Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng đi tới trước mặt bọn họ.
Lạc Lạc nhìn thấy nam nhân trung niên cao lớn trước mắt, diện mạo rất tục tằng, búi tóc chải cẩn thận tỉ mi, ánh mắt rất thâm trầm.
Ánh mắt của hắn đầu tiên dừng ở trên người Thượng Quan Lăng Phi, sau đó xẹt qua Lạc Lạc, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
“Phi Nhi, con để người ngoài vào đây?”
Đứa con trai này không phải luôn không muốn gặp người ngoài sao? Sao lúc này bên cạnh lại có thêm một tiểu nha đầu?
Nghe vậy, đuôi mày Lạc Lạc âm thầm khơi lên.
Người ngoài? Thì ra hắn nhận không ra nàng “nữ nhi” này tới.
Mặc dù đối với người phụ thân này không có hảo cảm gì, nhưng nàng vẫn không thể không cảm thấy tức giận, cảm thấy bi ai cho Thượng Quan Lạc Lạc trước kia.
Một đứa con bị phụ thân quên đi, khó trách bị bắt đi cũng không ai để ý đến sống chết của nàng, bởi vì căn bản là sẽ không có người để ý đến sự tồn tại của nàng hay không.
Tay nhỏ bé nắm thành ghế từ từ siết chặt, ánh mắt nhìn Thượng Quan Hành từ từ trở nên lạnh.
Giống như cảm thấy được sự rục rịch của nàng, Thượng Quan Lăng Phi dẫn đầu lên tiếng: “Cha, Lạc Lạc không phải người ngoài, là nữ nhi của cha muội muội của con.”
Nghe vậy, Thượng Quan Hành cảm thấy có chút kinh ngạc, một lần nữa dùng ánh mắt quan sát kỹ Lạc Lạc: “Phi Nhi, con nói nó là Lạc Lạc? Con chịu thừa nhận nó là muội muội của con?”
Giọng nói rõ ràng nghi ngờ, nghe vào trong tai, liền giống như cái gai.
Lạc Lạc âm thầm hít vào, miễn cưỡng che giấu tài năng của mình, ngọt ngào nhu thuận mà gọi hắn: “Cha.”
“Ừm.” Hắn lại nhìn nàng một cái, thản nhiên mà lên tiếng.
Thuận theo, hắn đem toàn bộ lực chú ý để trên người Thượng Quan Lăng Phi.
“Phi Nhi, đêm khuya sương nặng, sao con lại đi ra ngoài chứ, thể cốt của con yếu, mau trở về trong phòng lại, đừng để bị lạnh.”
Giọng nói cùng tư thái của hắn trở nên hoàn toàn trái ngược, giọng nói trong ánh mắt tràn đầy quan tâm nồng đậm, rất yêu thương.
Thượng Quan Lăng Phi chỉ là lạnh lùng nhàn nhạt mà trả lời: “Cha, cha phí tâm rồi, hài nhi không có gì đáng ngại.”
“Phi Nhi, đừng có quật cường, nghe lời cha nói có được không?” Hắn hòa ái mà khuyên nhủ.
Lạc Lạc bĩu môi, dùng móc tim móc phổi ra để hình dung nét mặt của Thượng Quan Hành đối với Thượng Quan Lăng Phi không còn gì thích hợp hơn.
“Hài nhi chính là muốn nhìn cảnh đêm, cha, mời người về cho.” Thượng Quan Lăng Phi không một chút cảm kích, thậm chí có chút lạnh lùng mà hạ lệnh đuổi khách.
Mặt mũi Thượng Quan Hành bị tước một chút, hắn có chút tức giận mà siết chặt cả mặt: “Phi Nhi!”
Nhưng mà, Thượng Quan Lăng Phi khép chặt bờ môi không nói lời nào, ánh mắt xen lẫn một chút tức giận, một tia oán hận, một tia kính yêu, phức tạp vô cùng.
Nhìn Thượng Quan Lăng Phi, hồi lâu, sắc mặt của Thượng Quan Hành từ từ thả ra.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, thuận theo lại lộ ra mỉm cười hòa ái: “Phi Nhi, cha sẽ vào cung vài ngày, sinh nhật của Thập Tam gia, hoàng thượng mở tiệc mời văn võ bá quan cùng chúc mừng, tiệc cơ động mở ba ngày, con có muốn vào cung với cha nhìn một chút không?”
“Không đi!” Thượng Quan Lăng Phi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Giống như bên trong đoán trước được cự tuyệt, Thượng Quan Hành cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thở dài, không tiếp tục thuyết phục nữa.
“Vậy được rồi, không đi thì không đi, lúc cha không có ở nhà con phải chăm sóc mình thật tốt, cha sẽ phân phó hạ nhân chăm sóc thật tốt cho con.”
Tiếp theo, hắn nhìn bóng đêm bên ngoài một chút, sao cũng dần dần bị tối tăm che khuất.
“Phi Nhi, con nên nghỉ ngơi, cảnh đêm sau này hẵng xem, nghe lời, vào trong nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Thượng Quan Hành đi đến phía sau xe lăn, tiếp nhận công việc của Lạc Lạc, lãnh đạm mà hạ lệnh với nàng: “Lạc Lạc, con về đi.”
“Cha, con vẫn chưa muốn ngủ………” Thượng Quan Lăng Phi quay đầu nhìn Lạc Lạc.
“Nghe lời!” Giọng nói của Thượng Quan Hành có chút nghiêm túc.
Ánh mắt của hắn nghiêm nghị bắn về phía Lạc Lạc, ý bảo nàng mau rời khỏi đây.
Lạc Lạc nhìn Thượng Quan Lăng Phi một chút, lại nhìn Thượng Quan Hành, đối với ánh mắt sắc bén của hắn không sợ chút nào.
Suy nghĩ một chút, nàng không dấu vết mà có dụng ý khác liếc nhìn Thượng Quan Hành một cái, sau đó cười ngọt ngào với Thượng Quan Lăng Phi: “Ca ca, Lạc Lạc đi đây, ngày khác lại gặp.”