Ban đêm, Thượng Quan phủ yên tĩnh, đèn lồng được treo dọc theo hành lang, ánh nến chập chờn, lung linh
Lạc Lạc đi vào đình viện, ngẩng đầu nhìn nhìn, đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên
Chỉ thấy Thượng Quan Hành ngồi ngay ngắn trên chủ tọa trong đại sảnh, mặt uy nghiêm nhìn Lạc Lạc
Thấy trận thế như vậy, Lạc Lạc biết rõ sẽ không tránh khỏi bị thẩm vấn.
Nàng sờ sờ mũi, không chút tình nguyện kêu lên: “Cha”
“Rầm” Một âm thanh vang lên, Thượng Quan Hành tức giận đùng đùng đập vỡ một cái ghế
“Ngươi còn biết trở về?” Hắn quát
“Không biết trở về thì ta đâu có đứng ở đây” Lạc Lạc nhỏ giọng nói thầm
Dù nàng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Thượng Quan Hành nghe được,…Hắn giận đến trợn trừng hai mắt
“Ngươi còn dám nói, ngươi có biết bây giờ thân phận của ngươi gì hay không? Ngươi là Lạc vương phi tương lai, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều phải để ý,… mà ngươi lại đi chơi đến đêm mới về, ngươi cố ý muốn người khác cười nhạo ta không biết dạy con, muốn cho ta mất thể diện phải không?”
“Không có”. Lạc Lạc mím môi trả lời, âm thanh có chút buồn bực
Chơi cả ngày, nàng hiện tại chỉ muốn đi ngủ, tốt nhất là không nên kiểm tra sức chịu đựng của nàng
Hơn nữa, nàng không có nói muốn làm Lạc vương phi, ai muốn để ý tới lời nói, cử chỉ của nàng thì cứ việc, nàng chính là như vậy, tên Thương Nguyệt Vô Triệt kia tốt nhất hưu nàng đi!
Thấy nàng bộ dáng biết sai cúi thấp đầu, Thượng Quan Hành sắc mặt có chút hòa hoãn
“Về sau không được như vậy nữa, thiên kim tiểu thư ra ngoài phải dẫn theo hộ vệ, hơn nữa không được về khuya, hiểu chưa?”
Lạc Lạc gật đầu qua loa: “Đã hiểu”
Thật hay nha, nếu nàng bây giờ không phải là vương phi, hắn nhất định giận dữ đuổi nàng ra khỏi nhà.
Ngáp một cái, nàng đưa tay dụi dụi con mắt, bộ dáng như sắp ngủ gục, gương mặt nhỏ nho hết sức đáng yêu.
Thượng Quan Hành đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại.
Lần đầu tiên hắn đưa tay vuốt tóc nàng, âm thanh có chút nhẹ: “Tốt lắm, đi ngủ đi”
Bàn tay thô ráp đầy những vết chai sạn nhưng hiền hậu, dịu dàng sờ sờ trên đỉnh đầu lại mang cho nàng cảm giác ấm áp quen thuộc
Lạc Lạc có chút sững sờ mở to mắt nhìn Thượng Quan Hành, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua
Cảm giác được ánh mắt của nàng, Thượng Quan Hành mới phát hiện hành động của hắn có chút không đúng, hắn không được tự nhiên giấu tay ra sau lưng, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục nghiêm túc.
“Đi ngủ đi, về sau không được tái phạm”. Ngữ điệu của hắn trở nên rất nhanh
Trong lúc bất chợt, cảm giác ấm áp biến mất, Lạc Lạc cảm thấy có chút tiếc nuối, cúi gằm mặt rời đi
Nàng thật mệt mỏi, aiz!
. . . . . .
Chỉ là, vừa đặt chân vào phòng liền thấy Lăng Phi đang ngồi ở đó
Nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn lập tức chuyển xe lăn: “Muội muội, ngươi đã về”
Vẻ lo lắng nơi đáy mắt vẫn chưa tan.
Lạc Lạc trong đầu bỗng mơ hồ, như thế này thật giống anh, anh cũng từng vì nàng mà lo lang chờ đợi
Nàng nhào vào lòng Thượng Quan Lăng Phi, ôm chầm lấy hắn: “Cảm ơn”
Đột nhiên bị ôm, Thương Quan Lăng Phi có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh liền thích ứng
Khóe môi hắn cong lên mỉm cười đầy yêu thương, nhu hòa mà trước giờ chưa từng có.
Cảm giác thân thể nho nhỏ vùi trước ngực, sự thân thiết ấm áp này làm tim hắn mềm ra
Đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng, hắn ôn hòa an ủi
“Trở về là tốt rồi, lần sau không được đi chơi về trễ như vậy, ngộ nhỡ bên ngoài gặp phải người xấu thì biết làm sao đây, được rồi, muội cũng đã mệt, Hoan Hỷ đã chuẩn bị giường uội rồi, đi ngủ đi”
Lạc Lạc kiên trì làm nũng: “Vậy huynh phải ngồi xem muội ngủ”
“Được, huynh chờ muội ngủ rồi sẽ đi” Thượng Quan Lăng Phi liếc nhìn nàng khẽ mỉm cười
Lớn như vậy nhưng đây là lần tiên hắn cảm giác được tình thân, hiểu được thế nào là cảm giác lo lắng, nhớ thương.
Lạc Lạc nằm lên giường, nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Thượng Quan Lăng Phi đang ngồi bên cạnh
Hắn tự tay đắp chăn cho nàng, khẽ mỉm cười nhìn nàng.
“Được rồi, nhắm mắt lại ngủ đi”
“Ân, vậy huynh đừng đi nha”. Lạc Lạc như đứa trẻ nhìn chằm chằm hắn
“Được rồi, ta không đi”
Dần dần Lạc Lạc mỉm cười tiến vào mộng đẹp
Đợi đến khi hô hấp của nàng đều đều, ngủ say sưa, Thượng Quan Lăng Phi mới chậm rãi chuyển động xe lăn rời đi.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng áo trắng phiêu dật, chiếc mặt nạ màu bạc dưới ánh trăng mơ hồ tỏa sáng
Đôi tròng đen thâm thúy của hắn nhìn xuyên qua tấm màng mỏng, rơi trên bóng người nho nhỏ đang ngủ say trên giường, đầu lông mày tuấn tú hơi nhếch lên
Ánh mắt của hắn lại hướng ra dãy hành lang, nơi Thượng Quan Lăng Phi đang dần khuất bóng, đáy mắt xẹt qua một tia vô cảm
………….
Hôm sau, Lạc Lạc vẫn còn đang nằm trong mộng đẹp lại bị Hoan Hỷ đánh thức
“Tiểu thư, dậy dậy, Thập Tam vương gia tới, hắn muốn gặp người”
Hoan Hỷ kéo chăn, cố gắng đánh thức Lạc Lạc
Cảm giác màng nhĩ đang bị quấy rầy, Lạc Lạc buồn bực cau mày.
Đem chăn trùm kín người, nàng lăn lộn chui vào góc giường, tiếp tục vùi đầu ngáy.
Hoan Hỷ bất đắc dĩ trường cả nửa người lên giường tiếp tục tác chiến.
“Tiểu thư, dậy đi…..”
Cuối cùng, Hoan Hỷ không thể không kê miệng đến bên tai nàng mà gào
“Chết tiệt….aiz!” Lạc Lạc thở phì phò khẽ mở mắt, gương mặt đầy vẻ không tình nguyện
Hoan Hỷ rụt đầu, nhắm mắt nói: “Tiểu thư, không phải em cố ý gọi người, vì Thập Tam vương gia tới, lão gia phân phó em bảo người đi ra gặp Thập Tam vương gia”
Nghe Hoan Hỷ nói lửa giận của Lạc Lạc càng bốc cao hơn
“Cứ mặc kệ tên kia đi, sáng sớm chạy tới phá giấc ngủ của người khác, là vương gia thì rất giỏi sao”
Hoan Hỷ cẩn thận từng chút nói: “Nhưng…Nhưng Thập Tam vương gia là vị hôn phu của tiểu thư, tiểu thư phải nghe lời….”
“Ta không nghe, ta không nghe đấy”
Tâm trạng buồn bực, Lạc Lạc dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu, không để ý tới Hoan Hỷ nữa
Cái gì mà trượng phu là trời, phu xướng phụ tùy….
Cũ rít, lạc hậu, nhàm chán!