Nguyệt hoa trút xuống, bóng cây loang lỗ, mùi hoa quanh quẩn ở trong bóng tối.
Lạc Lạc tâm tình phấn khởi mà nhún nhảy một cái đi trên hành lang của Lạc vương phủ.
Thương Nguyệt Vô Triệt chắp tay sau lưng, bước chân phiêu dật ôn nhã mà đi theo bên cạnh nàng.
Thấy vẻ mặt của nàng biến hóa quá nhanh, nhanh đến quỷ dị.
Hắn nghiêng mắt quan sát nàng, cặp mắt long lanh như nước một chút tức giận cũng không có, ngay cả chút dấu vết buồn bực cũng không tìm thấy.
“Tiểu Oa Nhi, ngươi rất vui vẻ?”
Lạc Lạc hất cằm lên nhìn hắn cao hơn nàng nhiều, cười không khép miệng.
“Phải nha, bây giờ ta rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến hết biết.”
“Tại sao?” Hắn trực giác có vấn đề.
Thấy chân mày hắn thoáng nhíu lại, nụ cười của Lạc Lạc càng thêm rộng ra.
Nàng làm bộ mặt ngáo ộp với hắn, mắt xoay chuyển ánh sáng thần bí: “Ta tại sao phải nói cho ngươi biết!”
Đi tới đi lui, bọn họ đi qua một góc vắng vẻ của đình viện.
Bỗng nhiên, đuôi mắt của nàng xuyên thấu qua ánh trăng thấy một thứ gì đó khả nghi……..tương tự cơ quan.
Nếu nàng đoán không sai, đây ắt hẳn……….là một “trò vui” rất thú vị của một gia đình giàu có.
Ánh mắt của nàng không dấu vết mà đo lượng khoảng cách cùng hướng chỗ họ đứng, ý định xoay chuyển thật nhanh.
Cho hắn biết tay chút nữa thì nàng càng bớt giận!
Dừng lại bước chân, nàng ngẩng đầu lên cười híp mắt mà nhìn hắn.
“Vô Triệt ca ca, có muốn biết tại sao ta lại vui như thế không?”
Hắn khẽ nheo lại con ngươi đen, ánh mắt tinh nhuệ tỉ mỉ suy nghĩ ánh mắt của nàng.
“Tại sao?” Hắn ngưng mày đặt câu hỏi.
Tâm tư của tiểu nha đầu này không dễ suy đoán như những đứa trẻ khác.
Lạc Lạc ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn ý bảo hắn cúi đầu.
Nhìn ánh mắt sáng long lanh của nàng, hắn để cho ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua lóe xuống hạ thân, kìm lòng không được mà theo chỉ thị của nàng cúi đầu.
Thấy thế, Lạc Lạc cười cong cong chân mày suy nghĩ: “Bởi vì………cái này!”
Nàng đột nhiên một cước đạp cơ quan kia một chút, đồng thời thình lình đẩy hắn một phen.
Ánh mắt của Thương Nguyệt Vô Triệt kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng, lại không ngăn cản được mình rơi vào cạm bẫy đột nhiên hé ra.
Tay của hắn duỗi một cái, động tác thật nhanh mà kéo cổ tay của Lạc Lạc.
Lạc Lạc né tránh không kịp, để cho hắn vừa kịp kéo.
“A--------”
Theo tiếng kêu sợ hãi của nàng, hai người cứ như vậy cùng nhau rơi vào cạm bẫy.
“Ken két” hai tiếng, lối ra của cạm bẫy đóng lại, không để lại chút khe hỡ nào.
Cạm bẫy rất sâu, trong quá trình rơi xuống, tiếng kêu của Lạc Lạc một mực vang vọng bốn vách tường, chấn động tai người đâm đến đau.
“Câm miệng, đừng kêu nữa!”
Giọng nói luôn tựa tiếu phi tiếu của Thương Nguyệt Vô Triệt rốt cuộc có chút tức giận rồi.
“A a a---------”
Lạc Lạc bên trong cơn khủng hoảng căn bản không để ý tới hắn sẽ tức giận hay không.
Tính cảnh giác tự vệ vừa khiến nàng hét chói tai, vừa không quên xem xét an toàn hiện tại.
Ánh mắt của nàng cuống quít mà vội tra xét xung quanh, thứ mà không ngừng bay xẹt qua xung quanh đều là vách tường màu bạc sáng long lanh, điểm dùng lực gì cũng không có.