, nước mắt vẫn còn chảy, xém chút nữa nước mũi chảy theo xuống rồi.
“Ta không sao, miệng vết thương này được băng bó rất kỹ.”
Ánh mắt Lạc Lạc trong suốt mà nhìn Hoan Hỷ, trầm ngâm một chút rồi biện lấy một cái cớ: “Hoan Hỷ, ta bị người ta bắt đi đánh ột trận, cho nên không nhớ rõ chuyện lúc trước, ngươi đem chuyện trước kia đều nói cho ta biết hết đi.”
Nghe vậy, Hoan Hỷ đột nhiên “Oa-------” một tiếng khóc lớn ra ngoài.
“Tiểu thư………Thật đáng thương, ô ô ô…….Những người xấu này sao có thể đánh đập tiểu thư như thế, ô ô ô……..Hoan Hỷ muốn đi cứu tiểu thư, nhưng không ai giúp Hoan Hỷ………Hoan Hỷ không tìm được đường đến cứu………Cứu tiểu thư, ô ô ô……..”
Nàng khóc đến thở không ra hơi, tiếng khóc có tức giận bất bình, có thương tâm bất lực.